…
– Em muốn mua chiếc nào? – Chị bán hàng cười nhìn nó.
– À …ko, em chỉ xem thôi ạ. Chị…cho em hỏi, chiếc vòng hình hoa lan có gắn đá màu xanh kia …
– À, em hỏi cái đó à ? Hàng nhập ngoại đó em , bông hoa lan kia mang ý
nghĩa là ‘tình yêu tha thiết và ấp ủ’, nó như một lời động viên chân
thành và tình yêu thương của người tặng dành cho em.
– Vậy ạ ?
– Em có mua ko ?
– Thôi thôi, em chỉ xem thôi…. – Nó rời mắt khỏi chiếc vòng đó mặc dù có hơi chút tiếc nuối.
Kent đang ngồi cạnh một chị đang thêu chữ vào gối, cái gối mà thằng nhỏ định tặng Uyên ấy, mà nếu nó nhìn ko nhầm thì thằng Kent đang bắt người ta
thêu là ‘Chồng em iu !’
Mẹ ơi ! Có lộ liễu quá ko ? Nếu chị nó là Uyên thì chắc chắn nó sẽ cất cái gối đó xuống tận đáy tủ mất.
…
Kent thích thú cầm điện thoại.
“Shop Đinh Hương, chiếc vòng hình hoa lan gắn đá sapphire xanh nhạt, tình yêu tha thiết và ấp ủ.”
Send!
Xong việc, Kent tự cười hỉ hả một mình mặc cho ánh mắt khó hiểu của bà chị nó.
“Em chỉ giúp anh một lần này thôi đấy, chúc thành công!”
…
Sinh nhật Uyên được tổ chức rất đơn giản, vì nhỏ trầm tính lại có vẻ khó gần nên bạn bè cũng ít, chủ yếu là nó, Quang, Kent và Linh xù.
Khu vườn
sau nhà Uyên là địa điểm lý tưởng để tổ chức một buổi sinh nhật thật
hoành tráng. Từ nhỏ đến lớn, Uyên chưa tổ chức sinh nhật bao giờ, bởi bố mẹ Uyên thường chỉ lo kiếm tiền nên rất ít khi ở nhà, tính của Uyên thì lại trầm, ko kết bạn với ai. Vì vậy mà nó và Linh đã quyết định sẽ làm
một bữa thật to để bù cho Uyên.
Khu vườn thường ngày vắng vẻ là thế,
vậy mà chỉ trong một buổi chiều, tất cả như được khoác lên mình một bộ
áo mới. Đèn màu, bóng bay được giăng khắp nơi, mũ tam giác dành cho bữa
tiệc cũng được chuẩn bị kỹ càng. Tất nhiên, Uyên sẽ được giao cho Kent
canh giữ nhằm tạo cho Uyên một bất ngờ cực lớn.
Đúng 8h, bữa tiệc bắt đầu, Uyên bắt buộc phải bịt mắt và được Kent đưa đến tận nơi, khi bỏ
khăn bịt mắt ra, Uyên sung sướng nhìn xung quanh rồi cảm động đến suýt
khóc.
Giữa vườn có đặt một chiếc bàn nhỏ, bên trên là bánh sinh nhật
với 16 ngọn nến đang cháy lung linh. Sau khi hát xong bài Happy
birthday, Quang có nhiệm vụ đứng ngoài bật pháo (giấy) trong khi Uyên
thổi nến.
– Em..em cám ơn. – Uyên nhìn nhìn mọi người với đôi mắt rưng rưng.
– Chỉ cần em thích là được rồi. – Nó cười rồi xoa đầu Uyên như xoa đầu đứa em gái nhỏ.
– Đúng đấy, cám ơn gì, hì hì. – Linh cũng toe toét.
Cả lũ cùng nhìn nhau cười, dưới ánh đèn bảy màu, trông ai nấy cũng rực rỡ đáng yêu.
.
.
Tiếp theo là màn tặng quà. Kent là đứa hí hửng nhất, vội vàng trao cho Uyên
đầu tiên, kèm theo là cái nháy mắt đầy điệu nghệ. Uyên đỏ mặt rồi đỡ lấy hộp quà và bó hoa hồng đỏ từ tay Kent, chỉ có nó là tủm tỉm cười, ko
biết khi Uyên nhìn thấy 3 chữ ‘‘củ chuối’’ đó thì sẽ ra sao nhỉ ?
…
Thực sự thì hôm nay rất vui, và tôi cũng thừa nhận là tôi đã cười rất nhiều. Chỉ có 5 đứa thôi nhưng sao tôi vẫn cảm thấy ấm áp lạ thường. Còn gì
hạnh phúc hơn khi ở bên những người mà mình yêu mến.
Thế nhưng, chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy có gì đó buồn buồn trong lòng. Mỗi khi nhìn qua
Quang, tôi đều thấy cậu ấy đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó. Quang lo lắng về điều gì mà lại ko chia sẻ với tôi – đứa bạn thân từ hồi còn
để chỏm của cậu ấy chứ.
Mặc dù dạo này cậu ấy rất khác, từng lời nói, cử chỉ của cậu ấy cứ phảng phất trong tôi mỗi ngày, kể cả lúc ngủ tôi
cũng mơ về cậu ấy. Thế nhưng, giữa chúng tôi là bạn, bạn chí cốt và tôi
ko muốn cậu ấy hiểu nhầm hay gì gì đó tương tự. Tôi chỉ muốn tôi và
Quang sẽ mãi là bạn.