Còn Hàn Dao kia, vết đỏ ửng trên mặt do phơi nắng đã biến mất, ăn mặc cũng phù hợp với thời thượng ở kinh thành. Tiểu Quận chúa dáng dấp kỳ thật rất duyên dáng, đáng tiếc phu nhân phủ Tuấn Quốc công lại đối đã với vị con dâu tương lai này không mấy nhiệt tình, chỉ thay lão Thái quân nhận hạ lễ lấy lệ, không thèm nhìn bên trong hộp là thứ gì.
Đáng thương cho Hàn Dao bỏ ra mấy ngày tự tay may một cái áo choàng bông ngắn cho thạch mã não được điêu khắc mừng trăm thọ, vậy mà một cơ hội để thể hiện trước mọi người cũng không có.
Có lẽ cảm thấy tiểu cô cô đơn, Tô Lạc Vân sau khi ngồi xuống liền vỗ vỗ lấy tay của nàng ta.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nàng cũng là gần đây mới từ miệng Hàn Lâm Phong biết đến ẩn tình trong mối hôn sự này.
Năm đó, sau khi Bắc Trấn Vương phi xuất giá, phụ thân của bà ta là Tông Khánh liền nhận được lệnh từ kinh thành điều đến Thái châu đất cằn sỏi đá là Thứ sử.
Đây cũng là sáng tối bất chợt, không thể không khiến Tông Vương phi cảm thấy u sầu. Bà từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, đáng hận sau khi xuất giá, dù về nhà mẹ đẻ cũng không phải là chốn phồn hoa kinh thành.
Cho nên sau khi sinh ra nữ nhi, Vương phi liền trăm phương ngàn kế muốn nữ nhi gả về kinh thành một lần nữa.
Lúc ấy lão Tuấn Quốc công vừa hay nhậm chức ở Binh bộ, phụ trách nội phòng Bắc địa, nhưng lại bởi vì nhất thời lơ là nhiệm vụ, mà làm thất lạc bốn mươi xe quân giới ở địa giới Lương châu.
Lúc ấy Bắc Trấn Vương cũng biết rõ nếu quân giới bị mất ở địa giới của bọn họ, sẽ khó tránh khỏi sự nghi kỵ của Bệ hạ, cho nên tận dụng hai đường riêng biệt ở nơi đó, mất rất nhiều công sức mới tìm được quân giới, đồng thời xử trí mấy người lơ là nhiệm vụ làm mất quân giới, ém tin tức xuống.
Tuy nhiên, Tông Vương phi hết lần này tới lần khác có chủ ý mượn chuyện này, ngay lúc mở tiệc chiêu đãi lão Tuấn Quốc công, đề cập đến việc mong muốn kết thành thân gia, vừa hãy cũng để che giấu chuyện này của ông ta, không báo cáo với triều đình.
Lão Tuấn Quốc công lúc ấy cũng không đồng ý, nhưng bị tình thế ép buộc, vẫn đành gật đầu chấp nhận, để tam tử của mình cùng tiểu Quận chúa kết mối hôn sự.
Cho nên, cũng khó trách hiện tại Tuấn Quốc công phu nhân không được vui. Đây rõ rang là công công nhà mình không cẩn thận mà đạp phải phân chó, lại muốn tiểu bối của bọn họ che lấp thay.
Tô Lạc Vân lúc ấy nghe được thì không khỏi nhíu mày, cảm thấy bà bà của mình cỏ vẻ uống rượu độc để giải khát, vì muốn gả nữ nhi vào kinh thành mà không từ thủ đoạn.
Một mối hôn sự mà nữ nhi bị người khác tay cầm tay nắm như vậy liệu có hạnh phúc?
Hàn Lâm Phong cũng trầm mặc một chút, rồi khẽ cười nói: “Nàng chưa hiểu rõ mẫu thân của ta, bà ấy trước nay là một người không ngại khó, muốn làm cái gì thì nhất định phải làm được, cho đến tận bây giờ cũng không hiểu cái gì gọi là “sợ””.
Ngụ ý, Bắc Trấn Vương phi mặc dù có nghĩ đến tương lai Hàn Dao gả vào phủ Tuấn Quốc công sẽ bị khó xử, nhưng bà ta cảm thấy những chuyện khó xử này vẫn có thể khắc phục.
Người đã có vết chai ở lòng bàn chân đương nhiên sẽ không sợ con đường đầy bụi gai.
Có vẻ Tông Vương phi tới tận bây giờ chưa từng nghĩ tới nữ nhi của mình có mạnh mẽ như mình không, và nữ nhi có nguyện ý đi trên con đường này hay không.
Cũng chính bởi vì sai lầm lớn năm đó của Tuấn Quốc công, Tuấn Quốc công phủ giờ đây cũng phải nén giận, chần chừ không chịu chủ động giải trừ hôn ước.
Cho nên bây giờ dù mối hôn sự này coi như đã đi vào bế tắc, nhưng nếu Bắc Trấn Vương phủ bên kia không có động tĩnh gì, thì chỉ có thể mặc cho Tuấn Quốc công phủ hết lần này đến lần khác hoãn lại.
Vốn dĩ Tô Lạc Vân dự định khi thọ yến khai tiệc, ăn vài miếng, sau khi dẫn Hàn Dao nâng ly chúc mức lão Thái quân, lập tức lặng lẽ trở về phủ.
Nhưng không ngờ rằng, thời điểm người Tuấn Quốc công phủ dẫn các nàng ngồi vào vị trí, nàng và Hàn Dao lại ngồi cùng một bàn với Hằng Vương phi Phương Cẩm Nhu.
Lúc Du ma ma đang ở sau lưng nhỏ giọng nhắc nhở Lạc Vân, Lạc Vân nhanh chóng đứng dây, định tránh đến một cái bàn khác.
Loại tình huống này, chỗ ngồi được sắp theo bối phân, có thể ngồi cùng một chỗ với Hằng Vương phi, đều là hào môn thế gia.
Về công về tư, nàng không thể ngồi một chỗ với Hằng Vương phi!
Nàng cho rằng hạ nhân dẫn sai chỗ, vội vàng né tránh, nhưng Hằng Vương phi lại ôn nhu cười nói: “Là ta bảo họ sắp người ngồi đây. Mặc dù ta có lớn tuổi hơn người một chút, nhưng bối phận lại quá lớn, cũng được xem là trưởng bối của ngươi, cho nên vẫn chưa được nói chuyện với ngươi. Vừa vặn hôm nay, ngươi và ta ngồi cùng một chỗ cho thân mật một chút.”
Nghe Hằng Vương phi nói như vậy, Tô Lạc Vân cũng chỉ có thể thi lễ ngồi xuống.
Phương Cẩm Nhu tính tình hoàn toàn tương phản với muội muội của nàng ta, đương nhiên sẽ không cố ý nói mấy lời gây khó dễ cho người khác, làm mấy trò ngang bướng như một đứa con nít năm tuổi.
Nhưng sau khi hàn huyên, Tô Lạc Vân bất ngờ phát hiện, sự ôn nhu này mới chính là một đao hung mãnh nhất, trong bông có kim, khiến cho người ta khó long phòng bị.
Trong lời nói của Hằng Vương phi tựa hồ có hàm ý, một mực hỏi khéo về chuyện thường ngày giữa nàng và Thế tử, vô tình hay cố ý hỏi đến võ công của Thế tử như thế nào.
Lúc trước Lạc Vân bị ép thành hôn với Hàn Lâm Phong cũng là duyên cớ từ ván cờ mà lục Hoàng tử thiết lập. Cho nên nàng đối với phu thê Hằng Vương một lòng mang cảnh giác.
Nghe Hằng Vương phi cố ý hỏi khéo, Lạc Vân vẫn bình tĩnh, khẽ cười khổ nói: “Cũng không biết phải nói sao, Thế tử gia ta luôn bị nói là bị tửu sắc làm cho thân thể rỗng tuếch, Thế tử có lẽ vì mấy lời chế nhạo của người ngoài, cho nên lập chí muốn luyện một thân thể cường tráng, đao thương kiếm kích mua không ít, luyện võ cũng được ra dáng, nhưng đáng tiếc không được mấy ngày thì bị gãy xương, mấy ngày nay không ngủ cho đến lúc mặt trời lên cao thì không dậy nổi…”
Lời này của Lạc Vân vừa thốt ra, mấy vị phu nhân ngồi cùng bàn nhịn không được che khăn ho khan, sau lưng giễu cợt Thế tử thận không được tốt, thân thể kém cỏi.
Mà lời này của Lạc Vân cũng không tính là nói dối, Hàn Lâm Phong mấy ngày nay quả thực rời giường rất muộn, buổi sáng mỗi lần thức dậy tinh lực gấp trăm lần, quấn lấy nàng hồi lâu mới để nàng xuống giường.
Hằng Vương phi mỉm cười, không nói nữa.
Kể từ khi Hằng Vương phát sinh nghi ngờ đối với Hàn Lâm Phong, ông ta không hề nhà rỗi, lên kế hoạch cài một số người của mình vào phủ Bắc Trấn Thế tử.
Thế nhưng không ngờ rằng nhân sự trong tiểu viện phủ Thế tử thập phần ổn định, ngoại trừ điều một người gác cổng ra ngoài viện làm công việc thô sơ, và một người gác cổng mới được chuyển đến từ nội viện, thì không có nhân sự nào thay đổi.
Hắn ta tìm kiếm hồ sơ nhân sự của những nô bộc trong phủ Bắc Trấn Thế tử, trong hai năm Hàn Lâm Phong ở kinh thành, hắn dường như không thay thế người hầu lần nào nữa.
Nhưng từ lúc bắt đầu mùa đông đến này, mưa ngày càng dày đặc, móng tường của Bắc Trấn Vương phủ có chút hư hại, lục Hoàng tử cuối cùng cũng sắp xếp được hai người vào đám thở sửa tường, đi khắp trong ngoài viện phủ Bắc Trấn Thế tử.
Giống như những gì Thế tử phi mù này nói, hậu viện phủ Bắc Trấn Thế tử thật sự có võ trường, đao thương kiếm kích mọi thứ đầy đủ. Thế nhưng từ khi bọn họ sửa tường cho đến nay, chưa từng thấy Thế tử đến võ trường diễn luyện.
Mà vị gia kia mỗi ngày đều ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào. Lần duy nhất hắn dậy sớm là vào đầu tháng để thượng triều.
Dù dậy sớm, hắn vẫn nhất định kéo Thế tử phi ra ngoài cùng.
Hai người kia đang cưỡi trên bức tường xây gạch, nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Độ dính người của Thế tử gia này, nên nói như thế nào đây? Tiểu tử nghèo vất vả lắm mới mua được một thê tử đức hạnh, hận không thể nhét Thế tử phi xinh đẹp kia vào trong ngực của mình mang đi cùng.
Hai người kia đều là người luyện võ, một trong số đó lén lén lút lút chui vào thư phòng Thế tử. Bên trong rất tráng lệ, đáng tiếc thư tịch vẫn còn mới tinh, nếp gấp trang còn không có, còn loại thư tịch tương đối cũ, đều là các loại thoại bản tử hương diễm, dường như lúc nào cũng được đọc, đen cả trang sách.
Lục Hoàng tử sau khi nghe hai tên mật thám bẩm báo, trong lòng thật sự thất vọng.
So với hình tượng hữu dũng hữu mưu nội ứng bắt cóc Tào Thịnh kia, thật sự chênh lệch quá xa, ngược lại so với kẻ đức hạnh thiếu hụt ngày trước không có gì khác biệt.
Cho dù Hàn Lâm Phong có diễn đi chăng nữa thì cũng không cần phải suốt ngày giả vờ làm một tên công tử háo sắc ngay trong phủ trạch của mình!
Tài năng gì mà lại để cho võ trường bám bụi, thư phòng trang hoàng sách mới cơ chứ?
Xem ra Hàn Lâm Phong có thể cùng Lý đại nhân cửu tử nhất sinh, đích thực là nhờ Long Vương phù hộ, mệnh chưa đến nước đường cùng, không có bao nhiên liên hệ đến bản lĩnh của Hàn Lâm Phong.
Coi như Hàn Lâm Phong lúc ấy biểu hiện được chút dũng mãnh, có lẽ cũng dựa vào tuổi trẻ khỏe mạnh, nhất thời trong hoàn cảnh tuyệt vòng bộc phát dũng khí thôi.
Nhưng lục Hoàng tử trời sinh đa nghi, hôm nay hắn ta đã dặn dò Vương phi của mình, xem có cách nào từ lão bà mù loa kia của Hàn Lâm Phong tra ra được manh mối gì không.
Theo lục Hoàng tử thấy, thương nữ nhà nghèo này trước kia hẳn không hề gặp gỡ Hàn Lâm Phong. Dù sao trong hai năm Hàn Lâm Phong ở kinh thành, nữ mù nào đã bị phụ thân đưa về quê.
Hắn ta mặc dù nghi ngờ Hàn Lâm Phong, nhưng lại chưa từng đưa nữ mù bán hương liệu kia vào trong mắt. Trực giác cho thấy có thể từ trong miệng nàng hỏi khéo ra được vài thứ hữu dụng.
Kết quả Tô Lạc Vân nói đến một giọt nước cũng không lọt, đem chuyện phủ Thế tử có võ trường giải thích viên mãn.
Nàng cũng không tính là nói dối. Gần đây Thế tử vừa mới được ăn mặn, dính nàng không chịu được, mỗi ngày đều ở trên giường luyện kĩ, hoàn toàn chính xác đã lâu không dậy sớm để tập võ.
Nàng đoán không sai, Hằng Vương phi này quả nhiên là “Hạng Trang vũ kiếm, ý tại bái công
*
“, mặt ngoài là thân cận với nàng, nhưng sau khi vòng quanh hỏi về Hàn Lâm Phong, Hằng Vương phi liền không nói chuyện với nàng nữa, đứng dậy đi nói chuyện phiếm với Tuấn Quốc công phu nhân.
*Tạm dịch: Hạng Trang đang múa kiếm, có ý muốn hạ thủ bái công: Ghi chép về Hạng Trang chỉ có vài dòng ngắn ngủi trong Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ, liên quan đến: năm 206 TCN, Lỗ công Hạng Vũ bày tiệc ở Hồng Môn (ở phía ngoài đàn Giao của Hàm Dương), mời Bái công đến dự, mục đích là gϊếŧ chết Lưu Bang. Nhưng sau khi nghe Lưu Bang giãi bày, Hạng Vũ muốn từ bỏ ý định. Mưu thần của họ Hạng là không cam tâm, sai Hạng Trang vờ múa kiếm giúp vui, tìm cơ hội gϊếŧ chết Lưu Bang. Nhưng vì Hạng Bá ngăn trở, nên không thành công.
Tô Lạc Vân trong lòng không dám thả lỏng, cũng không muốn mê rượu, ăn vài miếng thức ăn rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi. Nhưng ngay lúc đó, bên ngoài thính đường lại có một vị khách khoan thai tới muộn, là người vốn nên ở ngoài kinh thành du ngoạn cùng cửu Hoàng tử, Thụy Vương phi Phương Cẩm Thư.
Tính ra, Tô Lạc Vân sau khi thành hôn luôn một mực tránh Phương nhị. Ngoài vài lần tụ hội hàn lâm thanh lưu ở Lý phủ, nàng hầu như không tham gia các tiệc trà xã giao của các thế gia khác.
Một quý nữ thế gia như Phương Cẩm Thư, luôn luôn tránh lui tới với hàn môn thanh lưu, dĩ nhiên cũng không tìm đến cửa Lý phủ.
Lần này, mãi mới chờ đến lúc người phủ Tuấn Quốc công mở thọ yến, Phương Cẩm Thư đoán chắc Tô Lạc Vân nhất định sẽ mang theo tiểu cô quê mùa kia của nàng có mặt, vậy nên cố ý bất ngờ xuất hiện ở phủ Tuấn Quốc công.
Thụy Vương bây giờ mặc dù đang gặp thất bại ở triều đình, nhưng lại được Bệ hạ cực kỳ ân sủng. Vào ngày Thụy Vương cùng Phương Cẩm Thư đại hôn, Bệ hạ lập tức hạ ba đạo Thánh chỉ, ân thưởng ngự rượu, Cẩm Tú và Minh Chủ.
Ngụ ý rằng đoạn nhân duyên này đẹp như ngọc, rượu lâu năm vẫn ngon. Lúc lục Hoàng tử thành hôn trường đó, Bệ hạ cũng chưa từng làm như vậy.
Và ngay sau khi bọn họ thành hôn, Quỳnh phi cũng được tấn phong thành Hiếu Lễ Hoàng Quý phi, chỉ thấp hơn Hoàng hậu một bậc. Huynh trưởng của Quỳnh Quý phi cũng được thăng làm thượng Tướng quân của Ích châu ở Bắc địa.
Bắc địa chính là nơi võ tướng tụ tập, cũng là nơi sở tại của dòng dõi Trường Khê Vương gia. Trường Khê Vương gia qua các triều đại có ba vị chấp chưởng ấn soái đại Tướng quân, Binh bộ cũng là do Vương gia nắm giữ, rất nhiều hào môn võ tướng trong triều cũng đề là môn khách bộ hạ được Vương gia nâng đỡ.
Ví dụ như Triệu Đống, lúc trước cũng nhờ soái tài xuất chúng, quân công trác tuyệt mà được Vương gia công nhận.
Nhưng lần này Bệ hạ ra tay, chính là chặn một lưỡi đao về phía Vương gia ở Bắc địa, phân chia một phần binh quyền đang nằm trong tay Vương gia.
Cất nhắc nâng đỡ Quỳnh Quý phi như thế, không phải cũng là đang cất nhắc cửu Hoàng tử sao?
Cửu Hoàng tử đang được thịnh sủng, Thụy Vương phi đi đến đâu giống như có thần lực phân tách, chư vị phu nhân đều nhao nhao hành lễ né tránh.
Nàng ta thậm chí còn không chào hỏi người của phủ Tuấn Quốc công, trực tiếp đi tới trước mặt Tô Lạc Vân, lạnh lùng dùng một đôi mắt to xinh đẹp, chậm rãi dò xét nữ tử này từ trên xuống.
Hình như đã hơn một tháng không gặp, nữ nhân này lại càng trở nên thùy mị động lòng người, xem ra đươc Hàn Lâm Phong nuôi rất khá.
Phương Cẩm Thư vốn dĩ tưởng rằng bản thân mình gả cho cửu Vương có lẽ có thể dần dần rồi triệt để quên đi Hàn Lâm Phong. Nhưng vào đêm tân hôn, bên người nàng ta lại là nam nhân người đầy rượu thối, cho dù có nhắm mắt lại, vẫn có thể ngửi thấy mùi hương khiến người ta bài xích đó.
Sau khi nam nhân vui thích một trần rồi vừa lòng thỏa ý ngủ say, Phương Cẩm Thư xúc động cầm lấy đai thắt lưng treo lên xà nhà có ý tự sát.
Nàng ta một chút cũng không thích nam nhân mình gả cho, dù hắn ta có là Hoàng tử cao quý, tương lai rất có thể trở thành Hoàng đế, nhưng nàng ta vẫn không thể áp chế nổi cảm giác buồn nôn của mình.
Nếu Hàn Lâm Phong vẫn phong lưu như cũ, để kẻ mù lòa này vườn không nhà trống, Phương Cẩm Thư trong lòng còn có thể cảm thấy tốt hơn một chút.
Nhưng nam nhân mà nàng ta vốn nên gả, sau khi thành hôn tựa như biến thành người khác, không còn quanh quẩn ở mấy tửu quán, cả ngày chủ ở cùng kẻ mù lòa này hoa tiền nguyệt hạ…
Phương nhị không không chế nổi chính mình nghe ngóng sự tình của Hàn Lâm Phong, thế nhưng càng nghe, phẫn uất trong lòng càng sâu.
Bởi vì nàng ta đã từng vô tình nghe được nội dung bức thư bị mẫu thân chặn đường. Hóa ra tin mà nàng ta không có duyên đọc được, lại là Hàn Lâm Phong muốn báo cho nàng ta, muốn thành hôn với nàng ta.
Lúc nghe đến ẩn tình này, Phương Cẩm Thư lao vào phòng mẫu thân, đem tất cả đồ cổ mẫu thân cất giữ bài trí trong phòng đập nát.
Lỗ Quốc công phu nhân tức giận đến mức suýt chút nữa dùng gia pháp để giáo huấn nàng ta, kết quả nàng ta lại quay đầu nhảu vào hồ cả trong viện tử của mẫu thân.
Nếu không phải người hầu cưới kịp thời, tiệc cưới của cửu Hoàng tử suýt chút nữa là biến thành minh hôn.
Lỗ Quốc công phu nhân không dám chọc đến nữ nhi, tất nhiên chỉ có thể khóc lóc với nàng ta. Nàng ta bây giờ cũng đã được Bệ hạ ban hôn, coi như nhớ đến thanh danh của toàn tộc mà học cách buông tay.
Thế nhưng Phương Cẩm Thư làm sao có thể buông tay? Nếu không phải do mẫu thân ngang nhiên cản trở, thì lúc này Thế tử phi được Hàn Lâm Phong chuyên sủng, rõ ràng là Phương Cẩm Thư nàng ta!
Bởi vì có loại chấp niệm này, Phương nhị trong lòng càng thêm không thoải mái, cũng càng thêm thống hận nữ nhân mù lòa mà nàng ta để lọt này!
Lần trước, Tô Lạc Vân này chạy chỉ, thế nên chỉ có tiểu cô của nàng là bị chế nhạo.
Để xem hôm nay, Tô Lạc Vân này trốn nàng ta thế nào?
Lòng vừa thầm nghĩ, nàng ta thản nhiên ngồi bên cạnh hai cô tẩu, con mắt vẫn trừng lên với Tô Lạc Vân.
Hàn Dao bây giờ nhìn vị Thụy Vương phi vừa mới cưới này, cảm thấy tâm can đều đang phát run. Lần trước, cái dáng vẻ mất hết phong độ, phải chạy trối chết, chính là do nữ sát này ban tặng.
Ngày hôm nay Thụy Vương phi này đến trông có vẻ không có ý gì tốt lành, không biết sao lại khiến cho người ta không dám xuống tay.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này Hàn Dao định giả vờ đau bụng trước, cùng tẩu tử sớm rời khỏi phủ Tuấn Quốc công.
Thế nhưng Phương Cẩm Thư lại vượt lên trước một bước, khinh miệt cười nói: “Ta luôn mong muốn ngồi xuống và trò chuyện vui vẻ với Bắc Trấn Thế tử phi một chút, nhưng Thế tử phi mỗi lần gặp ta, hình như bụng lúc nào cũng đau, không biết cô tẩu các ngươi hôm nay thân thể có mạnh khỏe không?”
Chà, nàng ta nói kiểu này, ngược lại đã chặn mất mánh khóe thoái thác.
Lần trước Tô Lạc Vân rời đi vô thanh vô tức, dĩ nhiên không sao cả.
Lần này ở sảnh đường ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người các nàng, nếu Tô Lạc Vân và Hàn Dao lại một lần nữa lấy thân thể khó chịu làm cái cớ, thì lập tức sẽ bị đám người đó nhìn thấu, hoàn toàn mất mặt.
Nếu chỉ mình Tô Lạc Vân, mất mặt cũng không quan trọng. Thế nhưng Hàn Dao lúc này thân đang ở nhà chồng tương lai.
Nếu hôn ước giữa nàng ta và phủ Tuấn Quốc công đã không rõ ràng, mặt mũi còn mất hết, thì về sau ở chỗ này sinh hoạt thì phải tự xử như thế nào?
Nghĩ đến đây, Tô Lạc Vân khẽ thở dài, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười thanh thản nói: “Trước tiên ta cung chúc Thụy Vương phi tân hôn đại hỉ, đáng tiếc lúc người và Thụy Vương thành hôn, Thế tử đúng lúc gặp nạn ở huyện Ngạn, không thể tới chúc mừng, xin hãy thứ lỗi cho ta.”
Phương Cẩm Thư cười nhạt một chút, nói thẳng: “Thụy Vương chính là cửu tử của Bệ hạ, xuất thân cao quý, Thụy Vương phủ cũng không phải là nơi những kẻ ti tiện như chó mèo có thể tùy tiện vào. Sao nào? Ngươi cảm thấy dựa vào mấy phần tư sắc quyến rũ gả cho hoàng thân, liền có thể một bước lên trời, cũng xứng bình khởi bình tọa* với quý nữ thế gia bọn ta rồi?”
*Bình khởi bình tọa 平起平坐: Đứng lên ngồi xuống đều bằng như nhau, chỉ người có địa vị quyền lực ngang nhau.
Trong khắp kinh thành, người có thể ở trước mặt bóc mẽ nội tình của người khác như vậy, cũng chỉ có Phương Cẩm Thư.
Phương gia được coi là một thế gia căn cơ vững chắc, trường thịnh không suy trong các thế gia ở Đại Ngụy.
Không thể bỏ qua công lao nâng đỡ hoàng thúc công Hàn Úc thượng vị. Điều này cũng khiến cho Phương Cẩm Thư, người được giáo dưỡng từ nhỏ, nói một không nói hai, tính tình càng thêm ương ngạnh.
Đừng nói một Thế tử phi xuất thân thấp hèn dã lộ, ngay cả một Công chúa bình thường trong cung chọc phải nàng ta, cũng phải né tránh ba phần.
Nàng ta đột nhiên mở miệng công kích, tự nhiên cả phòng đều yên lặng, phu nhân có chút thiện tâm cũng chỉ âm thầm lắc đầu, mồ hôi lạnh thay cho nữ mù tội nghiệp.
Hàn Dao quẫn bách đến độ không ngóc đầu lên được, thế nhưng Tô Lạc Vân nghe xong lại mỉm cười gật đầu nói: “Thụy Vương phi nói cực phải, tôn quý tất nhiên là do trời ban, người có phúc báo được tạo ra khác biệt. Ta trước kia cũng không hiểu những lời này, còn tưởng rằng được Bệ hạ ân ban thưởng cưới, ta cũng coi là vào gia phả dòng họ hoàng thất, là một nàng dâu của Hàn gia hoàng thất. Bệ hạ gần đây đại hưng ân khoa, có rất nhiều đệ tử bình dân. Vì vậy, ta nghĩ rằng trong thiên hạ này, người ta có thể trở nên tôn quý dựa vào bản lĩnh, vì nước vì dân mà tận trung. Song khi nghe những lời này của người, mới biết nếu tổ tiên làm nghề nông và buôn bán, dù phẩm hạnh có đoan chính, thì ở trước mặt người tôn quý như người đây cũng không ngóc đầu lên được. Nếu Thụy Vương phi cảm thấy một nữ tử như ta không xứng nhập vào hoàng thất Hàn gia, thì xin người cực khổ phí công, rảnh rỗi đi đến chỗ Bệ hạ thỉnh an, để Bệ hạ thu hồi Thánh chỉ ban hôn lúc trước.”
Nàng nói chuyện dữ liệu bình ổn, khóe miệng khẽ mỉm cười, giống như dòng suốt tinh tế, tuy không nói năng cuồng phong ác sóng như Phương Cẩm Thư, thế nhưng mỗi câu nói đều nói trúng tim đen, đâm thẳng vào chỗ yếu hại.
Nàng không sợ mấy lời này đắc tội Phương Cẩm Thư, dù sao nàng có nói gì đi chăng nữa cũng không thay đổi được lòng căm thù của Phương Cẩm Thư đối với mình.
Cái gọi là ướt người không sợ lại gặp mưa, trong trường hợp thế này, chỉ có thể đem chuyện Bệ hạ chiêu hiền đã sĩ nói ra trước, ngăn cản sát khí.
Nhưng mấy lời này của nàng, rõ ràng là đem mấy câu từ công kích của Phương nhị phóng đại lên, đến mức không xem uy nghiêm của Bệ hạ ra gì.
Cho dù xuất thân của Tô Lạc Vân có khó chịu đến đâu, thì đó cũng là hôn ước Bệ hạ khâm ban năm đó. Nếu như Phương Cẩm Thư cảm thấy nàng không xứng nhập vào tộc phổ của Hàn gia, vậy thì có thể đi xin Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban.
Đối với việc Phương Cẩm Thư chế giễu xuất thân thấp hèn của nàng, cũng chính là xem thường xuất thân của hàn môn thanh lưu.
Tuấn Quốc công phủ khác với các đại thế gia như Trường Khê Vương gia hay Phương gia, trong những năm này đệ tử trong tộc là một đám thiết thực, có qua lại nhiều với quan viên hàn môn tân quý.
Hôm nay ở yến hội trong phủ, cũng có vài gia quyết của quan viên thanh lưu ở đây. Mấy lời của Phương Cẩm Thư, ương ngạnh lại vô lễ, câu “không xứng bình khởi bình tọa kia” quả thực giễu cợt đến các quan viên xuất thân hàn môn.
Chỉ cần không phải thế tập thế gia, ai đi lên từ con số không không xuất thân từ nghề nông?
Phương Cẩm Thư không ngờ rằng nàng lại dám cãi lại, nhất thời sửng sốt không đáp lời được, tức giận đến mức đôi mắt đẹp càng mở lớn, cỏ vẻ như muốn đưa tay đánh người.
Nhưng vào lúc này Lý phu nhân đang ngồi uống rượu cách đó không xa lại đột nhiên đi tới.
Phu quân của bà ta là đại Nho đương thời Lý Quy Điền, phụ thân cũng là một đại sư về vàng và đá nổi danh, làm người cũng rất ngay thẳng.
Thấy người vợ mù của ân nhân bị Thụy Vương phi gây khó dễ như vậy, ắt nhìn không nổi, thế là lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh Tô Lạc Vân, nắm lấy tay nàng và nói: “Tìm ngươi nửa ngày, hóa ra ngươi ở đây. Đi, đến bàn kia của ta, có mấy vị phu nhân đang muốn hỏi người làm thế nào điều phối chút hương liệu an thần thư giãn đó!”
Lời còn chưa nói hết, bà ta đã kéo Tô Lạc Vân cùng Hàn Dao đến một cái bàn cách đó rất xa ngồi xuống. Ngồi ở bàn đó đều là gia quyến hàn môn thanh lưu, sẽ không có ai để ý đến xuất thân xứng hay không xứng.
Phương Cẩm Thư đầu tiên là bị Tô Lạc Vân không mềm không cứng nói đến nghẹn họng, hiện tại mắt thấy Lý phu nhân trong triều có danh vọng, được kính trọng tự mình giải vậy cho nữ mù, nhất thời tức giận đến mặt đỏ lên.
Nàng ta vốn cho rằng hôm nay tình hình sẽ giống với lúc nàng ta ở phủ Công chúa làm khó dễ Hàn Dao, chỉ cần nàng ta ra tay trước, ắt sẽ có người khiến Tô Lạc Vân khó xử.
Không ngờ rằng, chỉ mới mấy ngày, kẻ mù lòa này vậy mà đã lung lạc không ít lòng người từ thấp đến cao!
Tô Lạc Vân đến cái bàn đó đều là gia quyến thanh lưu, dù Phương Cẩm Thư có đến đó gây sự, cũng sẽ không có ai phụ họa nàng ta.
Mấy năm gần đây, mặc dù hàn môn thanh lưu và các đệ tử thế gia không còn được phân biệt rõ ràng như lúc khai triều, nhưng hố sâu không thấy đáy vẫn tồn tại như vậy.
Quan viên thanh lưu dù có tài hoa hơn người, nhưng con đường thăng thiên vẫn không bằng đệ tử thế gia.
Cách đây ít năm, vậy mà còn có quan viên không biết tốt xấu đề nghị với Bệ hạ, chỉ giữ lại phong thưởng Hầu tước của Thế gia, bãi bỏ việc phụ tử kế tục quan chức, để đệ tử thế gia cùng tham gia ân khoa, chọn người ưu tú mà dùng.
Lời không biết trời cao đất rông này dĩ nhiên bị Bệ hạ khiến trách bác bỏ. Tuy nhiên có thể thấy bất mãn và phàn nàn trong lòng của các quan viên thanh lưu hàn môn.
Thế mà Tô Lạc Vân này lại có biện pháp, có thể cùng với những kẻ thanh lưu hàn môn tự cho là thanh cao kia hòa hợp như cá gặp nước!
Thật đúng là quỷ nghèo tìm quỷ nghèo, rất biết cách chơi!
Hằng Vương phi ngồi một bên bất động thanh sắc nhìn muội muội tức giận đến hai gò má đỏ lên.
Nếu tiểu muội còn chưa thành hôn, người làm tỷ tỷ như nàng ta sẽ nói gì đó đến cản lại, tránh để cho muội muội thất thố trước người khác, vứt bỏ mặt mũi của Phương gia thế gia.
Thế nhưng bây giờ muội muội đã là Thụy Vương phi, mỗi lời nói cử động đều liên quan đến cửu Hoàng tử.
Mấy lời chế giễu Tô Lạc Vân muội muội vừa nói kia, kỳ thật đang đắc tội với gia quyến hàn môn.
Phải biết Lý Quy Điền lúc trước đã giúp đỡ cửu Hoàng tử không ít, cố ý đem chuyện đê đập đổ sụp đổ chuyển lên đầu tham quan, mới giúp cho cửu Hoàng tử tránh được tội danh gϊếŧ huynh của mình.
Mà cửu Hoàng tử cũng muốn dựa vào đó để lôi kéo Lý Quy Điền đại nhân, mượn thanh danh của ông ta để khiến thanh lưu trong triều đứng về phe phái của mình.
Thế nhưng mấy lời Phương Cẩm Thư vừa mở miệng nói đây đã đắc tội đến các đệ tử xuất thân hàn môn… Cũng không biết cửu đệ khi biết mấy lời này của nàng ta, có buồn bực nàng ta hay không nhỉ?
Phương Cẩm Nhu âm thầm thay tiểu muội muội thở dài. Các nàng tuy là tỷ muội, nhưng ai nấy đã xuất giá, phu quân lại lập trường khác biệt. Nàng ta cũng chỉ có thể đặt phu quân lên hàng đầu.
Chỉ mong Bệ hạ sớm ngày lập trữ quân, giải quyết khúc mắc giữa hai huynh đệ, cứ như vậy, trưởng ấu có nề nếp, quân thần có phần, nàng ta và muôi muội mới có thể hòa thuận với nhau mà không có bất kỳ khúc mắc nào…