Tình Yêu Nơi Đâu

Chương 7



Đối phương rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, khóe môi khẽ cong lên như muốn cười
song không biết tại sao lại lập tức mím chặt môi.

“Chúc mừng năm mới!” Anh nói trước.

Cô từ từ tiến gần lại phía anh, cũng chúc lại: “Chúc mừng năm mới!”, đặt
chồng sách trong lòng xuống bàn, nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu xuống, hỏi:
“Anh cũng đến mượn sách sao?”.

Khương Thượng Nghiêu gật đầu, thò tay vào túi cạnh của khoác vừa tìm thẻ thư
viện vừa hỏi: “Nghỉ đông mà không đi đâu chơi à? Nhiều sách thế có đọc hết
không?”.

“Được ạ, em đọc nhanh lắm, đặc biệt là tiểu thuyết.” Liếc mắt nhìn chồng sách
trước mặt anh, mắt cô ánh lên vẻ kinh ngạc: “Anh chơi cổ phiếu ạ?”.

“Ha ha, cũng chỉ đang học thôi mà.”

Nói xong liền im lặng, cô thủ thư ngồi sau bàn đã dừng tay đan áo len từ lâu,
hỏi bằng giọng uể oải: “Mượn sách phải không? Thẻ đâu?”.

Thấy anh không có động tĩnh gì, Khánh Đệ lấy thẻ của mình đưa ra trước, rồi
quay đầu lại nhìn con đường nhỏ giữa hai kệ sách, cô tưởng anh đang đợi Diêu
Nhạn Lam, bèn hỏi: “Anh vẫn chưa tìm được hết sách ạ? Chị của Cảnh Trình không
đi cùng anh sao?”.

“Nhạn Lam bị cảm ở nhà rồi, kêu buồn chán nên anh mới đến đây tìm sách cho cô
ấy đọc.” Khương Thượng Nghiêu có chút bối rối: “Lúc đi mải nghĩ chuyện khác, nên
quên không mang thẻ thư viện rồi”.

Khánh Đệ ồ lên một tiếng, mắt liếc nhìn cuốn “Phân tích xu hướng kỹ thuật”,
quyển phía dưới tựa đề là gì cô không nhìn rõ, có lẽ mượn cho Diêu Nhạn Lam.

“Dùng thẻ của em đi, một thẻ có thể mượn năm cuốn.” Cô buột miệng nói.

Cô thủ thư đang ghi ghi chép chép dừng bút, ngẩng mặt lên nhìn họ.

Thấy Khương Thượng Nghiêu tỏ vẻ do dự, trái tim Khánh Đệ đập loạn nhịp, thầm
nghĩ sao mình lại nhiều chuyện như thế? Trong lúc còn đang bối rối thì thấy anh
mỉm cười, nụ cười giống như làn gió xuân, đột nhiên cô thấy lòng nhẹ nhõm, lúc
này mới để ý hóa ra mình đang đợi câu trả lời “Được” của anh.

“Được, vậy phiền em rồi.” Anh rút cuốn sách ở cuối chồng ra đưa cho cô thủ
thư, nói: “Mượn cho Nhạn Lam một cuốn được rồi, nếu không khi về lại trách anh”,
vừa nói, anh vừa cười rất tươi, như đang nghĩ đến điều gì đó.

Thứ mà anh đang nghĩ đến Khánh Đệ cũng có thể đoán được, chắc chắn là vẻ mặt
giận dỗi làm nũng của Nhạn Lam, người yêu tâm đầu ý hợp. Khánh Đệ khẽ nhếch
miệng cười phụ họa, nói: “Không phiền, anh nói với chị Nhạn Lam bao giờ đi học
thì đưa sách cho em, để em trả cùng chỗ này”.

Xuống đến tầng dưới, sắc trời âm u, cô đứng ở chân cầu thang khe khẽ điều hòa
hơi thở, chỉ sợ mình thở quá mạnh sẽ tạo sương làm mờ hình ảnh anh đang mở khóa
dắt xe đạp ra. Phòng bi-a bên cạnh thỉnh thoảng tiếng chọc bóng cộc cộc vang
lên, như đánh trúng huyệt đạo nào đó ngay tim cô.

Giật mình thức tỉnh bởi cơn nhói đau của sự buồn bã, Khánh Đệ khẽ thở dài, tự
hỏi lòng mình: Rốt cuộc mình đang làm gì?

Người đó cũng đang hỏi cô: “Về nhà phải không? Có cần anh đưa em về không?”,
anh dắt xe đạp đến đứng trước mặt cô.

Nửa thấy vui như mở cờ trong bụng, nửa lại bàng hoàng không biết nên làm thế
nào, Khánh Đệ nhất thời khựng lại: “Nhà em ở bên kia”. Cô chỉ ra đường: “Hình
như không thuận đường”.

“Vậy anh đưa em ra bến xe, nhìn trời có vẻ như tuyết lại sắp rơi đấy.” Anh
nhìn trời.

Hai người bị ngăn cách bởi chiếc xe đạp ở giữa đi về phía bến xe, Khánh Đệ
kéo chiếc khăn quàng cổ lên cao che đôi môi đang cười cong thành hình vòng cung
của mình lại, nhưng vẫn sợ anh nhìn thấy niềm vui ánh lên trong mắt mình, nên
suốt dọc đường di cô chỉ cúi đầu. Mặc dù không nói, nhưng rõ ràng cô cảm thấy có
cái gì đó từ trong tim chảy ra hòa vào không khí, thần bí không cách nào lý
giải, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào mỗi bước chân anh, theo anh tiến về phía
trước.

“Nghỉ đông mà Cảnh Trình không rủ em ra ngoài chơi sao?”

“Không ạ…” Cô kéo chiếc khăn xuống thấp hơn, giải thích. “Có rủ nhưng em
không đi”.

Anh “ừm” một tiếng rồi không nói gì nữa, Khánh Đệ cắn môi nói: “Chỉ là bạn
học bình thường, đi cùng nhau ra ngoài bị mọi người nhìn thấy, sẽ có ảnh hưởng
xấu”.

Anh nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, đột nhiên phì cười: “Vậy thì chắc là anh
và chị cậu ấy đã hiểu lầm rồi. Bọn anh vẫn cho rằng… em biết đấy”.

Khương Thượng Nghiêu không nói hết câu, nhưng Khánh Đệ hiểu ý anh, nói:
“Không phải như hai người nghĩ đâu”, rồi cũng im lặng theo.

Đến bến xe, anh đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng: “Trước
kia em không như thế này”.

Khánh Đệ kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại bị lời nói của anh làm cho giật mình
hoảng hốt: “Trước… trước kia?”.

Khương Thượng Nghiêu cũng ngạc nhiên: “Em không phải đã quên rồi đấy chứ? Ở
quảng trường lần đó…”.

Một lúc lâu sau cô mới có thể khép được miệng lại, ấp úng đáp: “Em cứ nghĩ
người đã quên là anh, không thấy anh nói gì”.

“Lần đầu tiên gặp lại anh không nhớ, chỉ thấy em rất quen. Sau lần gặp ở ga
tàu anh mới nhớ ra.” Anh quay sang nhìn về phía xe buýt sẽ đi tới, ánh mắt như
muốn nhìn xuyên thấu vùng ký ức xa xôi: “Trước kia em rất bạo dạn, không quen
biết mà cũng tíu ta tíu tít nói chuyện với anh hơn một tiếng đồng hồ, nửa đêm
cũng không sợ anh là người xấu. Giờ… trầm hơn rất nhiều”.

Ánh mắt anh hướng vào cô, có chút hiếu kỳ, có chút trêu chọc, Khánh Đệ nhất
thời không biết tránh đi đâu, mặt đỏ lên giải thích: “Em đâu có? Khi ấy em…
hơn nữa anh không phải người xấu, em biết”. Cô không biết phải giải thích cảm
nhận của mình khi ấy thế nào, lúc đó trong lòng nhiều tâm trạng khó nói, quá
nhiều những mộng tưởng biết rõ là xa vời, chính vì biết anh là người lạ, lại
chìm đắm trong ánh mắt đầy cổ vũ của anh, vì vậy cô mới trút bầu tâm sự.

”Khi ấy em chẳng biết trời cao đất dày là gì, cụ thể nói những gì giờ em
cũng quên rồi.” Cô lắp bắp nói, nét mặt vẫn còn vẻ ngượng ngùng.

Tối hôm ấy trăng sáng sao thưa, dưới ánh trăng màu bạc cô nắm chặt tay lại,
ngữ khí hùng hồn, khi nói đến những việc mình đang nghĩ trong đầu, ánh mắt cô
sáng rực, khuôn mặt bình thường vào giây phút ấy dường như toát ra một sức mạnh
áp đảo người khác. Anh còn nhớ cô đã nói, sẽ có ngày cô rời khỏi đây để đi thực
hiện giấc mơ của mình, cô muốn làm nhà văn, cô muốn làm biên kịch, cô muốn viết
hết những câu chuyện trong tim mình ra cho người khác đọc. Khi ấy, anh vẫn còn
trẻ, cũng non nớt như cô, đã hoảng hốt nhận ra rằng đây chính là sức mạnh của
mộng tưởng.

Khánh Đệ nhìn mũi chân mình rất lâu, ngẩng đầu lên, ngập ngừng hỏi: “Giờ anh
còn hát không?”, nói xong bất giác hát khẽ một câu.

Khương Thượng Nghiêu sững người, không ngờ bài hát từ mấy năm trước mà cô vẫn
còn nhớ, thậm chí giọng nói khe khẽ của cô còn mang hơi hướng của sự dịu dàng,
tinh tế. Anh bắt đầu suy nghĩ, ngoài hát ở lớp ghita ra thì lần gần đây nhất anh
hát là khi nào? “Hình như, lâu rồi không hát”, anh cười khổ: “Đi làm kiếm tiền
nuôi cả gia đình, áp lực rất lớn”, nói xong anh hất cằm về phía trước, hỏi cô:
“Xe 22 phải không? Đến rồi kìa”.

Cô khẽ thở dài, cũng nhìn thấy những dòng chữ màu đỏ trên thân chiếc xe buýt
cũ kỹ đang từ xa đi đến, đành thò tay vào túi tìm tiền lẻ.

“Lần đó em đi vội quá, quên không nói với anh, anh hát hay lắm. Thật đấy.”
Khi bước lên bậc cửa xe buýt, cô quay đầu lại nói với anh. Hôm đó Thượng Nghiêu
đã hát một bài mà cô không biết, nhưng giọng hát xa xôi buồn bã, tinh khiết như
âm thanh của thiên nhiên. Anh nói đây là một bài dân ca Mông Cổ, anh nói trong
người anh có một nửa huyết thống là của người Mông Cổ, bài hát đó là bài hát của
quê hương nơi anh chưa từng một lần về thăm.

Khuôn mặt điềm tĩnh của Khương Thượng Nghiêu giãn ra, khẽ mỉm cười.

“Em đi đây. Cảm ơn anh đã tiễn em.” Cô vừa lên xe vừa vẫy tay chào anh.

Nhìn qua tấm kính cửa sổ phủ sương mờ ảo, bóng anh càng lùi xa càng nhạt đi.
Thẩm Khánh Đệ khịt mũi, vội vàng xuống xe ở cửa sau. Thiếu chút nữa thì quên
mất, xe đạp của cô còn đang trơ trọi một mình trong nhà xe của thư viện.

Elizabeth, trước mắt nàng là một câu hỏi khó… Nếu như nàng không lấy ngài
Collins, mẹ nàng sẽ không nhìn mặt nàng nữa, còn nếu nàng lấy ông ta, thì ta sẽ
không bao giờ gặp nàng nữa! (1)

(1) Trích trong tác phẩm Kiêu Hãnh và Định Kiến của nhà văn Anh Jane
Austen.

Thư viện thành phố mấy năm nay gần như không có sách mới, thế cho nên rất
nhiều cuốn, Diêu Nhạn Lam có thể thuộc làu làu một trích đoạn trong đó. Cho dù
là như vậy, mỗi lần đọc đến đoạn ngài Bennet nghiêm túc nói câu trên ra, cô vẫn
không nhịn được cười khúc khích.

Nếu như trước kia, mỗi lần như thế, anh sẽ hỏi cô: “Em cười gì thế?”, sau đó
cô sẽ đọc lại đoạn đó để chia sẻ cảm xúc của mình với anh.

Nhưng hôm nay, Khương Thượng Nghiêu ngồi cuối giường, rất trầm ngâm.

Cô đặt sách xuống, rướn nửa người về phía trước, nghiêng mặt nhìn anh.

Cùng là mắt hai mí, nhưng không giống với cô, đôi mắt anh mỏng và hẹp, mỗi
khi khẽ chau mày suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt thường chăm chú và trở nên sâu
hút. Nhạn Lam thầm nghĩ đến bộ dạng trưởng thành hơn của anh vào mười năm sau,
khuôn mặt vui mừng của cô bỗng nóng bừng lên.

Anh quay đầu lại nhìn vào mắt cô, sự mải miết trong ánh mắt biến mất, thay
vào đó là một đôi mắt đang cười, giơ tay ra véo vào hai má bầu bĩnh của cô.

Nhạn Lam lùi lại phía sau tránh, bất mãn lầm bầm: “Anh lại bắt nạt bệnh
nhân”.

Khương Thượng Nghiêu sau khi đạt được mục đích cũng không thừa thắng xông
lên, tay thu về đặt trên đùi mình khẽ gõ nhịp, sau đó như tự hỏi tự trả lời:
“Anh đã bao lâu rồi không hát? Hình như rất lâu rồi thì phải”.

“Ai nói với anh? Lần trước đến lớp ghita tìm anh, em có nghe anh hát mà. Có
điều em không thích bài hát đó.” Cô chun mũi, bày tỏ vẻ lãnh đạm đối với bài hát
“Một nghìn lý do thương tâm”.

“Vậy thưa đại tiểu thư xin mời cô cứ chọn, chọn bài nào, tôi đi lấy đàn
ghita. Hôm nay tôi lại có hứng ca hát đây.”

Nói xong bỗng nghe thấy có tiếng mở cửa ngoài phòng khách, Khương Thượng
Nghiêu vốn đã đứng dậy, liền nhanh nhẹn đi ngay ra cửa phòng ngủ, vừa đi vừa
quay lại làm mặt xấu với Diêu Nhạn Lam, Nhạn Lam bướng bỉnh lè lưỡi với anh.

Người bê bát đứng trong phòng khách của nhà họ Diêu quả nhiên là mẹ anh, nhìn
thấy anh bèn đổi tay véo tai anh. Khương Thượng Nghiêu không dám tránh, sợ thân
hình cao lớn của anh sẽ khiến mẹ lại phải vất vả nhón chân, đành thuận theo tay
mẹ khom người xuống: “Mẹ nhẹ một chút, nhẹ tay một chút… mấy giờ rồi mà mẹ vẫn
còn sang đây?”.

“Con vẫn còn biết hỏi mấy giờ cơ đây?” Mẹ anh kéo mạnh tay hơn: ‘”Nói với con
bao nhiêu lần rồi? Tình cảm thắm thiết tới đâu cũng nên có giới hạn, dì con làm
ca đêm, hai đứa chui vào phòng lâu như vậy, nếu để chuyện này truyền ra ngoài
thì con gái nhà người ta sao còn đường sống đây?”.

Khương Thượng Nhiêu liên tiếp nói mấy câu: “Con biết rồi, con biết rồi, là
con sai rồi”. Mẹ anh mới chịu buông tay, miệng vẫn cằn nhằn: “Thanh niên nhiệt
khí hừng hực dễ phạm sai lầm, mẹ để mắt đến các con vì muốn tốt cho các con
thôi”, nói xong giơ chiếc bát trên tay lên cho anh nhìn: “Nước đường nâu gừng bà
con nấu, uống vào sẽ ra mồ hôi, ngủ một giấc ngày mai sẽ khỏi. Nhạn Lam khỏi rồi
đi chơi đâu thì đi”.

“Ngày mai con phải theo tàu rồi.”

Mẹ anh tức giận, đẩy anh về phía cửa: “Thế thì còn ngày kia ngày kìa… ngày
còn dài lắm. Mau về ngủ cho mẹ”.

Khương Thượng Nghiêu bất lực, đành ngoan ngoãn đứng nhìn mẹ đi vào phòng Nhạn
Lam, đóng cửa nhốt anh ở ngoài.

Khương Phượng Anh là người đàn bà ghê gớm được cả khu tập thể đường sắt này
công nhận. Cũng may nhờ tính cách đó, mà năm ấy khi tham gia vào đội quân tới
Mông Cổ mới có thể sống sót trở về. Nhắc tới chuyện cũ, bà Khương Thượng Nghiêu
thường đưa tay lên lau nước mắt. Thời gian ấy, những người cùng đi với con gái
bà đều lần lượt trở về thành phố, chỉ có duy nhất mình bà vẫn bặt tin con và cứ
nghĩ con đã chết. Ai ngờ hơn nửa năm sau, Khương Phượng Anh xuất hiện trước cửa
nhà với vẻ mặt mệt mỏi, bộ dạng lôi thôi lếch thếch ôm một đứa bé trong
lòng.

Cũng may tính cách mẹ anh mạnh mẽ, mang con về nhà mẹ đẻ ở, đến dì của Khương
Thượng Nghiêu cũng không dám nói câu gì. Còn cả khu tập thể đường sắt này đều
biết Khương Phượng Anh không phải là người dễ gây sự, ai dám mắng Khương Thượng
Nghiêu một câu là tạp chủng, mẹ anh có thể hai tay chống nạnh đứng dưới nhà của
đối phương chửi liền mấy tiếng đồng hồ. Từ nhỏ tới lớn Khương Thượng Nghiêu bị
coi thường không ít nhưng cũng chưa phải chịu quá nhiều tội, bị mẹ cho ăn đòn
cũng nhiều, chẳng qua vì khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, lúc nào cũng hỏi bố, hỏi
nhiều khiến mẹ anh nổi điên vớ cây chọc lò để đánh.

Trong phòng mẹ anh nói liến thoắng, thỉnh thoảng lại có tiếng Nhạn Lam khe
khẽ đáp lại, Khương Thượng Nghiêu bất lực lắc đầu. Trong mắt mẹ, bà luôn coi
Nhạn Lam là con gái mình đẻ ra, lúc nào cũng đề phòng anh như đề phòng một con
sói gian ác.

Vừa đóng cánh cửa nhà họ Diêu lại, đã nghe thấy chuông điện thoại từ nhà mình
vọng ra. Khương Thượng Nghiêu sợ làm phiền bà, vội vàng chạy vào, nhìn đồng hồ
treo trên tường, đã chín giờ hơn, gần mười giờ rồi.

“Anh!”

“Mấy giờ rồi, còn chưa về sao?”

Anh vừa nói xong, đầu dây bên kia Diêu Cảnh Trình đã vội vàng hỏi: “Anh,
trong người anh giờ có bao nhiêu tiền? Bạn em có chút chuyện, giờ đang nằm trong
bệnh viện. Em gọi cho Tạ Tiểu Long, nhưng không có ai nghe máy. Giờ đang chờ cấp
cứu, em lo quá, anh…”.

“Bạn em? Là ai? Hoàng Mao? Tiểu Bản? Xảy ra chuyện gì? Bọn em lại gây sự với
người ta phải không?”

“Anh, anh đừng hỏi vội có được không?” Cảnh Trình hoảng loạn nói gì đó với
người bên cạnh, rồi quay vào nói tiếp với anh: “Chỉ đánh nhau một trận thôi, hai
người bị thương, giờ đều nằm trong bệnh viện”.

Khương Thượng Nghiêu chỉ quan tâm tới một vấn đề: “Em có bị thương ở đâu
không?”.

“Không ạ.” Cảnh Trình nói xong đọc luôn tên bệnh viện.

“Đợi anh.”

Theo như lời Cảnh Trình nói, cậu ta và đám bạn vào quán internet, Hoàng Mao
thấy bàn máy trước mặt chưa có ai liền ngồi xuống. Không ngờ một lúc sau có
người đi đến, nói đó là chỗ của anh ta, vừa rồi có việc nên phải ra ngoài. Vốn
biết sai là bên mình, nhưng Hoàng Mao lại liên tục mắng chửi người đó, trong lúc
cãi cọ có xảy ra xô đẩy, đối phương thấy bọn Cảnh Trình đông người nên chỉ ra
oai chửi vài câu rồi bỏ đi. Ai ngờ sau khi đi rồi liền gọi thêm người mai phục ở
bên cạnh quán, đợi bọn họ ra ngoài. Phía bên Cảnh Trình đông người, nhưng lại
chẳng đề phòng, kết quả không cần nghĩ cũng đoán được.

Khi kể lại chuyện này Diêu Cảnh Trình vừa xoa xoa vết bầm tím dưới mắt vừa
nghiến răng vừa bồn chồn bất an nhìn về phía phòng cấp cứu, còn Khương Thượng
Nghiêu vừa rút tiền vừa quan sát cậu ta vừa suy nghĩ đến chân tướng sự việc.

“Đối phương là con nhà ai có nhìn rõ không?”

“Nhà Mã Hồi Hồi.” Diêu Cảnh Trình biết anh rất hiểu chuyện trong giới giang
hồ của Vân Sơn, những chi tiết vụn vặt cậu ta không dám múa rìu qua mắt thợ.
“Anh, việc này anh đừng tham gia vào, hay là anh về nhà trước đi?”

Khương Thượng Nghiêu quay lại nhìn dãy hành lang dài hun hút: “Hoàng Mao đánh
nhau rất liều mạng, anh chỉ sợ em không nói thật. Nếu đối phương phải chịu tổn
thất hơn bọn em, ai dám đảm bảo chúng không tìm đến bệnh viện?”.

Diêu Cảnh Trình tiếp tục nghiến răng: “Tạ Tiểu Long đi gọi…”, nhận thấy
mình đã nói quá nhiều, cậu ta liền im bặt đi nhanh về phía phòng cấp cứu: “Em đi
xem Hoàng Mao thế nào”.

Chẳng biết có phải bị thương ở phần lưng không, mà dáng đi của cậu ta rất kỳ
quái. Khương Thượng Nghiêu nhìn chằm chằm, sau dó ngay lập tức đưa tay ra túm
lấy áo cậu ta. Dưới sức kéo mạnh như vậy, Diêu Cảnh Trình dừng bước, đứng không
vững, nửa người gần như ngã về phía Khương Thượng Nghiêu. Mặt đối mặt, Diêu Cảnh
Trình có chút bối rối.

“Anh.”

Khương Thượng Nghiêu cũng không thèm để ý tới cậu ta, liền vén mạnh áo cậu ta
lên. Quả nhiên áo len được cho vào trong quần, con dao găm dài lộ một nửa khỏi
cạp quần. Nhìn hoa văn trên con dao anh nhận ra đây chính là con dao năm ngoái
Diêu Cảnh Trình lấy ở chỗ mình.

Anh không nói không rằng, rút con dao ra, rồi nhét vào sau lưng mình, kéo áo
khoác che đi, sau đó đứng nhìn Diêu Cảnh Trình.

“Anh…” Diêu Cảnh Trình khó khăn nuốt nước bọt.

“Từ nhỏ tới lớn mỗi khi nói dối em đều nhìn đi chỗ khác, nghĩ đến đâu bịa đến
đấy, đầu óc không tập trung.” Khương Thượng Nghiêu hất cằm về phía phòng cấp
cứu, bước về phía đó trước: “Đưa tiền cho hai đứa nó, em về nhà với anh”.

Đang nói chuyện, phía sau vang lên tiếng bước chân rầm rập, kèm theo đó là
tiếng y tá gọi bác sĩ. Khương Thượng Nghiêu kéo Diêu Cảnh Trình lui về phía sau
một bước, nhường nửa đường cho họ đi qua. Chỉ thấy hai người phụ nữ vừa đỡ vừa
kéo một người đi về phía phòng cấp cứu, trong số đó người phụ nữ trung niên còn
đang vừa khóc vừa kêu lên: “Bác sĩ, mau cứu người, con tôi sắp mất mạng rồi”, ba
người nhanh chóng đi qua trước mắt họ, nhưng lưu lại một vết máu dài dưới
đất.

Khương Thượng Nghiêu trong lòng thầm nghĩ, mấy ngày Tết bệnh viện thật quá
náo nhiệt, còn chưa kịp phản ứng gì, phía sau lại có người đi chen qua họ, hét
lên bằng một chất giọng địa phương: “Khánh Đệ, con trông chừng mẹ và em, cậu đi
đăng ký lẩy số”.

Diêu Cảnh Trình nghe thấy tên Khánh Đệ liền “Á” lên một tiếng, rồi vội vàng
lao vào phòng cấp cứu, Khương Thượng Nghiêu cũng giật mình, đi theo sau.

“Thẩm Khánh Đệ.”

Cô gái đang khom người giữ chặt đầu em gái, lo lắng cuống quýt không biết nên
giữ thế nào cho đúng kia chính là Thẩm Khánh Đệ. Cô chỉ quay ra liếc nhìn Diêu
Cảnh Trình một cái, thoáng sững người lại rồi hoảng loạn gật gật đầu với Diêu
Cảnh Trình sau đó lại quay sang nói chuyện với y tá.

“Chuyện gì thế này?” Diêu Cảnh Trình vò vò tóc, đi tới hỏi: “Thẩm Ái Đệ, em
lại cướp bạn trai của ai rồi hả?”.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Thẩm Ái Đệ nhìn qua vai chị gái vẫn nhận ra khuôn
mặt của Diêu Cảnh Trình, nụ cười vừa khẽ nở trên môi lập tức tắt ngấm theo câu
hỏi sau đó của Diêu Cảnh Trình, y tá đang giúp nó rửa vết thương, đau đớn không
thể chịu nổi, nước mắt giàn giụa, hòa lẫn với những vết máu còn vương trên mặt,
trông rất đáng thương.

Suốt đường đến đây, không thấy em gái kêu một tiếng hay rơi một giọt nước mắt
nào, lúc này trái tim Khánh Đệ cũng đau nhói, quay đầu lại nói với Diêu Cảnh
Trình: “Cậu nói ít đi không được sao?”, nói xong liền nhìn thấy Khương Thượng
Nghiêu đứng sau lưng Diêu Cảnh Trình, vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh như thế,
nhưng sự quan tâm lại tràn đầy trong ánh mắt. Gặp anh đúng lúc mất mặt thế này,
Thẩm Khánh Đệ cảm thấy đến giọng mình cũng như đang run lên.

Đột nhiên có người lao đến, vòng tay ôm chặt lưng Diêu Cảnh Trình: “Làm gì
lâu thế? Diêu…”.

Người đó thoáng liếc thấy khuôn mặt vô cảm của Khương Thượng Nghiêu, giọng
nói lập tức mềm nhũn, miễn cưỡng nở một nụ cười chào: “Anh Khương”.

Giới giang hồ ở Vấn Sơn biết khu tập thể đường sắt có một người họ Khương, là
huynh đệ sống chết với Hắc Tử, mà Hắc Tử lại là cháu ruột của chú Đức. Nhưng
những người biết mặt Khương Thượng Nghiêu không nhiều, chỉ có đám tay chân thân
cận của chú Đức và mấy cậu bạn chơi thân với Diêu Cảnh Trình.

Khương Thượng Nghiêu hơi cúi đầu xuống, người đó thấy anh không nổi giận vì
chuyện Diêu Cảnh Trình bị thương, trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều, tập tà tập tễnh
kéo Diêu Cảnh Trình về chỗ ngồi cũ.

Sự kinh ngạc khi vừa nhìn thấy Thẩm Khánh Đệ đã qua đi, Diêu Cảnh Trình lúc
này mới nhớ ra con dao ở thắt lưng đã bị lấy mất, thảng thốt hỏi: “Hoàng Mao
đâu?”.

Tiểu Bản chỉ chỉ lên trần nhà: “Ở tầng trên. Đợi nộp tiền để đi chụp
X-quang”.

Thặng Nhi ở bên cạnh thiếu kiên nhẫn ra đứng nơi cửa sổ, quan sát động tĩnh
bên ngoài, chửi thề câu gì đó.

Đám người này từ dáng vẻ cho tới hành động vừa nhìn đã thấy không phải hạng
tử tế gì, vì vậy trong phòng cấp cứu tự nhiên chia thành hai nửa, một bên thì
người lớn trẻ nhỏ đứng líu ríu với nhau, một bên rộng thênh thang chỉ có vài
người bọn họ ngồi. Đến y tá trong phòng thỉnh thoảng cũng liếc về phía họ, ánh
mắt vừa sợ sệt vừa coi thường.

Khương Thượng Nghiêu từ từ bước tới trước mặt Diêu Cảnh Trình: “Em đưa tiền
cho bạn rồi đi về cùng anh”.

“Anh…”

Diêu Cảnh Trình di chuyển ánh mắt, nhìn về phía Thẩm Khánh Đệ đang khom lưng
ngồi bên cạnh em gái: “Em đợi Thẩm Khánh Đệ xong việc rồi sẽ đi”.

“Cút ngay về nhà!” Khương Thượng Nghiêu bất giác hét lớn, cảm nhận được ánh
mắt của những người xung quanh hiếu kỳ quay lại nhìn vì tiếng quát của mình, lúc
đó anh mới hạ thấp giọng: “Anh sẽ ở lại đây. Các em về trước đi. Em, Tiểu Bản,
cả em nữa”, nói rồi ánh mắt quét qua cả ba người để điểm danh.

“Lúc này mà về thì không còn nghĩa khí gì nữa, lão Tiểu còn đang ở trên tầng
đưa Hoàng Mao đi chụp X-quang mà.”

“Em không muốn sống nữa phải không? Mã Hồi Hồi mà em cũng dám động đến? Trong
lúc chúng ta nói chuyện, bọn chúng gọi người đến chặn bên ngoài bệnh viện thì
làm thế nào?”

Tiểu Bản lí nhí lên tiếng: “Bọn chúng không dám đâu”, bắt gặp ánh mắt của
Khương Thượng Nghiêu lập tức ngậm miệng cúi gằm đầu xuống.

Khương Thượng Nghiêu trầm mặc vài giây rồi cười lạnh: “Không biết các em có
bản lĩnh gì, mà đến Mã Hồi Hồi cũng phải sợ đây?”. Mã Hồi Hồi là ông chủ của nhà
hàng Hồi Dân, tay giết mổ có tiếng ở Vấn Sơn, chỉ một nhát dao vạch xuống, lọc
da bò không dính dù chỉ một sợi gân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.