Tình Yêu Nơi Đâu

Chương 51



Mỗi lần nghĩ tới những chuyện này, một cảm giác bất lực quen thuộc luôn len
lỏi vào khắp đường gân thớ thịt của anh. Dù cố gắng thế nào, Khương Thượng
Nghiêu cũng chỉ là một nhân vật nhỏ xíu mà thôi.

“Mông muội không phải bởi trái tim nghèo nàn. Trong lúc thần trí mơ hồ, cô cố
gắng bảo vệ niềm lạc quan trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn trời, ra sức ngăn lại
giọt lệ mong manh đang chực trào ra, bước tiếp trên con đường khó khăn. Sự chờ
đợi và hy vọng mà chút lạc quan ấy đem lại lúc này thật sự quý hơn vàng
ngọc.”

Anh hít một hơi thật sâu, dường như có thứ gì đó theo những con chữ vô tri
kia cứ lặng lẽ cuốn sâu vào trong tim. Đó là câu trong một đoạn tiểu thuyết ngắn
ở cuốn tạp chí bên tay anh, tên tác giả nổi bật phía dưới: Thẩm Hân Địch.

Trước kia cô thường dùng bút danh là Thẩm Mặc. Không biết dự định ban đầu khi
đổi bút danh của cô là gì, phải chăng cô muốn trải nghiệm một cuộc sống khác,
một cuộc sống không có dấu ấn của anh?

Nhưng, dù cô xuất hiện với diện mạo nào đi nữa, thì ảnh hưởng của cô đối với
anh vẫn không thể chối bỏ. Ngay cả khi anh còn đang chìm đắm trong tình yêu của
cô tới mê muội, và đến bây giờ cũng thế.

Khánh Đệ… Khánh Đệ.

“Anh Khương, đến rồi.”

Cái giá lạnh từ Siberia sắp tràn tới, bước ra khỏi xe, gió Bắc lạnh buốt
khiến anh tỉnh hẳn rượu. Đường Song Hòe Thụ ban đêm rất đỗi yên tĩnh, chỉ thấy
vun vút tiếng gió rít. Đứng nơi góc đường, Khương Thượng Nghiêu ngẩng đầu nhìn
ánh đèn và bóng người thấp thoáng qua tấm rèm cửa sổ trên tầng hai.

Lưu Đại Lỗi cùng mấy huynh đệ khác nhấc vài thùng đặc sản sau xe xuống, trước
khi lên lầu quay sang hỏi: “Anh Khương, anh không lên cùng à?”.

Anh lắc đầu, dựa người vào thành xe châm điếu thuốc, rồi lại ngẩng lên nhìn
cửa sổ. Một lúc sau, Lưu Đại Lỗi xuống, buồn bã nói: “Đồ đã nhận rồi, cái này
thì không. Chị dâu nói, năm sau đừng mang quà Tết tới nữa, phiền lắm”.

Trước mùa xuân năm ngoái tới Bắc Kinh, anh chỉ gặp Đàm Viên Viên. Lúc ấy còn
chưa biết Khánh Đệ đã chuyển đi, Khương Thượng Nghiêu chỉ nghĩ rằng cô một lòng
muốn tránh mặt người đàn ông khiến cô đau lòng, thất vọng, người đã khiến cô
lãng phí 22 mười năm tuổi xuân tươi đẹp. Lần này lại bị từ chối, không còn cảm
giác buồn bã, thất vọng như trước nữa, anh chỉ thấy trống rỗng, như người vô cảm
vậy.

Khương Thượng Nghiêu nhận lấy lá thư từ tay Đại Lỗi, ngước mắt nhìn ban công
tầng hai lần nữa, rèm cửa khẽ động, người con gái anh thương mến nhớ mong đang
ẩn mình phía sau.

“Anh Khương, hay anh mặt dày lên đó nói vài câu đi.”

Anh thoáng chút dao động, nhưng nghĩ đến câu “Anh có tương lai của anh, em có
hướng đi của em”, cảm giác vỡ vụn như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào ngực anh.
Khương Thượng Nghiêu bất chợt ném đầu thuốc đi, quay người chuẩn bị lên xe. Cùng
lúc ấy, phía hành lang vọng tới âm thanh của cánh cổng sắt từ từ mở ra, anh kinh
ngạc quay đầu nhìn, mang theo cả sự kỳ vọng vô cùng sâu sắc.

Nhưng, bước ra lại là một đôi tình nhân, hai người liếc mắt về phía anh một
cái, rồi ôm ôm khoác khoác đi xa dần.

Nỗi thất vọng viết rõ rành rành trên mặt anh, Lưu Đại Lỗi thở dài.

Khương Thượng Nghiêu định bước lên xe lần nữa, bỗng dưới bóng đèn vàng vọt
nơi cánh cổng sắt, một bóng người cao gầy chầm chậm tiến về phía họ.

Mấy lần thấp thỏm, khoảnh khắc này anh đã không còn hiểu được tâm trạng của
mình nữa. Khóe miệng hơi kéo lên, cười song lại khó coi hơn cả khóc, anh khẽ gọi
cô: “Khánh Đệ”, rồi như sợ kinh động điều gì đó, anh từ từ, từ từ đi về phía
cô.

Cô vẫn giống như trước kia, tóc buộc chặt phía sau, sợ lạnh, cổ áo bông dày
dựng lên che quá nửa mặt, càng làm nổi bật đôi mắt đen sâu thăm thẳm.

Thấy anh chẳng nói gì, chỉ nhìn cô chăm chăm không chớp mắt, dường như sợ chỉ
cần chớp mắt, người con gái trước mặt sẽ biến mất vậy, Khánh Đệ cười hỏi: “Hôm
kia em có gọi điện, bà đã chính thức xuất viện rồi ạ?”.

Anh gật đầu, hỏi lại: “Em thi xong chưa?”.

“Thi xong rồi, đang đợi kết quả và thi lại đây.”

“Tết năm nay không về nhà sao?”

Cô lắc đầu, một tia u ám thoáng hiện rồi nhanh chóng biến mất chẳng dấu vết,
“Không về nữa”. Thấy anh không giấu nỗi thất vọng, Khánh Đệ chuyển đề tài: “Sau
này đừng đưa đồ tới đây nữa, sắp Tết rồi, đang lúc bận rộn, năm nào cũng phiền
anh thế này, em ngại lắm”.

Vẻ khách sáo của cô chứng minh cho sự xa lạ trong quan hệ giữa hai người,
Khương Thượng Nghiêu nhếch miệng: “Anh cũng tiện đường thôi mà”. Quê Mạnh Thời
Bình ở Tế Tây, từ sau khi lên Bộ, chú Đức năm nào cũng đến Bắc Kinh tặng quà
Tết, toàn những đặc sản địa phương, lễ vật không quan trọng, quan trọng là tình
cảm. Hai năm gần đây việc này do Khương Thượng Nghiêu đảm nhiệm. Năm nay, anh
yêu cầu thêm một phần nữa ngoài số quà tặng Mạnh Thời Bình.

Lòng kiên quyết của anh khiến cô chẳng thể nói gì. “Vậy em lên nhà đây, anh
đi đường lái xe cẩn thận.”

“Đợi đã!” Anh vội níu kéo. Nhưng, khi cô quay mặt lại, tình yêu tràn ngập
trong tim đột nhiên như rút sạch, anh sững sờ nhìn cô, không nói lời nào.

Sự đau khổ trong ánh mắt ấy từ từ chìm vào trong bóng tối dày đặc. Trong lúc
hít thở gấp gáp, Khánh Đệ nếm thấy vị chua xót nơi đầu lưỡi.

“Cái này, em cầm mà nộp học phí. Mật khẩu vẫn thế.”

Phong bì đó vừa rồi cô cũng đã nhìn qua, là thẻ phụ của tấm thẻ tín dụng anh
đang dùng.

Khánh Đệ đẩy tay anh, “Em có thể tự lo được. Anh đi đường cẩn thận”. Nói
xong, cô lịch sự mỉm cười, quay người đi lên nhà.

Mở cửa, bộ phim Peter Pan đang chiếu tới hồi kết, Khánh Đệ cầm cốc vừa uống
vừa nghe lời thoại trong phim, Wendy hỏi: “Anh sẽ không quên em, phải không?”,
Peter Pan trả lời: “Quên em? Không bao giờ”. Cô bị nghẹn nước vì lời nói dối đầy
thiện ý này.

Sau yêu không phải hận, mà là sự lãng quên. Nếu không quên nhau đi, Peter Pan
sao có thể “hoàn toàn quên đi tất cả”?

“Đi rồi à?” Chu Quân bước ra từ sau rèm cửa sổ, định nhìn trộm lâu hơn nữa.
“Muốn khóc lại không khóc, em thẳng thắn chút đi, không nỡ thì đuổi theo.”

“Làm gì có chuyện không nỡ?” Khánh Đệ ngồi xuống lật tìm VCD, “Xem The Full
Monty nhé!”.

So với những bộ phim của HolIywood thì cô có vẻ thích phim ít người xem của
điện ảnh châu u hơn, các bộ phim kể về sự đau khổ của những kiếp người nhỏ bé,
kiểu đối mặt với hoàn cảnh khó khăn đó là thái độ nhân sinh trào phúng và tự
trào. Khi đám đàn ông khủng hoảng bàn luận về việc giả sử phụ nữ cũng có dương
vật, khi sự tồn tại của đàn ông chỉ mang ý nghĩa đồ trang sức, cô bật cười thành
tiếng.

Chu Quân ra khỏi phòng, một tay vỗ nhẹ vào hai má, tay kia đưa cho cô một
miếng mặt nạ dưỡng da.

“Tên đen sì hung hăng đó xem ra không phải người xấu sao lại hủy hôn?” Chu
Quân hỏi.

Vì sự giấu giếm của anh? Vì lợi ích của anh? Khánh Đệ không muốn thốt ra bất
kỳ lời ác ý nào, bèn đắp mặt nạ, trầm ngâm hồi lâu rồi nói một cách lý trí: “Chỉ
có lựa chọn khi phải đối mặt với vô số lựa chọn mới là lựa chọn thật sự”. Nói
rồi, cô bắt chước bộ dạng của Chu Quân, gác hai chân lên bàn trà, thoải mái dựa
người về phía sau.

“Là anh ta phải lựa chọn hay là em?” Chu Quân bắt đầu nghiêm túc.

“Ai cũng phải lựa chọn.” Khánh Đệ chăm chú nhìn màn hình, nhưng trái tim lại
đang lang thang về phía vầng hào quang nơi hành lang. “Trước kia, khi viết em
rất thích dùng đời người thế này thế kia, nhưng kỳ thực em trải nghiệm quá ít,
chẳng đủ để đàm đạo về nhân sinh, ngược lại có vẻ mạnh về những câu chuyện tình
ái mùi mẫn. Khôn lỏi không thể thành công lớn. Sống như mấy năm chẳng qua cũng
chỉ là một người phụ nữ có kiến thức nông cạn tư duy hạn hẹp mà thôi. Ra ngoài
mở rộng tầm mắt luôn luôn tốt.”

Miếng mặt nạ trắng tinh trên mặt càng khiến đôi mắt cô thăm thẳm như nước hồ,
Chu Quân bất giác nhớ lại mấy hôm trước Bành Tiểu Phi ngầm chất vấn mình: “Tiểu
tử này, bụng dạ xấu xa, định lừa em gái tôi phải không? Không phải minh tinh,
cũng chẳng phải người mẫu nổi tiếng gì, lên trang bìa dễ vậy sao?”.

Khi ấy Chu Quân đã trả lời: “Không dỗ cô ấy thì còn dỗ ai đây? Mỹ nữ đi đầy
đường, nhưng anh đã nhìn thấy người nào ánh mắt như có hồn, có câu chuyện, có
tình cảm chưa? Nhìn anh một cái giống như núi Quan Sơn sẽ đổ vậy, đến cái thứ
‘tạo giống’ cũng nhói đau?”.

Lúc này, nhớ tới lần nói chuyện đó, tim Chu Quân khẽ da0 động, bất giác buột
miệng: “Cho anh thêm một chiếc Hasselblad (1) nữa…”

(1) Một hãng máy ảnh.

Khánh Đệ lo lắng nhìn anh ta, ngay lập tức tỉnh ngộ, không giấu nổi vẻ khinh
thường, ”Ngày nào cũng nhớ đến cái máy ảnh mà không mua nổi, nhớ phát điên
rồi”.

Chu Quân vẫn lẩm bẩm đầy say mê: “‘Em, anh, cộng với Phùng Thiếu Hàng, thêm
vài cái máy tốt nữa, Bành cách cách nhân từ cho mượn ít tiền thuê mặt bằng làm
cửa hàng ảnh, anh sẽ thành tài”.

Phùng Thiếu Hàng là bạn thân của Chu Quân, chuyên viên hóa trang, cũng có
chút tiếng tăm. “Đừng nhắc đến Phùng Thiếu Hàng, anh ta rõ ràng là ác mộng của
phụ nữ.” Lần trước anh ta còn chê da đùi cô quá khô, không biết cách dưỡng da để
giữ gìn, da ở đầu gối đen thế kia chắc chắn không chịu tẩy da chết. Ánh mắt và
cách dùng từ cay nghiệt của anh ta khiến người khác phát run.

“Hân Địch”, Chu Quân lột mặt nạ xuống, tỏ vẻ đồng tình, “Vì anh, em hãy nhẫn
nhịn sự tàn nhẫn của cậu ta nhé”.

Mấy hôm sau, nhớ lại ánh mắt cầu khẩn của Chu Quân, Khánh Đệ hít một hơi thật
sâu, để mặc cho đầu óc tự do suy nghĩ. Có điều, những ngón tay búp măng trước
mắt cứ hết lần này tới lần khác kéo cô về với hiện thực.

“Phụ nữ, làn da và cơ thể do ông trời ban tặng, sao có thể đối xử với bản
thân như thế này?” Phùng Thiếu Hàng dùng hai ngón tay bẹo má Khánh Đệ, chăm chú
quan sát, ánh mắt giống như một bà nội trợ đứng trước bàn thịt lợn dò xét lựa
chọn xem miếng nào ngon nhất, tươi nhất, “Sắc tố da xấu nghiêm trọng”.

Cái cách anh ta càm ràm đàn bà con gái giống hệt như Chu Quân, chẳng trách
hai người bọn họ kiếp trước là huynh đệ kiếp này là bạn thân. Khánh Đệ nhắm mắt
nhẫn nại, nói: “Mười ngày nay em đã tuân thủ nghiêm ngặt những chỉ thị của anh,
mỗi ngày đắp mặt nạ một lần, tối nào cũng ngủ trước mười hai giờ”.

Phùng Thiếu Hàng chẳng buồn để ý tới lời giải thích của cô, càm ràm chán thì
dặn trợ lý mở hộp trang điểm của mình ra.

Đàm Viên Viên sớm đã không thể chịu nổi vẻ sai bảo của anh ta nên trốn đi đâu
mất. Trong ánh đèn nhấp nháy khắp phòng Phùng Thiếu Hàng liếc ánh nhìn sắc như
dao, người trợ lý vội vàng vén rèm lên.

Đây là một buổi chiều cuối tuần, studio thuê này nhộn nhịp khác thường. Khánh
Đệ và Phùng Thiếu Hàng đều do Chu Quân lừa tới. Tiểu Biên phụ trách quần áo của
tạp chí cũng do Chu Quân giở trò kéo đến. Nhân viên phụ trách ánh sáng là các
bạn cùng ngành với Chu Quân, bị dỗ dành mà có mặt. Cả một đoàn người lại bị Chu
Quân chỉ huy rất ra trò. Ngồi trong phòng hóa trang được ngăn cách với phòng
ngoài bằng một tấm rèm, nghe thấy những tiếng bàn tán rì rầm bận rộn của nhân
viên kiểm tra ánh sáng và thiết bị, Khánh Đệ đang nhắm mắt mặc cho Phùng Thiếu
Hàng giày vò khuôn mặt mình bất giác mỉm cười, trong đầu tua lại hiện trường
cảnh chụp ảnh gấp lần trước, tiếng cửa trập vang lên liên tục, lặp đi lặp lại
bên tai, thứ âm thanh khiến sống lưng cô rần rần một cảm giác hưng phấn lạ
kỳ.

Nhưng lần chụp ảnh này, Chu Quân đã nâng cao yêu cầu nên tiến độ có vẻ chậm
rãi hơn trước rất nhiều.

Nghe theo lời hướng dẫn của Chu Quân, trước đó Khánh Đệ đã bắt đầu đối diện
với chiếc gương để nghiên cứu cách thể hiện các đường cong trên cơ thể, nhưng
khả năng lợi dụng góc ánh sáng cho thích hợp thì cô vẫn còn kém xa các người mẫu
chuyên nghiệp.

Đèn chính, đèn phụ cùng các loại đèn khúc xạ đua nhau chiếu lên mặt cô. Với
sự chỉ đạo của Chu Quân, Khánh Đệ hơi điều chỉnh độ hất cằm mà vẫn duy trì được
ánh mắt trước đó.

Tiếng máy ảnh bấm lách tách liên hồi, bất chợt Chu Quân hét lên một tiếng
chán nản: “Phùng Thiếu Hàng, ra dặm phấn đi”, tiếp đó cằn nhằn Khánh Đệ, “Nếu
anh cần một con búp bê đúng nghĩa thì đã chẳng nhờ em, mắt không to, ngực không
đầy. Thứ mà anh cần là linh hồn của em, cứng đờ như khúc gỗ chờ người ta hô một
hai ba, lãng phí thời gian nhiệt tình của mọi người, phải vất vả tới mấy giờ
đây?”.

Anh ta hễ cuống lên là lại nói giọng địa phương. Khánh Đệ tay giữ chặt ngực,
hít thở sâu giữ bình tĩnh, vô tình liếc mắt nhìn thấy Đàm Viên Viên nhân cơ hội
đưa cho Chu Quân một cốc nước, rồi lùi về phía sau hai bước làm tư thế “đỡ giận”
giúp mình, cô nhìn bạn cười.

Bị người khác cắt ngang, Chu Quân cũng bớt nóng đi phần nà0, trầm tư một lúc
mới nói: “Tâm trạng của em khi gặp tên kia hai tối trước như thế nào? Em chỉ cần
diễn lại biểu hiện đó là được. Đào móc sự bi thương, thâm trầm của em ra, hãy
tưởng tượng thứ em nhìn thấy là quãng thời gian tươi đẹp nhất chẳng thể quay trở
lại ấy. Nhưng, anh không muốn thấy trong mắt em chỉ là sự đau đớn đơn điệu,
ngoài cái này ra còn cần một vài điều kiện khác nữa, tâm trạng phải mạnh mẽ kiên
cường hơn”.

Nói xong, anh ta vờ như không nhìn thấy vẻ mặt thoáng khựng lại của Khánh Đệ,
quay đầu gọi người tìm thẻ nhớ thay vào máy ảnh.

Chu Quân hét một tiếng “Chụp lại”, Khánh Đệ đứng im bất động dưới ánh đèn.
Đến người ngoài cũng hiểu, tình yêu mà cô ra sức bảo vệ suốt mười năm qua đã hóa
thành một vũng bích huyết (2) trong tim, không sao quên được. Việc tự lừa dối
bản thân của cô là vô ích. Khánh Đệ quay đầu nhìn Chu Quân: “Bắt đầu thôi”.

Cùng lúc này, Bành Tiểu Phi đột nhiên đẩy cánh cửa nặng nề của studio bước
vào. Dưới ánh đèn màu nâu, bộ váy màu nude như lớp da thứ hai bao trùm lên người
Khánh Đệ, mái tóc dài phun màu bạch kim buộc chặt phía sau, môi đỏ, mắt đen càng
nổi bật trước tấm phông nền bằng vải đơn giản phía sau. Động tác cơ thể tĩnh
lặng, duyên dáng và gợi cảm.

Bị kích động bởi tâm trạng của cô, hai mắt Chu Quân phát sáng, tay cầm chiếc
5D bảo bối lúc quỳ, lúc nằm bò, lúc đứng bấm liên tục, mặc cho cô tự ý đổi tư
thế.

Trong tần suất một phút hơn sáu mươi lần bấm máy, Khánh Đệ hơi ngả lưng về
phía phông nền, nghiêng đầu, như đang nhìn thấy Khương Thượng Nghiêu bật tường
trèo vào, rồi đứng dưới gốc cây mơ già, vai phủ đầy những cánh hoa mơ li ti.

Tần Thạnh đứng bên cạnh Bành Tiểu Phi vô thức ưỡn thẳng lưng, ngỡ như bị ánh
mắt cô nhìn thấu.

(2) “Bích huyết” là máu xanh. Thời Chu Kính Vương, Trường Hoằng chết vì
nước Thục, sau ba năm máu của ông đã chuyển thành màu xanh. Sau này thường dùng
“bích huyết” để chỉ dòng máu chảy vì chính nghĩa.

Tình yêu đầu đời ở tuổi mười ba, mơ hồ đến phong phú và cứ thế kéo dài qua
năm tháng. Giờ chẳng còn sức mà đoạn tình, lại không thể làm hoa nhàn cò dại coi
nhẹ việc đợi chờ, Khánh Đệ chỉ muốn tránh xa tảng đá ngầm tình cảm, tìm một con
đường khác tĩnh lặng hơn. Cô cũng đã nỗ lực nhét tất cả những gì thuộc về quá
khứ vào trong chiếc hộp kín của ký ức. Nhưng, khi nhìn thấy anh mỉm cười bước
tới, thứ ánh sáng trắng tinh lấp lánh đó khiến cô vô cùng nhức mắt.

Sự giằng xé trong lòng đã bị bóc trần dưới lớp ánh sáng rực rỡ kia, hoàn toàn
chẳng thể che giấu.

Trong lúc sững người, trước mắt bỗng tối sầm, Khánh Đệ chợt nhận ra đó chỉ là
ảo tưởng, bất giác cô thấy đau đớn. Tại sao lại có thứ tình yêu như thế dẫn dụ
người ta như Khoa Phụ (3) đuổi mặt trời rồi chết ở Ngu Uyên? Khiến trái tim ta
trống rỗng, hoang vu và tĩnh lặng?

Khánh Đệ từ từ quỳ xuống, ôm đầu gối khóc rưng rức.

Thấy bộ dạng của cô lúc này, mọi người trong studio đều dừng lại, tiếng xì
xào thắc mắc bắt đầu vang lên, vài người quay sang nhìn nhau, vài người lại đứng
nghệch mặt ở đó. Đàm Viên Viên là một trong những người thuộc nhóm sau. Bừng
tỉnh trong giây lát, Viên Viên quay người chạy vào phòng hóa trang lấy áo khoác
của Khánh Đệ, rồi lại quay ra.

(3) Khoa Phụ là một trong những vị thần lớn trong truyền thuyết Trung
Quốc, không lượng sức mình đuổi theo mặt trời, đuổi tới tận Ngung Cốc (Ngu Uyên)
và chết ở đây.

Khánh Đệ khóc tới quên hết mọi chuyện xảy ra xung quanh, dây váy trượt xuống
cánh tay, để lộ phần da trần đến cả lưng, dưới ánh đèn sáng lóa, làn da ấy trắng
tới nhức mắt. Đàm Viên Viên không nói không rằng, cầm chiếc áo khoác dài phủ lên
người cô.

Trong nháy mắt, tiếng cửa trập đã dừng lại khá lâu bỗng liên tiếp vang lên,
Khánh Đệ ngẩng mặt ánh mắt hoảng loạn. Hình ảnh mascara bị nước mắt làm nhòe,
lem nhem ra cả khuôn mặt được Chu Quân nhanh chóng ghi lại.

“Đừng đùa nữa.” Bành Tiểu Phi giơ tay ra ngăn lại.

Chu Quân ngước mắt lên, bắt gặp cơn phẫn nộ của Đàm Viên Viên, bèn ngượng
ngùng lảng tránh, quay sang nói vói những người xung quanh: “Nghỉ một lát đi”,
rồi thu dọn máy ảnh, lấy dây nối máy ảnh cắm sang máy tính, vờ như rất bận rộn,
không để ý thấy sau lưng có người hứng thú quan sát tất cả những gì vừa xảy
ra.

Phía bên này, Đàm Viên Viên dìu Khánh Đệ vào phong hóa trang ngồi, đưa cho cô
một tập khăn giấy và bông tẩy trang “Không còn ai ở đây nữa, muốn khóc thì cứ
khóc đi”.

Khánh Đệ lắc đầu, nước mắt lại tiếp tục lăn dài. Toàn thân cô khẽ run lên, ôm
chặt lấy Đàm Viên Viên, vùi mặt vào người bạn một cách khó khăn, nói với giọng
thút thít: “Mình chỉ muốn bình đẳng và công bằng, sao lại khó như thế?”.

“Làm gì có sự công bằng tuyệt đối chứ?” Đàm Viên Viên rút thêm một tờ khăn
giấy nữa đưa cho bạn, “Cậu cũng chẳng thiệt đâu, anh ấy không phải không yêu
cậu. Có điều cậu vì yêu nên mới cần anh ấy, còn anh ấy vì cần nên mới yêu cậu.
Có chấp nhận được sự thật này hay không là phụ thuộc vào cậu”.

“…”

Thật khiến người ta khóc không được, cười cũng chẳng xong, Khánh Đệ vùi đầu
vào lòng bạn, buồn bã không muốn ngẩng lên.

“Ít nhất thì cũng đã đi đến bước này rồi, chẳng phải sao? Không rời bỏ, cậu
sẽ mãi cho rằng anh ấy là cả thế giới của mình.”

Giọng nói bình tĩnh, ôn hòa vang lên trên đầu Khánh Đệ, cô ngước mắt nhìn
bạn, mặt nhòe nước, nở nụ cười bất lực.

Đàm Viên Viên lấy đầu ngón tay đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, đưa cho Khánh
Đệ một chiếc gương nhỏ: “Thật đấy, thế này chẳng phải rất tốt sao? Cậu nhìn mình
bây giờ đi, đẹp lắm”.

Người trong gương với khuôn mặt giống cô thời thiếu nữ, nhưng dù nước mắt ầng
ậng, trên vầng trán ít nhiều vẫn nhìn rõ một vài nếp gấp thời gian, bớt đi vài
phần đơn độc. Khánh Đệ khịt khịt mũi, lau phần mascara lem ra khóe mắt đi, đột
nhiên bật cười thành tiếng tự trào, “Từ nhỏ tới lớn, mình chưa từng khóc thế này
bao giờ, thật thoải mái”.

“Cậu là cái lọ buồn phiền, khiến người ta nhìn mà ngứa ngáy, chỉ muốn chọc
cho nó thủng thôi.” Nói rồi, Đàm Viên Viên cầm nước tẩy trang giúp cô lau vết
lem nơi khóe mắt, hai người bắt đầu cười. “Để mình ra hỏi xem còn chụp nữa
không, tinh thần cậu lúc này nên về nhà ngủ một giấc thì hơn.”

“Để mình đi cho. Chu Quân hôm nay phải bỏ ra không ít tiền thuê studio này,
nếu anh ta kiên quyết chụp tiếp, mình cũng phải cố thôi.” Khánh Đệ lau sạch mặt,
cầm váy đứng dậy.

“Cậu chắc chứ?”

Khánh Đệ gật đầu, “Có phải chuyện gì lớn lắm đâu, chẳng qua chỉ thất tình
thôi mà. Ai chẳng thất tình một hai lần?”.

Bước ra ngoài, lập tức mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, tò mò, thông cảm, chê
cười đều có cả, thêm vào đó là thiện ý dưới những vẻ mặt đó. Khánh Đệ tỏ ra vô
cùng ngượng ngùng, “Xin lỗi, hại mọi người…”.

“Lại đây xem.” Chu Quân vẫy tay gọi cô, vừa di chuột vừa click, “Tấm này rất
đẹp, khi làm hậu kỳ, chỉ cần thêm một chút tâm sự nữa, bắt được khoảnh khắc này
rất tuyệt, tiếc là phần vai cứng quá. Phùng Thiếu Hàng, tay nghề ngày càng lên
đấy”.

Nhận được lời tán dương; Phùng Thiếu Hàng có chút tự đắc.

Khánh Đệ nhìn bức ảnh như mình mà chẳng phải mình, không thể không thừa nhận
những gì Đàm Viên Viên vừa nói, người con gái bước ra khỏi thế giới đó, thế giới
có anh thực sự có chút khác biệt.

“Có thể nói là hoàn mỹ.”

Chu Quân chăm chú nhìn bức ảnh ghi lại giây phút trước khi Khánh Đệ ngồi sụp
xuống. Cổ họng cô co thắt, đang định nói gì đó, Chu Quân lại di chuột nói,
”Thực ra, cá nhân anh thích bức này nhất, thật rung động lòng người”.

Người con gái trên màn hình gần như nude một nửa ngồi xổm dưới đất, hai tay
ôm gối, mắt mở to đầy nước, ánh mắt cô độc và hoang mang, thể hiện sự giằng xé
của một người phụ nữ đau đớn vì tổn thương tình cảm, nỗi đau ấy như đâm thẳng
vào trái tim người xem. Khánh Đệ không dám nhìn thêm nữa, nghẹn ngào “Xóa tấm
này đi”.

Chu Quân liếc cô, bộ dạng khó xử.

Đàm Viên Viên đứng sau đột nhiên phát biểu: “Đừng xóa, rất thật, rất cảm
động. Xóa đi thật đáng tiếc”.

Lại có người đứng phía sau lên tiếng: “Tấm này nếu có ý bán, tôi nguyện mua
nó”.

Khánh Đệ quay đầu nhìn, một người đàn ông lạ khoảng hơn ba mươi tuổi bên cạnh
Bành Tiểu Phi nở nụ cười điềm tĩnh.

Những người đàn ông trong studio này thường thì ăn mặc thời thượng giống như
Chu Quân. Nếu so về hình tượng, kiểu tóc và quần áo của người đàn ông kia còn
chính thống hơn cả Bành Tiếu Phi, phong độ ngời ngời.

Dù những lời đó có phần đường đột, nhưng ngữ khí ôn hòa, Khánh Đệ muốn mở
miệng từ chối, Bành Tiểu Phi đã nhanh tay một bước, lên tiếng giới thiệu: “Bạn
anh, Tần Thạnh”.

Chu Quân đứng bên cạnh nghe thế cười khẽ, Khánh Đệ không cần quay đầu lại
cũng có thể tưởng tượng ra anh ta đang đá mắt đưa mày với Phùng Thiếu Hàng, bộ
dạng hai người cười rất gian tà. Cô mím môi cố nhịn cười, hướng về phía anh
chàng lạ mặt, gật đầu đầy thiện ý. Mặt người ấy không hiện vẻ ngượng ngùng,
ngược lại còn tỏ ra bình tĩnh và chân thành khuyên: “Điều tôi vừa nói cô có thể
suy nghĩ thêm”.

Bành Tiểu Phi rất hiểu tính cách của Khánh Đệ, biết là không khả thi, vội
vàng lảng sang chuyện khác, “Chuyện này nói sau đi, tìm chỗ nào gần đây cùng ăn
cơm nhé”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.