Hai năm sau khi tân đế đăng cơ, triều Đại Ngụy nghênh đón một vụ mùa bội thu trước nay chưa từng có.
Từ lúc chính sách mới được phổ biến đến nay, ruộng đồng trên đất của nhà vua tăng gấp ba lần. Gieo hạt cuối cùng sẽ có thu hoạch, những sử quan kia ghi lại một năm này bắt đầu hạt thóc đầy kho, quốc khố sung túc.
Mấy ngày nay Hàn Lâm Phong dường như không hồi cung, sau khi nắm bắt thời gian xử lý xong tất cả mọi việc trên tay, thì chuẩn bị để dành trống một khoảng thời gian ra mang theo thê tử con cái đi du ngoạn, nghỉ ngơi thật tốt một phen.
Khi hắn vừa hồi cung, chỉ thấy từ cửa cung bắ.n ra một viên thịt nhỏ tròn trịa, Hi Nhi chưa đầy hai tuổi đung đưa bàn tay thịt nhỏ, chạy đến trước cửa cung đón phụ vương.
Một nữ tử vóc người mảnh mai, búi tóc cao cao, mặc váy dài màu nhạt đang đuổi theo sau lưng đứa bé: “Hi Nhi chậm một chút, phụ vương của con cũng không bỏ chạy đâu!”
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Đang lúc nói chuyện, tiểu thịt viên đã chạy đến chân của Hàn Lâm Phong, sau khi ôm chặt lấy thì hung hăng bôi nước bọt mà mình bật cười bay ra vào trên ống quần của cha.
Hàn Lâm Phong khom lưng một tay ôm nhi tử lên, hung hăng hôn trên khuôn mặt tròn nhỏ non nớt kia một cái thật vang.
Bé con đã bỏ cuộc, chê gốc râu trên cằm của cha châm người, cười quay người để mẫu thân mềm mại ôm lấy.
Hàn Lâm Phong vẫn ôm lấy bé con đang uốn qua uốn lại như cũ, tiện thể ôm lấy ái thê mấy ngày không gặp, nói với nàng: “Cô đã sắp xếp du thuyền xong rồi, sáng sớm ngày mai thì có thể khởi hành?”
Từ sau khi bệ hạ vào kinh thành phong thưởng cho công thần của thiết diện quân, nghĩa sĩ dân gian Tào Thịnh rốt cục cũng có thể xứng danh. Được phong làm Phủ Bắc Hầu, hưởng thụ ruộng ấp bổng lộc.
Thế nhưng Tào Thịnh lại từ chối phong thưởng của Bệ hạ, chỉ mang phần lớn điền sản ruộng đất phân cho bộ hạ của mình, sau đó mang theo thê tử nữ nhi du sơn ngoạn thủy.
Tào Thịnh chinh chiến, xưa nay không vì danh lợi, lại nhìn thấy quá nhiều huynh đệ đồng sinh cộng tử chiến tử nơi sa trường,không còn gò bó về sinh tử danh lợi, có thể so với cao tăng đắc đạo.
Bởi vì thân thể của hắn bị thương để lại căn bệnh chưa dứt, vẫn luôn dựa vào thuốc để duy trì, tự nhiên là quý trọng những năm tháng còn thừa không nhiều, cố gắng ở bên cạnh thê tử nữ nhi.
Mà Tào Bội Nhi kia, sau khi trải qua đau thương vì tình yêu, vẫn không thay đổi được bản tính mê nhan sắc, cuối cùng gả cho một vị thư sinh trên đường đi, Lạc Vân gặp qua thư sinh kia, dáng dấp rất tốt.
Thư sinh kia nghe nói ban đầu là ngưỡng mộ mà đến đây. Có lẽ bình thường hắn nghe nói nhiều ở trà lâu, một lòng tràn đầy kính nể với Tào công.
Lại thêm tiên sinh trà lâu miêu tả nữ nhi của Tào gia xinh đẹp yểu điệu eo thon nhỏ, vậy mà trong tình huống vẫn chưa gặp được Tào tiểu thư, thư sinh kia đã chủ động mở miệng cầu hôn.
Mặc dù sau đó gặp rồi, thư sinh kia khiếp sợ trước nhan sắc của tiểu thư, nửa ngày không nói ra lời, nhưng quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, đã mở miệng cầu hôn, đương nhiên cũng phải kiên trì đến cùng.
Chẳng qua là nhìn trúng thanh danh địa vị Tào công, hay là thật lòng ngưỡng mộ tiểu thư, thì lại là một chuyện khác, dù sao sau khi hắn trở thành con rể của Tào Công, coi như bây giờ bản thân không có công danh, thì con đường làm quan cũng sẽ thông thuận rất nhiều.
Nhưng mà Tào Bội Nhi lại âm thầm nói với phụ thân, tuyệt đối không thể quá đề bạt trượng phu.
Bởi vì trước đó nàng đã chính tay đâm lang quân, không muốn mới cách mấy năm, lại phải mài dao chém chết thêm một kẻ bội bạc.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Cái gọi là “Chợt thấy màu dương liễu tươi tốt ở đầu tường, hối hận đã để phu quân đi tòng quân để kiếm phong hầu”. Tào Bội Nhi bây giờ đã có suy nghĩ sâu sắc, cũng sẽ không để bị vắt kiệt từng chút giá trị như Cầu Chấn.
Tào Bội Nhi bây giờ học được cách cẩn thận rồi, thậm chí lúc nhìn thấy Tô Lạc Vân, nàng đều chậc chậc lắc đầu thở dài, nói thẳng phu quân của Tô Lạc Vân bây giờ trèo quá cao, kêu Lạc Vân cẩn thận chút, làm nữ nhân, phải để cho mình đường lui, đừng để cho tiểu bạch kiểm lừa gạt.
Tô Lạc Vân chỉ có thể mỉm cười đáp lại, tỏ ý Tào tiểu thư nghĩ thật chu đáo, bây giờ mỗi ngày nàng đều thấp thỏm phu quân đào hoa, cuộc sống trôi qua không tốt lắm!
Tào Bội Nhi nghe rồi, trong lòng sinh ra cảm giác ưu việt không thể giải thích được, lại thêm một trận thoải mái vì cảm thấy hoạch lớn nhất của thấy cuộc đời nàng không phải lần lượt gả cho hai mỹ nam, mà là kết giao với khuê mật thái tử phi này.
Cuối cùng, nàng còn thần bí kín đáo đưa cho Tô Lạc Vân một bao thuốc bột, nói đây là linh dược nhiều con nhiều cháu. Nếu lúc thái tử cảm thấy chán ngán nàng, không thể lên được, có thể đem ra dùng một chút, đảm bảo khiến cho ông già 70 tuổi mà bảo đao thì không bao giờ cùn.
Sau khi Tô Lạc Vân trịnh trọng cám ơn phần lễ vật này, có chút đồng tình nhìn vị cô gia ỉu xìu đứng sau lưng Tào Công kia, nhìn dáng vẻ kia, hắn hẳn là cày cấy ngày đêm không ngừng, quầng thâm hai mắt rất đậm.
Vào một tháng trước, Tào Thịnh vui mừng đón ngoại tôn, thuận tiện khoe khoang với Thái tử những nơi mà hắn mang theo thê tử nữ nhi còn có con rể đi du ngoạn qua trong hai năm này một chút.
Lúc này Hàn Lâm Phong mới giật mình, trong hai năm này bản thân mình bề bộn nhiều việc chính sự, quả thực bỏ bê thê tử quá nhiều. Cho nên lần này hắn cố ý dành ra một khoảng thời gian trống, muốn dẫn Lạc Vân đi giải tỏa tâm trạng thật tốt.
Lạc Vân tất nhiên là vui vẻ, giống như câu cửa miệng của mẹ chồng nàng, kinh thành dù lớn, nhưng cũng không phải hoàn toàn tốt.
Mặc dù Lạc Vân có thể thỉnh thoảng cải trang nặc danh đi bộ một chút ở bến tàu, nhưng vẫn không thể giống khi còn là cô nương, nói đi là đi.
Kết quả chuyện Hàn Lâm Phong muốn dẫn Lạc Vân ra ngoài du ngoạn truyền ra, Hàn Tiêu cũng la hét muốn đi theo.
Thi từ ca phú của hắn gần đây, đã có sự tiến bộ không ít nhờ thê tử tài nữ chỉ điểm, chỉ là đang sầu bi vì trong đầu thiếu đi sự chân thực của núi non sông nước thật, không viết ra được khí phách hào hùng của “nước sông Hoàng Hà từ trên trời rơi xuống”.
Nhưng mà yêu cầu ngồi thuyền đi chung của hắn, bị huynh trưởng từ chối không chút nể tình.
Hàn Lâm Phong dẫn theo thê tử thân yêu của mình đi chơi, tại sao phải mang theo một tên nghiện làm thơ? Nên người ta lẳng lặng, ngồi du thuyền rời đi.
Trạm đầu tiên trong chuyến đi này, chính là đồng ý với yêu cầu của Lạc Vân tới Vân châu trước.
Vân châu cách Kinh thành không xa, vào lúc đầu xuân, cảnh sắc hợp lòng người, cho nên Hàn Lâm Phong mang theo Lạc Vân đến đó du sơn ngoạn thủy, lại thuận tiện thăm cố nhân một chút.
Trong hai năm này, Lạc Vân không ít lần viết thư mời Ngư Dương công chúa hồi kinh.
Nàng biết vị cố nhân này thích náo nhiệt, mỗi khi trong kinh thành sắp tổ chức yến hội linh đình, đều là mời trước, nhưng cuối cùng đều bị Ngư Dương công chúa từ chối.
Sau khi Lạc Vân sinh nở không lâu, Ngư Dương sinh hạ một bé gái ở Vân châu. Dù sao cũng là lớn tuổi sinh nở, lúc ấy xém một chút là khó sinh rồi.
Nghe nói lúc ấy Triệu Đống cũng đến, đáng tiếc Ngư Dương không cho hắn vào cửa, hắn chỉ có thể ở ngoài cửa gấp đến độ xoay vòng vòng.
Người nữ tử cả một đời đều tùy hứng kiêu căng, đến lúc vào trung niên, cuối cùng nghe một lời khuyên của mẫu thân mình, quãng đời còn lại không còn hao tâm tốn sức trên người nam nhân nữa.
Nhưng nghe nói Lạc Vân tới, Ngư Dương công chúa lại là mang theo nữ nhi cùng nô bộc, tự mình đến bến tàu trên sông nghênh đón thái tử cùng thái tử phi.
Chỉ là lúc gặp lại, Lạc Vân kém chút không nhận ra cố nhân.
Nữ tử trước kia luôn luôn mặc trường bào tinh xảo hoa mỹ, bây giờ y phục mặc trên người lại là một bộ y phục bằng vải bông dày chưa được nhuộm màu, kiểu dáng cũng theo lối đơn giản, cũng không có những đường cắt may quá sức cầu kỳ, bên trên mái tóc hơi bạc trắng cũng không mang thêm trang sức gì.
Lạc Vân biết, công chúa đây là đang giữ đạo hiếu cho phụ mẫu, bởi vì vào năm ngoái, Vương hoàng hậu bị giam cầm cũng bởi vì một trận bệnh nặng mà lặng lẽ ra đi.
Đã từng là hoàng hậu một nước, bởi vì là thân mang trọng tội, lại bởi vì di ngôn của thái thượng hoàng, không cho phép bà chôn trong hoàng lăng, lúc chết đến một cái cáo phó cũng không hề có.
Ngư Dương công chúa không thể quang minh chính đại giữ đạo hiếu cho Vương hoàng hậu, chỉ có thể mặc y phục màu trắng vào ngày bình thường, âm thầm tưởng nhớ mẫu thân.
Mặc dù Đại Ngụy không thịnh hành để hiếu ba năm, thường thường chỉ cần giữ hiếu trong ba tháng đầu là đủ rồi. Nhưng mà vừa nghĩ đến Ngư Dương công chúa thích náo nhiệt vui đùa, dường như vì bù đắp cho những thiếu hụt lúc bản thân tuổi còn trẻ không nghe lời mẫu thân, bây giờ công chúa quyết tâm cố gắng giữ đạo hiếu lâu dài vì mẫu thân.
Nữ nhi công chúa sinh có nhũ danh là Phù nhi, dáng dấp phấn nộn trắng trẻo, vô cùng đáng yêu.
Bé gái vừa nhìn thấy Hoàng tôn Hi nhi mang theo chút huyết thống của dị vực, mũi cao khuôn mặt bầu bĩnh, liền nhìn không chớp mắt, còn thừa dịp những người lớn không chú ý, đi qua ôm lấy vãn bối Hi nhi của mình, hôn một nụ hôn ướt át trên mặt của hắn.
Thừa dịp thị nữ mang theo hai đứa bé đến bờ ruộng chơi đùa, Lạc Vân cùng Ngư Dương tản bộ trên cánh đồng, có thể nói chút chuyện riêng.
Mặc dù hai người bọn họ đã lâu không có gặp mặt, thế nhưng tình bằng hữu không hề gián đoạn, vẫn luôn viết thư qua lại cho nhau.
Lúc trước Du Sơn Việt có ý đồ mưu phản, châm ngòi thổi gió khắp nơi, thậm chí chạy tới chỗ Ngư Dương gây chia rẽ xích mích, mong Ngư Dương dùng thân phận Trưởng công chúa của Thái thượng hoàng đến kinh thành chia phe phái, Ngư Dương cũng là phái người đưa tin, nói rõ những hành động của bọn Du Sơn Việt với Lạc Vân.
Theo lời của Ngư Dương, không ở địa vị thấp, không biết khó khăn của dân gian.
Trước kia lúc công chúa còn trong kinh thành, mỗi ngày đều sống phóng túng, ăn uống linh đình, cũng không thấy làm như vậy có cái gì không đúng.
Thế nhưng đi tới Vân châu, nhìn thấy tá điền trên đất phong của chính mình bởi vì không đóng nổi tiền thuê, kêu khóc ngăn cản kiệu của nàng, cầu xin đừng để người điền trang bắt nữ nhi còn nhỏ của họ đi, thì nàng mới tính là đã hiểu khó khăn của dân gian.
Mặc dù phụ hoàng Ngụy Huệ đế của mình là một phụ hoàng yêu thương con cái, thế nhưng đối với thiên hạ bách tính mà nói, lại không phải là hoàng đế tốt.
Mà cha con Hàn Nghị đối với thiên hạ bách tính mà nói, theo một ý nghĩa nào đó lại là cơ hội sống sót và cứu rỗi.
Thấy rõ điểm này, Ngư Dương đương nhiên sẽ không đứng về phía những thế gia kia, đi tham gia vào cuộc náo loạn trong kinh.
Bây giờ toàn bộ tâm tư của công chúa đều đặt vào người nữ nhi của mình. Giống như những cây mạ trên đồng ruộng của đất phong, nhìn tiểu Phù nhi cao lên từng ngày, những ngày tháng tưởng chừng như buồn tẻ mà lại tràn đầy hi vọng vô tận.
Lạc Vân hỏi công chúa vì sao không trở về kinh thành? Bởi vì lúc Triệu Đống tướng quân cùng thái tử uống rượu, đã từng thổ lộ sự hối hận lúc trước bởi vì hiểu lầm mà vội vàng hòa ly với công chúa, nếu bây giờ quay về, tin rằng cũng có thể gương vỡ lại lành.
Ngư Dương công chúa lại nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ta cũng không phải tiểu cô nương tuổi trẻ, cái gì mà tha thứ hay không? Thật ra thì con người ta thiếu đi ai đó cũng có thể sống vui vẻ. Ngẫm lại trước kia ta cố chấp không thả được, mệt mỏi người khác còn mệt mỏi bản thân, tự mình nhớ lại đều cảm thấy có chút thật đáng buồn và nực cười… Sinh nữ nhi, mới biết tâm tư của người làm mẫu thân, ta cũng không hi vọng nữ nhi lây cái tính cố chấp của ta… Hơn nữa ta ở Vân châu sống rất tốt, không cần lo lắng bản thân làm không tốt chỗ nào, khiến người khác chán ghét chê phiền… Về phần Phù Nhi, ta cũng không có cấm con bé và phụ thân nó gặp nhau. Trước đó vài ngày, đứa bé Quy Bắc kia còn mang theo nhi tử của nó đến chơi cùng Phù nhi đấy. Phù nhi của ta có phụ thân, mẫu thân, có huynh trưởng yêu thương, vậy là đủ. Bây giờ ta rất quen với ngày tháng ở nông thôn, nếu lại trở lại kinh thành, nơi đó cũng không phải là nơi phồn hoa lúc ta còn trẻ…”
Nói đến đây, Ngư Dương vội vã dừng lại, tự biết đã lỡ lời.
Mặc dù nàng xúc động cảnh còn người mất, nhưng nói như vậy dường như là đang phàn nàn phụ tử Hàn thị soán quyền, vô cùng không ổn.
Nhưng mà Lạc Vân lại mỉm cười, vỗ nhẹ lên cánh tay của nàng, tỏ rõ bản thân hiểu rõ ý nàng muốn nói.
Con người ta thường đến một độ tuổi nhất định mới biết được trước kia mặc y phục tuy đẹp, nhưng là vướng víu nặng nề, không dễ chịu.
Bây giờ Ngư Dương chỉ mặc y phục mình cảm thấy thoải mái, lại không còn đòi hỏi bất cứ chuyện gì, cũng không cần làm hài lòng bất kỳ ai.
Y phục như thế, chuyện khác cũng là như thế.
Trong lòng Lạc Vân cảm thán, cha mẹ chồng nàng cãi nhau cả một đời, cuối cùng lại dần dần nguôi ngoai, đế hậu hài hòa. Mà đôi phu thê trước đây đã từng được xem là hài hòa, đến lúc trung niên lại dần dần từng bước xa nhau…
Đạo phu thê, có lẽ quá mức khắc khe, dùng sức quá mạnh thì sẽ hoàn toàn đi ngược lại.
Ngày đó sau khi tạm biệt Vân châu, ngồi lên thuyền rồi mà Tô Lạc Vân vẫn cảm khái thật lâu.
Đợi thuyền bỏ neo ở một ốc đảo, nghỉ ngơi một chút, Tô Lạc Vân ôm nhi tử tròn trịa đầy thịt của mình, thích ý ngửi mùi không khí ẩm ướt mới mẻ ở bờ sông, đồng thời cảm thán nói: “Không nghĩ tới, Ngư Dương công chúa lại sống những ngày mà trước kia ta mong ước…”
Hàn Lâm Phong đa ng kéo ống quần, thả câu ở đuôi thuyền, nghe lời này, nhướng nhướng lông mi, hỏi: “Những ngày tháng nàng mong ước là ngày tháng gì?”
Trước kia lúc Lạc Vân còn mù, luôn nghĩ hôn nhân của mình và Hàn Lâm Phong có lẽ không kéo dài được lâu, nên nghĩ đến có một ngày mình ra đi, sẽ sống một cuộc sống điền viên yên bình thoải mái.
Chỉ là không ngờ rằng, nàng và nam nhân này có ràng buộc cực sâu, thế mà cùng hắn từng bước một đi tới vị trí cao.
Quay đầu nhìn lại những mộng tưởng ngày xưa, dường như cũng có chút xa không thể chạm.
Hàn Lâm Phong nghe nàng nói tỉ mỉ như thế, tự nhiên có thể đoán ra kế hoạch trước kia của nàng có bao nhiêu chu đáo, đến nơi ẩn cư đều đã chọn xong, chính là một vùng đất sung túc có thể trồng ba mùa lúa trong một năm.
Mặc dù bây giờ nàng dùng giọng điệu đùa giỡn để nói ra, nhưng Hàn Lâm Phong vẫn cảm thấy tức giận.
Người khác đều tưởng rằng bên trong Đông Cung, người sống trong lo lắng thấp thỏm hẳn phải là thái tử phi xuất thân không cao mới đúng. Dù sao thân là thái tử, những cám dỗ xung quanh thực sự quá nhiều, khiến người khó mà đề phòng.
Đáng tiếc không ai nghĩ tới, người thực sự lo được lo mất lại là người có nhiều lựa chọn như hắn. Dù sao trên đời này người hiểu rõ Lạc Vân nhất, chính là hắn.
Hàn Lâm Phong quá rõ ràng nữ tử mình cưới không an phận đến cỡ nào. Những năm gần đây, Lạc Vân coi như thân ở đông cung nhưng cũng không ngừng chuyện kinh doanh mua bán của nàng.
Chuyện này không liên quan đến lòng tham tài mà hoàn toàn là một loại ham mê gây nghiện.
Có lẽ sự giàu có bây giờ của nàng, so với Du thần tài năm đó cũng là chỉ có hơn chứ không kém.
Nếu là ngày nào đó cô nàng này cãi nhau với mình, lái một chiếc thuyền biển đi ra ngoài, hắn thật sự không biết tìm người ở đâu!
Bây giờ nghe Lạc Vân hâm mộ những ngày tháng một mình Ngư Dương chăm sóc con nhỏ như vây, thái tử đương triều cảm thấy có chút bực mình.
Hắn giao con cho thị nữ bên cạnh, ôm Lạc Vân đi vào buồng nhỏ trên tàu.
Lạc Vân cũng không ngờ rằng đường đường thái tử, thế mà sau khi xuất cung lại có vài hành vi phóng túng như thế, giữa ban ngày còn muốn hoang đường, không khỏi giãy dụa cười nói: “Chàng muốn làm gì?”
“Ta nghĩ nàng rảnh quá nên uy nghĩ lung tung! Xem ra đã đến lúc Hi nhi có thêm một đệ đệ muội muội rồi!”
“Không phải hôm qua mới… giờ đang ban ngày, chàng làm bậy cái gì đấy…”
“Sợ cái gì? Sức lực của nàng không được thì dùng thuốc mà Tào Bội Nhi đưa cho nàng, không phải nói kia là linh đan diệu dược bao sinh con cháu sao?”
“Bao sinh cái đầu chàng, ta đã sớm ném đi rồi…”
Lúc này sắc trời xuân ấm áp, trên con thuyền nhỏ hơi chao đảo truyền đến tiếng vui cười không ngừng…
Lời cuối của sử sách, hậu duệ của tiên đế Thánh Đức – Hàn Nghị kế tục hoàng vị hai mươi năm, lúc tuổi già thoái vị an hưởng tuổi thọ, truyền vị cho trưởng tử Hàn Lâm Phong, thế xưng Ngụy Hiền đế.
Lúc làm lễ Đăng cơ, quốc lực Đại Ngụy cường thịnh, có thể xưng là thời kỳ cực thịnh. Tân đế mang theo hoàng hậu đến nhận sắc phong ở Thái sơn, tiếp nhận thiên hạ quỳ bái.
Đế hậu quen biết nhau từ thuở hàn vi, Ngụy Hiền đế cảm thấy lúc cưới hoàng hậu, nghèo nàn không đầy đủ, mọi nghi thức đều bị giản lược. Cho nên lần này sắc phong, có thể so với lễ nghi tái giá, đại điển ở Thái sơn* long trọng chưa bao giờ có.
* Thái Sơn (tiếng Trung: 泰山; bính âm: Tài Shān) là một ngọn núi có ý nghĩa lịch sử và văn hóa nằm ở phía Bắc của thành phố Thái An, Sơn Đông, Trung Quốc.
Nhưng mà cũng có những ghi chép lịch sử không đáng tin cậy: Lúc ấy tân hoàng hậu đội mũ phượng nặng trĩu trên đầu, nhỏ giọng phàn nàn với tân đế, nói mũ phượng này quá nặng, có thể sánh bằng một bộ áo giáp. Nếu ngày thành hôn hôm đó cho nàng mang cái này, nàng là thà rằng đào hôn chứ cũng không gả! Bệ hạ nghe nói vậy, quắc mắt trừng trừng, lạnh lùng nói một câu: “Muộn rồi…”
Sau đó đè đầu đội mũ phượng nặng kia của tân hoàng hậu xuống.
Đương nhiên, những lời hoang đường như thế, sao có thể thốt ra từ miệng của một đời hiền hậu? Ai chẳng biết Hoàng đế và Hoàng hậu cả đời kính trọng yêu thương nhau, chính là một đời một kiếp chỉ có hai ta – hiếm thấy trong hoàng gia!
Kiểu cãi lộn như trẻ con này, có lẽ chính là thư sinh nghèo túng phóng đ.ãng bịa đặt, để lấy được nụ cười của mọi người, không đủ để tin đâu.