Lúc Tố Nữ đẩy cửa vào ta còn đang ngủ. Hiện tại đã là cuối thu thời tiết se lạnh, nhất là sáng tinh mơ, bên ngoài lạnh lẽo, ta không muốn rời giường, rõ ràng đã tỉnh lại nhưng nhắm hai mắt giả bộ ngủ.
“Đừng làm bộ, mí mắt đang giựt giựt.” Tố Nữ cười nói, “Mau ngồi dậy uống thuốc.”
Ta vô cùng không tình nguyện: “Uống thuốc, uống thuốc, ta đã uống gần hai tháng, người đã sớm khỏe rồi. Tố Nữ xinh đẹp, sau này không uống nữa được không?”
“Ngươi nghĩ đây là mua đồ ăn sao, còn cò kè mặc cả! Muốn hoàn toàn bình phục, ngươi còn phải uống một tháng nữa.”
Nàng đưa chén thuốc đến trước mặt, ta nhíu mày, bịt mũi uống một hơi cạn sạch.
Hai chưởng của Diệp Khuynh Thiên hại ta hôn mê suốt mười ngày, sau khi tỉnh lại, cơ hồ mỗi ngày ta đều phải uống thuốc và ngủ mới vượt qua. Nhờ Tố Nữ dốc lòng chăm sóc, sức khỏe của ta cũng tốt lên nhiều. Chính là một lần dưỡng bệnh đã hơn hai tháng, ngày ta có thể xuống giường, lá cây trong viện đã rụng sạch sành sanh.
Tố Nữ mất công đi một chuyến đến Giang Nam cũng không tìm được cách cứu ta. Nhưng trong sách lại ghi chép cách giải độc tính của hàn thạch tán. Năm đó ta vì dùng hàn thạch tán mới khiến độc tính biến dị, Tố Nữ từ từ làm theo chỉ dẫn, nghiên cứu chế tạo ra một cách giải độc mới.
Ngày ấy nàng đến kinh thành thì hôm sau ta bị Diệp Khuynh Thiên đả thương. Lúc ấy ta đang hấp hối, ngay cả nhóm thái y trong cung cũng liên tục lắc đầu, nói ta không cứu được, bảo cha mẹ giúp ta chuẩn bị hậu sự. Phụ thân nghe xong rất giận dữ, đuổi hết bọn họ ra ngoài.
May mà Tố Nữ tới đúng lúc, kéo ta từ cầu Nại Hà về lại. Theo lời nàng, tình trạng của Lâu Huyên cũng không tốt hơn ta bao nhiêu, nữ tử thầm thương trộm nhớ hắn trong kinh thành khóc lóc điên cuồng, ngay cả phụ nhân hay đại thẩm lớn tuôổ cũng vô cùng khổ sở. Lương Gia cười trêu chọc, nói toàn bộ nam nhân trong kinh thành đều đội vòng xanh trên đầu. (Ý là bị cắm sừng.)
Tố Nữ là truyền nhân của y tiên, cách cứu người kỳ quái, không theo khuôn mẫu. Nàng nói phụ thân tạo một cái lồng thật lớn như lồng hấp, bên trong bỏ đủ loại dược liệu, chưng trên lửa. Mà ta và Lâu Huyên bị đưa vào “lồng hấp” ngồi suốt ba ngày, đến bây giờ vẫn còn mùi thuốc chết dính trên người, ai không biết chắc sẽ hiểu lầm ta là đại phu.
Sau này ta hỏi Tố Nữ vì sao chúng ta không bị chưng rục, những ba ngày đêm mà!
Tố Nữ trắng mắt liếc ta nói “Trẻ con không thể dạy”.
Nàng mất nửa ngày giải thích ta mới hiểu thì ra sau khi thuốc chưng xong mới đưa chúng ta vào. Sau đó cũng không có tăng nhiệt độ mà vẫn duy trì nhiệt độ giữ ấm thuốc tương thích với nhiệt độ cơ thể. Phương pháp này thật nguy hiểm nhưng thật hiệu quả. Sau ba ngày xông thuốc, Tố Nữ lại châm cứu thêm, mỗi ngày dùng thuốc, cuối cùng tính mạng của chúng ta mới giữ lại được.
Nay ta đã hoàn toàn biến thành ấm sắc thuốc, chỉ ngửi thấy vị thuốc đã buồn nôn.
Tố Nữ thấy ta nôn khan, cười ghẹo: “Ta thấy ngươi không giống bệnh, mà là giống mang thai.”
“Ngươi mới mang thai, cả nhà các ngươi đều mang thai!” Ta thở phì phì, “Ta còn chưa thành thân, mang thai nỗi gì!”
“Nhanh thôi, hai ngày nữa không phải ngươi sẽ thành thân sao, mang thai cũng là chuyện sớm muộn.”
Nàng vừa nói vậy, tim ta trầm xuống. Đúng vậy, hai ngày nữa chính là ngày ta thành thân với Tần Lãng, hơn nữa là hoàng thượng tự hạ chỉ ban hôn, muốn làm bậy cũng không được.
Chuyện tứ hôn này nói ra rất dài dòng.
Đó là lúc nhóm thái y nói mạng ta không còn được bao lâu nữa, có thể chuẩn bị hậu sự. Mẫu thân tuy khổ sở nhưng rất lý trí đã đến phủ tướng quân phủ, thương lượng với Tần tướng quân giải trừ hôn ước. Tần Lãng là thanh niên tốt, tiền đồ sáng sủa, dù thế nào cũng không thể để hắn cưới một người sắp chết, việc này nếu truyền ra ngoài, không chừng người khác còn nói hắn khắc vợ, cứ như vậy, về sau còn có ai chán sống muốn gả cho hắn.
Không ngờ Tần tướng quân hiên ngang lẫm liệt, lập tức cự tuyệt, nói “Nhiễm Nhiễm sinh là người Tần gia cho dù chết thì trên bia mộ của nàng cũng phải khắc ba chữ ‘Tần tô thị’ thật lớn”. Quả là một lời rúng động tâm can, làm mẫu thân choáng váng. Việc này cũng chưa tính, Tần tướng quân còn chạy đến khóc lóc với hoàng thượng xin được thánh chỉ tứ hôn cho ta và Tần Lãng.
Sự tình đã xấu còn tồi tệ thêm, thánh chỉ vừa đến, ta lại chết không thành. Xem ra giấc mộng khắc ba chữ “Tần tô thị” thật to trên bia mộ của Tần tướng quân đã hoàn toàn chết non. Khi ta vừa tỉnh lại, lão nhân gia mang theo Tần Lãng tới thăm tận cửa, gọi một tiếng “con dâu”, miễn bàn có bao nhiêu vui sướng. Ta vừa khỏi bệnh suýt nữa bị lão tướng quân dọa cứng người, thật sự không thể tưởng tượng Tần đại tướng quân ngày thường nói năng cứng rắn, lỗ mãng lại là một người tình cảm như thế.
Làm ta mất hồn mất vía nhất là Tần đại tướng quân vĩ đại còn phái Tần Lãng đi Tướng Quốc Tự thắp hương cầu phúc cho ta, nói một cách hoa mỹ là cảm tạ Phật tổ phù hộ. Khi Tần tướng quân kể đến đây, ta đang uống thuốc nhưng không thể kìm chế, nguyên một miệng đầy thuốc phun hết lên mình người. Nếu ta nhớ không lầm, thắp hương bái Phật hình như là chuyện nữ nhân nên làm. Chẳng lẽ ta bệnh nặng, đầu óc hồ đồ?
Lại liếc nhìn Tần Lãng, vẻ mặt xanh xao, đỉnh đầu giống như nháy mắt có hơn một ngàn quạ đen hốt hoảng bay qua.
Mặc kệ ra sao, hôn sự của ta với Tần Lãng đã định như vậy rồi, hoàng thượng buông lời vàng ngọc, ai dám khiêu chiến với quyền uy của hắn, không nghe theo chính là tội khi quân, sẽ mất đầu. Dù ta không cam lòng nhưng cũng không muốn rơi đầu, vất vả lắm mới từ đầu cầu Nại Hạ vòng về, ta vạn vạn không dám nghĩ đến lần thứ hai.