…Vừa đi Quang vừa hát vu vơ bài “Âm Thầm bên Em”
‘khi bên anh em thấy điều chi?
Khi bên anh em thấy điều gì?
Nước mắt rơi….’
Thư thấy quang hát nên hát nhái lại.
‘khi bên anh em thấy buồn cuời.
khi bên anh em thấy mùi hôi nách…’
Thế là hai đứa lại đuổi nhau khắp phố.
…
Nó bất giác mỉm cười. Những ngày tháng ấy sao đẹp thế. Nó ước sao bây
giờ nó có thể vô tư được như thế, nói cười vui vẻ với Quang, đùa vui
tinh nghịch với mẹ. Đáng tiếc…
Tất cả đã không còn nữa rồi.
Nó
cũng không thể hiểu được bản thân mình, đáng nhẽ nó có thể chấp nhận
tình cảm của Quang, sống tiếp những tháng ngày vui vẻ mà quên hết những
chuyện không vui. Nhưng nó lại không muốn như thế, chẳng ai biết trước
được tương lai sẽ thế nào, Quang liệu có phải chịu đau khổ vì nó? Nó
nghĩ rằng, thà để Quang chịu tổn thương nho nhỏ lúc này để sau này mãi
mãi được hạnh phúc. Bởi niềm tin và ước mơ của nó đều không ở nơi này
nữa, nó đã mất tất cả ở nơi này, thế nên nó phải đi, đi thật xa, để quên hết.
Mắt đã nhoè đi từ lúc nào, nó mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại. Từng giọt lệ long lanh chảy xuống.
Khóc đi, để ngày mai không bao giờ khóc nữa.
~~~
Sáng nay nó dậy sớm lắm, dậy để tận hưởng nốt buổi sáng thanh bình nơi đây lần cuối chứ.
Vẫn ngôi nhà đó, vẫn cánh cổng đó. Cảnh vật vẫn thế mà con người lại đổi thay quá nhiều.
Nhiều thứ đã mất đi thì mãi mãi không thể tìm lại được nữa.
Cánh cổng này đã từng chất chứa biết bao kỷ niệm vui. Đâu đây vẫn còn thấy
bóng dáng của Quang đang đợi nó đi học, bóng mẹ hiền từ vẫy tay chào tạm biệt nó, tất cả như chỉ hôm qua thôi.
~Thư…
Bóng dáng cao lớn
từ sau bức tường đi ra, nó nín thở, tim đập mạnh. Có phải Quang không?
Nó không muốn gặp Quang lúc này. Thế nhưng người đó không phải cậu ấy,
nó thoáng tiếc nuối, rõ ràng không muốn gặp người ra nhưng lại cảm thấy
hụt hẫng khi người đó không phải là Quang.
Nhật đi tới trước mặt Thư, khuôn mặt hốc hác mệt mỏi, quần áo nhàu nhĩ, khác hẳn với vẻ chỉn chu tươm tất thường ngày.
~Chúng ta nói chuyện một lát được không?
Nó gật đầu. Cả hai cùng đi đến chiếc ghế đá được đặt bên mặt hồ đang gợn
sóng lăn tăn gần nhà Thư. Thư đã từng đến đây nhiều lần đám bạn nhưng
phần lớn đều đi với Quang.
Nó Lại nghĩ đến Quang, tại sao lúc nào nó cũng nghĩ đến Quang thế?
Nghe thấy tiếng thở dài rất nhỏ của Nhật, nó quay sang. Gió thổi bay bay mái tóc của Nhật, dường như Nhật đang có rất nhiều tâm sự.
~Thật không
ngờ, chúng ta lại là chị em.- Nhật khó nhọc mở lời. Dù thế nào đi nữa
thì đây cũng là sự thật không thể chối bỏ được.
•Tôi không có bố, ông ta cũng không phải bố tôi. Bố tôi đã chết lâu rồi.
Nhắc đến ông ta, sự tức giận lại bắt đầu dâng lên. Ông ta là cái gì mà lại
là bố nó chứ. Nó không chấp nhận, mãi mãi không chấp nhận.
Sự im lặng lại bao trùm hai người, mỗi người một ý nghĩ khác nhau mơ hồ nhìn về khoảng không phía trước.
Chắc hẳn Nhật không biết hôm nay nó sẽ đi. Nhưng nó không còn nhiều thời gian nữa. Chỉ mấy tiếng nữa thôi, tất cả sẽ chấm dứt.
•Cậu có tâm sự gì đúng không? Hãy nói ra, tâm trạng sẽ bớt nặng nề.
Nó hỏi, đôi mắt lo lắng nhìn vẻ tiều tuỵ của Nhật. Dù sao thì Nhật cũng là một người bạn rất tốt.
~Tôi đã từng yêu một người. Yêu sâu sắc người đó. Chúng tôi đã có khoảng
thời gian hạnh phúc bên nhau, thề non hẹn biển rằng mãi mãi không xa
rời. Thế nhưng cô ấy đã không giữ lời và bỏ tôi đi, mãi mãi không về nữa
Chắc hẳn phải đấu tranh nội tâm dữ dội lắm, Nhật mới trút được những lời này ra, nói với Thư, Nhật có cảm giác yên bình và tin tưởng hơn cả. Quên
hết đi về mối quan hệ đó của hai người. Lúc này, họ chỉ là những người
bạn tốt mà thôi.
• Có phải cô ấy đã…
Thật không ngờ Nhật cũng phải trải qua chuyện khủng khiếp như thế.
~ Phải. Như một cơn ác mộng, tôi không thể chấp nhận được sự thật đó. Có
một khoảng thời gian dài tôi bị trầm cảm, chỉ nghĩ về cô ấy, cho rằng cô ấy vẫn còn sống và đang chơi trốn tìm ở đâu đó thôi. Và rồi, mọi người
khuyên tôi trở về Việt Nam. Vì ở Hàn Quốc lúc đó có quá nhiều chuyện
buồn, đâu đâu cũng chỉ thấy bóng hình cô ấy. Thật kỳ lạ là tôi đã đồng
ý.