Toàn Thủ Đô Đế Quốc Đều Biết Tướng Quân Muốn Ly Hôn

Chương 70: Chấm dứt



Iven suy nghĩ tròn bốn ngày, cuối quyết định hẹn gặp Harry. Iven nghĩ, số phận hẳn là nắm giữ trong tay chính mình. Và lần gặp Harry này, ảnh hưởng đến quyết định cuối của y.

Iven sớm tan việc, sau đó đến điểm hẹn. Harry còn chưa tới. Một ly cà phê đã thấy đáy, y ngẩng đầu, liền thấy thanh niên đến cửa nhìn chung quanh. Iven đứng lên, Harry thấy được y, sau đó đi về phía y. Harry mặt hồng hồng, sau đó ngồi đối diện Iven, cậu ta tựa hồ có chút ngượng ngùng.

“Muốn uống gì?” Iven hỏi.

Harry tùy tiện gọi miệng ly cà phê, sau đó hai mắt liền nhìn chằm chằm Iven.

“Tôi muốn tâm sự với cậu chuyện của Corrine.” Iven gọn gàng dứt khoát nói.

Harry vốn chính là một người nói nhiều, cậu ta vừa rồi vẫn chịu đựng, lúc này Iven nhắc tới, cậu ta liền mở máy.

“Iven, xin lỗi, thần kinh của tôi có chút thô, trước đó không nghĩ tới, nếu như đã làm cái gì, tôi trước xin lỗi.” Harry nói, “Kỳ thực, tôi rất kính nể Corrine tiên sinh.”

Iven trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Kính nể, các bạn của tôi cũng rất kính nể hắn. Trên chiến trường tướng quân Corrine quả thực đẹp trai ngây người.” Trên mặt của Harry đột nhiên lộ vẻ ngượng ngùng, giảm thấp thanh âm nói, “Kỳ thực thời điểm sớm hơn, tôi coi hăn như cha. Một thời gian rất dài, tôi đều cho là hắn là ba ba.”

“Sau này tôi dần dần hiểu, hắn không phải ba ba ta, tôi cũng không có ba ba.” Biểu tình của Harry có chút tự giễu, “Người cải tạo gen sao có thể có ba ba chứ? Bất quá tôi nghĩ, hắn coi tôi như con, lại tự cho là tình yêu. Tôi đã từng đề cập qua, thế nhưng hắn xem thường, sau này quả nhiên nếm được thống khổ. Hắn là người giám hộ của tôi, cho nên mấy năm này, chỉ có lúc cần tôi mới có thể tìm hắn. Hiện tại tôi thông qua giám định tuổi tác tâm lý, đã thành niên rồi, mấy ngày nữa tôi liền có quyền tự chủ, vì thế sau này chuyện của tôi, đều sẽ tự mình quyết định.”

Iven uống một ngụm cây cà phê, ánh mắt của y vẫn rơi trên người Harry, tiêu hóa lời cậu ta nói.

Mặt của Harry có chút đỏ lên, cậu ta hầu như nhăn nhó nói: “Ngày hôm qua tôi tìm Corrine, là vì ta có chuyện muốn nhờ hắn hỗ trợ. Thầy dạy điều khiển cơ giáp của tôi, Clark tiên sinh, là một nam nhân rất có mị lực, ánh mắt của hắn tựa như ngọc bích, màu rất sâu sắc, mỗi lần thấy hắn, tôi đều có rất nhiều lời muốn nói với hắn, tôi nghĩ… Tôi nghĩ tôi thích hắn.”

Harry là một người nói cực kỳ nhiều, lúc nói đến Clark, lời của cậu ta quả thực không dừng được. Sở thích của Clark, cậu ta hầu như đọc làu làu.

“Thế nhưng Clark tiên sinh muốn rời khỏi Cyperlise đến thành Klims, tôi cũng muốn chuyển trường, cho nên tôi cần Corrine hỗ trợ.” Harry nói.

Corrine đến ngay lúc này, nam nhân đến rất gấp, thậm chí còn mặc quần áo ở nhà, tóc màu vàng có chút rối, đôi mắt xanh thẳm lóe sáng. Corrine đi thẳng tới bên người Iven, ánh mắt của hắn lưu chuyển trên người Iven và Harry. Harry có vẻ vẫn còn chưa thỏa mãn, sắc mặt của Iven lại như thường ngày cùng hắn.

Corrine không biết giữa bọn họ nói cái gì.

Corrine đưa vài tờ giấy cho Harry, Harry ngạc nhiên tiếp nhận, sau đó đứng lên: “Tôi muốn đi trước.” Sau đó chuyển hướng về phía Iven, “Cảm ơn ly cà phê.”

Iven cười cười, Harry liền chạy ra ngoài. Cậu ta thậm chí thè lưỡi với Corrine.

Corrine nhìn thân ảnh của Harry rời đi, sau đó nói với Iven: “Đó là thư chuyển quyền giám hộ và thông báo chuyển trường.”

Iven không nói gì, vẫn nhìn hắn, thấy Corrine rất bất an.

“Iven, em đã quyết định sao?” Corrine hỏi.

Iven gật đầu: “Tôi biết Harry vô tội, thế nhưng tôi không thích cậu ấy. Nếu như nói muốn thông cảm, xin lỗi, tôi làm không được. Corrine, tôi nghĩ chúng ta…” Iven dừng một chút, biểu tình trên mặt Corrine biến mất, biến thành bộ mặt không thay đổi, hai tay của hắn nắm chặt thành quyền.

“Chúng ta về nhà đi, Ryan còn ở trong nhà.” Iven nói.

Corrine lập tức mở to hai mắt nhìn. Tâm tình của hắn lúc này tựa như vốn đã hoang, đột nhiên nở hoa, bông hoa lớn. Vui sướng, vui sướng không nói nên lời. Chờ Iven đi tới cửa, Corrine mới phản ứng được, hắn dường như một thiếu niên, không quan tâm đến hình tượng mà chạy tới. Corrine đuổi tới bên người Iven, chuyển đầu qua, nhìn mặt của Iven, khóe miệng của Iven mang một nụ cười. Corrine cũng cười, hắn vươn tay nắm lấy tay Iven, càng nắm càng chặt.

Lúc trở về, là Corrine lái xe. Trong xe mở nhạc êm dịu, Iven tựa lưng vào ghế sau, nhắm mắt lại. Ánh mắt của Corrine luôn nhịn không được rơi vào trên người y.

Một cuộc điện thoại cắt đứt bầu không khí nhu hòa. Iven mở mắt, sau đó nhận điện thoại. Điện thoại đến từ Byrnes, trong điện thoại Byrnes rất vội vàng.

“Iven, James… James biến mất.”

Byrnes dùng là từ ‘biến mất’, mà không phải ‘mất tích’. Byrnes nói, hắn và James đã hẹn cùng đi cật cơm trưa, hắn đến chỗ James làm việc, hắn ngồi trong xe, sau đó nhìn thấy James từ công ty đi ra. Hắn phất tay với James, James cũng nhìn thấy hắn. Thế nhưng thanh niên cũng chưa đi đến bên cạnh hắn. James cứ như vậy trơ mắt biến mất ở trước mặt hắn. Phương thức biến mất rất quỷ dị.

Corrine quay xe, trực tiếp lái đến nhà Byrnes.

Lúc này Byrnes đã sớm không còn phong độ của ngày xưa, phòng của hắn lộn xộn, hắn ở trong phòng đi tới đi lui, biểu tình trên mặt rất kinh khủng.

Corrine và Iven liền đứng ở đó, nhìn Byrnes đi tới đi lui.

“Byrnes!” Iven gọi một tiếng, “Cậu trước tỉnh táo lại! Chúng ta phải tìm được James, thế nhưng trước lúc đó, chúng ta phải tìm hiểu một chút, rốt cuộc chuyện gì xảy ra.”

“Chuyện gì xảy ra? James liền vô duyên cớ vô cớ biến mất, biến mất quỷ dị như thế.” Byrnes nói, “Tớ tìm cả tòa nhà, tìm ở bãi đỗ xe, tìm khắp ngõ ngách, đều tìm không được cậu ấy!”

Iven trực tiếp đi qua, đánh vào mặt Byrnes một quyền. Iven hầu như dùng hết sức lực toàn thân, Byrnes bị y đánh lui về sau hai bước, sau đó từ từ bình tĩnh lại. Hắn ngồi xuống ghế sa lon, Iven và Corrine ngồi đối diện hắn.

“James có kẻ thù nào không?” Corrine hỏi.

“Cậu ấy hiện tại quản lý sinh ý của gia tộc Wyeth. Cậu ấy có rất nhiều đối thủ cạnh tranh.” Byrnes đột nhiên ngẩng đầu, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, “Mấy ngày hôm trước, James nói có người gửi thư đe dọa cậu ấy!”

“Có thể tìm được thư không?” Corrine hỏi.

Byrnes vội vã đi vào phòng ngủ, lúc đi ra, trong tay thêm một máy tính. Mở ra, liền vào hòm thư, trên mặt Byrnes đột nhiên lộ vẻ không thể tin: “James còn cho tớ xem qua, vì sao không thấy?”

Corrine cầm máy tính trong tay Byrnes, hắn tìm kiếm một lần, thậm chí khôi phục những thứ đã xóa, thế nhưng cũng không có bức thư mà Byrnes nói.

“Trong thư nói gì?” Corrine hỏi.

“Tôi nhớ rõ khuôn mặt của em, nụ cười của em, tiếng rên rỉ của em.” Byrnes cau mày nói, “Thân ái, trở lại bên cạnh tôi, tôi ở địa ngục chờ em.”

Byrnes nghĩ đây là đe dọa, đây là uy hiếp.

Thế nhưng Iven nghĩ, này như một bức thưu tình do người điên viết. Thâm tình, điên cuồng.

“Cậu nói James là tự nhiên biến mất?” Corrine tiếp tục hỏi, “Khi cậu ấy biến mất, có xe hay người nào đó đi qua trước mặt cậu ấy không?”

Byrnes rơi vào trầm tư.

“Có, có một chiếc xe!” Byrnes nói, “Tốc độ của chiếc xe kia rất nhanh, hầu như trong nháy mắt! James khẳng định bị bắt cóc!”

Iven gọi cho phu nhân Mary, thanh âm của phu nhân Mary phu miễn cưỡng trấn định. Bà nói không có người gọi cho bà, đòi tiền chuộc hoặc những thứ khác cái gì.

“Hay là không phải vì tiền, có lẽ là vì tình cảm.” Iven nói, “Tôi nghĩ tới một người.”

Ánh mắt của Corrine và Byrnes rơi vào trên người Iven.

“Kontanstin, có lẽ gọi là Carey tiên sinh.” Iven nói, “Gã là người điên, hơn nữa gã và James từng có một đoạn quá khứ. Thế nhưng Kontanstin không phải đã chết sao?”

Iven nghi ngờ.

“Có thể gã không có chết.” Corrine nhìn về phía Iven, nghiêm túc nói.

——

James nghĩ, thế giới trước mắt cậu thay đổi. Một phút trước, rõ ràng là ánh dương quang chiếu khắp nơi, rất nhiều người cười đi qua trước mặt cậu, thế giới rất phức tạp thế nhưng đủ mọi màu sắc, sau một phút, xung quanh đột nhiên đen. Ánh dương quang biến mất, đoàn người biến mất, tiếng cười biến mất, thế giới của cậu chỉ còn lại một mảnh hắc ám.

Cậu giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ. Cậu gọi mẹ, gọi Byrnes, thế nhưng không ai lên tiếng trả lời.

Không biết qua bao lâu, ngay lúc cậu cho là mình đã bước vào địa ngục. Cậu đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, có tiếng bước chân của người. Ánh mắt của cậu tựa hồ bị cái gì che lại, cái gì cũng không nhìn thấy. Cho nên cậu chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình. Cậu cảm giác được người kia ở trước mặt cậu ngồi chồm hổm xuống, cậu cảm giác được hô hấp ấm áp phả vào trên cổ của cậu.

“Byrnes, là anh sao?” James hỏi.

Tiếng thở dốc của người kia tựa hồ càng thêm nghiêm trọng, lực đạo của người kia rất lớn, kéo James từ dưới đất lên. James bị áp đến góc tường, người điên kia tựa như hôn cậu, James muốn cự tuyệt, thế nhưng cự tuyệt không được, cậu liền làm càn cắn. Mùi máu tươi càng ngày càng đậm, cậu tựa hồ nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của người kia.

“James, em là của tôi, không nên trước mặt tôi gọi tên của nam nhân khác, nếu không tôi sẽ ghen.”

Cái thanh âm kia, quen thuộc như thế, quen thuộc đến cho dù chết đi, James cũng nhớ hết sức rõ ràng.

Cái tên lừa dối cậu, nam nhân vứt bỏ cậu, cậu hận nam nhân kia, cậu từ từ quên nam nhân kia. James muốn nói, nhưng là đầu lưỡi của cậu đã chết lặng, mất khí lực thật lớn cậu mới phun ra một từ.

“Cút!”

“Mấy năm rồi, vẫn nguyên dạng, tiểu mèo hoang!” Nam nhân trêu đùa, vuốt ve mặt cậu, nhẹ nhàng, dường như vuốt ve trân bảo trên đời này, “Tôi thích bộ dáng này của em. Mèo hoang đã thuần hóa thật không thú vị.”

Cho nên lúc mình thích gã, nam nhân kia thay đổi không hề do dự từ bỏ mình. Bởi vì mình khiến hắn cảm thấy không có gì vui. James muốn cười nhạt, muốn hất tay của nam nhân, xúc cảm này khiến James thấy ghét bỏ.

Tay của nam nhân dần dần đi xuống, sau đó rơi vào trên hông của James. Tay của James bị gã kìm hãm, toàn thân đều không thể động đậy.

“Tiểu mèo hoang, mấy năm này có phải rất muốn tôi không?” Thanh âm của nam nhân vang ở bên James, mang theo chút ám muội.

—-¤—-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.