Người mở cửa là Diêu Nhạn Lam, chỉ mới mấy ngày không gặp, cô ấy đã gầy sọp
hẳn đi, rõ nhất là đôi mắt sâu hõm lại, sưng đỏ, chỉ thoáng nhìn cũng biết là
vừa khóc.
Thấy chị em Thẩm Khánh Đệ, Diêu Nhạn Lam bỗng hiểu chắc chắn tin tức đã được
lan truyền khắp trường, Nhạn Lam nở nụ cười vừa chua xót vừa cảm kích, nước mắt
lại chực trào ra, muốn kiềm chế cũng không thể được, khóe môi vừa kéo lên đã vội
méo xệch, nhìn thật khổ sở.
“Vào nhà đi.” Nhạn Lam cúi đầu để hai người đi vào trong.
Khánh Đệ muốn hỏi Diêu Cảnh Trình thế nào, nhưng thấy bộ dạng của Diêu Nhạn
Lam, câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong miệng mãi không thốt ra được. Ngay cả Ái Đệ
bình thường vốn chẳng màng chuyện phép tắc kỷ luật giờ cũng bị không khí năng nề
đó bao trùm, lẳng lặng đi theo hai người vào trong.
“Nhạn Lam, có khách đến phải không?” Giọng nói già yếu cất lên, bà của Khương
Thượng Nghiêu từ trong nhà đi ra, bước chân chậm chạp, mỗi bước lại phải dừng
lại để lấy sức.
“Bà.” Khánh Đệ trong lòng chua xót vô cùng, bà trông như đã già thêm phải tới
mười tuổi nữa, tinh thần và sức lực đều kiệt quệ. Có thể thấy, trước kia Diêu
Cảnh Trình đã được cá hai gia đình yêu thương cưng chiều tới mức nào.
“Là… Khánh Đệ, bạn học của Nhạn Lam, bà nhớ rồi. Ngồi, mau ngồi đi cháu.”
Bà cất lời mời.
Căn phòng khách nhỏ hẹp mà có tới bốn người đứng càng khiến nó chật chội hơn,
Khánh Đệ đợi em gái chào bà xong mới ngồi xuống. Diêu Nhạn Lam cầm cốc định đi
rót nước, nhưng rồi lại ngượng ngùng nói: “Quên đun nước mất rồi”, nói xong hàng
mi dài như bị một lớp sương mù phủ quanh.
“Sang bên kia lấy, bà cũng phải đi nấu cơm đây. Cháu cùng mẹ tiếp khách xong,
tí nữa cô Khương về thì qua nhà bà ăn cơm một thể. Hôm nay thế nào cũng phải ăn
một ít, con người có buồn bã đến đâu, cũng không thể để bụng đói được”, bà của
Khương Thượng Nghiêu nói.
Diêu Nhạn Lam dạ một tiếng, cùng bà đi sang nhà đối diện, cầm phích nước nóng
về, bận rộn với việc pha trà rót nước.
Khánh Đệ cầm cốc không ngồi im một lúc lâu, mới buồn bã hỏi: “Cô… cô có ổn
không?”.
Diêu Nhạn Lam khẽ lắc đầu: “Không ổn. Từ ba hôm trước khi nhận được tin đã
không ổn rồi”, nói xong quay mặt đi, muốn giấu giọt nước mắt chực rơi xuống. Một
lúc lâu sau mới quay đầu đứng dậy “Em đến đây”
Khánh Đệ đi theo Nhạn Lam vào trong căn phòng mà bà Khương Thượng Nghiêu vừa
đi ra: “Mẹ, bạn của Cảnh Trình đến thăm mẹ đây”. Nhạn Lam đứng ở cửa gọi.
Căn phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường đôi, phía cuối giường là một
chiếc tủ quần áo ba cánh, rèm cửa sổ thả hờ. Mẹ của Diêu Nhạn Lam ngồi ở mép
giường lưng quay về phía cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn vật gì đó đang cầm chặt
trên tay. Khánh Đệ nhìn kỹ, giống như chiếc áo khoác mà mùa đông Cảnh Trình hay
mặc.
Nghe Diêu Nhạn Lam nhắc tới tên Cảnh Trình, mẹ Nhạn Lam chầm chậm ngẩng đầu
lên. Có lẽ vì đã tập trung nhìn quá mức, mà ánh mắt nhất thời có chút rã rời.
Mái tóc dài mượt trước vẫn hay buộc túm sau gáy, giờ đã bạc trắng một nửa. “Cô
Diêu”, Khánh Đệ gọi, cùng lúc nghe thấy tiếng Ái Đệ đứng phía sau cô bịt chặt
miệng cố kìm tiếng nấc. Trong lòng cô nước mắt cũng như đang ứa ra, lần trước
đến nhà họ Diêu, hình ảnh niềm nở quan tâm chăm sóc chu đáo của cô Diêu, hình
ảnh nhìn thấy con gái là hai mắt cười tít lại, lần lượt hiện lên trong mắt,
không sao hòa nhập được với hình ảnh người phụ nữ sa sút tiều tụy đang ngồi
trước mặt. “Cô Diêu, cháu là Thẩm Khánh Đệ, có cả em gái cháu nữa, bọn cháu là
bạn học của Diêu Cảnh Trình.”
Mẹ Cảnh Trình như bừng tỉnh: “À, cô biết rồi, cháu đã từng đến nhà cô ăn cơm.
Cảnh Trình lại giở trò gây lộn ở trường phải không? Cháu cứ nói với cô, đợi bố
nó về sẽ dạy đỗ nó”.
Không nói thì thôi, Diêu Nhạn Lam vừa nghe thấy vậy, không thể nhịn được nữa,
khom người gục đầu vào tường cắn chặt ống tay áo để ngăn tiếng nức nở. Ánh mắt
đờ đẫn của Ái Đệ hết nhìn Diêu Nhạn Lam lại quay sang nhìn cô Diêu tay cầm chặt
chiếc áo của con, hai má đẫm nước mắt.
Hai tay Khánh Đệ nắm chặt rồi lại thả ra, cố gắng ngăn tiếng nấc nghẹn ngào
trong cổ họng, đợi Diêu Nhạn Lam bình tĩnh hơn mới hỏi: “Cảnh Trình… thật sự
là…”.
Diêu Nhạn Lam đột ngột cắn chặt môi gật đầu, đi ra ngoài phòng khách ngồi
xuống, mặt gục xuống hai đầu gối, chỉ thấy bờ vai rung lên, gân xanh trên cánh
tay đang ôm chặt hai chân cũng nổi rõ.
“Anh ấy… anh ấy…” Ái Đệ thận trọng thốt lên từng chữ, liếc mắt nhìn về
phía chị rồi im bặt.
“Cảnh Trình…” Nhạn Lam từ từ ngẩng đẩu lên, ánh mắt tuyệt vọng như không còn
sự sống nhìn về phía bức tường vằn vện, nói từng từ một: “Tối hôm kia, Cảnh
Trình đi cả đêm không về nhà. Buổi sáng hôm qua, chị định đến trường xin nghỉ
nửa ngày đi tìm nó. Sau đó, có điện thoại gọi đến, là người của đồn công an, nói
Cảnh Trình em chị đột nhập vào nhà cướp của giết người”. Cùng với tiếng thở gấp
gáp của hai chị em Khánh Đệ, Diêu Nhạn Lam lại cười ngây ngốc một tiếng: “Sao
lại có thể như vậy? Cảnh Trình mặc dù không nghe lời không chịu học hành, nhưng
nó là một đứa trẻ ngoan, sao có thể giết người cướp của? Còn nói có ba người
chết, rồi là, rồi là, bắt được tất cả bảy đồng phạm, anh Khương, anh ấy cũng là
một trong số đó…”.
“Không thể nào!” Thẩm Khánh Đệ đột nhiên thốt lên, làm nghiêng cốc trà trong
tay, khiến nước sóng ra ngoài ướt cả giày, cô hoảng hốt thất thần. Lúc này, cô
như phạm nhân bị tuyên án tử hình, khắp người lạnh toát, run rẩy. Cô hít một hơi
thật sâu, rồi một lần nữa kiên quyết nói: “Không thể nào, nhất định là họ bị
oan”.
“Thấy chưa. Đến bạn học của Cảnh Trình cũng biết nhất định bên trong có nội
tình.”
Khánh Đệ nghe thấy từ phía cánh cửa phát ra một giọng nói rành rọt dứt khoát
đột nhiên nhận thấy mình đã phản ứng hơi quá, ngượng ngùng chào: “Cháu chào
cô”.
Khương Phượng Anh tay cầm một xấp quần áo đã gấp gọn, tay kia xách một túi to
mỳ ăn liền. Diêu Nhạn Lam đi đến cầm lấy đồ, cúi đầu nói: “Cô, cháu cũng biết
con người anh Khương…”.
“Bắt nhầm người cũng đâu phải việc hiếm gặp, nói rõ ràng rồi sẽ được thả ra
thôi. Con cô thế nào cô là mẹ lẽ nào không hiểu, đừng nói đang cần tiền mua nhà,
cho dù là cả nhà đang ngồi đợi gạo về để nấu cơm ăn, Nghiêu Nghiêu cũng không
bao giờ làm những chuyện như thế. Trước mặt còn bao nhiêu việc phải lo, mẹ cháu
thì như thế… còn chuyện hậu sự của Trình Trình…” Khương Phượng Anh nói đến
đây sắc mặt dịu lại, trong tiếng thở dài không nén được sự buồn bã: “Cô biết là
cháu buồn, nhưng cháu phải vững vàng, mẹ cháu còn biết trông cậy vào ai ngoài
cháu đâu. Cháu yên tâm, vài ngày nữa, Nghiêu Nghiêu về rồi, chúng ta sẽ có người
trụ cột”.
Câu nói này lại khiến Diêu Nhạn Lam càng thêm đau buồn, không dám nói thêm gì
nữa, đành quay đầu đi chỗ khác rơi nước mắt.
Khương Phượng Anh vốn là người cứng rắn mà lúc này thần sắc cũng có vẻ hốc
hác, cố gắng lên tinh thần quay sang gật đầu với chị em Khánh Đệ: “Có phải bạn
học của Cảnh Trình không? Cảm ơn các cháu nhiều lắm”.
Nghe mẹ của Khương Thượng Nghiêu vừa như dạy vừa như dỗ dành thế, chị em
Khánh Đệ đứng bên cạnh bối rối hồi lâu, làm sao dám nhận lời cảm ơn của Khương
Phượng Anh, vội nói: “Dạ không có gì. Đây là việc mà bạn bè nên làm ạ”. Nói rồi
nghe thấy tiếng bà của Thượng Nghiêu đứng ở cửa gọi về ăn cơm, Khương Phượng Anh
nói nhà đang có việc nên không tiện mời hai chị em ở lại dùng bữa, Ái Đệ liên
tục vâng dạ, sau đó quay sang nháy mắt với Khánh Đệ.
Khánh Đệ đi theo em xuống tầng, trên đường về Ái Đệ như không còn chút sức
lực nào gục đầu vào vai cô, hai chị em như người mất hồn, không biết là đang
thương cho người khác hay buồn cho chính mình nữa?
Hai giờ sáng, thành phố nhỏ đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Dưới màn đêm tĩnh mịch, Khánh Đệ gối đầu lên bàn học, ánh mắt nghiêng nghiêng
nhìn về phía bầu trời đen như mực, ngẩn ngơ rất lâu. Sau đó, cô thì thầm như
đang nói với một vị thần thống trị vạn vật trong tự nhiên nào đó: “Anh Khương
không phải loại người đó. Người không hiểu sự ôn hòa, lương thiện của anh ấy.
Ngày đó, đối với anh ấy con cũng chỉ là một người xa lạ, nhưng anh ấy vẫn ngồi
lắng nghe những tâm sự của con với sự bao dung, miệng còn mỉm cười. Như thể tất
cả những gì mà con nói anh ấy đều có thể hiểu vậy. Khi anh ấy cất tiếng hát, vẻ
mặt chân thành ánh mắt trong vắt, giọng hát lại xa xôi, thê lương như thế… Khi
anh ấy đưa con về nhà đã nói rằng hy vọng đến một ngày nào đó con sẽ phát hiện
ra một nơi hạnh phúc… Người cũng biết đấy, một người có tấm lòng như thế có
thể cảm thấy hạnh phúc, hơn nữa còn biết cảm ơn ngay từ trong những điều bình
thường nhất, linh hồn của họ và sự tà ác là hai thế giới khác nhau. Con không
tin những gì viết trên báo, cũng không tin những gì người khác nói, con chỉ tin
vào trái tim mình. Con biết anh ấy là người đàn ông tốt nhất mà con gặp
được”.
“Chị, chị đang nói gì thế?”
“Không, hình như chị vừa ngủ mê.” Cô quay đầu lại, thấy Ái Đệ đang nằm dựa
cuối giường, tay vẫn mân mê tờ báo, bất giác chau mày lại: “Vứt mấy tờ báo đó đi
đừng dọc nữa”.
Sau khi ở nhà họ Diêu về, hai chị em liền lục tìm trong đống báo ở góc nhà,
quả nhiên đọc được một mẩu tin nhỏ trong tờ báo xã hội của địa phương từ hôm
kìa: Khu chung cư xxx ở đường yyy đã xảy ra một vụ án mạng, ba người chết, cảnh
sát địa phương cho biết giả thiết ban đầu đây là một vụ giết người cướp của.
Đồng thời kẻ gây án có khả năng đã có tiền án trước đó.
“Chị, có đúng là chị không tin Diêu… là do anh ấy làm phải không?” Ái Đệ
buồn rầu, ảo não không chịu được hỏi: “Em biết không nên nói xấu anh ấy, dù sao
người cũng không còn nữa. Nhưng hồi Tết anh ấy tiêu tiền nhiều như thế…” Nước
mắt Ái Đệ lại trào ra: “Chị nói xem em đòi anh ấy mua cho nhiều gấu bông thế làm
gì chứ, có ăn được đâu. Trước kia lại còn chế giễu chê bai anh ấy, ai biết liệu
có phải anh ấy nghĩ quẩn mà làm liều không… Còn cả chị anh ấy nữa, em hận Diêu
Nhạn Lam muốn chết”.
Khánh Đệ lại nhướng mày lên: “Em hận Diêu Nhạn Lam làm gì? Người ta cũng đủ
đáng thương lắm rồi”.
“Chị ta thì có gì mà đáng thương chứ? Em còn đáng thương hơn chị ta gấp trăm
lần. Em…” Trước ánh mắt giận dữ của chị gái, Ái Đệ đành nén lại những buồn đau
và những lời tự trách bản thân đã giày vò tâm trí nó cả trăm nghìn lần, chỉ cảm
thấy cay đắng muôn phần, nước mắt chưa kịp lau khô đã lại trào ra: “Em… Diêu
Cảnh Trình từng nói với em rằng, chị anh ấy năm nay thi đại học, nhất định phải
thi vào trường tốt nhất, anh ấy, anh ấy nói phải nuôi chị học đại học để gia
đình được nở mày nở mặt! Anh ấy đúng là thằng ngốc! Chẳng phải lần này anh ấy đã
phải đền mạng rồi sao! Hu hu…”.
“…”
Khánh Đệ im lặng rất lâu. Nếu sự thật đúng như lời Ái Đệ nói, là cô, vì Ái
Đệ, cô cũng sẽ lựa chọn làm như Diêu Cảnh Trình, có điều phương thức không giống
nhau mà thôi. Huống hồ, ở nhà họ Diêu, chính tai cô đã nghe thấy cô Khương nói
nhà họ đang cần tiền để mua nhà gấp…
“Chị không tin. Có anh Khương ở đấy, quyết sẽ không cho phép Diêu Cảnh Trình
làm những việc như thế.”
Giọng nói chắc như đinh đóng cột của cô khiến Ái Đệ thảng thốt, Ái Đệ lập tức
ngừng khóc, hoảng hốt hỏi: “Chị, sao chị có thể, có thể khẳng định như thế? Chị
với anh Khương lại không thân thiết gì”.
Khánh Đệ thoáng thấy tai mình nóng bừng, thầm nhủ may mắn vì bóng tối đã giúp
cô che giấu điều đó. “Không thân, nhưng anh Khương nhìn cũng là người rất, rất
đứng đắn!”, nghĩ một lúc bỗng nhiên lại chán nản, hai vai chùng xuống: “Nếu như
có thể vào trại tạm giam thăm thì tốt rồi, chỉ cần hỏi anh Khương sẽ biết ngay
thôi”.
“Mẹ anh ấy đi còn không gặp được, chỉ có thể gửi quần áo và chăn vào cho anh
ấy. Chúng ta chẳng thân chẳng thích…”
Từ xa vọng lại tiếng mèo hoang kêu như tiếng khóc ai oán. Khánh Đệ cắn chặt
môi, chỉ cảm thấy sự bi thương từ trong tim tuôn ra khắp người, biến thành hàng
trăm ngàn mũi kim đâm vào nơi mềm nhất trong cơ thể. Cô biết sự nhẫn nại kiềm
chế suốt buổi tối hôm nay của mình đã đến giới hạn cuối cùng, quay lại gục đầu
xuống bàn, những tia sáng lóe lên, cánh tay đã ướt đẫm nước từ bao giờ. Nghe
tiếng thở dài của Ái Đệ vọng lên từ phía sau lưng: “Trại tạm giam số hai ở Vấn
Sơn nhìn như thế nào nhỉ?”.
Trong trại tạm giam số hai, Khương Thượng Nghiêu đang mở to hai mắt nhìn
trừng trừng lên trần nhà. Không khí được bao trùm bởi một thứ mùi chua chua nồng
đậm, người nêm chặt người, phía trước phía sau đều là những hơi thở phì phò nặng
nhọc, muốn trở mình cũng khó. Nhưng thế này cùng đã tốt hơn nhiều so với đêm đầu
tiên rồi, ánh mắt anh quét qua mấy người đang ngồi dựa vào tường, co vai rụt cổ
ngồi ngủ…
Đây gọi là “ngồi phản”, giường chiếu không đủ, những người mới đến bao giờ
cũng phải trải qua cửa ải đó. Nếu như không phải tối nay có hai người được thả
ra, e rằng đến chỗ để nằm, để chen chúc nhỏ bé này anh cũng không có. Khương
Thượng Nghiêu tự dỗ dành mình ít nhiều gì cũng nên chợp mắt một lát, đã mấy đêm
rồi không ngủ, thực sự là sinh lực của anh đã cạn kiệt. Ngày mai, không chừng
vẫn còn bị thẩm vấn. Vừa nhắm mắt lại, đôi mắt giận dữ mở trừng trừng của Diêu
Cảnh Trình với khuôn mặt đầy máu me be bét lại đột ngột xuất hiện trong đầu, anh
thở dồn dập một hồi, rồi lại một lần nữa bừng tỉnh.
Tối đó trong chớp mắt cả ba thi thể nằm chết trong vũng máu, những người khác
trong phòng đều kinh hãi hoảng sợ vô cùng, cùng lúc đấy tiếng còi của cảnh sát
vang lên ầm ĩ, vài tên trong số đó đã có kinh nghiệm hỗn chiến trên giang hồ nên
bừng tỉnh, nhảy qua cửa sổ tẩu thoát. Lại có kẻ thấy vậy cũng bắt chước, cướp
vali trên tay của Nhiếp Tiểu Tứ và Khương Thượng Nghiêu rồi nhảy ra ngoài theo.
Một lúc sau, trong lúc hai đám người đó đang giằng co, thì nhóm cảnh sát với
trang bị đầy đủ phá cửa xông vào. Ngoài hai tên đầu tiên trèo xuống bằng đường
ống nước, tất cả những kẻ còn lại đều bị bắt tại trận.
“Tất cả đưa tay lên đầu, úp mặt vào tường, quỳ xuống!”
Đầu óc Khương Thượng Nghiêu trống rỗng, chỉ cảm thấy bắp chân bị đá một cái,
rồi khuỵu xuống đất.
“Bảo mày đấy!” Tiểu Bản đang đứng nghệch ra ở giữa phòng khách bị ai đó tung
chân đá nguyên đế giày da vào giữa ngực khiến cậu ta loạng choạng, còn chưa phản
ứng lại được thì một họng súng đã chĩa thẳng vào thái dương, ngay lập tức đũng
quần ướt sũng.
Khương Thượng Nghiêu úp mặt vào tường, trong đầu như bị nhồi đầy ruột bông
của cái chăn rách, cảm giác khó thở thiếu khí, đến nỗi mà tới tận khi nghe thấy
tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn và những lời thì thào, gào thét của phía cảnh
sát, anh mới ý thức được rằng Diêu Cảnh Trình đã chết, cảnh sát đến rồi, họ đã
bị bắt, và anh lúc này đang tủi nhục quỳ mọp dưới đất.
Khuôn mặt tràn đầy sự phẫn nộ và căm hận của Cảnh Trình lướt qua đầu anh lần
cuối cùng, một khuôn mặt non trẻ biết bao nhiêu. Khương Thượng Nghiêu thở dốc,
tức ngực vô cùng, Nhạn Lam phải làm thế nào? Anh đã không chăm sóc được cho em
trai của cô ấy.
Tiếp theo đó là một loạt những trình tự thường thấy, phía công an đưa ra
những câu hỏi đơn giản, bọn họ quỳ dưới đất, cũng trả lời đơn giản. Khi được
hỏi: “Đến đây để làm gì?”, anh trả lời: “Tôi đến tìm em trai”.
“Tìm em trai? Tìm em trai mà hiện trường như lò mổ lợn thế này à?”
Một chồng hổ sơ thẩm vấn nhằm thẳng vào đầu vào mặt mà từ trước đến nay chưa
bao giờ phải chịu sự hạ nhục như thế, nên máu nóng đột ngột dồn cả lên mặt, lồng
ngực như bị ai xé rách toang. Khương Thượng Nghiêu cố gắng kiềm chế, khuôn mặt
anh có phần méo mó.
Tối đó họ bị đưa về sở, cùng lúc chụp ảnh rồi lấy vân tay, làm xong các thủ
tục thì trời đã gần sáng, sau đó cả nhóm lại bị giải về trại tạm giam số hai. Ở
tại một căn phòng trong dãy nhà mái bằng bên ngoài cổng lớn, Khương Thượng
Nghiêu lấy ví tiền, thắt lưng và chìa khóa giao cho cảnh vệ, sau đó nhận lại một
tờ biên lai. Rồi tiếp theo đó anh bị đưa ra ngoài, đến một cánh cổng sắt lớn.
Ngay lúc ấy anh chợt hiểu chỗ này là chỗ nào, tất cả mọi tế bào trong não anh
đồng loạt gào thét: “Tôi bị oan! Tôi bị oan!”, đầu ong ong, anh bị đẩy vào một
cánh cửa nhỏ vừa hé mở.
Khương Thượng Nghiêu hít một hơi thật sâu. Dưới bóng đêm tăm tối và ánh đèn
mờ ảo, anh vẫn có thể nhìn thấy đám dây điện được giăng như mạng nhện trên trần
nhà.
Con người ta vốn sẽ gào thét sẽ tố cáo vì người ta tin trong đám bụi trần vụn
nát kia có thứ mà người ta dựa dẫm được, những tiếng gào thét trong tiềm thức
trước đó của Khương Thượng Nghiêu là bởi anh đang kêu gọi sự tồn tại của thứ mà
anh tin tưởng. Nhưng khi vào bên trong cánh cổng sắt, dây thép quấn quanh, tường
bao cao ngất, anh đột ngột nhận ra rằng mình chỉ như hạt bụi nhỏ trong môi
trường trầm mặc và trang nghiêm này mà thôi. Trước cái uy vô hình của chế độ
chuyên chính này, anh chỉ như một thứ bù nhìn ngu ngốc.
Trại tạm giam số hai nằm ở ngoại thành của Vấn Sơn, ánh trăng xuân nhìn không
lạnh lẽo tiêu điều lắm, chỉ có những cơn gió chạy khắp nơi trên những cánh đồng
hoang là mang theo hơi lạnh bên mình. Nhưng lúc này, những tiếng gào thét giãy
giụa vừa rồi trong đầu cũng đã lắng dịu xuống, anh như bị rơi vào vùng địa cực,
toàn thân rùng mình lạnh thấu tới tận tim.
Mấy người bị tách ra đưa tới những phòng giam riêng, hai người quản giáo yêu
cầu họ cởi đồ để soát người. Khương Thượng Nghiêu cắn chặt răng không nói gì,
nhận lại quần áo giày dép mặc vào người.
Anh bị giam trong phòng giam số mười một dãy ba, căn phòng sau chấn song sắt
chưa đầy hai mươi mét vuông, đa phần dùng ván gỗ để dựng thành bục nằm, đủ cho
hai mươi người nằm chen chúc trên đấy. Ngoài ra còn chừa được một lối đi chưa
đầy một mét, có hai người đang ôm ngực nửa nằm nửa ngồi ngủ gục ở đấy. Cuối lối
đi là một cánh cửa sắt đóng chặt, không biết cánh cửa thông đi đâu. Khu phòng
giam có hai tầng khá cao, mặc dù nói là thông gió, nhưng đứng bên ngoài song sắt
vẫn có thể ngửi thấy một thứ mùi chua chua nồng nồng khiến người ta buồn
nôn.
Sau khi bị đẩy vào phòng giam, chỉ có một hai người ngẩng đầu lên liếc mắt
nhìn anh, một trong hai người đó lật người ngồi dậy, nhìn anh chỉ vào một vị trí
trên đường đi, buông một câu: “Mày ngủ đấy”, sau đó lại nằm xuống chỗ cũ. Những
người khác vẫn tiếp tục ngủ ngon lành, cứ như việc nửa đêm sáng sớm có người vào
tù là chuyện hết sức bình thường vậy.
Khương Thượng Nghiêu ngồi bệt xuống chỗ đường đi, trong phòng chật ních
người, anh biết chỉ một lát nữa thôi là trời sáng, mà anh cũng không thể ngủ
được lúc này. Sau khi trời sáng, anh sẽ không thể tránh khỏi việc phải đối mặt
với những chuyện mà anh chưa từng phải đối mặt bao giờ, anh cần suy nghĩ thấu
đáo xem mình sẽ ứng phó với những việc đó ra sao. Mặc dù bản thân có mặt tại
hiện trường, nhưng anh có đủ chứng cứ để chứng minh rằng mình không có liên quan
gì tới hai đám người đó. Ví dụ cả hai nhóm người đều không quen anh, người duy
nhất biết anh là Tiểu Bản có thể làm chứng anh đến để tìm Cảnh Trình.
Cảnh Trình.
Cảm giác đau khổ ập tới đột ngột khiến từng thớ thịt trên người anh căng
cứng, anh ôm đầu gục xuống, từng tiếng ư ư phát ra từ cổ họng.
“Mẹ nó tiếng gì ồn thế?”, trong phòng giam có người tên tiếng chửi thề.
Khương Thượng Nghiêu nén sự đau buồn đang dâng lên lại, từ từ ngồi thẳng
người dậy.
Lý trí hết sức tỉnh táo mách bảo anh rằng để rơi vào cảnh ngộ như ngày hôm
nay, thì tuyệt đối không thể ra khỏi cánh cửa này mà thân nguyên vẹn được, chỉ
có thể tự mình bảo trọng, cố gắng không gây ra khúc mắc nào ngoài ý muốn. Anh
dựa người trở lại bức tường lạnh như băng phía sau, khao khát nhớ tới chiếc cốc
màu da cam ấm áp mà người nhà vẫn thường giữ cho anh.
Ở trong phòng giam không nhìn thấy ánh mặt trời, khoảng năm, sáu giờ sáng,
trên dãy giường tập thể có người tỉnh dậy, nhờ ánh sáng hắt ra từ bóng đèn nhỏ
trên tường lần mò đi xuống làm việc. Không lâu sau, tiếng loa oang oang vang
lên, các phòng giam xung quanh như đột ngột sống lại vậy, tiếng ho tiếng bước
chân vang dội hành lang.
Phòng giam của Khương Thượng Nghiêu cũng đã dậy cả, người thì gấp chăn người
quét ván sàn. Chỉ có người đàn ông trung niên tối hôm trước bảo anh ngủ trên
đường đi là đang ôm chăn nửa ngồi nửa nằm, châm một điếu thuốc thơm, hít một hơi
thật sâu, rồi mới hỏi: “Tên gì? Mắc tội gì mà phải vào đây?”.
Khương Thượng Nghiêu thấy nơi ông ta nằm ngủ khá rộng, giờ lại tỏ thái độ cao
ngạo, anh cũng không tức giận, thật thà trả lời: “Khương Thượng Nghiêu, đánh
nhau làm chết người”, anh đã để ý, thấy người đàn ông trung niên đó nói giọng
bản địa, anh cũng dùng giọng bản địa để trả lời.
Quả nhiên sắc mặt ông ta nhìn khá hơn hẳn, rồi dùng giọng bản địa nói tiếp:
“Được rồi, nhìn cậu có vẻ cũng là người có văn hóa. Trong phòng này đều là người
địa phương cả, không ai bắt nạt cậu đâu”, nói xong quay đầu gào lớn một tiếng,
liền có người đi tới gấp chăn cho ông ta.
Khương Thượng Nghiêu liền hiểu ngay có lẽ đối phương chính là người cầm đầu
trong phòng giam này, nghe ông lo nói vậy anh bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn. Anh cẩn
thận để ý cử chỉ của từng người trong phòng, gần cửa sắt có một cái cửa nhỏ, có
lẽ là nhà vệ sinh. Lại có người lôi từ dưới dãy giường lên một túi lớn bằng nhựa
trải ra, sau khi xếp đống bát và thìa nhựa lên, liền có người đẩy xe tới, mở ô
cửa sổ dành riêng cho việc thăm hỏi ra. Tên phạm nhân gầy gò lúc trước giúp
người đàn ông trung niên gấp chăn xách một chiếc thùng gỗ đi đến đón lấy cái
thìa gỗ lớn và một thùng cháo được đưa từ cửa sổ vào.