Chap5:
_*_*_*_
– Anh à, con nó bị ốm rồi, sốt nặng lắm, anh về được không ?
– …
– Em xin anh, không vì em thì anh hãy vì con, con rất cần…
– …
Bà Lan thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại trong tay mình. Hai hàng nước mắt khẽ chảy dài tự bao giờ. Rồi chợt như sợ ai nhìn thấy, bà lấy tay quệt vội nước mắt.
Bước vào phòng con gái với nụ cười tươi trên môi, bà nhẹ nhàng :
– Ngủ đi con, bố con bận lắm. Khi nào có thời gian bố sẽ về thăm con. Ngoan nào.
– khi nào là bao giờ hả mẹ. – Cô bé có gương mặt hệt như thiên thần hỏi mẹ. Trên trán vẫn còn chiếc khăn mặt màu hồng Kity.
– Mẹ cũng không biết nữa, nhưng con cứ ngủ đi. Ngủ cho khoẻ rồi bố sẽ về thăm con. – Người mẹ trả lời, tránh không cho hai hàng nước mắt chỉ chực tuôn rơi.
– Thật hả mẹ? – Cô bé vui sướng.
– Ừ, thật mà…
– Vậy…con ngủ đây. Khi nào bố về mẹ nhớ gọi con dậy nhé.
Bà mỉm cười.. Nước mắt bà ướt đẫm khuôn mặt. Nóng hổi! như thể cả đời này sẽ không bao giờ khô.
Quay lại truyện:
– Anh Thư….! Mày làm sao thế ..! Thư….
– …Hả….? Cái gì? Ai làm sao ?
– Mày chứ còn ai vào đây nữa. Mày khóc à, có chuyện gì sao?
– Không…không sao. Chúng mày cứ vớ vẩn. Ai khóc hồi nào. Thôi, tao lên c1 tìm Quang đây, chúng mày về lớp đi….
– Đợi đã, tao đi cùng mày.- Linh xù gọi với theo.
Linh xù chơi thân với nó từ hồi cấp 2. Vì là con gái nên chúng nó rất hiểu nhau. Cái gì cũng chia sẻ với nhau. Linh lại là đứa tinh ý nên nhìn nó là Linh nhận ra ngay.
Dắt bạn ngồi ở ghế đá sau trường, Linh hỏi bạn:
– Bây giờ mày nói tao nghe, có chuyện gì với mày.
– … – Nó lắc đầu.
– Có phải chuyện cái Hoàng Yến kể về ông Kiên làm mày nhớ tới…bố mày không?
– Tao không có bố. – Nó nói như hét.
– Mày điên vừa thôi, đứa nào mà chả có bố.
– …
– Mày muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, tao hiểu mày mà.
– …hức….hức….hu….hu….
Nó nghẹn ngào những giọt nước mắt chợt vỡ oà trong cảm xúc. Nó nhớ bố nhưng cũng hận bố, người mà đã nhẫn tâm bỏ rơi hai mẹ con từ khi nó còn chưa chào đời. Nó khóc, khóc cho thoả nỗi lòng, khóc cho vơi bớt niềm đau, khóc cho cả đức hi sinh, chịu đựng của mẹ nó. …Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ nó khóc nhiều đến thế này….
Ngoài kia, cây cối chim chóc dường như cũng thấu hiểu. Không gian sâu lắng hoà lẫn nỗi buồn khó tả trong tâm hồn của hai cô gái trẻ…
Tại phòng học lớp 11c7:
– Chúng mày…nghe tin…gì…chưa?…tin nóng..hổi…vừa… thổi… vừa.. ..nghe đây….!!! – Hoàng Yến không biết từ đâu sồng sộc chạy vào, thở không ra hơi.
– Tin gì…tin gi…???/ – Lũ vịt giời nhốn nháo.
– Từ…từ..bọn mày…phải cho tao…thở cái đã chứ…Nóng quá, quạt cho tao phát…!!
– Đây, đây. Mát chưa, sướng cuộc đời chưa??. – Phương Uyên nhanh tay vớ ngay quyển vở trên mặt bàn quạt lấy quạt để.
– ừm ừm…sắp thành tiên rồi…hé hé…
– Con dở đời này, nói nghe xem nào, hâm thế chứ lị.
– Thôi được, tao nói chúng mày nghe này. 11C1 vừa có học sinh mới…
– Èo ôi, học sinh mới thì sao, chuyện thường phố huyện ý mà. Làm gì mà mày cứ phải rồ lên như thế hả? – Thảo My chưng hửng.
– Ô hay con này, tao chưa nói xong mà mày đã nhảy vào mồm tao nói hộ rồi…Láo quá. Chúng mày chả hiểu mô tê gì cả. Học sinh bình thường thì tao còn lâu mới rỗi hơi quan tâm. Đằng này á, chúng nó á, là con cháu của tập đoàn ĐỨC TÀI đấy. Thủng chửa??????? – Giọng Hoàng Yến cao dần.
– Tập đoàn ấy thì sao??? – Phương Uyên vẫn chưa hiểu, nhăn mặt hỏi lại.
– Zời ạ, Phương Uyên ơi là Phương Uyên, thường ngày mày thông minh lắm cơ mà, sao hôm nay lại ngu bất ngờ thế hả? Cái tập đoàn mà tao với mày vẫn thường xuýt xoa khi đi qua cái công ty của nó ý, cái toà nhà cao nhất thỉ trấn Cầu Giát này này, về cơ bản là mày đã hiểu chưa ?
– Ồ Ồ Ồ ồ ồ…….. ô ô ô…- Bây giờ không phải chỉ mình Phương Uyên hiểu mà tất cả lũ con gái có mặt tại đây đều nhao nhao hết cả lên.
– Ô ô cái bô. Chúng mày làm gì mà tụ tập đông vui thế hả? Nói xấu tao à?
Nó cùng Linh xù lù lù bước vào, thấy lũ vịt túm năm tụm ba, lại còn ô với chả a, suýt nữa thì chúng nó tưởng vào nhầm lớp của trẻ con…mẫu giáo nếu như không nhìn lại cái biển lớp 11C7 đập ngay trước mắt…Rõ là khổ.!!
– A! Thư, mày vào đây, cả con Xù nữa, vào đây, tao kể cho nghe chuyện này, hay lắm, tao vừa hớt được từ phòng giáo viên xong. Nhanh!
Hoàng Yến vừa nói vừa lôi xềnh xệch hai đứa nó vào trong khi mắt chúng nó vẫn đang tròn xoe ngây thơ (vô số tội) mà chả hiểu mô tê gì. Xong, nó kể một mạch không ngừng nghỉ, cứ là như là Mĩ sắp xâm chiếm Việt Nam đến nơi vậy, thế mà….
– Thế thôi à? – Nó bình thản hỏi, mặt vẫn rất chi là bình thường.
– Ơ, mày không ngạc nhiên à, hay chí ít cũng phải biểu hiện cái cảm xúc gì đấy chứ, kiểu như là “Ôi thật hả mày!” hay “ Trời ơi, tao bất ngờ quá” không thì ô ô như bọn kia cũng được, đằng này…
– Làm sao mà phải ngạc với chả nhiên, chúng nó có phải ngôi sao holyhood đâu. Mệt người!!!
– Thế còn mày,Linh xù, mày thì sao? – Hoàng Yến dồn dập.
(đến đây tg buồn ngủ oy)