Bữa cơm rượu này bắt đầu từ lúc sâm sẩm tối, uống cho tới khi trăng cao tận
ngọn cây. Những người nấu nướng dưới bếp đã về nhà từ lâu, Khánh Đệ nghe thấy
tiếng ồn ào trong phòng dần dần chìm xuống, lòng thầm nghĩ sau khi uống rượu thứ
mà anh thích ăn nhất là một bát mỳ nấu hơi nhừ, nóng hổi, nhiều giấm và hơi cay,
vừa ấm bụng lại vừa có tác dụng giải rượu. Vừa nghĩ đến đấy cô đã bắt tay vào
làm.
Bưng một nồi mỳ vào phòng, bên trong như vọng ra tiếng khóc nhỏ của đàn ông,
Khánh Đệ hoảng hốt vội dừng bước.
Chăm chú lắng nghe, hình như không giống giọng của Khương Thượng Nghiêu.
Người đó có lẽ cũng đã uống nhiều rồi, líu ra líu ríu nói không rõ lời: “Anh
thật không phải với chú, không phải với Nhạn Lam. Người anh em, sau này anh là
con của chú, chú là bố anh, anh dùng cả đời này chuộc tội với chú. Là anh đã
không bảo vệ được chú, không bảo vệ được Nhạn Lam”. Sau một hồi khóc lóc, Hắc Tử
gầm lên mắng; “Mẹ ông trời chứ, Nhạn Lam tốt như thế…”.
“Hắc Tử…” Khương Thượng Nghiêu nhỏ giọng an ủi: “Chẳng liên quan gì tới cậu
cả, cậu có biết gì đâu”.
“Mẹ nó chứ, thứ mà anh hận chính là điều này! Nếu anh biết sao để hai người
ra nông nỗi ấy. Cho dù chú có phải đi tù, thì anh cũng phải bảo vệ cho Nhạn Lam
được an toàn… Thằng chó Ngụy Hoài Nguyên, mỗi lần nhìn thấy nó là ông chỉ muốn
đập cho mấy cái chết luôn thôi.”
“Hắc Tử, không thể nghĩ thế. Không được làm vậy.”
Khánh Đệ bừng tỉnh lại, đẩy cửa vào phòng. Khắp phòng hơi rượu nồng nặc, mấy
người còn lại uống tới mức tinh thần không còn tỉnh táo. Kẻ thì nằm trên ghế sô
pha, kẻ thì nằm bò ra bàn, kẻ thì ngồi xổm trong góc tường gục đầu ngủ gật. Hắc
Tử nằm sấp trên bàn rượu, miệng lắp bắp như vẫn đang nói gì đó, Khương Thượng
Nghiêu đặt một tay lên lưng anh ta, vỗ nhè nhẹ như dỗ trẻ con. Thấy cô đi vào,
rõ ràng anh thở phào nhẹ nhõm.
Khánh Đệ cố nặn ra một nụ cười. “Ăn bát mỳ lót dạ đi!”.
Anh vội vàng gật đầu: ” Em ăn chưa?”.
“Ăn từ lâu rồi.” Cô nhìn anh ý trách móc, nói: “Anh không xem mấy giờ rồi
à?”.
“Ăn sớm thì giờ cũng đói rồi, ăn cùng anh đi.” Anh múc cho cô nửa bát mỳ,
Khánh Đệ giúp thêm gia vị cho anh, hai người đổi bát mỳ trên tay cho nhau, không
hẹn mà cùng nhìn nhau cười.
“Tối nay họ sẽ ngủ lại đây? Không đủ chăn mất.”
Hắc Tử đã ngủ rồi, trong mơ miệng vẫn còn lẩm nhẩm.
“Không sao, toàn đàn ông con trai cả, để dã rượu cũng tốt.”
Ăn xong anh nói: “Đồ đạc cứ để đấy, mai các thím ấy đến thu dọn. Anh đưa em
về, không còn sớm nữa, về nghỉ đi”, nói rồi anh lấy từ trong tủ ra một cái áo
đưa cho cô: “Mặc vào đi, trời đêm bên ngoài rất lạnh”.
Từ thôn Châu đi về thôn Nam không gần, Khương Thượng Nghiêu hối hận nói: “Có
lẽ phải đi thi lấy bằng lái xe rồi, nếu không thật bất tiện”.
Một đêm trăng sáng như thế này, đi giữa thôn quê, không khí tràn ngập mùi bùn
đất và cỏ xanh thơm mát, trong gió đêm có tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng ếch
nhái ồm ộp. Từ đường bờ ruộng nhìn ra xung quanh, những thân lúa rập rờn đung
đưa trong gió.
Khánh Đệ cảm thấy rất thú vị, nếu cứ đi mãi thế này cũng được.
Vì vậy khi nhìn thấy bức tường đá của trường tiểu học, cô mơ hồ cảm thấy có
chút gì đó không nỡ.
“Đi ngủ đi. Ngày mai anh đưa em về Vấn Sơn mua máy tính, Hắc Tử đưa chúng ta
đi.”
Khánh Đệ xoa đầu Phúc Đầu đang mừng rỡ chạy ra đón cô: “Thế còn anh?”.
“Anh hút điếu thuốc rồi về.” Anh nói rồi vờ giơ chân dứ dứ trêu Phúc Đầu: “Đồ
ngốc”.
Phúc Đầu ngửi ống quần anh, rồi lập tức cảm thấy không hứng thú bỏ chạy mất.
Khánh Đệ cười thành tiếng: “Em đứng đây với anh, dù sao cũng chưa ngủ được”.
Anh đồng ý, rồi ngồi dựa lưng vào tường, lại giơ tay ra kéo cô.
Cây mơ già cạnh tường đã rụng hết hoa, trên những cành cây khô cằn có vài quả
non điểm xuyết. Khánh Đệ kéo một cành mơ xuống nhìn, nói: “Hai tháng nữa gặt
xong, có lẽ quả cũng đã chín, đến lúc ấy em ngâm cho anh một bình”.
“Được”, nói xong anh lẳng lặng ngồi hút thuốc, còn cô cũng đứng im nghe những
âm thanh của gió truyền đến.
“Khánh Đệ.” Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng, rồi ngập ngừng lại thôi.
“Khánh Đệ, mỏ than ở thôn Nam vừa bắt đầu đi vào khai thác, còn mỏ ở thôn
Châu vừa mới đào đường. Đến khi cả hai mỏ này đi vào hoạt động ổn định, thỉnh
thoảng anh còn phải về Vấn Sơn giúp chú Đức. Công việc của ngành vận tải từ sau
Tết cho tới bây giờ đã bị người ta cướp không ít việc làm ăn, chú Đức mặc dù
chưa nói gì, nhưng nếu có thể giúp được thì anh nhất định phải góp sức. Còn
những chuyện khác… anh, em hãy cho anh thêm chút thời gian nữa, để anh làm
xong những việc cần làm đã.”
Thấy cô không trả lời, trái tim đang bị siết chặt lại của Khương Thượng
Nghiêu từ từ thả lòng, ngoài chuyện này ra, còn có cả cảm giác thất vọng nặng nề
không sao xua tan được.
Anh nghiêng mặt qua, thấy Khánh Đệ giơ tay vít cành mơ xuống, ngắt một quả
non trên cành, anh thoáng bất ngờ.
“Phúc Đầu!” Cô gọi khẽ, ném quả non vừa ngắt xuống ra xa, Phúc Đầu đang ngồi
xổm dưới chân họ ngủ gật bỗng giật mình tỉnh dậy, lao theo quá mơ xanh mà Khánh
Đệ ném ra như một mũi tên. Cô cười khúc khích: “Được rồi, đã khéo léo đuổi nó đi
rồi, chúng ta có thể nói chuyện”.
Anh cười ngất trước hành động của cô.
“Tối hôm nay giống như một ngày nào đó của một năm nào đó. Trăng cũng sáng
như thế này, cũng là em với anh.” Khánh Đệ nhìn lên trời suy nghĩ xa xôi, sau đó
hỏi: “Còn nhớ không?”.
Anh cảm thán gật đầu.
“Năm đó em mới mười ba, đến hôm nay, đã hơn mười năm rồi. Thêm mười năm nữa,
cũng giống nhau thôi.”
Không cần thề nguyền, không cần kết duyên. Không liên quan gì tới anh hết, em
chỉ đang cố gắng để yêu thôi. Một lần, cho dù có phải chết.
“Khánh Đệ.”
Anh giơ tay ra nắm chặt lấy tay cô. Khánh Đệ do dự vài giây, rồi cũng nắm lại
tay anh thật chặt.
“Chỉ mong mười năm sau nữa vẫn sẽ có một đêm như đêm hôm nay. Khi ấy hy vọng
anh có tâm trạng, sẽ hát tặng em một bài.”
Vẻ mặt anh trở nên trịnh trọng, ánh mắt đầy tập trung, khi nghe thấy câu nói
cuối cùng đó của cô, nụ cười lóe lên trong khóe mắt, nghiêm túc nói: “Được. Nhất
định rồi”.
Sáng hôm sau Hắc Tử đến với vẻ mặt ngượng ngùng, hơi rượu vẫn nồng nói gì mà
đã khóc rất nhiều, ít nhiều vẫn còn nhớ đôi chút.
Khương Thượng Nghiêu ôm vai anh ta: “Được rồi, Hắc Tử, không giải thích. Say
rượu thường nói thật, mình hiểu cậu, người anh em”.
Hắc Tử không nói gì thêm nữa, quàng vai Khương Thượng Nghiêu. Bóng dáng cao
lớn của hai người bọn họ khoác vai nhau đứng giữa công trường, ánh mắt sáng rực
tràn đầy nhiệt huyết.
Đến thôn Nam đón Khánh Đệ lên xe, Khánh Đệ hỏi: “Các anh ăn sáng chưa?”, nói
xong đưa cái túi trên tay cho Khương Thượng Nghiêu: “Bánh rán mợ em làm
đấy”.
Hắc Tử vò mớ tóc ngắn trên đầu, ngại ngùng nói: “Nồi mỳ tối qua em nấu sáng
nay bọn anh ăn hết rồi”.
Khánh Đệ trêu: “Anh Hắc Tử, em cứ nghĩ bữa sáng của anh cũng là rượu cơ
đấy”.
Cả ba người đều cười vui vẻ trên đường tới Vấn Sơn, trên đường đi Khánh Đệ
dựa người vào cửa kính mơ mơ màng màng. Hắc Tử nhìn qua gương chiếu hậu thấy
thế, khẽ hỏi: “Tối qua hai người đi đâu? Mình còn nhớ phải tới gần sáng cậu mới
về”.
Anh ta cười rất gian tà, Khương Thượng Nghiêu cũng chẳng khách khí, xoay mặt
Hắc Tử nhìn về phía trước, nói: “Ngắm mặt trời mọc xong mới về, sao? Cậu nghĩ ai
cũng giống cậu, tửu sắc song toàn, cái gì cũng đủ chắc? “.
Hắc Tử muốn nói gì đó, thấy Khánh Đệ đang dựa đầu vào cửa đột nhiên giật
mình, đành ngậm miệng lại.
Không lâu sau, Khương Thượng Nghiêu kêu dừng xe. Hắc Tử cho xe đỗ vào lề
đường, rầu rĩ hỏi: “Sao thế?”.
Lại thấy Khương Thượng Nghiêu xuống xe, mở cửa sau ngồi vào, đỡ đầu Khánh Đệ
đang dựa hẳn vào cửa xe ngủ gật sang vai mình.
Miệng Hắc Tử há hốc, chẳng thèm quan tâm Khương Thượng Nghiêu đang nháy mắt
với anh ta ý bảo anh ta mau lái xe, thò cả nửa người xuống hỏi: “Coi mình là lái
xe à?”.
Khương Thương Nghiêu sợ Khánh Đệ thức giấc, không trả lời mà chỉ trừng mắt
với anh ta. Hắc Tử cũng chẳng vừa, lườm lại mất cái.
Xe đi lên đường cao tốc, Hắc Tử đột nhiên trở nên vui vẻ, thao thao bất tuyệt
về ước muốn của mình: “Những lời mình nói tối qua cậu đừng để tâm, cứ nghĩ là
mình nói dóc đi. Nhạn Lam là một cô gái tốt, Khánh Đệ cũng thế. Dù thế nào thì
người sống vẫn phải sống tiếp. Mau mau kiếm tiền, mua một căn hộ tốt, lấy vợ
sinh con đi. Tốt nhất là mình cũng tìm được một người, rồi hai anh em mình cùng
làm đám cưới, cùng sinh con, phải sinh một trai một gái, hợp thành một đôi
nhỉ?”.
Khương Thượng Nghiêu vốn đang cười, nhưng Hắc Tử càng nói càng không ra sao,
ngước mắt lên nhìn khuôn mặt to phè của Hắc Tử trong gương chiếu hậu, giọng lạnh
như băng: “Cậu có biết nói tiếng người không thế?”, anh nhấc chân định đá cho
anh ta một cái.
Khánh Đệ đang dựa cả nửa người vào vai anh, dụi mắt, mơ màng hỏi: “Đã đến rồi
à?”.
Cả cô và anh đều không hiểu nhiều về máy tính, hai người đi khắp từ tầng một
cho tới tầng ba của trung tâm máy tính mới mở rồi quay sang nhìn nhau, không hẹn
mà cùng quay xuống tầng một, tìm tới cửa hàng chuyên bán máy tính.
Trên đường ngồi xe quay về, Khánh Đệ mấy lần định cầm lấy đồ trên tay anh
nhưng đều bị Khương Thượng Nghiêu từ chối, cuối cùng anh nhét cho cô cầm cái hộp
đựng bàn phím, nói: “Em phụ trách hộp này là được rồi”.
Khánh Đệ thấy hai tay anh ôm hai hộp các tông mà vẫn nhẹ nhàng như không,
đành từ bỏ ý định cầm giúp đồ cho anh.
Xe đến Dã Nam, Khánh Đệ nhìn xung quanh muốn tìm một chiếc xe điện tự động ba
bánh về làng Vọng Nam, Khương Thượng Nghiêu đứng bên cạnh nói: “Em ra đường cái
trước, tìm được xe thì đứng đợi ở đấy, anh sẽ đến ngay. Đi thẳng, đừng quay đầu
lại”.
Khánh Đệ trong lòng nghi hoặc, liếc mắt về phía trước theo ánh mắt anh nhìn,
chỉ thấy một chiếc xe buýt cũng vừa từ Vấn Sơn chạy đến, trên xe bước xuống năm,
sáu người đàn ông, lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết là đám lưu manh đầu đường xó
chợ.
Cô đột nhiên nhớ ra trong quán thịt dê Lão Đồng Gia, Từ Lão Tam đã nói: “Nhét
vào trong bao tải, ném ở đâu ai tìm được”. Tiết trời mùa xuân mát mẻ, toàn thân
cô toát mồ hôi lạnh.
“Anh yên tâm.” Cô đón lấy chiếc hộp các lông trên tay anh, không quay đầu lại
đi thẳng về phía trước.
Thị trấn Dã Nam bình thường ồn ào náo nhiệt như thế mà hôm nay đến một chiếc
xe trống cũng không có, Khánh Đệ đứng ở đầu đường dài cổ nhìn theo từng chiếc,
từng chiếc xe lướt qua, cuối cùng, đành cắn răng gọi một chiếc xe chở hàng
lại.
Lái xe thò đầu ra hỏi: “Cô gái, chở hàng à?”.
Khánh Đệ đang định hỏi về làng Vọng Nam bao nhiêu tiền, thì thoáng thấy mấy
tên du côn vừa rồi đang từ phía bến xe đi tới, một tên trong số đó nói: “Nếu
không phải ở thôn Nam thì là ở thôn Châu, anh Quỷ đã dặn rồi, chỉ ở nơi đây
thôi, gọi một chiếc xe ba bánh đi “.
Người lái xe bắt đầu thiếu kiên nhẫn: “Có phải có hàng cần chuyển
không?”.
Khánh Đệ cố nặn ra một tiếng cười lắc đầu, bê đồ lên đi lùi về phía sau mấy
bước, trốn vào một góc nhìn theo mấy tên côn đồ đó cho tới khi chúng đi
khuất.
“Đi rồi?”
Cô giật nảy mình, quay đầu lại nhìn thì ra là Khương Nghiêu, cô thở gấp hỏi:
“Mấy người đó tìm anh phải không? Em nghe bọn chúng nói không phải ở thôn Nam
thì là ở thôn Châu”.
Vẻ mặt của anh không hề sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy rất buồn cười khi nhìn
khuôn mặt đang lo lắng của cô. Lại nghe Khánh Đệ hỏi có cần phải báo cảnh sát
không, anh lắc đầu: “Không cần, vừa rồi anh trốn vào nhà vệ sinh gọi điện thoại,
lão Lăng sẽ đến đón chúng ta. Đứng đây đợi một lát, anh ta sẽ tới ngay, chúng
làm em sợ phải không?”.
“Một chút. Em đang không hiểu tại sao?” Khánh Đệ thắc mắc vô cùng: “Chuyện đã
qua lâu như thế rồi, Cảnh Trình và… Anh cũng là vô duyên vô cớ bị bọn họ hại
mới phải ngồi tù bao nhiêu năm, tại sao còn không tha cho anh? Nhất định phải
tuyệt đường sống của người ta?”.
“Đây là nguyên tắc sinh tồn của bọn chúng. Muốn vững chân thì uy phải vững
đã. Nếu như anh vẫn còn sống vui vẻ chạy nhảy khắp nơi, cũng đồng nghĩa với việc
đã tát vào mặt Nhiếp Nhị, chê cười hắn vô dụng.” Khương Thượng Nghiêu bình thản
nói, ngay sau đó lại cười: “Đừng vì chuyện này mà lo lắng, chỉ cần không phải
xung đột trực tiếp, thì anh có thể đối phó được”.
Mặc dù Khánh Đệ không biết sự tự tin của anh từ đâu mà có, nhưng khuôn mặt
bình thản của anh khiến cô bất giác an tâm. Lui về phía sau mấy bước, giật gấu
áo anh, nói: “Đứng vào đây một chút, trời mưa rồi”.
Anh nhìn trời, bê chiếc hộp đựng máy tính vào dưới mái hiên, nói: “Cái này
không thể để bị ướt”, rồi lại nói tiếp: “Hình như chỉ là mưa nhỏ thôi”.
Ai biết mưa rả rích như thế mà càng lúc lại càng dày, không ít người đi đường
so vai rụt cổ chạy vào dưới mái hiên trú mua. Dưới mái hiên nhỏ hẹp, sáu, bảy
người chen chúc nhau đứng, bên cạnh còn đặt cả một thùng hoa quả lớn, Khánh Đệ
lùi lại thêm bước nữa, sắp phải ngồi xuống đến nơi, thì bị Khương Thượng Nghiêu
giơ tay kéo cô vào lòng anh.
Trong lúc xô đẩy, nửa khuôn mặt cô chạm vào cằm anh, rồi đến bờ vai vững chắc
của anh. Khánh Đệ có thể cảm nhận được một cách rõ ràng cảm giác buồn buồn vì
đám râu mới nhú của anh, ngay sau đó cô thấy mũi mình buồn buồn.
Khương Thượng Nghiêu nghe cô kêu khẽ một tiếng, liền hỏi chuyện gì. Khánh Đệ
một tay che mũi, đáp: “Chạm vào buồn quá”, ngay sau đó thấy anh lấy tay xoa mũi
cô vài cái, anh hỏi: “Đã đỡ chưa?”
Anh chếch nửa người chặn giữa Khánh Đệ và người phía sau, nửa người thò ra
ngoài hứng giọt gianh từ mái hiên rơi xuống, ướt hết vai, anh để cô và cái máy
tính của cô đứng ở trong cùng, trong ánh mắt là sự quan tâm. Khánh Đệ nhất thời
quên trả lời anh.
Anh như nhận ra điều gì đó bất thường, bối rối rụt tay lại, bối rối cười, rồi
lại quay đầu nhìn ra ngoài đường, nói: “Lão Lăng vẫn chưa thấy đâu nhỉ?”, vừa
nói xong thì bị người ta đẩy mạnh từ phía sau, Khánh Đệ chỉ cảm thấy khuôn mặt
anh đột ngột áp sát lại gần, cô mở trừng hai mắt, ngay sau đó hơi thở ấm áp của
anh phả tới, đôi môi nóng bỏng của anh áp vào mặt cô.
Khương Thượng Nghiêu nhanh tay nhanh mắt, một tay chống vội vào tường, tay
kia vòng qua ôm chặt eo cô, ngăn hai người sắp ngã nhào về phía trước. Sau khi
đứng vững, cả hai đều có chút ngượng ngùng. Khánh Đệ liếc về phía anh, đúng lúc
ấy thấy anh cũng đang nhìn mình, cô vội vàng quay khuôn mặt đang nóng bừng của
mình sang hướng khác, lấy tay lau chỗ má vừa bị môi anh chạm phải.
Mọi cảnh vật trên đường phố đều biền mất một cách hết sức kỳ lạ,chỉ còn lại
hai trái tim đỏ tươi đang treo dưới mái hiên, thình thịch thình thịch nhịp đập
hòa vào nhau, cùng hát khúc ca mà chỉ có hai người bọn họ mới hiểu được. Khánh
Đệ choáng váng muốn hất bỏ ảo tưởng trong đầu ra, lại nhìn sang phía anh, chỉ
thấy anh như có linh cảm, cũng rời tầm mắt khỏi con đường dài phía trước quay
lại nhìn cô, bốn mắt giao nhau, Khương Thượng Nghiêu mấp máy môi định nói gì đó,
gọi được nửa tiếng tên cô rồi lại nuốt những lời chưa nói vào trong.
Khánh Đệ đỏ mặt cúi gằm đầu xuống, gần như muốn vùi mặt xuống hõm vai
anh.
Đang không biết nên làm thế nào cho tốt, bên đường một chiếc xe việt dã lớn
hơi cũ nhấn còi inh ỏi, một người đàn ông thân hình gầy gò không quá cao lớn đội
mưa xuống xe, nhìn về phía người đang trú mưa dưới hiên gọi: “Anh Khương, anh
Khương”.
Khương Thượng Nghiêu trả lời với giọng pha chút kinh ngạc: “Nhị Hóa?!”.
Người đó nghe tiếng liền chạy thẳng tới, đứng trong làn mưa nói: “Anh Khương,
em đến đón anh”, nói xong liền vội đón lấy hộp các tông trên tay Khương Thượng
Nghiêu, lại thấy Khánh Đệ theo Khương Thượng Nghiêu cùng ra khỏi mái hiên, bèn
hơi hé miệng mấp máy môi, rồi lập tức phản ứng nhanh như điện giật, nhiệt tình
cất tiếng chào: “Chị dâu phải không ạ? Em là Lưu Đại Lỗi, còn gọi là Nhị Hóa.
Chị dâu, chị nghe anh Khương nhắc đến em rồi phải không? Em ngưỡng mộ chị từ lâu
rồi, chị dâu…”.
Cậu ta liền miệng gọi chị dâu, khiến Khánh Đệ không biết phải trả lời thế
nào, muốn giải thích mấy câu, nhưng Lưu Đại Lỗi đã bị Khương Thượng Nghiêu dùng
bàn tay to lớn của mình kẹp lấy cổ, cả người quay nửa vòng, xoay lưng lại phía
cô. Khương Thượng Nghiêu cúi đầu nói câu gì đó với Lưu Đại Lỗi, rồi quay lại như
nói với Khánh Đệ: “Đây là người anh em trước đây cùng ở trong trại giam với anh.
Lên xe rồi nói”.
Lão Lăng sớm đã mở cửa xe chờ, ngồi vào xe rồi Khánh Đệ mới nhớ ra là mình có
mang theo khăn giấy, Khương Thượng Nghiêu nhận lấy rồi xé ra lau mặt qua quýt,
nói với lão Lăng: “Lão Lăng, anh gọi điện thoại cho trưởng thôn Châu đi, dặn ông
ta nếu có người nào bộ dạng khả nghi tới hỏi tôi, thì cứ nói với bọn chúng địa
chỉ khu mỏ. Đừng có đưa bọn chúng đến thôn Nam, phía thôn Châu hẻo lánh, dễ xử
lý hơn”.
Lão Lăng nghe anh nói xong liền bấm máy gọi điện. Lưu Đại Lỗi hào hứng quay
đầu lại nói: “Anh Khương, việc này cứ giao cho em. Dạy dỗ mấy thằng ranh con đó,
em đảm bảo sẽ khiến chúng phải khai ra là ai sai chúng đến ”
Khương Thượng Nghiêu không đáp, trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Quan tâm làm gì
việc ai sai chúng đến, gần mỏ than nào mà chẳng có thổ phỉ chứ?”.
Lão Lăng ngồi ở ghế lái vừa cúp máy, cười nham hiểm: “Đúng thế, bắt chúng lại
không cần nói nhiều cứ đánh cho một trận thật đau. Đánh cho một trận thừa sống
thiếu chết thì có mà là ông trời cũng khai ra hết. Về tới nơi tôi sẽ bố trí
người, ngoài lỏng trong chặt, thả cho chúng vào trước đã”.
Lưu Đại Lỗi lúc này mới nhận ra họ đang bàn chuyện gì: “Vậy em làm gì? Chuyện
khác thì được, đánh người em không rành”.
Khương Thượng Nghiêu liếc mắt về phía Khánh Đệ, cô vẫn luôn nhìn chằm chằm ra
bên ngoài, như đang nhập tịnh, không hề nghe thấy những gì họ đang nói. Cho dù
như thế, trong lòng Khương Thượng Nghiêu vẫn dấy lên cảm giác hối hận. Vì vậy
anh nói: “Giờ không nói chuyện này nữa, hôm nay sao cậu lại đến đây, chẳng phải
nghe nói cậu đến Nguyên Châu làm giáo sư với mức đãi ngộ cao ngất rồi sao?”.
Lời vừa dứt, lão Lãng đã phá lên cười ha hả, Khánh Đệ cũng cảm thấy tò
mò.
Lưu Đại Lỗi vẻ mặt lúng túng: “Anh Khương, anh thật chẳng hiếu khách gì cả,
bôi xấu em phải không? Em bị người ta thuê đi làm cố vấn, nhưng thật sự không
thể làm nổi cái công việc thất đức ấy”.
Hồi còn trẻ Lưu Đại Lỗi cũng học hành đôi chút, anh ta tự nhận mình là sư phụ
đạo chích, kiên quyết đi theo con đường nghĩa hiệp của mình. Vì vậy, tất cả
những kiến thức nhỏ bé mà thầy cô giáo truyền dạy anh ta chẳng dùng bao nhiêu,
theo lời anh ta thì là: “‘Lấy trộm ví? Mấy trăm tệ đó chẳng khiến em bận tâm,
nhưng đối với người ta, không chừng đây lại là tiền cứu mạng”. Cậu ta vào tù
cũng vì tội xông vào cơ quan nhà nước, trộm phòng tài vụ của đơn vị.
“Đập cửa xe ô tô lấy trộm ví tiền. Vừa chẳng có chút kỹ thuật nào mà lại thật
sự thất đức. Bọn chúng không chịu đi làm, chuyên thuê mấy đứa trẻ con về làm
thay, đều là mấy đứa trẻ to xác bỏ nhà lang thang. Không hoàn thành lượng công
việc được giao hằng ngày, ngoài ăn đòn ra đến cơm cũng không được ăn.” Lưu Đại
Lỗi thở dài.
Khánh Đệ bất giác thấy tò mò: “Thế bọn trẻ con không bỏ đi ạ?”.
Lưu Đại Lỗi thấy chị dâu có vẻ quan tâm, lập tức lấy lại tinh thần, nói:
“Muốn chạy cũng không chạy được, ban ngày bọn chúng đưa đi, buổi tối bọn chúng
kéo về, một căn phòng hơn chục đứa trẻ chen chúc, giống hệt ngồi tù, đi đâu cũng
có người theo dõi giám sát”. Nói rồi lại thấy có chút xấu hổ: “Trước khi đi em
đã gọi 110 báo cảnh sát rồi, không biết đã bắt được hay chưa. Nói ra thì, em
cũng đã làm được một việc tốt”.
“Đúng là cố vấn mà!” Lão Lăng trêu.
Khương Thượng Nghiêu nhìn Khánh Đệ, thấy cô mím môi, anh cũng bật cười.
Lưu Đại Lỗi ngượng ngùng, nói: “Anh Khương, em đến đây cậy nhờ anh, anh đừng
đuổi em đi đây. Em còn đang sợ khi bọn chúng biết rồi sẽ tìm em báo thù”.
Khương Thượng Nghiêu gật đầu: “Được, về tới nơi lão Lăng sẽ ghi tên cậu vào,
trả lương cho cậu. Tôi còn có việc khác, đang định đi tìm cậu đây”.
Xe đến Vọng Nam, đặt máy tính xuống, Khương Thượng Nghiêu không theo xe về,
Khánh Đệ hỏi: “Anh không phải về mỏ xem xem thế nào à?”.
Khương Thượng Nghiêu giúp cô mang máy tính vào trong phòng, nói: “Không vội,
nhưng việc cơ bản có đội phó và nhân viên kỹ thuật trông coi rồi, không cần đến
anh. Những chuyện khác đợi lão Lăng bố trí xong, anh sẽ về”.
Anh không biết từ cuộc đối thoại trên xe Khánh Đệ có thể đoán ra được mấy
phần, nhưng thấy cô không hỏi nhiều, anh cũng nhẹ nhõm hơn.
Khánh Đệ bận đi đun nước pha trà, anh mở hộp lấy máy tính ra, đặt từng thứ
lên trên bàn. Phúc Đầu phải ở nhà một mình suốt cả ngày giờ đang vui vẻ quấn
quýt quanh chân Khánh Đệ, cô đi đến đâu nó theo đến đấy. Khương Thượng Nghiêu cố
ý quát một câu dọa nó: “Đồ chó ngốc”, nó liền lập tức áp sát người xuống, nhe bộ
răng trắng ra gầm gừ về phía anh, cứ thế mấy lần, một người một chó đùa vui
vẻ.
Khánh Đệ trong lòng thấy buồn cười, đặt tách trà mới pha bên cạnh tay anh,
đang định nói thì bên ngoài có người hỏi vọng vào: “Cô giáo Thẩm về rồi đấy à?
Tôi nghe thấy tiếng Phúc Đầu kêu”.
“Về rồi ạ.” Khánh Đệ đi ra ngoài chào hỏi đồng nghiệp.
“Hôm nay sinh nhật sao không ở lại Vấn Sơn ăn cơm? Vừa rồi anh Lý hỏi, tôi
còn nói cô không về cơ. Vì vậy mới không để cơm cho cô.” Người đồng nghiệp hỏi.