– Ừ thì ko phải lý do đấy được chưa?
– Thế lý do của chị là gì? Nói đại đê, vòng vo mãi. – Thằng Kent bực dọc.
– Thì lý do riêng mà lại. Ko tiện nói ra.
– Nói. – Linh giở giọng du côn đe doạ.
– Ko nói được.
– Thôi. Ko cần nói, tớ biết rồi.
– À hà ! Quang ! Cậu cũng biết cách gây sự chú ý đấy nhỉ. Mà…cái gì á, « biết rồi » là sao ? Chẳng nhẽ, con nhỏ đã nói hết cho Quang nghe rồi ?
Nó nhìn Quang bằng ánh mắt của một sinh vật lạ. Nửa vờ nửa tin. Ko thể nào. Chuyện này đâu có hay ho gì mà nhỏ Ngân lại đi hớt lẻo chứ, mà ko đúng, con nhỏ đó cũng có thể lắm chứ, người thua là nó cơ mà.
– Cậu biết rồi? – Nó hỏi lại, đầy nghi ngờ.
– Phải!- Ai nói cho cậu biết?
– Chẳng ai nói. – Quang hờ hững đáp, trong ánh mắt cậu ấy ánh lên tia nhìn khó chịu.
-Ô. Cậu ấy là thần tiên chắc. Ko ai nói mà cũng đoán ra sao? Tài!
– Cậu nói rõ ràng đi Quang. – Linh sốt ruột.
– Thôi được. Đằng nào cậu cũng biết rồi thì nói luôn đi. Tớ chả phải giấu nữa.
Quang biết hết rồi thì cũng chả cần phải che đậy làm gì. Chuyển trường vì lý do đấy thì sao. Nghĩ lại nó thấy mình ngốc quá, ai lại đi nhận lời cá cược với con nhỏ đó làm gì cơ chứ. Quả là suy nghĩ nông nổi, háo thắng quá sức. Nhưng dù sao chuyện cũng đã rồi, giờ hối hận cũng chẳng còn kịp nữa. Đi thì đi. Vậy thôi.
– Cậu và tên Tuấn đó có gì với nhau phải ko? – Quang nhìn nó, nói chậm rãi.
– Cái gì? – Nó há hốc mồm, ko phải cái lý do mà cậu ấy bảo biết hết rồi là…
– Cậu chuyển trường chỉ để chọc tức tên đó chứ gì? Hay là hai người đã chia tay nên ko muốn nhìn thấy mặt nhau. – Giọng Quang có phần hơi dữ dội, nửa như châm biếm.
– Chia tay? Chọc tức? – Nó vẫn chưa khép cái miệng vô duyên lại được, quắc mắt nhìn Quang.
– Ko phải lý do đó thì là gì? Cuộc điện thoại lúc nãy chẳng phải đã tố cáo hết rồi sao?
– … – Biết nói gì bây giờ. Hay là cứ nhận quách lý do đó cho xong.
– Trời ơi, chuyện đó là thật hở mày? Mày với anh ý yêu nhau bao gìơ mà đã chia tay? Ôi chúa ơi! Tao thật ko thể tin nổi. – Linh xù vừa nói vừa thở.
Tao còn ko tin được nữa là mày. Ko ngờ Quang lại khéo tưởng tượng đến thế. Hay là cứ nhận quách cái lý do này cho xong, cho dù nghe có vẻ hơi…. “quỵ luỵ vì tình” thì phải.
– Mẹ tôi ơi. Tôi thật ko thể hiểu nổi bà chị yêu đương lúc nào mà kín thế hả? Chấp nhận chuyển trường chỉ vì cái thằng đó sao? Trốn chạy à? Bà chị cũng khiếp thật đấy. – Kent nói bằng cái giọng vừa sửng sốt vừa đểu.
Quang vẫn nhìn nó, lặng im. Nhìn có vẻ hơi tội tội, thần sắc bắt đầu kém dần đi trông thấy, cứ như là sắp phát bệnh vậy. Nó hơi lo, đành lay vai Quang hỏi nhỏ:
– Sắc mặt cậu kém thế? Ốm à?
– Tớ chẳng sao cả. Về trước đây. – Quang lạnh lùng nói rồi đứng phắt dậy.
Chả hiểu sao lúc này nó bỗng thấy có lỗi ghê gớm. Nhìn cái dáng cao cao của Quang lúc lầm lũi bước đi ấy, nó cảm giác như cậu ấy đang cô đơn lắm. Tim nó bất chợt đập mạnh mẽ, nó muốn chạy lại kéo Quang lại và nói tất cả với cậu ấy, rằng nó và Tuấn chẳng có chuyện gì cả, nhưng…nó đã ko làm được. Nó ko muốn nhắc đến cái vụ cá cược nhảm nhí đó với Quang, nhất là chuyện này…lại có phần liên quan đến cậu ấy. Ngân chẳng hạn.
Rốt cuộc là nó đang làm gì thế này…..
Tự cốc đầu mình một cái rõ đau, nó chạy vội lên phòng. Có lẽ ở riêng một mình sẽ giúp nó suy nghĩ thông thoáng hơn.
..*..
– Thưa chủ tịch. Theo nguồn tin từ bệnh viện thì chiều nay người đó sẽ làm thủ tục xuất viện. – Tên đeo kính đen khúm núm nói với người đàn bà ăn vận sang trọng bên trong chiếc xe Mec màu đen.
– Biết phải làm gì rồi chứ? – Bà ta lạnh lùng.
– Dạ. Rõ rồi ạ. Em sẽ làm thật sạch sẽ, chủ tịch cứ yên tâm.
– Vậy thì tốt. Xong việc tiền sẽ tự động chuyển vào tài khoản. Nhớ là phải “bay” luôn.
– Dạ dạ…
…*…
“Mẹ à? Bao giờ thì mẹ về nhà ạ?”
“4h mẹ sẽ về, con cứ ở nhà đợi mẹ nhé, ko cần phải đến đón đâu”
“Con biết rồi mà, con sẽ cho mẹ thật bất ngờ cho coi. Mẹ nhớ về càng sớm càng tốt nhé, con yêu mẹ. Chụt chụt”
“ Gớm quá, lớn rồi mà còn… Mẹ rất tò mò về bất ngờ của con đấy”
“Hì hì. Bye mẹ”
Cúp điện thoại, nó nhảy ngay vào bếp. Hôm nay mẹ về, nó sẽ giành cho mẹ một bất ngờ cực lớn. Đảm bảo mẹ sẽ hài lòng hết sức. Bộ váy màu xanh da trời và một bữa cơm thịnh soạn, ko biết mẹ sẽ thích cái nào hơn nhỉ? Nó thầm cười rồi vui vẻ bắt tay vào việc, quên đi hết những chuyện ko vui đi. Nó sẽ chỉ là một đứa con gái yêu đời, lạc quan, mạnh mẽ khi ở bên mẹ mà thôi. Mẹ là nguồn sức mạnh của nó mà.
…*…
Bà Lan phấn khởi bước từ cổng bệnh viện ra, trong lòng đong đầy niềm vui. Ở mấy hôm trong cái nơi lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc này, bà đã ngán lắm rồi, bà muốn nhanh chóng trở về nhà, nơi có đứa con gái yêu đang chờ, bà cũng tò mò về bất ngờ mà Thư đã nói lắm.
Đường từ bệnh viện về nhà khá xa nên ko thể đi bộ được. Bà quyết định đi xe bus mà ko gọi taxi cho đỡ tốn tiền. Cũng bởi bây giờ bà đang thất nghiệp, lại chẳng sống được bao lâu nữa, bà muốn dành dụm từng chút một để dành cho con gái bà sau này.
Bến xe bên kia đường kia rồi. Nhân lúc vắng xe bà băng vội qua. Vì chưa phải giờ tan tầm nên đường cũng vắng.
…..
.