Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 14: Một bức ảnh chụp chung



Nối tiếp kỳ thi giữa kỳ là đại hội thể dục thể thao mùa thu.

Tháng mười ở thành phố An vẫn còn nóng như đổ lửa, nhưng sang tháng mười một, ánh mặt trời sẽ trở nên dịu bớt phần nóng gắt lại, gió cũng mát rượi, tất cả tạo nên một tiết trời tuyệt vời.

Mặc dù bây giờ lớp mười hai đang trong giai đoạn ôn thi đầy áp lực nhưng vẫn bắt buộc tham gia đại hội thể dục thể thao. Vừa đến giờ học môn này, lớp phó văn thể mỹ đã bắt đầu đi quanh lớp để kêu gọi các bạn đăng ký thi đấu.

Hà Diệp cắm đầu làm bài tập, từ chối chạm mắt với lớp phó văn thể mỹ.

Trừ khả năng làm bài tập áp dụng công thức khá ổn ra thì cô dở tệ trong khoản thể dục, nhảy múa.

Mặc cho quanh cô tỏa ra bầu không khí “đừng lại gần đây”, lớp phó văn thể mỹ vẫn đi tới chỗ cô, nửa bông đùa nửa động viên: “Hà Diệp, cậu cao hơn hẳn bọn con gái lớp mình, cậu có muốn đăng ký nhảy xa không?”

Hà Diệp lắc đầu nguầy nguầy: “Tớ bó tay thật!”

Theo lời một thầy thể dục từng dạy cô trước đây, cô nằm xoài dưới đất có khi còn được xa hơn nhảy xa tại chỗ nữa.

Lớp phó văn thể mỹ định bụng cố gắng thuyết phục cô, nhưng một chất giọng trong trẻo và lạnh lùng đã cất lên từ đằng sau: “Tôi đăng ký hai nội dung điền kinh.”

Là Lục Tân.

Lớp phó văn thể mỹ đi ngay lập tức, Hà Diệp thở phào nhẹ nhõm.

Cố gắng suốt cả một buổi sáng, cuối cùng lớp phó văn thể mỹ cũng tìm được đủ người cho tất cả các nội dung thi đấu, chỉ còn mỗi nội dung thi đấu tập thể thú vị cuối cùng, cần tám người, bốn nam bốn nữ.

Vào giờ giải lao buổi trưa, lớp phó văn thể mỹ chạy tọt tới mấy dãy bàn cuối lớp: “Mọi người hãy đồng tâm hiệp lực đi nào! Chỉ là cuộc thi nhỏ như con thỏ thôi, ai càng cao, chân càng dài thì càng có ưu thế, ai đăng ký nào?”

Châu Hướng Minh liếc Hà Diệp, giơ tay Lục Tân lên: “Cho tớ và Lục Tân một suất nhé!”

Lục Tân nhíu mày nhưng không nói gì, nhìn lớp phó văn thể mỹ ghi tên hai người.

Số nam thi đấu đủ trước, còn nữ…

Ngô Viên Viên vừa giơ tay vừa cổ vũ Hà Diệp ngồi cùng bàn với mình: “Chúng ta cùng đăng ký đi! Đây là năm tham gia đại hội thể dục thể thao cuối cùng của thời cấp ba rồi đó, các nội dung khác thì khó chứ cái này thì chỉ cần chơi thôi, dễ ơi là dễ!”

Lớp phó văn thể mỹ tận dụng thời cơ: “Đúng đó, năm cuối rồi, mọi người phải trân trọng từng cơ hội mới được, tạo nhiều kỷ niệm đáng nhớ cho ba năm cấp ba nè!”

Hà Diệp vẫn không muốn đi lắm, nhưng chẳng biết ánh mắt động viên cô tham gia của Ngô Viên Viên quá khẩn thiết hay dao động vì câu “kỷ niệm đáng nhớ”, trong sự thuyết phục đầy cổ gắng của Ngô Viên Viên, Hà Diệp cũng hào hứng gật đầu đồng ý.

Ngô Viên Viên còn mừng rỡ hơn cả khi mình tham gia: “Hà Diệp cũng đăng ký kìa, ghi tên cậu ấy liền đi!”

Chu Tình ngồi bàn đầu cũng hóng lắm rồi: “Còn thiếu hai người nữa, tớ đi được không?”

Châu Hướng Minh: “Người ta yêu cầu cao, chân dài mà, cậu tự soi gương lại đi!”

Cả lớp bật một tràng cười nắc nẻ, Chu Tình tức điên máu, nhảy ra khỏi chỗ ngồi, vơ lấy một cây chổi rượt theo tẩn Châu Hướng Minh.

Đại hội thể dục thể thao sẽ diễn ra trong vòng ba ngày tất cả.

Sau khi tổ chức lễ khai mạc, học sinh nào không phải tham gia thi đấu thì nghỉ ngơi ở lớp của mình theo quy định.

Không tràn trề nhiệt huyết như lớp mười và lớp mười một, bầu không khí ở lớp mười hai thiên về học hơn, phần lớn học sinh đều mang đề theo làm.

Hà Diệp là một trong số đó.

Đặt một tờ đề thi môn Ngữ văn lên đầu gối, Hà Diệp cúi đầu tập trung làm đề, tiếng náo nức dẫu gần, dẫu xa vút qua tai cô theo chiều gió nhưng không mảy may làm cô mất tập trung chút nào.

“Đến chạy 800 mét nam rồi, cậu có thấy Lục Tân đâu không?”

Cái tên quen thuộc ấy làm Hà Diệp ngẩng đầu lên, có điều điểm xuất phát cho nội dung chạy 800 mét cách nơi này quá xa, cô chỉ ngước nhìn bâng quơ rồi lại cúi đầu xuống ngay.

Chốc lát sau, Chu Tình đi qua, nhẹ nhàng huých cánh tay của cô: “Mọi người đều đi cổ vũ Lục Tân rồi, cậu không đi à?”

Bấy giờ Hà Diệp mới nhận ra các chỗ ngồi quanh đây đều trống không.

Mỗi mình cô không đi thì lại đâm ra nhìn giống cô không quan tâm đ ến thành tích của cả lớp.

“Đi thôi.”

Lấy đồ giữ đề lại, Hà Diệp theo Chu Tình lại gần đường đua.

Tiếng súng vang lên, nhóm học sinh thi đấu đầu tiên đồng thời lao ra từ vị trí xuất phát.

Lục Tân đang ở đường đua số 8 ngoài cùng, anh khoác trên mình nguyên một bộ đồ thể thao màu đen, quần đùi, áo tay ngắn, số thứ tự vận động viên cực kỳ nổi bật được dán trên ngực anh.

Có lẽ do có “bộ lọc” là bạn cùng lớp mà Hà Diệp thấy tư thế chạy của Lục Tân đẹp nhất trong tám người, đôi chân anh thon dài, đường nét cơ bắp rất đẹp, hệt như một cơn gió màu đen lướt đi thoăn thoắt. Chẳng mấy chốc anh đã vượt qua đám học sinh ở đằng trước, vượt qua vị trí ngồi của lớp 12/8. Cuối cùng, Lục Tân đã giành được hạng nhất.

Đến vòng hai, ưu thế của Lục Tân càng được thể hiện rõ ràng hơn nữa.

Gió làm tóc mái của anh tung bay phấp phới, ánh nắng ấm áp của mùa thu tô điểm cho gương mặt điển trai của anh thêm phần rạng rỡ.

Hà Diệp nghe thấy tiếng thì thầm thật nhỏ của Chu Tình vang lên bên tai: “Đẹp trai quá…”

Hà Diệp cũng phải công nhận Lục Tân của lúc này giỏi giang quá trời quá đất.

Trừ việc trầm trồ, cõi lòng cô còn ngập tràn sự ngưỡng mộ, cô ngưỡng mộ những cô cậu học sinh này có thể hưởng thụ thanh xuân tươi đẹp trên sân đấu mà không hề ái ngại ánh nhìn của người khác.

Thanh xuân của Hà Diệp không phải học bài thì cũng là làm bài, quá nhạt nhẽo, chẳng có gì đặc biệt.

Sau khi chắc chắn Lục Tân đã hai lần giành được giải nhất, Hà Diệp là người đầu tiên quay trở về khu vực nghỉ ngơi, tiếp tục giải đề.

Các bạn cùng lớp liên tục rời đi để tham gia các nội dung thi đấu, học sinh tại khu vực nghỉ ngơi cũng đi đi về về đầy náo nhiệt. Đôi lúc sẽ có con gái ngồi cạnh Hà Diệp để nhờ cô chỉ bài, đôi lúc cũng có con trai đến bắt chuyện đôi câu, lải nhải những lời xã giao chẳng hề có ý nghĩa gì trong mắt Hà Diệp.

Bỗng nhiên, một bóng người từ bên trái bao phủ phía trên cô.

Hà Diệp ngoái đầu lại, hình ảnh mà cô nhìn thấy đầu tiên là đôi bắp chân mảnh khảnh lộ ra dưới quần thể thao màu đen. Không chờ cô ngước lên, người đó đã ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, nhưng rõ ràng vị trí này vốn thuộc về Ngô Viên Viên – người chẳng biết đã chạy đi đâu.

Chạm phải gương mặt hơi hồng hồng của Lục Tân, Hà Diệp quay ngoắt sang nhìn đề, tim đập nhanh như trống bỏi.

Tại sao anh lại ngồi ở đây?

Lỡ bị Chu Tình thấy thì lại rùm beng lên mất!

“Đây là nước của cậu à?”

Lục Tân cúi người, cầm chai Nongfu Spring cạnh chân ghế Hà Diệp lên.

Hà Diệp vẫn đăm đăm nhìn tờ đề, gật đầu.

Lục Tân: “Tôi uống được không? Khát nước quá.”

Hà Diệp tiếp tục gật đầu, cô chưa mở chai nước này.

Lục Tân bèn vặn nắp, ngẩng đầu tu ừng ực vài hớp. Sau đó, anh đứng dậy, thản nhiên xoa đầu cô như khi bọn con trai trêu con gái: “Tôi mượn dùng một lát, chốc nữa sẽ trả lại cậu.”

Dứt lời, Lục Tân rời đi mà không thèm ngoảnh đầu lại, thái độ tự nhiên đến mức như thể anh tới đây chỉ để mượn chai nước của Hà Diệp thật. Có lẽ anh không nhận ra cô, do khát nước mà tình cờ Hà Diệp lại có mà thôi.

Thậm chí, ngay cả các học sinh lặng lẽ xúm lại xem cũng không đoán già đoán non dù chỉ một chút.

Nhịp tim của Hà Diệp từ từ đều đặn lại như cũ, chỉ còn mỗi sự bồn chồn lạ lẫm ấy nhẹ nhàng nán chân, hòa vào một phận kỷ niệm thời cấp ba sắp hoàn chỉnh.

Cuộc thi vận động thú vị được tổ chức trước lễ bế mạc của đại hội thể dục thể thao.

Là thí sinh dự thi, Hà Diệp đi sân thi đấu từ sớm cùng với bọn Ngô Viên Viên và Lục Tân.

Bao nhiêu năm qua chỉ toàn chúi mũi học hành, đây là lần đầu tiên trong đời Hà Diệp tham gia đại hội thể dục thể thao.

Vị trí của lớp 12/8 tại một con sâu màu xanh da trời đã được bơm hơi căng đầy, nam nữ ngồi xen kẽ với nhau.

Châu Hướng Minh chủ động nhận làm đội trưởng, xếp bốn bạn nữ ngồi trước. Hà Diệp nghe theo sắp xếp của anh ấy, vừa ngồi vào chỗ, chưa kịp xem bọn con trai khác thế nào thì bỗng có người ngồi vào sau lưng cô. Hà Diệp quay đầu lại, thấy Lục Tân.

“Hợp tác vui vẻ nhé.” Lục Tân mỉm cười với cô.

Hà Diệp cũng nhoẻn môi cười, cầm tay nắm hình cái vòng trước mặt, sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.

Quả thật ai chân dài sẽ có ưu thế trong trò chơi này, Hà Diệp chỉ cần giữ thăng bằng và phối hợp với tiết tấu của các đồng đội là được.

Tiếng hô hào gần ngay bên tai, tiếng cổ vũ vọng lại ở phía xa kia và ánh mặt trời chói chang hòa quyện vào nhau. Trong bầu không khí thi đấu nhưng lại vui ơi là vui này, Hà Diệp quên mất áp lực khi bị các bạn vây xem, lúc thì tập trung tinh thần tiến về phía trước, lúc thì cười nắc nẻ một cách sảng khoái vì chạm phải ánh nhìn của ai đó.

Tiếng “Cạch!” vang lên, một cậu bạn phụ trách chụp hình tới đây từ lúc nào không hay, chụp riêng cô một bức đúng lúc cô quay đầu lại.

Hà Diệp:…

Cô bối rối cúi đầu xuống.

Khi đã tới điểm cuối, bầu không khí thi đấu đầy nhộn nhịp cũng nhanh chóng vơi đi như thủy triều rút nước, Hà Diệp bị Ngô Viên Viên kéo về khu vực nghỉ ngơi, không nhìn ra sau.

May mắn thay, lớp họ đứng thứ hai toàn khối, phần thưởng là laptop.

Tám chiếc laptop chỉ khác nhau mỗi màu sắc, con gái được chọn trước, Hà Diệp bèn chọn một chiếc màu xanh in hình trái táo.

Hà Diệp vô cùng vui vẻ, thế này thì cuối cùng thời cấp ba của cô cũng có kỷ niệm đáng nhớ rồi.

Hôm sau, chuyện về đại hội thể dục thể thao bị Hà Diệp gạt phăng ra sau đầu.

Buổi trưa, sau khi ăn ở căn tin, Hà Diệp về lớp tiếp tục học bài.

Cô đang học thì bàn trước bỗng dưng có người hét lên: “Hà Diệp ơi, cậu lên kênh truyền thông của trường trung học phổ thông số 2 bọn mình rồi kìa!

Hà Diệp ngờ vực ngẩng đầu lên.

Trường trung học phổ thông số 2 cấm học sinh mang điện thoại vào trường nhưng vẫn có một vài học sinh thích làm trái với quy định, lớp phó tuyên truyền Tưởng Linh Linh vừa phấn khích reo lên là kiểu người như thế.

Sợ Hà Diệp không tin, Tưởng Linh Linh chìa điện thoại đến trước mặt Hà Diệp, trượt màn hình xuống cho cô xem.

Ảnh bìa kênh truyền thông là đại hội thể dục thể mùa thu lần này của trường trung học phổ thông số 2, ảnh của Hà Diệp được đưa vào album nhảy sâu.

Trong ảnh, cô gái buộc tóc đuôi ngựa nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh, để lộ hàm răng trắng tinh.

Hà Diệp cũng lấy làm ngạc nhiên, chẳng thể ngờ được mình có thể cười hồn nhiên như vậy.

“Ơ, có phải Lục Tân cũng đang nhìn cậu không?”

Lúc này Tưởng Linh Linh mới chú ý đến việc Lục Tân cũng có mặt trong bức ảnh. Ánh nắng chói lóa phủ lên khắp người anh, anh gói gọn bóng hình Hà Diệp trong đôi mắt hẹp dài của mình. Khí chất trong trẻo, lạnh lùng mà anh luôn bộc lộ xưa giờ đã tan biến, nhường chỗ cho nụ cười tủm tỉm, thoáng vẻ dịu dàng, trìu mến.

Tưởng Linh Linh vừa nói vậy, những cô bạn đang xúm lại cũng ồ lên đầy mập mờ.

“Chụp kiểu này thì đố không tạo hiệu ứng như thế đấy, biết đâu Lục Tân chỉ đang nhìn đằng trước thì sao?”

Trần Huyên phân tích khách quan.

Hà Diệp: “Đúng, là vậy đó.”

Tưởng Linh Linh không chịu bỏ qua cho cô, theo dõi từng biểu cảm trên mặt Hà Diệp, cười hí ha hí hửng: “Trông cậu có vẻ căng thẳng ha?”

Hà Diệp thầm nghĩ, ai con gái sắp bị đem ra bàn tán mà không căng thẳng chứ, thử vào vị trí của cô xem?

Chu Tình trêu bạn thân của mình thì được chứ không muốn người khác quấy rầy Hà Diệp: “Nào nào, Tưởng Linh Linh, cậu cất điện thoại vào đi, kẻo bị giáo viên nhìn thấy đấy.”

Nhìn là biết Hà Diệp không phải kiểu người yêu sớm, bọn con gái đùa xong giải tán ngay.

Trước khi đi, Chu Tình mỉm cười với bạn thân của mình một cách sâu xa.

Hà Diệp:…

Khi bọn Lục Tân, Châu Hướng Minh cơm nước xong trở về phòng học, Tưởng Linh Linh lại giơ điện thoại hú hét tiếp.

Lục Tân vẫn tỏ ra hờ hững như thường, không giải thích mà cũng không đáp lại làm cho Tưởng Linh Linh tự thấy xấu hổ.

Buổi tối, tan học, Hà Diệp chỉ biết cắm đầu đạp xe một mạch về nhà, sợ các bạn khác bắt gặp cảnh cô và Lục Tân đi chung thì lại nổ ra nhiều tin đồn vô căn cứ hơn nữa.

Châu Hướng Minh nhìn bóng lưng cô, hả hê khịa Lục Tân: “Tôi thấy cậu đừng dùng tên Lục Tân nữa, đổi sang dùng Lục Hạt đi, Hạt trong bò cạp ấy, Hà Diệp tránh cậu như tránh bò cạp kìa.”

Lục Tân hờ hững thảy cho anh ấy một ánh mắt sắc như dao câu liếc vào mỏm đá.

Về đến nhà, Lục Tân mở kênh truyền thông của trường trung học phổ thông số 2, nhấn vào bức ảnh full của Hà Diệp, lưu vào album ảnh trong điện thoại.

Hà Diệp trong ảnh cười rất đẹp.

Lục Tân lắc chiếc móc khóa được cô tặng, nhắn tin cho Hà Diệp: [Xin lỗi, chuyện bức ảnh làm phiền cậu rồi.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Không sao, mọi người chỉ hơi quá khích thôi, qua rồi là quên ngay ấy mà.]

Tổ trưởng: [Để đền bù, tớ tặng cậu một món quà nhỏ nhé.]

Hà Diệp sửng sốt, thế mà cũng cần tặng quà ư?

Cô vội vàng nhắn “Không cần đâu”, song Lục Tân không trả lời. Sau đó, anh gửi một bức ảnh cho cô.

Hà Diệp mở ra xem, không ngờ đó là một đề thi môn Toán khá khó.

Tổ trưởng: [Hơi khó, đừng thức đêm đấy.]

Hà Diệp cười tủm tỉm, món quà này quá tốt, cô thích lắm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.