Bắt đầu từ hạ tuần tháng sáu, Lục Tân đã chính thức sống chung với Hà Diệp ở nhà bên này, anh cũng chưa từng đưa cô đến Vọng Triều Phủ lần nào. Nhưng thi thoảng, anh vẫn quay về nhà mình để đổi quần áo hay gì đó.
Hà Diệp vẫn đang nghĩ đến chậu hoa sen của anh.
“Có phải hoa nở sớm không? Hôm trước em đã thấy sen nhú búp rồi.”
“Ừ, khi nào hoa nở thì anh đưa em đi xem.”
“Hoa sen nở vào lúc sáng sớm, chúng ta tan làm mới đi xem, tới lúc đó thì hoa khép lại rồi còn đâu.”
“Yên tâm, anh cam đoan là khi đóa đầu tiên nở, em sẽ có mặt ở đó.”
Chỉ là ngắm hoa thôi mà anh cứ một mực từ chối, sau nhiều lần như vậy thì Hà Diệp cũng đã đoán được nguyên nhân.
Cô bèn phối hợp với tâm tư cẩn thận của bạn trai mình, kiên nhẫn đợi chờ.
Quả nhiên, trước sinh nhật Hà Diệp một ngày, sau khi hai người ăn tối ở nhà hàng xong, Lục Tân đã đưa cô đến Vọng Triều Phủ.
Hà Diệp thay dép lê, chạy thẳng vào phòng ngủ chính.
Bật đèn lên, cô thấy ngay chậu sen màu xanh ngát.
Lục Tân là sinh viên ưu tú của đại học Thanh Hoa nên đương nhiên anh cũng là một tay trồng sen xuất sắc. Từng chiếc lá sen đều được anh chăm sóc kỹ đến độ xanh mướt tươi tốt, không hề có chấm vàng nào trên lá.
Những chiếc lá ở tầng cao nhất đã cao đến ngang eo Hà Diệp, phiến lá vừa to, vừa tròn, bên dưới có vài cái lá nhỏ ló ra.
Hà Diệp hết nhìn trên rồi lại nhìn dưới, cô tìm được sáu búp sen lớn, trong đó có bốn đóa còn khép chặt chưa nở, một đóa vừa bung, còn cánh hoa ngoài cùng của đoá to nhất đã hơi úa vàng.
Hà Diệp trừng mắt nhìn bạn trai mình, cô chỉ vào đoá hoa kia nói: “Đoá này chắc chắc đã nở rồi.”
Lục Tân không phủ nhận.
Hà Diệp: “Vậy mà anh còn dám cam đoan là khi đoá đầu tiên nở, em có thể thấy nó cơ đấy.”
Lục Tân: “Đóa này mới là đóa đầu tiên, vừa bung hôm thứ hai và sẽ nở trong hai ngày tới.”
Hà Diệp: “…”
Anh bạn trai lại dám giở trò chơi chữ với cô!
Lục Tân bước đến bên bạn gái mình, anh chỉ vào một nụ khác và nói: “Đoá này sẽ nở vào tầm sáng sớm ngày mai, nở lần thứ nhất.”
Bấy giờ Hà Diệp mới tạm hài lòng, cho dù là thế nào đi chăng nữa thì bạn trai cũng đã dành cả tấm lòng chăm sóc chậu sen để chúc mừng sinh nhật cô.
Đêm hôm đó, cả hai người đi ngủ khá sớm.
Ngày hôm sau, Lục Tân gọi Hà Diệp dậy, cô vừa mở mắt là Lục Tân cúi đầu xuống, hôn lên ấn đường của cô: “Sinh nhật vui vẻ nhé.”
Rõ ràng anh đã tắm gội sạch sẽ, mái tóc ngắn còn hơi ẩm, ánh đèn ngủ nho nhỏ đang phản chiếu trong đôi mắt đen láy của anh, cũng phản chiếu hình bóng cô trong đó.
Đây là lần đầu tiên anh chúc mừng sinh nhật cô sau khi hai người tái hợp.
Cơn buồn ngủ tan biến, Hà Diệp chủ động ôm lấy cổ Lục Tân, dụi đầu vào vai anh: “Mấy giờ rồi anh?”
Lục Tân: “Sáu giờ, hoa đã nở rồi.”
Mắt Hà Diệp sáng bừng.
Lục Tân ngồi sang một bên, ấn remote mở màn cửa.
Đến mùa hè, mặt trời mọc sớm, ngoài cửa sổ lúc này đã sáng choang.
Ánh nắng buổi sớm chiếu lên từng phiến lá xanh bên cửa sổ sát đất và cũng chiếu sáng ba đóa sen trắng như tuyết, trông thật duyên dáng yêu kiều.
Đoá hoa sen vươn lên khỏi mặt nước, cánh hoa màu trắng sáng long lanh dưới ánh mặt trời. Mang theo vẻ thanh cao và thuần khiết đúng với ý nghĩa của loài hoa này.
Hương thơm thoang thoảng phảng phất trong không khí, Hà Diệp vén tấm chăn lên, cô bước đến bên cửa sổ trong bộ váy ngủ.
Lá xanh mơn mởn, cánh hoa trắng muốt, trông đẹp đẽ biết bao.
Khoé mắt liếc thấy Lục Tân đang giơ điện thoại lên, Hà Diệp vội vàng chạy đến ngăn anh: “Em còn chưa rửa mặt mà.”
Lục Tân rủ mắt nhìn cô: “Em của lúc này cũng đã rất đẹp.”
Hà Diệp: “Không được, đợi em thay đồ xong rồi hẵng chụp.”
Dứt lời, cô lấy một bộ đồ trong tủ quần ra, chân bước thoăn thoắt vào phòng vệ sinh chính.
Vừa đi vào, Hà Diệp đã thấy ngay một chiếc váy liền thân màu xanh nhạt treo trong phòng tắm, kiểu dáng đơn giản, chất vải láng mịn, ở phần thắt lưng váy là dây lưng cùng màu. Chiếc váy này phù hợp để đi du lịch hoặc chụp ảnh, mặc đi làm chốn công sở cũng hợp.
Bên cạnh chiếc váy còn đặt một đôi giày cao gót có quai màu trắng.
Hà Diệp rất ngạc nhiên, cô thò đầu ra khỏi cửa, hỏi anh bạn trai đang ngồi cuối giường chờ chụp ảnh cho cô: “Anh mua từ khi vào vậy?”
Lúc nào hai người cũng như hình với bóng, vậy mà cô lại chẳng hề hay biết.
Lục Tân hỏi ngược lại cô: “Em thích không?”
Hà Diệp trả lời anh bằng tiếng đóng cửa.
Tắm xong, Hà Diệp mặc lên người món quà sinh nhật do bạn trai chuẩn bị.
Cô soi gương, chải lại mái tóc dài xoã tung sau lưng cho thật gọn gàng. Bởi vì sắp ra ngoài nên Hà Diệp thấy hơi thẹn thùng.
Có thể cô sẽ không bao giờ trở thành kiểu bạn gái hoạt bát, biết cách ăn diện sao cho xinh đẹp, thoải mái thể hiện để cho bạn trai ngắm.
Hà Diệp mở cửa.
Lục Tân vẫn đang ngồi ở cuối giường, nghe thấy tiếng động, anh lập tức nhìn sang.
Hà Diệp bước về phía anh tự nhiên nhất có thể, chỉ là tiếng lộc cộc phát ra từ tiếng giày cao gót khi dẫm xuống sàn nhà bằng gỗ khiến cô càng nôn nao hơn.
Lục Tân nắm lấy tay bạn gái mình, anh nghiêm túc đánh giá một lượt, sau đó nhận xét: “Da em vốn đã trắng, mặc màu này lên người trông càng trắng hơn.”
Hà Diệp ngoài mặt thì ngượng ngùng. Song, thật ra trong lòng cô vẫn thích nghe lời khen của anh.
Lục Tân lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ có mặt là đỏ quá.”
Hà Diệp: “…”
Cô đánh anh một cái nhẹ hều.
Hai người ầm ĩ một hồi, bầu không khí cứ thế khôi phục vẻ tự nhiên ban đầu.
Chụp ảnh xong, Hà Diệp tiếp tục ngắm hoa và cả những chiếc lá tròn xoe đó.
Trong lúc thưởng thức chậu hoa sen, bỗng Hà Diệp phát hiện ra có một giọt sương đang đọng giữa phiến lá.
Chậu sen nhiều lá vậy nhưng các lá còn lại đều không có, chỉ có riêng lá này là đặc biệt.
Cô vừa mới thấy giọt sương óng ánh lóe lên. Bởi vì thay đổi góc nhìn nên nó đã bị những chiếc lá khác che khuất ngay tức thì, Hà Diệp bèn tìm lại một vòng.
Đến khi cô tìm được “giọt sương” thì Hà Diệp ngây người, quay đầu nhìn anh bạn trai cách mình không xa.
Lục Tân giơ tay lên, trên đốt ngón tay thon dài là một sợi dây chuyền mảnh lấp lánh giống vậy, thêm mặt dây chuyền kim cương hình “giọt nước” trên lá sen vừa khéo hợp thành một sợi dây chuyền hoàn chỉnh.
Hà Diệp: “…”
Lục Tân đi qua, lấy mặt dây chuyền lồng vào vòng cổ, sau đó anh giải thích: “Lần trước tặng em lá sen nên lần này anh tặng giọt sương, vừa khớp luôn.”
Hà Diệp: “… Sợi dây chuyền này có đắt hơn dây chuyền lần trước không anh?”
Lục Tân: “Anh không rõ, dây chuyền kia là ông ngoại tài trợ, còn cái này anh mua bằng tiền lương của anh.”
Lục Tân của mười tám tuổi cũng không muốn chiếm hời từ ông ngoại mình, anh chỉ nhờ ông chế tác sợi dây chuyền “lá sen”, với lại anh tin tưởng vào tay nghề của ông ngoại hơn.
Sau khi lắp dây chuyền xong, anh đứng sau lưng Hà Diệp đeo lên giúp cô.
Bởi vì đã luyện tập từ trước nên Lục Tân hoàn thành rất suôn sẻ.
Hà Diệp chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, nhỏ giọng nói: “Trông đẹp ơi là đẹp nhưng mà đeo ra ngoài em thấy hơi ngại.”
Tính cô trước giờ không quen chưng diện “phô trương”, nhất là khi ở phòng làm việc.
Lục Tân: “Buổi tối anh có hẹn với đám Châu Hướng Minh cùng ăn sinh nhật, tan làm em đeo lại cũng được.”
Hà Diệp: “Ngoài Châu Hướng Minh thì còn ai nữa? Chắc cậu ấy rủ Chu Tình rồi nhỉ?”
Lục Tân: “Anh không biết, anh chỉ gọi Châu Hướng Minh thôi.”
Hà Diệp: “…”
Anh tin tưởng vào sự ăn ý của người anh em tốt quá nhỉ?
…
Năm giờ chiều, Hà Diệp và Lục Tân tan sở sớm trước một tiếng.
Sau khi ngồi vào ghế phụ lái, Hà Diệp mới lấy dây chuyền kim cương được bạn trai tặng để trong túi xách ra, cô thử đeo lên cổ nhưng gắn móc cài không được.
“Để anh.”
Lục Tân quay sang, Hà Diệp phối hợp quay lưng về phía anh.
Lục Tân nhìn cái gáy trắng ngần của cô, anh hỏi: “Dây chuyền anh tặng hồi xưa, em xử lý thế nào?”
Lục Tân rủ mi, nhẹ nhàng đáp: “Em giữ lại, để chung với mấy món đồ khác anh tặng em.”
Tay Lục Tân khựng lại, ngay sau đó, anh nói với giọng bình thường: “Anh còn tặng em đồ gì vậy? Giờ anh không nhớ rõ nữa.”
Hà Diệp: “Không nhớ được thì thôi.”
Lục Tân: “Để ở đâu rồi?”
Hà Diệp: “Không nói cho anh biết.”
Lục Tân: “Không sao, về nhà anh tự đi tìm.”
Dây chuyền đã đeo xong.
Lục Tân tập trung lái xe.
Hà Diệp lấy gương trang điểm trên xe xuống soi, ngắm nghía sợi dây chuyền trên cổ mình. Cô cảm thấy mặt dây chuyền hình giọt nước cũng không tính là phô trương rồi lại nghĩ có phải nó quá lấp lánh không.
“Rốt cuộc là hết bao nhiêu vậy anh?”
“So với mức lương hàng năm của em thì không có phô trương đâu.”
Không nhận được câu trả lời, Hà Diệp cũng thôi không hỏi nữa.
Chiếc Panamera chạy qua cây cầu bắc ngang trên sông, rồi tiếp tục băng qua dòng xe cộ dài dằng dặc giữa lòng thành phố, xe cứ chạy rồi lại dừng, gần sáu giờ mới tới trung tâm thương mại tấp nập người qua lại bên bờ hồ.
Hà Diệp: “… Có phải anh định tái hiện cảnh chúc mừng sinh nhật em như lần trước không?”
Lục Tân nắm lấy tay cô: “Anh không tái hiện được, giờ hai ta đã là quan hệ bạn trai bạn gái rồi.”
Khi Hà Diệp tổ chức tiệc sinh năm mười tám tuổi, khi ấy thân phận của Lục Tân vẫn chỉ là bạn học cùng lớp.
Hà Diệp không chơi trò bắt bẻ câu chữ với anh nữa.
Hai người đi thang máy đến tầng của nhà hàng đã hẹn trước. Họ vừa bước ra ngoài thì đã thấy Chu Tình và Ngô Viên Viên hô hào chạy tới từ hướng đối diện, một trái một phải ôm chầm lấy Hà Diệp.
Hà Diệp với Chu Tình thường xuyên gặp nhau, còn Ngô Viên Viên thì đã mấy năm cô mới gặp lại cô ấy. Tuy lúc ở dưới lầu cô đã đoán được cô ấy sẽ đến nhưng Hà Diệp vẫn rất bất ngờ!
Tới khi ba người thôi ôm ấp, Hà Diệp cũng trông thấy Châu Hướng Minh và Lý Lương đang sải bước về phía này.
Ngô Viên Viên mập hơn thời cấp ba một chút, còn Lý Lương thì vẫn chẳng có gì thay đổi, chỉ khác mỗi kiểu tóc, tính cách chín chắn hơn xưa.
Ngô Viên Viên rất phấn khởi: “Tớ còn đang thắc mắc tại sao Chu Tình tự dưng lại liên lạc, rủ tớ đến tổ chức sinh nhật cậu, dù gì cũng đã mấy năm chúng mình không tụ tập rồi. Gặp nhau mới biết bữa tiệc hôm nay thật ra không chỉ đơn giản là chúc mừng sinh nhật cậu, mà còn chúc mừng cậu và Lục Tân nối lại tình xưa, vậy nên mời đám bạn cũ bọn tớ tới để làm chứng cho tình yêu lần thứ hai của hai người.
Lý Lương chỉnh mắt kính: “Dù thời gian có đổi thay nhưng cái tính trọng sắc khinh bạn của Lục Tân không hề thay đổi. Nếu không phải vì Hà Diệp, chắc cậu ấy cũng không muốn mời khách.”
Châu Hướng Minh: “Này này này, hồi xưa cậu còn tư cách này để nói cậu ấy, bây giờ mà cậu không trọng sắc khinh bạn chắc? Tôi gọi cậu mấy lần, lần nào cũng nói phải đi hẹn hò với bạn gái!”
Lý Lương: “… Lục Tân là trọng sắc theo kiểu chủ quan, còn tôi là khách quan, tới khi nào cậu có bạn gái thì sẽ biết thôi.”
Châu Hướng Minh bất giác nhìn Chu Tình đứng bên kia, thấy ánh mắt sắc như dao của đối phương, anh ấy vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Hà Diệp đang nghe Ngô Viên Viên nói chuyện nên không để ý, Lục Tân nhìn Châu Hướng Minh mấy lần.
Sáu người đi vào phòng VIP, tiếp tục ôn lại chuyện cũ, tán gẫu với nhau về chuyện tình cảm lẫn công việc, rõ ràng đã xa cách sáu năm nhưng dường như mọi thứ vẫn nguyên vẹn như trong hồi ức.
Đến bảy giờ rưỡi, Lục Tân đá chân Châu Hướng Minh ở dưới gầm bàn.
Châu Hương Minh giả giờ đi nghe điện thoại, vội vã rời đi, anh ấy gọi nhân viên phục vụ mang bánh kem vào.
Bày bánh sinh nhật xong, Chu Tình và Ngô Viên Viên liếc mắt ra hiệu với nhau.
Hà Diệp nhìn thấy cả, chợt nhớ đến một số tình tiết thường xuất hiện trong phim truyền hình. Cô bắt đầu hồi hộp, có mong đợi, cũng có cảm giác ngượng ngùng vô cùng khi phải phải lên tiếng trong tình thế bắt buộc.
May mắn thay, bánh sinh nhật chỉ là một chiếc bánh bình thường, không giấu món đồ gì ở bên trong.
Hà Diệp thả lỏng tinh thần.
Cũng đúng, hai người mới quay lại với nhau chưa đến nửa năm, nào có chuyện cầu hôn nhanh như thế.
Có lẽ Lục Tân chỉ muốn khiến bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn.
Ăn bánh kem xong, Châu Hướng Minh nhanh chóng “trở về công ty”, nhân tiện cho Chu Tình quá giang đi cùng.
Lý Lương và Ngô Viên Viên cũng lần lượt rời đi.
Lục Tân dẫn Hà Diệp đi đến bờ hồ.
Tám giờ tối, tại địa điểm quen thuộc, đài phun nước theo nhạc hoạt động đúng giờ nhưng khúc nhạc vang lên không còn là bản nhạc của sáu năm trước.
Hà Diệp đi theo Lục Tân, băng qua dòng khách đông nườm nượp trên phố, tìm lại cây long não đã làm chứng cho lời tỏ tình của hai cô cậu học trò năm xưa.
Hà Diệp dựa lưng vào thân cây, quay mặt nhìn hồ nước, Lục Tân một tay chống lên cây, một tay ôm cô.
Cơn gió đêm mát rượi thổi qua làm tâm trạng Hà Diệp vui vẻ. Có điều, gió đã bị ngăn cách bởi một cái cây, xung quanh là du khách đi qua đi lại đông nghịt.
Cô đẩy người bạn trai gần như áp sát vào người mình: “Anh đứng bên cạnh không được hả?”
Ai không biết còn tưởng hai người đang làm chuyện không đứng đắn.
Lục Tân nhìn bạn gái mình: “Anh thích thế đấy.”
Hà Diệp: “… Vậy thôi về nhà.”
Lục Tân không nói nữa, vẫn không chịu tránh sang một bên.
Hai tay Hà Diệp nắm chặt quần áo bên eo anh: “Em đếm đến ba, anh mà không chịu tránh ra là em đẩy anh xuống hồ luôn.”
Lục Tân: “Tuỳ em.”
Rõ ràng người đàn ông này không uống rượu nhưng trông anh giống như bị gió đêm nay chuốc say, thế nên mới giở chút trò lưu manh đùa giỡn với cô.
Tất nhiên, Hà Diệp không đẩy anh ra nổi, cô cứ vậy mà giang tay ôm eo anh, nghiêng đầu ngắm đài phun nước đằng xa.
Mười lăm phút sau, màn trình diễn đài phun nước vừa kết thúc, du khách đứng tụ tập bên này cũng nhanh chóng giải tán. Tuy còn một vài người ở lại nhưng không gian xung quanh rõ ràng đã tĩnh mịch hơn nhiều.
Lúc này, Lục Tân lấy ra hai cái tai nghe xinh xắn, một cái nhét vào tai mình, cái còn lại anh thử nhét vào tai phải của Hà Diệp.
Ngay sau đó, anh thao tác trên điện thoại sau lưng cô, phát một bài hát.
Giai điệu lung linh huyền ảo mà quen thuộc vang lên trong tai Hà Diệp, lại khuấy động trái tim cô một lần nữa.
Là bài [Amarantine].
Vào ngày sinh nhật năm mười tám tuổi ấy, lần đầu tiên Hà Diệp được nghe bài hát này.
Là Lục Tân của mười tám tuổi đã cho cô biết đến nó, anh nói rằng, ý nghĩa của tên bài hát là đóa hoa không bao giờ tàn phai, hoặc có thể nói là tình yêu vĩnh cửu.
Khi ấy, Hà Diệp nghe lời giải thích này chỉ thấy sến súa.
Còn đêm nay, tuy Lục Tân không hề nói bất cứ lời nào nhưng vẫn đủ sức khiến con tim cô xao xuyến không dứt.
“Hà Diệp.”
Anh gọi tên người bạn gái của mình ở bên tai trái của cô.
Vành tai Hà Diệp cũng tê rần, áp trán lên ngực anh: “Ừ.”
Bàn tay Lục Tân chạm vào một bên tay đang buông thõng của cô, đeo món đồ gì đó lên tay Hà Diệp, anh nói bên tai cô rằng: “Lấy anh nhé.”
Đây không phải là câu hỏi, mà là câu cầu khiến.
Hà Diệp nhìn sóng hồ dâng trào dưới bờ đá sau lưng anh, con tim cô cũng đung đưa từng nhịp theo dòng nước xô bờ.
Làm gì có ai cầu hôn giống như anh?
Đúng ra là phải giống như mọi người, quỳ một gối xuống rồi hồi hộp hỏi người yêu thật chân thành chứ nhỉ?
Nhưng hình như trái tim của cô đã bị con sóng dưới hồ chao đảo đến nỗi say khướt, Hà Diệp nghe thấy mình “Ừ” một tiếng.
Cô sẽ lấy anh, kết hôn với Lục Tân.
Lần trước cô đã đồng ý trong mơ hồ.
Còn lần này, cô sẽ không thay đổi quyết định nữa.
…
Chiếc xe Panamera xuyên qua màn đêm như một cơn gió, chạy ngang qua cây cầu giữa sông lần nữa.
Cửa sổ xe đang mở, gió đêm lùa vào, thổi mái tóc bên tai Hà Diệp tung bay theo chiều gió.
Vừa mới đây thôi, Lục Tân đã cầu hôn cô.
Tâm trạng cô bây giờ đang rất vui, cũng rất hạnh phúc. Có điều, cũng chỉ là như vậy thôi, tạm thời cô không cảm nhận được những thay đổi khác. Chẳng qua là hai người cùng nhau về nhà, tắm rửa, rồi điên cuồng làm này làm kia với anh một, hai lần…
Vừa nghĩ đến đây, Hà Diệp sực nhớ ra một chuyện: “Em muốn xuống xe đi siêu thị.”
Lục Tân: “Ừ. Em mua gì?”
Hà Diệp: “Cái kia sắp đến rồi.”
Lục Tân: “OK, tiện thể mua ít đường đỏ với táo đỏ.”
Hà Diệp mỉm cười nhìn cảnh ngoài cửa sổ.
Những thứ này được đặt ở các khu vực khác nhau, để tiết kiệm thời gian, Lục Tân đi mua táo đỏ và đường đỏ, còn Hà Diệp đi chọn băng vệ sinh.
Chọn băng vệ sinh xong, Hà Diệp tiếp tục đi đến khu ăn vặt.
Lục Tân mua thêm ít nguyên liệu rồi đẩy xe đẩy đến chỗ cô, liếc thấy bóng lưng của bạn gái nên anh không gọi điện cho cô.
Đi qua mấy kệ hàng, lại qua một kệ nữa, Lục Tân dừng bước.
Anh thấy cô đứng ở cuối lối đi của kệ hàng này, trên người Hà Diệp là chiếc váy màu xanh lá nhạt.
Cô đang cố gắng nhón chân, hai tay giơ cao, đầu ngón tay trắng ngần đỡ lấy túi mì ăn liền loại to nằm tít ở tầng trên cùng.
Làn da trắng mịn như tuyết, đôi môi đỏ thắm tựa hoa đào, vẻ mặt trông rất nghiêm túc.
Tư thế này hoàn toàn khoe trọn đường cong cơ thể cô nhưng Hà Diệp không hề nhận ra.
Qua vài giây, Hà Diệp thả tay xuống, lấy tạm sản phẩm tương tự ở bên cạnh, quay người lại, cuối cùng cô đã phát hiện ra bạn trai đứng phía đối diện.
Dáng người anh cao ráo lại thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng khôi ngô. Và cả đôi mắt một mí, đen láy đó đang nhìn cô với tình cảm chân thành tha thiết, khiến Hà Diệp không thể hiểu nổi.
“Em muốn ăn mì gói sao?”
“Không có, cái túi đó hơi lệch, em sợ nó rớt xuống nên chỉnh lại giúp ấy mà.”
Lục Tân cười, anh lấy món đồ trong tay bạn gái để vào xe đẩy, sau đó anh đẩy xe bằng một tay, một tay dắt cô đi về phía quầy thu ngân.
Ánh đèn sáng rực, yên lặng chiếu sáng lối đi trống trải giữa hai bên kệ. Trong không gian vang vọng tiếng bước chân dần đi xa của chàng trai và cô gái trẻ.
Người yêu định mệnh, crush at first sight, crush at every sight.