Tớ Sẽ Lấy Cậu... Thật Đấy!

Chương 65



•Mẹ, mẹ ơi!

Mái tóc dài của mẹ phất phơ trong làn gió. Mẹ đang hướng đôi mắt buồn rũ rượi kia về phía nó, mỉm cười đôn hậu. Đã bao
lâu rồi nó ko nhìn thấy nụ cười ấy của mẹ, đã bao lâu nó ko được nằm
trong vòng tay yêu thương mà dụi đầu vào lòng mẹ như một chú mèo nhỏ. Nó nhớ mẹ, nhớ lắm. Tựa hồ như từng thớ thịt trong người đang dần mất đi.

Mẹ vẫn thế, vẫn đẹp như ngày nào, nụ cười của mẹ vẫn ấm áp làm sao. Nó mê
mẩn nhìn mẹ mãi, hai tiếng “mẹ ơi!” yêu thương đong đầy trong cổ họng,
nó ko thể gọi to lên và kéo mẹ về phía mình, mẹ chỉ đứng yên đó, ánh mắt buồn hướng tới khuôn mặt đang giàn dụa nước mắt.

•Mẹ đừng đi, đừng bỏ con…

Từng câu từng chữ sao mặn đắng thế, nó ko muốn mẹ đi, nhưng mẹ vẫn cứ lướt
nhanh như làn gió đêm, phả và khoảng không trống rỗng một nỗi cô đơn đến tuyệt vọng. Mẹ lại cười, dường như nước mắt mẹ cũng dần rơi ra, thấm
đẫm khuôn mặt trắng bệch xanh xao ấy.

“Mẹ đừng khóc, con đau lắm!”

Mẹ đang giận nó vì nó đã ko sống tốt như mẹ từng mong mỏi sao? Mẹ muốn con gái mẹ thật kiên cường và mạnh mẽ, nhưng nó lại chưa làm tốt ý nguyện
đó của mẹ. Mẹ có biết rằng, chỉ còn một mình trên thế gian sẽ rất buồn
và trống trải đến thế nào không?

Hay mẹ còn giận nó vì điều gì nữa?
Phải chăng mẹ đã nghe thấy những lời mà nó làm tổn thương đến Quang, nó
từ chối tình cảm của người bạn thân nhất của mình mặc dù trong thâm tâm
nó tin rằng ngay cả bản thân cũng rất thích cậu ấy. Nhưng…nó có lý do,
chỉ là Quang đã đặt quá nhiều niềm tin vào một người thực sự ko xứng
đáng.

Liệu mẹ có biết chuyện nó đã gặp người bố đẻ của mình ko? Khi
mà nó quyết tâm ko nhận người cha bội bạc đó. Nếu mẹ còn sống, mẹ có cho ông ấy một cơ hội ko? Và mẹ có tự cho bản thân quyền chấp nhận ko?
Nhưng nó biết chắc chắn một điều rằng, suốt mười mấy năm qua, một mình
mẹ có thể tần tảo nuôi sống nó thì nó cũng sẽ tự lo cho bản thân mình
trong suốt những năm tháng còn lại mà ko cần bất cứ sự trợ giúp nào từ
người khác cả.

Hình như mẹ vẫn khóc, nước mắt làm mắt mẹ mỗi lúc một đỏ hơn. Mẹ ko hiểu nó muốn gì sao?

•Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi!

Thư cũng bắt đầu nức nở to hơn khi nhận ra bóng mẹ đang dần xa khỏi tầm mắt nó, mẹ ko nói gì với nó, mẹ chỉ cười thật dịu dàng, rồi mẹ khóc, có
phải mẹ thương con gái mẹ lắm không?

Bóng mẹ lướt nhanh rồi ẩn sâu vào màn đêm đen huyền ảo, trả lại cái ko gian tĩnh mịch u tối.

•MẸ…..

Nó vội choàng tỉnh sau một giấc mơ dài đầy mộng mị. Từ khi mẹ ra đi, đây
là lần đầu tiên nó mơ thấy mẹ. Nỗi nhớ nhung lại vô tình giằng xé tim
can khiến hai hàng nước mắt cứ vô thức rơi ra mỗi lúc một nhiều.

•Con xin lỗi, mẹ ơi, con xin lỗi….

Nó biết rằng mẹ ko bao giờ muốn nhìn thấy nó yếu đuối đến mức này, nhưng
nó ko thể, dường như trong tim, có cái gì đó đang dần đổ vỡ.

•Quang! Xin lỗi.

“Trời bỗng nhiên đổ mưa, dù rằng chỉ mới cách đó vài tiếng đồng hồ thôi, ánh
trăng cùng hàng ngàn vì sao nhỏ vẫn đua nhau toả sáng màn đêm. Gió mạnh, mưa cũng rất to, đập vào cửa sổ những thanh âm ồn ào đến ghê rợn. Tiếng lá cây xào xạc, tiếng sấm rền vang trời, thỉnh thoảng, một vài tia chớp nổ đùng đoàng cùng sấm sét loé lên, như muốn đập mạnh vào khung cửa
khiến chúng như muốn vỡ ra bất cứ lúc nào.”

Nhưng nó ko sợ những âm
thanh đó, dường như ko có gì có thể khiến nó trở nên kinh hãi được nữa,
nó chỉ sợ duy nhất một điều mà ngay đến bây giờ nó vẫn ko thể nào quên.
Đó là “nước mắt”, của hai người mà nó yêu quý nhất. Mẹ và Quang.

** ** **

Chap này tác giả viết khôg dk hay lắm nạ.

Hôm nay là ngày đầu tuần tg chúc m.n có 1 tuần làm việc và học tập vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.