Quay phim nhanh chóng đuổi kịp quay đến ánh sáng nơi cửa ra nhà ma.
Những khán giả đang ngồi xem trước màn hình cũng có cảm giác như chính mình vừa đi vào nhà ma một chuyến, lúc nhìn thấy ánh sáng ngoài cửa, nhất thời như sắp được đại xá.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Hu hu hu hu cuối cùng cũng ra rồi, cách màn hình mà tôi cũng sắp bị hù chết rồi.]
[Hiệu ứng âm thanh của ngôi nhà ma này có vẻ như rất tốt.]
[Tại sao lúc đó Lương Yên chỉ hét lên một tiếng rồi sau đó lại không nghe thấy động tĩnh gì nữa vậy, đã xảy ra chuyện gì, không phải bị dọa sợ đến mức ngất xỉu đấy chứ.]
[Chắc chắn là không, nếu như sợ đến bất tỉnh thì đã được mang ra ngoài sớm hơn rồi chứ.]
[Lục Lâm Thành đâu, tại sao từ đầu đến cuối không nghe thấy bất cứ âm thành gì của Lục Lâm Thành thế?]
[Tôi chỉ đang tò mò trong đó đã xảy ra chuyện gì sao…]
[Thật ra thì tôi cũng…]
Người hâm mộ hai nhà e sợ lại có một tí tẹo liên quan gì đến đối phương, vội vàng nhảy ra phủi sạch quan hệ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Yên Yên nhà chúng tôi nhát gan lắm, để cho mọi người chê cười rồi, chỉ là những con người hay tò mò những thứ nhàm chán kia thì thôi đi.]
[Ngoài trừ quay phim, Lục Lâm Thành sẽ không cho bất cứ người phụ nữ nào một ánh mắt dư thừa đâu.]
…
Lương Yên đi ra khỏi nhà ma, không ngừng che ngực thở hổn hển, trái tim đập loạn xạ.
Trên đôi mắt và bờ vai dường như vẫn đọng lại nhiệt độ cơ thể ấm áp của người đàn ông kia.
Lạc Lạc vẫn đang một mực ngóng chờ ngoài cửa nhào đến: “Lục ca ca! Dì Lương Yên!]
Một tay Lục Lâm Thành ôm lấy Lạc Lạc, giống như đang làm ảo thuật từ phía sau lưng lấy ra hai cái pháo bông nhỏ để trên tay nhóc.
Lạc Lạc nhận được pháo bông, vui vẻ khua tay khua chân ở trong lồng ngực Lục Lâm Thành: “Yeah! Lục ca ca tốt nhất! Dì Lương Yên tốt nhất!’’
Lương Yên ghen tị nhìn hai cây pháo bông được Lục Lâm Thành tìm thấy trong tay Lạc Lạc, vừa rồi lúc còn ở trong nhà ma cô suýt nữa đã bị dọa đến hôn mê bất tỉnh, ngay cả bước đi cũng không thể nhúc nhích, thế mà người đàn ông này vẫn còn có tâm trí đi tìm pháo hoa?
Thật là bái phục!
Lương Yên ghen tị thì ghen tị, nhưng đối với hành động lúc nãy của Lục Lâm Thành dành cho mình, cô vẫn hết sức cảm kích.
Đôi lúc Lương Yên thậm chí còn hơi nghi ngờ rốt cuộc người kia có phải Lục Lâm Thành thật hay không, một người trước khi ly hôn vừa thấy mặt đã trực tiếp lên giường với cô, sau khi ly hôn lại trở thành một người chồng trước biến thái ù ù cạc cạc tạo ra tám trăm vạn tiền nợ gắn trên đầu cô.
Lạc Lạc ở trong lồng ngực Lục Lâm Thành, không biết đang nói chuyện gì mà cô nhóc liên tục cười khúc khích.
Lương Yên nhìn thoáng qua vẻ dịu dàng hiện hữu trên khuôn mặt Lục Lâm Thành, chợt nhớ ra cô còn chưa làm chuyện quan trọng của ngày hôm nay.
Sau khi đi hết một vòng nhà ma thì hành trình cả ngày ở công viên giải trí cũng sắp kết thúc, tất cả mọi người đều quay lại chỗ tập trung trước ngựa gỗ xoay tròn lúc sáng.
Đạo diễn thống kê số lượng pháo bông nhỏ mà các đội chơi thu thập được, đội Lạc Lạc tổng cộng tìm được ba pháo bông xếp thứ ba, đội của Tiểu Anh Đào chỉ tìm được hai cái nên về đích ở vị trí thứ tư.
Tiếp theo là công bố giải thưởng cho mỗi đội, phần thưởng của đội xếp thứ ba dành cho Lạc Lạc là một bộ váy Elsa trong phim hoạt hình Disney “Nữ hoàng băng giá”.
Không thể nghi ngờ gì nữa Elsa chắc chắn là nàng công chúa có nhân khí cao nhất Disney hiện tại, Lạc Lạc lập tức vui vẻ đi thay váy mới, sau đó lôi kéo Lục Lâm Thành lại đây: “Dì Lương Yên, chúng ta chụp ảnh cùng nhau được không?’’
(*Nhân khí: bao gồm fandom, supporter, mức độ quốc dân…của một ngôi sao nào đó.)
“Được.’’ Lương Yên gật đầu, làm như không nhìn thấy Lục Lâm Thành mà chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh Lạc Lạc.
Ba người chụp ảnh chung, địa điểm và tư thế cũng cực kỳ giống một nhà ba người chụp chung ở công viên giải trí.
Tất cả bình luận bên dưới đều bị người hâm mộ hai nhà không ngừng spam:
[Tất cả chỉ vì đứa nhỏ, vì đứa nhỏ, từ chối tất cả những kéo cùng trạm tư đều cực kỳ giống ở công viên giải trí chụp ảnh chung một nhà ba người.]
[Lạc Lạc thật đáng yêu!]
[Hôm nay Lục Lâm Thành phải chịu đựng người phụ nữ kia suốt cả một ngày có lẽ rất vất vả rồi.]
[Hu hu,Yên của tôi thực sự không dễ dàng gì mà.]
….
Lạc Lạc không ngừng đổi dáng pose, chụp đủ mọi kiểu ảnh, sau khi chụp ảnh xong Lương Yên mới có thể thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện ống kính máy quay vẫn chĩa về phía họ phát sóng trực tiếp.
Cô cắn cắn môi, mượn cớ đi nhà vệ sinh rồi lặng lẽ đi đến một vườn hoa ít người trong công viên.
Lương Yên tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, sau đó tắt microphone đang gắn trên người mình đi, lấy điện thoại di động ra, nhìn vào dãy số quen thuộc kia, do dự một chút rồi ấn nút gọi đi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“A lô.’’
Lương Yên nghe thấy giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Lục Lâm Thành, tôi là Lương Yên, bây giờ anh có thể đến vườn hoa phía sau khu vực ngựa gỗ xoay tròn được không, tôi có chuyện muốn nói với anh.’’
“Còn nữa, đừng mang quay phim của anh đến.’’ Lương Yên lại bổ sung.
Người đàn ông nhanh chóng trả lời: “Được.’’
Chỉ chốc lát sau đã thấy Lục Lâm Thành đi về phía này.
Lương Yên đứng dậy, đi đến trước mặt Lục Lâm Thành, hai người đứng đối diện nhau.
Đầu tiên cô kiểm tra một chút, chắc chắn microphone trên người Lục Lâm Thành cũng đã được tắt, sau đó ngó nghiêng xung quanh vườn hoa một vòng, chắc chắn cũng không có người nào.
Lục Lâm Thành nhìn dáng vẻ mạnh như rồng như hổ của cô lúc này cùng với tiểu bạch thỏ run lẩy bẩy bên trong nhà ma vừa rồi tưởng chừng như là hai người khác nhau vậy.
Anh thu mi lại.
Lương Yên nhìn thấy nụ cười xuân phong phơi phơi trên khuôn mặt Lục Lâm Thành, lặng lẽ cho hắn một cái liếc mắt sắc bén, sau đó đứng thẳng người dậy, đầu tiên là cúi người: “Trước tiên cảm ơn anh hôm nay đã giúp đỡ tôi ở trong nhà ma.’’
Lục Lâm Thành cố tỏ ra lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Lương Yên cúi người cảm ơn xong, rất muốn trực tiếp nói thẳng với Lục Lâm Thành chuyện đi lãnh giấy chứng nhận ly hôn, nhưng lại nghĩ đến người Trung Quốc rất chú trọng đến những ngôn ngữ mang tính nội hàm tinh tế, nếu nói trắng ra có vẻ như không được hay cho lắm.
Sau đó Lương Yên uyển chuyển đưa tay chỉ lên bầu trời bao la.
Lúc Lâm Thành cũng theo cánh tay cô ngửa đầu nhìn lên.
Lương Yên: “Anh nhìn những đám mây nơi phía chân trời kia đi, có phải giống như chuyện chúng ta còn chưa lĩnh giấy chứng nhận ly hôn hay không?’’
Lục Lâm Thành không thể tưởng tượng nổi quay đầu lại nhìn cô.
……
Buổi ghi hình trong công viên giải trí của “Bảo bối nhà ai?’’ đã kết thúc, trên đường trở về, ê kíp sản xuất đột nhiên phát hiện không tìm thấy Lương Yên, cùng với đó còn có Lục Lâm Thành.
Lạc Lạc còn mặc chiếc váy công chúa trên người, một tay cầm pháo bông, một tay kéo kéo biên kịch, khóc nức nở hỏi: “Lục ca ca của cháu và dì Lương đâu rồi?’’
Biên kịch gọi cho Lương Yên, chuông reo, nhưng sau đó lại bị tắt máy.
Lại gọi điện cho Lục Lâm Thành, số điện thoại không liên lạc được.
Mặc dù người của ê kíp sản xuất không nói rõ, nhưng các khán giả vẫn luôn ngồi trước màn hình xem phát sóng trực tiếp đã mở hồ nhận ra được có gì đó không đúng.
[Tại sao lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy Lương Yên?]
[Lục Lâm Thành đi đâu rồi?]
[Đúng vậy, tại sao Lạc Lạc lại được biên kịch dắt bên cạnh mình.]
Ống kính truyền hình trực tiếp giấu đầu lòi đuôi chuyển đến những nhóm phụ huynh thực tập và đứa trẻ dễ thương khác, nhưng rõ ràng người xem vẫn không công nhận, càng chắc chắn những suy đoán trong lòng mình.
[Lương Yên và Lục Lâm Thành đâu?]
[Lần cuối cùng hai người bọn họ xuất hiện trong ống kính đã là một giờ trước rồi.]
[Ê kíp sản xuất nhanh trả lời đi, rốt cuộc Lục Lâm Thành và Lương Yên đã đi đâu?]
Fan của Lục Lâm Thành và fan của Lương Yên vẫn kiên quyết phủi sạch quan hệ với đối phương, không ngừng nói việc thần tượng nhà mình mất tích không có bất cứ liên quan gì với người còn lại, kết quả càng xả càng loạn, cuối cùng cũng chọc giận nhóm người qua đường dừng lại xem phát sóng trực tiếp.
[Cút hết đi, cả hai đều mất tích cùng một lúc mà còn không có liên quan à?]
[Chỉ có những người hâm mộ mãi mãi vẫn không thể tỉnh ngộ.]
[Có quỷ mới biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì ở trong căn nhà ma kia, cô nam quả nữ, a a.]
[Mẹ kiếp, không phải là nối lại tình xưa cùng nhau bỏ trốn đấy chứ?]
…
Nhưng chẳng ai có thể ngờ được rằng, cặp vợ chồng thế kỷ lần đầu tiên đứng chung trong cùng một khung hình hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của người trong giới giải trí lẫn ngoài giới, buổi sáng hôm nay vẫn còn là Ngưu Lang Chúc Nữ và đứa con của bọn họ đứng cách nhau cả dãy Ngân Hà, thế nhưng cuối cùng lại đi đến kết thúc là cả hai đều bỏ rơi đứa con thơ ấu mà chơi trò mất tích cùng nhau.
Cứ thế “Lục Lâm Thành Lương Yên cùng bỏ trốn” trực tiếp làm bùng nổ hot search.
Trong đó người lo lắng đến phát điên nhất có lẽ không ai bằng fan hâm mộ của hai nhà, “Lương Yên, giao Lục Lâm Thành ra” và “Lục Lâm Thành, thả Yên Yên nhà chúng tôi ra’’ cũng theo sát “Lục Lâm Thành Lương Yên cùng bỏ trốn” chễm chệ trên hot search.
Fan của hai nhà vẫn luôn ở trong trạng thái cho ngựa ăn no, mài sắc binh khí, sẵn sàng ra trận nghênh đón quân địch, dáng vẻ như nếu hai người trong cuộc còn không chịu lộ diện giải thích rõ ràng không có quan hệ gì với đối phương cả thì sẽ đi lật tung diễn đàn Super Topic của đối phương.
********
Cùng lúc đó, trong một bệnh viện tư nhân nổi tiếng nào đó của thành phố B.
Cơ sở vật chất trong phòng bệnh có thể sánh ngang với các khách sạn năm sao cao cấp khác, Lục Lâm Thành ngồi trên ghế sô pha, nhìn dòng chữ “Bốn tháng trước, bệnh nhân bị một vật cứng rơi vào đầu, mất trí nhớ gián đoạn trong ba năm” trong bệnh án, bầu không khí xung quanh anh bị đè nén đến đáng sợ.
Khí chất người đàn ông này vốn dĩ đang lạnh nhạt, lúc này nhiệt độ không khí dường như cũng theo anh giảm xuống mấy độ.
Lương Yên nằm trên giường bệnh, trên đầu dán một miếng điện cực, đang làm cái trị liệu công nghệ cao không thể gọi tên.
Dòng điện tê tê ngứa ngứa kích thích thần kinh trước trán vô cùng thoải mái, Lương Yên vừa mơ màng muốn ngủ thì bác sĩ lại nói cho cô biết đã chẩn đoán xong rồi.
“Cảm ơn.’’ Lương Yên ngáp một cái từ trên giường ngồi dậy, nhìn về phía Lục Lâm Thành đang ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt anh ta lúc này như có ai đang thiếu nợ mình tám trăm triệu không bằng.
Dịch vụ chăm sóc bệnh nhân ở bệnh viện tư này cũng giống như trong khách sạn năm sao vậy, vị bác sĩ đẩy máy móc khám bệnh ra ngoài, còn quan tâm đóng cửa lại giúp hai người, lúc này trong phòng bệnh chỉ còn Lương Yên và Lục Lâm Thành.
Chẳng qua là lúc bác sĩ gần đi vẫn không nhịn được quay đầu nhìn vào trong phòng bệnh một cái.
Bỏ trốn thì bỏ trốn, nhưng tại sao lại bỏ trốn đến bệnh viện chứ.
Lương Yên chờ vị bác sĩ kia đóng cửa lại nhỏ giọng oán trách nói: “Trước đây tôi sớm đã nói với anh rằng tôi bị mất trí nhớ rồi, thế mà anh vẫn một mực không tin.’’
Lương Yên bĩu môi: “Anh còn nói gì mà cô đừng làm loạn nữa, cô không thấy mệt mỏi sao? Có giày vò như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không có cảm giác gì với tôi nữa chứ.’’
Trên trán cô vẫn còn một hàng miếng điện cực chưa lấy xuống, thoạt nhìn có vẻ hơi buồn cười lại giống như một nữ chuyên gia đang làm việc ở phòng thí nghiệm trong các bộ phim khoa học viễn tưởng.
“Tôi lừa anh để làm gì chứ, cái này có gì hay ho mà gạt anh.’’ Lương Yên tiếp tục lẩm bẩm, đi đôi dép lê trong phòng bệnh từ trên giường xuống đất, loẹt xoẹt đi đến ngồi xuống bên cạnh Lục Lâm Thành, kéo kéo ống tay áo đang cầm bệnh án của cô: “Này, vậy, bây giờ chúng ta có thể ly hôn rồi chứ?’’
Lục Lâm Thành vẫn yên lặng lắng nghe, không nói một lời, anh quay đầu lại nhìn thẳng vào mặt Lương Yên.
Ánh mắt cô nhìn anh vẫn trong trẻo trong suốt giống như trước kia, thậm chí còn mang theo ý cười mơ hồ, chẳng qua đã thiếu mất đi một phần…Tình ý.
Cũng có thể là thứ tình cảm thuần khiết kia.
Tựa như lúc cô nhảy “Cheer up”, sau đó trong lòng như thầm nói “Lục Lâm Thành, em có thể” vậy.
Lục Lâm Thành chậm rãi đưa ra, chạm vào vầng trán trắng nõn của cô lấy những miếng điện cực trên đó xuống.
Mấy sợi tóc dài dính vào trên miếng diện cực, lúc bị anh bóc xuống Lương Yên không nhịn được cau mày kêu đau.
Vì thế động tác của người đàn ông nhẹ nhàng hơn không ít.
Lục Lâm Thành ném mấy miếng điện cực kia vào trong thùng rác, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Có nhớ ra chút gì không?’’
Lương Yên sờ sờ đầu: “Đâu dễ nhớ ra như vậy chứ, anh không nghe bác sĩ nói sau này tôi có thể nhớ ra được hay không còn phải vận tay của chính tôi sao, việc trị liệu đối với căn bệnh này cũng chỉ có tác dụng trợ giúp mà thôi, nói trắng ra là chỉ để an ủi tâm lý thôi.’’
Lương Yên bất mãn phát hiện Lục Lâm Thành lại đang đổi chủ đề, tiếp tục hỏi: “Lúc nào thì anh có thời gian rảnh? Chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận ly hôn, nghe nói thủ tục rất đơn giản, có lẽ sẽ nhanh thôi.’’
Lương Yên mặc sức tưởng tượng đến cuộc sống của bản thân sau khi ly hôn, cô không cần phải lừa dối người hâm mộ, không cần lo lắng bị người hâm mộ phát hiện, tiếp tục chuyên tâm phát triển sự nghiệp, đóng phim hay tham gia chương trình tạp kỹ gì cũng được, chỉ cần nó làm cô nổi tiếng, cái thân phận vợ trước của Lục Lâm Thành này dần dần cũng sẽ bị công chúng quên lãng.
Thật tốt biết bao!
Lương Yên không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lục Lâm Thành nghe rõ từng câu từng chữ thoát ra từ miệng cô, bàn tay đang cần bệnh án vô thức siết chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, thậm chí còn hơi run rẩy.
Anh rất muốn cười một tiếng, sảng khoái trả lời “được thôi”, muốn ép buộc bản thân mình quên đi nội tâm đang hoảng loạn không ngừng, nhưng mà, nhưng mà lại phát hiện làm cách nào cũng không thể phớt lờ nó.
Có lẽ lúc anh đồng ý tham gia vào chương trình “Trên màn huỳnh quang”, sau đó lại chạy đến “Bảo bối nhà ai?’’ hoặc là sớm hơn, anh đã không thể phớt lờ được nữa rồi.
Cuối cùng, Lục Lâm Thành cắn răng nói: “Lương Yên.’’
“Sao?’’ Lương Yên trả lời anh, mong đợi nhìn anh.
Lục Lâm Thành: “Cô đã quên năm đó chính mình làm cách nào để tôi kết hôn với cô rồi sao?’’