Sau khi biết Sở Ninh và Bùi Điềm không đến, không khí nhất thời có hơi kì lạ.
“Thế chúng ta…chơi?” Bùi Niệm Niệm hất cằm về phía chỗ vòng đu quay.
Bùi Ngôn Khanh nhìn qua, hầu như đều là các bạn nhỏ và các cô gái nhỏ, anh lắc đầu.
Tô Niệm Niệm li3m môi, hút một hớp nước ép, ai ngờ vừa cắn phải hạt chanh khiến khoang miệng cô bỗng chốc toàn vị đắng chát.
Cô nhàn nhạt nói: “Thế anh đi tìm Điềm Điềm đi.”
“Em tự chơi.”
Bùi Ngôn Khanh kinh ngạc nhìn cô, cô gái nhỏ phồng má và cau mày thật chặt, nhưng cô không nhìn anh.
Không hiểu sao cô như một con cá nóc đang tức giận.
Không biết thế nào, tâm trạng tốt hơn chút.
Vừa vặn hàng phía trước dừng lại, anh nhếch khóe miệng, bình tĩnh nói: “Em có thể đi rồi kìa.”
Tô Niệm Niệm có hơi bị tổn thương, sự chua chát dâng lên trong tim.
Bùi Ngôn Khanh anh đúng là đáng đời khi không có đối tượng nào đấy!
Vậy mà thật sự định vứt cô một mình!
Cô giật lấy trà trái cây trong tay Bùi Ngôn Khanh, “Cái này cũng không đưa cho anh.”
“Anh đi đi.”
Tô Niệm Niệm không thèm liếc nhìn người đàn ông vô tình này dù chỉ một cái, sợ nhìn rồi sẽ tha thứ cho anh.
Mãi cho đến khi trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười, hai ly nước trong tay cũng bị lấy đi, đầu ngón tay mát lạnh của Bùi Ngôn Khanh vô tình chạm vào eo bàn tay của cô, và toàn bộ cánh tay của cô bị tê liệt vì sự tiếp xúc này.
“Em đi chơi đi.” Bùi Ngôn Khanh hơi cúi người, giọng nói ấm áp, anh giải thích: “Tôi đứng ngoài đợi em.”
“Ban nãy giận à?”
Bị nói trúng tim đen, Tô niệm Niệm thẹn quá hóa giận, “Em không có!”
Bùi Ngôn Khanh học theo điệu bộ nói lúc trước của cô, “Tôi hiểu rồi.”
Tô Niệm Niệm: Anh học theo em!
Cô ngước mắt giận dữ nhìn anh.
Ánh mắt Tô Niệm Niệm rất sáng, bình thường như giọt nước ngày thu, khi cười lại có hình trăng lưỡi liềm, thỉnh thoảng lại lộ ra một chút gian xảo.
Nhưng cảm xúc thì hiếm khi lộ ra ngoài như bây giờ.
Từ khi quen biết đến giờ, Bùi Ngôn Khanh luôn bị cô gái này làm cho lực bất tòng tâm, đây là lần đầu tiên anh chiếm được thế thượng phong, cảm giác này như cơn gió mùa xuân khiến anh vui vẻ nhếch môi cười, “Như mấy bạn nhỏ vậy.”
Tô Niệm Niệm: ?
Cô ở trong mắt anh, đừng nói là phụ nữ, bây giờ đã biến thành bạn nhỏ rồi!?
“Em không còn nhỏ!” Tô Niệm Niệm nhấn mạnh một cách nghiêm túc, “Em 19 tuổi rồi.”
“Ừm.” Bùi Ngôn Khanh không chút cảm xúc nào ừm một tiếng như đã biết.
Tô Niệm Niệm còn muốn tranh luận thêm mấy câu, Bùi Ngôn Khanh đưa tay chỉ về phía trước, “Đi vào đi.”
Âm nhạc nơi vòng đu quay vang lên.
Tô Niệm Niệm uể oải đạp lên lưng ngựa, cảm thấy hơi lạnh lạnh.
Ngơ ngác một lúc, cô ngước mắt lên tìm Bùi Ngôn Khanh trong dòng người, vừa liếc mắt đã nhìn thấy anh.
Anh đứng dưới vòng đu quay, không giống những người xung quanh đang cúi đầu nghịch điện thoại, anh chỉ lẳng lặng đứng đó, ánh mắt lạnh lùng trong sạch, như cách xa tất cả khói bụi trần gian.
Sau đó, kể cả người bên cạnh, một đám con gái đang mặt đỏ tía tai nhìn trộm anh, có người còn bạo hơn lấy điện thoại ra chụp ảnh. Thậm chí là có người định thử đi lên muốn xin wechat.
Vậy cũng được nữa hả! Một phút không nhìn thôi đã biết câu dẫn người khác rồi!
Tô Niệm Niệm vô thức muốn nhắc anh một câu nam tử hán phải có đạo đức, ai ngờ vòng quay bất ngờ đi về phía bên kia.
Tô Niệm Niệm: Không thể nổi điên jpg.
Cô vặn người tới lui trên ngựa, nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm phương hướng của Bùi Ngôn Thanh.
Một giọng nói hơi lạnh nhạt vang lên.
“Tô Niệm Niệm.”
“Hửm?!” Rõ ràng là âm thanh rất gần nhưng Tô Niệm Niệm nhìn trái ngó phải vẫn không tìm thấy người.
Giọng nói có hơi bất lực ‘Ở trước mặt em này.”
Tô Niệm Niệm: “….”
Bị mình làm cho ngu luôn.
“Hả.” Giọng nói cô hơi uể oải.
Bùi Ngôn Khanh cau mày nhắc nhở: “Ngồi đàng hoàng xem nào.”
“Vịn chắc vào.”
“Vòng quay đu ngựa có thể xảy ra chuyện gì chứ?!” Tô Niệm Niệm cảm thấy mình trong mắt của Bùi Ngôn Khanh thì trí tuệ như thể bằng với Bùi Điềm vậy.
Bùi Ngôn Khanh không nói chuyện, cứ nhìn cô như vậy, Tô Niệm Niệm chột da đạp vững hai chân, tay vịn vào thanh.
Cô lại nhớ đến nỗi đau bị chi phối bởi giáo viên trưởng.
Sợ Bùi Ngôn Khanh nhân lúc cô không chú ý bị người ta câu dẫn đi, Tô Niệm Niệm nhìn nghiêng nhìn dọc: “Anh có thể giúp em chụp hình không?”
“Chụp đẹp một chút, em đăng lên vòng bạn bè.”
Bùi Ngôn Khanh ngơ ngác rồi mới gật đầu: “Được.”
Anh cầm điện thoại lên, nhìn động tác của Tô Niệm Niệm lại bắt đầu không nghe lời, nửa người cô dựa vào ngựa, đôi chân dài gầy và trắng nõn giơ lên.
Có lẽ là bởi vì cô đã tham gia quá nhiều cuộc thi, cô không sợ sân khấu, và tự nhiên có cảm giác máy ảnh, và ánh mắt của rất nhiều người bên ngoài đều bị cô thu hút.
Bùi Ngôn Khanh cau mày, lại lên tiếng một lần nữa: “Ngồi đàng hoàng.”
“Anh không hiểu.” Tô Niệm Niệm nói: “Đây là cái gọi là nghệ thuật….”
“Ay ya.” Đột nhiên con ngựa mà cô đang ngồi bắt đầu nảy lên nảy xuống khi đến lượt, “bạch” một tiếng, Tô Niệm Niệm té xuống ngựa.
Tô Niệm Niệm: ! ! !.
Cái này gọi là báo ứng đến sớm phải không?
Không màng đến cái chân đau, cô cảm thấy quá mất mặt che cả khuôn mặt lại, ngay cả biểu cảm của Bùi Ngôn Khanh cũng không dám nhìn.
Hận không thể đào cái hố sâu ba thước chôn sống mình.
Lúc này tốc độ của vòng đu quay chuyển sang chậm dần rồi từ từ ngừng lại.
Tô Niệm Niệm vịn chú ngựa con “thủ phạm”, từ từ đứng dậy, nhìn xuống đầu gối của mình, đầu gối phải của cô đã chảy máu rồi, đau nhức nhối. Ngoài những vết trầy xước, trên chân trái còn có một vết bầm tím lớn.
Vừa mới nghĩ tới có nên theo đám người lẻn ra công viên giải trí, từ nay về sau sẽ quên đi Bùi Ngôn Khanh, ai ngờ sau ót cô lại bị một cú gõ xuống.
Ngay lập tức, cô thấy khuôn mặt lạnh như băng của người đó.
Có lẽ Bùi Ngôn Khanh đã thực sự tức giận, ít nhất ở trước mặt cô, vẻ mặt của anh chưa bao giờ lạnh lùng như vậy.
Cũng phải, cô làm chuyện mất mặt như vậy, còn gây phiền phức cho anh nữa.
Tô Niệm Niệm xấu hổ cúi đầu, “Xin lỗi.”
“Anh đi tìm Điềm Điềm với Sở Ninh đi, em đi về nhà trước.”
Bùi Ngôn Khanh nhếch miệng, ánh mắt chứa sự lạnh lùng hơi tan biến, anh nhìn xuống chỗ đầu gối đã nhuốm máu rõ mồn một của Tô Niệm Niệm.
Đôi mắt anh khẽ run lên.
Tô Niệm Niệm thấy anh nhìn chằm chằm vết thương của mình, cô lên tiếng giải thích có chút bối rối, “Chỉ là xây xát nhẹ thôi, có lẽ….”
Hai chữ ‘không sao’ còn chưa nói ra Bùi Ngôn Khanh đã quỳ một gối xuống trước mặt cô.
Những ngón tay mảnh khảnh lần đầu tiên ấn quanh đầu gối trái bầm tím của cô, “Có đau không?”
Cả người Bùi Ngôn Khanh nửa quỳ trước mặt cô, mùi thuốc thoang thoảng trên người xộc vào mũi, hai tay kia giống như tác phẩm nghệ thuật đặt trên đầu gối của cô.
Từ góc độ của cô nhìn xuống, nó giống như.
Khuất phục trước cô.
“Đau không?” Thấy cô rất lâu chưa trả lời, Bùi Ngôn Khanh ngước mắt lên, sắc mặt hơi ngưng đọng một chút.
Tô Niệm Niệm lập tức bừng tỉnh lại, cảm thấy xấu hổ về những ảo tưởng lộn xộn của mình.
Người ta là bác sĩ, ngoại lệ cho chút sự quan tâm, vậy mà cô lại nghĩ đến mấy thứ vụn vặt như này.
Nếu thật sự có chuyện thì Tô Niệm Niệm sẽ hoảng loạn hơn ai hết. Nhưng cô biết chẳng qua là những vết bầm và xây xát bình thường nhất, lúc tập luyện cô không biết đã bị bao nhiêu lần rồi.
Nhưng người trước mặt là Bùi Ngôn Khanh đó. Anh cẩn thận như vậy, Tô Niệm Niệm luôn cảm thấy biểu hiện của mình trông quá bình tĩnh thì thật có lỗi với tấm lòng của anh.
Tô Niệm Niệm nghía mắt xuống, nhìn anh với đôi mắt long lanh, “Đau.”
Bùi Ngôn Khanh cụp mắt xuống, một tay nắm chặt đầu gối của cô, “Nhấc chân, co chân.”
Tô Niệm Niệm làm theo.
“Đau không?”
Tô Niệm Niệm chột dạ nhưng vẫn gật đầu.
Thì cũng có hơi đau mà, cô đâu có nói xạo.
“Xương em không có vấn đề.” Bùi Ngôn Khanh ngước mắt nhìn cô.
Tô Niệm Niệm không lên tiếng, nhìn lãng sang chỗ khác, cô đương nhiên biết không có vấn đề.
“Có thể đi không?” Ánh mắt Bùi Ngôn Khanh chạm đến làn da bầm tím ở chân phải của cô, trên làn da trắng mịn đột nhiên xuất hiện một vết như vậy, rất chói mắt.
Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh hơi trầm xuống.
Tô Niệm Niệm nhìn đi chỗ khác, bình tĩnh tự nhéo mình một cái, thanh âm run run, đáng thương nói: “Xem ra… Em không đi nỗi nữa.”
Vậy nên là, cõng em cõng em cõng em coi!
Bùi Ngôn Khanh khựng lại, “Cần tôi gọi xe cấp cứu cho em không?”
Tô Niệm Niệm: ……
Vẻ mặt cô ngây ngốc: “Không… cần đâu.”
Quả nhiên cô không nên có mấy suy nghĩ không hợp với hiện thực với Bùi Ngôn Khanh.
Bùi Ngôn Khanh bật cười, lắc lắc đầu, không đùa nữa.
“Sao mà em còn làm nũng hơn cả Điềm Điềm vậy?” Anh nhỏ giọng nói, rồi quay lưng cúi người, “Lên đây.”