Bác gái rất nuông chiều anh họ, nhưng cô không tin, bác gái dám coi thường sự
nghiệp đang lên như diều gặp gió của chồng mình. Điều khiến Khánh Đệ buồn phiền
là, cách đối nhân xử thế làm người thật thà mà bình thường cô đang cố gắng duy
trì đã bị hủy hoại trong chớp mắt, hơn nữa lại bị hủy hoại vì để giúp Diêu Nhạn
Lam.
Cô quay đầu lại nhìn, Diêu Nhạn Lam cũng đi theo cô xuống tầng, đứng ở khoảng
đất giao nhau giữa bãi tập và cổng trường, nấp sau một cái cây, đang giơ cao nắm
tay về phía cô làm động tác co lên để cổ vũ.
Thôi đi, cả đời này tôi cũng không thể trở thành bạn tốt của chị, tôi giúp
chị không phải là vì chị đâu. Tôi là vì… tôi mà thôi.
Khánh Đệ nghĩ như thế từng bước từng bước đi về phía Ngụy Hoài Nguyên đang
khoanh tay trước ngực đứng dựa vào xe trước cổng trường cố tỏ vẻ từ tốn lịch
sự.
“Em đã nói với anh ta những gì? Dễ nói vậy à?” Diêu Nhạn Lam trợn tròn hai
mắt nhìn bóng chiếc xe màu đỏ rực mất hút trong tầm nhìn.
“Chỉ hỏi anh ấy là giờ đang ở tỉnh, nếu để bác trai biết anh ấy không đi làm
thì thế nào?” Khánh Đệ ném vẻ mặt phẫn nộ căm hận và câu chửi thề tục tĩu của
người anh họ đi, giải thích đơn giản. “Chị yên tâm, có lẽ sau này sẽ không đến
nữa đâu.”
“Biết ngay là em nhất định sẽ giúp chị mà. Chị phải cảm ơn em thế nào đây?”
Diêu Nhạn Lam cười tươi như hoa hỏi.
Khánh Đệ nghĩ việc đã giải quyết xong thì ai về nhà người ấy, còn chưa kịp từ
chối thì đã nghe Diêu Nhạn Lam nói: “Hay là đến nhà chị chơi đi, tay nghề nấu
nướng của mẹ chị rất khá, đến nhà chị ăn cơm nhé. Còn nữa, chị có rất nhiều
sách, không biết có cuốn nào em thích không, chị nghe nói em cũng thích đọc tiểu
thuyết mà, phải không?”.
Khánh Đệ cười khổ, cô thật sự bị coi là tri kỷ rồi sao?
“Tối nay anh Khương hết ca, nếu sớm thì có thể gặp nhau một lúc. Anh ấy chơi
đàn ghita rất hay, em chưa nghe bao giờ phải không?”
Tiếng đàn ghita như tiếng nước chảy róc rách lướt qua tai Khánh Đệ, khiến cô
nhất thời rầu rĩ. Cô đã tò mò về cuộc sống của anh từ lâu, nhưng khi có cơ hội
thỏa mãn sự tò mò ấy, cô lại ngập ngừng chùn bước.
“Đi đi mà.” Diêu Nhạn Lam nài nỉ.
Đi vậy. Trong lòng Khánh Đệ vang lên tiếng nói cổ vũ bản thân, đi nhìn một
cái thôi, cho dù không thể kiểm chứng xem việc cây đàn ghita có được treo ở đầu
giường anh không, nhưng được nhìn qua nhà anh một cái cũng tốt.
Trên đường về nhà, Khánh Đệ nghĩ đêm nay lại là một đêm mất ngủ nữa.
Cô vốn tưởng rằng sẽ ăn cơm ở nhà Diêu Nhạn Lam, nhưng không ngờ hai nhà lại
thân thiết như thế, thân thiết tới mức chung một bàn ăn. Mẹ Diêu Nhạn Lam rất
khách sáo, quan tâm chu đáo; mẹ Khương Thượng Nghiêu mặc dù không nói nhiều,
nhưng nhanh nhẹn, có thể nhận ra ngay là một người khoáng đạt thẳng tính. Người
khiến Khánh Đệ có ấn tượng sâu sắc nhất lại là bà của Khương Thượng Nghiêu,
khuôn mặt thân thiện với nụ cười hiền hòa, đến ngay cả những nếp nhăn cũng tràn
ngập vẻ đôn hậu.
Cảnh ấy khiến Khánh Đệ bất giác nghĩ đến bà nội mình, một người khắt khe chua
ngoa, hơi một tí là gào khóc kêu rằng nhà họ Thẩm tuyệt tử tuyệt tôn, những lúc
nhàn rỗi thích kiếm chuyện khiến mẹ cô phải chịu khổ.
Chẳng trách toàn thân Khương Thượng Nghiêu toát ra một vẻ điềm tĩnh, khiến
người khác cảm thấy yên tâm và rất thực tế, thì ra mọi thứ đều bắt nguồn từ gia
đình.
Khánh Đệ gập sổ nhật ký lại, tắt chiếc đèn trên bàn đi. Đêm đen như mực, thấp
thoáng vài ngôi sao xa xa trên bầu trời.
Lúc này, Khương Thượng Nghiêu cũng đang nhìn lên bầu trời đêm.
Anh hết ca chưa kịp ra khỏi ga thì gặp đại đồ đệ của chú Đức là Quang Diệu.
Quang Diệu mấy năm gần đây giúp chú Đức chăm lo chuyện làm ăn, ngày càng khá
giả, không còn bộ dạng nhếch nhác khốn khổ ngày nào cũng phải chạy hàng năm xưa
nữa, gặp anh ta ở ga tàu hỏa khiến Khương Thượng Nghiêu khá bất ngờ. Quang Diệu
gặp anh đi thẳng vào vấn đề luôn không vòng vo rằng chú Đức cho mời anh, Khương
Thượng Nghiêu bất giác thấy nghi hoặc. Bình thường chú Đức cũng chỉ là cho người
nhắn, nói nếu rảnh thì đến nhà chú ngồi chơi, lần đầu tiên cho người tới tìm nói
những lời nghiêm túc như thế này.
Anh giấu sự nghi hoặc trong lòng, cũng không gọi điện về nhà, mà theo Quang
Diệu lên xe.
Chú Đức biết anh vừa hết giờ làm, nên đã cho người chuẩn bị sẵn đồ ăn đêm. Tự
tay mở một chai rượu Phần (1) lâu năm, cùng với mấy món đồ nhậu vừa được đưa
tới, vừa thưởng thức vừa uống.
(1) Rượu Phần: Rượu ngon, sản xuất ở Phần Dương, tỉnh Sơn Tây, Trung
Quốc
Tiểu viện này phong thủy rất tốt, lưng dựa núi mặt hướng về sông Tích Sa. Gió
đêm nhè nhẹ thổi, ngồi trên ghế xếp ở sân sau của viện có thể nhìn thấy những
đợt sóng màu bạc lấp lánh trên mặt sông.
Chú Đức là người rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, trong thành phố có gia
sản có nhà cửa, nhưng chú chỉ thích nơi yên tĩnh như thế này.
“Nếu hai mươi năm nữa, mà vẫn được nhàn nhã ngồi nhấm nháp mấy ly rượu nhỏ,
ngắm nhìn phong cảnh, thì thật tuyệt.” Chú Đức cảm thán.
Gọi anh đến chỉ để giãi bày tâm sự ư? Khương Thượng Nghiêu đoán việc không
chỉ có thế: “‘Chú Đức, đấy là điều đương nhiên rồi. Với địa vị của chú bây giờ,
thì còn gì có thể không suôn sẻ chứ?”. Khương Thượng Nghiêu e chú Đức nói những
lời sáo mòn rồi chuyển đề tài về phía anh, vì vậy đành ra sức tâng bốc chú.
Chú Đức phì cười, lớn tiếng mắng: “Không suôn sẻ, anh thì biết cái quái gì!
Thím hai của anh ngày nào cũng gây sự với chú, sợ chú có ngày chết đầu đường xó
chợ khiến bà ấy không có nơi nương tựa, nhất định muốn sinh con trai cho
chú”.
Chú Đức góa vợ đã mười mấy năm, nhưng có một người phụ nữ rất được chú yêu
thương. Khương Thượng Nghiêu tưởng tượng ra cảnh chú Đức bị thím hai đuổi đến
nỗi phải xách quần chạy, bất giác phì cười. Đề tài về gia đình khiến anh thấy
lòng nhẹ nhõm đi nhiều, anh dừng đũa nói: “Chú Đức, già mà có con trai, là
chuyện bao người muốn không được. Chú cố lên, giờ này sang năm cháu và Hắc Tử sẽ
tổ chức tiệc liền ba ngày mừng chú”.
“Đồ chết tiệt! Anh cũng hùa vào chế giễu chú Đức phải không?” Chú Đức vờ nổi
giận mắng, sau đó tự rót cho mình một ly, mím môi uống cạn: “Lão phu có hồi xuân
cũng không định hồi xuân theo kiểu ấy, một mình tự do tự tại mười mấy năm, đã
quen rồi. Chú Đức anh không phải là người cổ lỗ, gia nghiệp này sớm muộn gì cũng
sẽ giao lại cho các anh thôi”.
Khương Thượng Nghiêu thấy đầu đau như búa bổ, đành cúi đầu và cơm.
“Nhìn bộ dạng anh kìa, hay ho gớm!” Chú Đức mắng một câu xong rồi im
lặng.
Khương Thượng Nghiêu thấy sắc mặt chú u ám, thầm thở dài trong lòng, cầm chai
rượu rót đầy ly cho chú, rồi tiếp tục bữa ăn đêm của mình. Chú Đức nheo mắt lại,
không biết đang nghe gió thổi hay đã ngủ, một lúc lâu sau mới chậm chạp nói:
“Mấy năm gần đây anh tỏ thái độ kính nhi viễn chi với chú, càng ngày càng phân
rõ ranh giới. Chú biết anh đang lo lắng điều gì, nên cũng không ép”. Chú Đức
trầm ngâm hồi lâu rồi mới tiếp tục: “Nghĩ lại hơn nửa cuộc đời đã qua, giúp được
không ít người mà cũng làm liên lụy tới không ít người, tại sao có những lúc
chính bản thân chú cũng thấy nghi ngờ. Giống như dòng sông này mỗi khi nổi sóng,
người ngồi trên thuyền đành phải đội gió vượt sóng lao về phía trước, bởi vì
không chỉ có bản thân mình, mà còn cả anh em huynh đệ nữa. Nếu nói như thế, tự
vấn về việc đối nhân xử thế chú thấy mình vẫn còn có đạo nghĩa lương tâm”.
Khương Thượng Nghiêu nín thở ngồi im.
“Hai từ lương tâm này cũng đáng để suy nghĩ đây, trên nguyên tắc khi cảm thấy
mình không làm việc xấu thì gọi là có lương tâm; nhưng làm việc xấu mà lòng tràn
ngập sự hối hận cũng gọi là có lương tâm.” Chú Đức tặc lưỡi, cứ như đang thưởng
thức dư âm của hai từ đó. Rồi đột nhiên như bừng tỉnh, trong chốc lát vẻ mặt
thoáng thẫn thờ, nhẹ nhàng mỉm cười hài lòng nói: “Chú thật sự thích dáng vẻ
điềm tĩnh bình thản gặp chuyện mà không cuống của anh, nhớ lại ngày xưa ở vào độ
tuổi này chú cũng không có được sự kiên định ấy. Anh không cảm thấy tò mò, không
định hỏi xem tại sao tối nay chú cho gọi anh đến, lại nói với anh những chuyện
này hay sao?”.
Khương Thượng Nghiêu mỉm cười không phủ nhận mà cũng chẳng thừa nhận, cười:
“Chú Đức, trong lòng chú có chuyện buồn, gọi cháu đến để giãi bày tâm sự, làm
phận cháu ngồi uống với chú mấy ly chẳng phải việc nên làm hay sao?”. Nói rồi,
anh cầm một ly lên, tự rót rượu cho mình: “Nếu có chuyện gì, chẳng phải chú còn
có Hắc Tử và một đám đồ đệ cùng chia sẻ với chú hay sao?”.
Chú Đức chăm chú quan sát biểu hiện của anh, dường như đang muốn đo xem những
lời anh nói có bao nhiêu sự thật lòng.
Thấy Khương Thượng Nghiêu giơ tay kính rượu sau đó tự cạn một ly, lúc này mới
cầm ly rượu bên cạnh lên đặt hờ trên môi, nói: “Quang Diệu không được, chỉ có
thể lao động chân tay, không có cái nhìn đại cục. Còn Thắng Trung, cậu ta có sự
quyết đoán, có điều…”, nói rồi chú lắc lắc đầu.
Thắng Trung là tên của Hắc Tử, Khương Thượng Nghiêu đương nhiên biết vế sau
của lời đánh giá mà chú Đức đã bỏ lửng, chú muốn nói Hắc Tử không phải là người
có cái nhìn sâu sắc. Anh mỉm cười, thầm nghĩ vấn đề vòng qua vòng lại, cuối cùng
vẫn sẽ nhắm vào anh, bất lực đành phá lên cười: “Hắc Tử rèn luyện thêm vài năm
nữa là có thể làm việc lớn”.
Chú Đức phớt lờ những lời đùn đẩy trách nhiệm của anh, vẫn nói tiếp: “Vốn
cũng không có gì, cùng lắm là kiếm tiền thêm vài năm nữa, rồi chuyển đi nơi khác
dưỡng lão là xong. Có điều nếu làm vậy thì khổ cho những anh em đã đi theo chú,
cảm giác tan đàn xẻ nghé đúng là chẳng dễ chịu chút nào. Nói đi nói lại, vẫn là
hai chữ: Lương Tâm. Nếu không tìm cho họ được một con đường đi tiếp, thì mấy năm
nay chú Đức cũng thật uổng công rồi”.
Lời nói mang ngầm ẩn ý mưu cầu đường lui, sắc mặt Khương Thượng Nghiêu trở
nên nghiêm túc, có nghiêm trọng đến mức ấy không?
Chú Đức liếc anh một cái: “Mấy năm nay anh ít qua lại với chú, nên không biết
tình hình nội bộ. Giờ Nhiếp gia không còn như trước nữa, cũng được anh em trong
giới giang hồ nể trọng, lại có người trong thành phố. Tên Vu béo mà anh gặp lần
trước, tháng vừa rồi phải bán một mỏ than đi, người mua là Nhiếp Nhị. Nhiếp Nhị
vừa sang tay là chuyển một nửa cổ phẩn đi, chuyển sang mấy nhà đều là…”.
Chú Đức ra hiệu nắm chặt bàn tay lại: “Vì vậy chú mới nói Thắng Trung không
bao giờ nhìn thấy được tình hình, giờ là lúc phải có chủ kiến, không thể so với
mấy năm trước nữa. Mặc dù nói vẫn có người phải nể mặt ta, than ở Vấn Sơn muốn
bán ra ngoài quá nửa phải qua ta, nhưng chỉ cần…”.
Bàn tay đang duỗi thẳng của chú Đức lại từ từ nắm chặt lại: “Bàn tay đặt trên
cổ có thế khép chặt khiến ta nghẹt thở bất kỳ lúc nào, chỉ là vấn đề thời cơ sớm
hay muộn thôi. Nhiếp Lão Nhị ơi là Nhiếp Lão Nhị, sao ngày xưa ta lại sơ suất
như vậy chứ?”.
Lần đầu tiên Khương Thượng Nghiêu được nghe chuyện nội bộ, nên ít nhiều cũng
có chút chấn động. Theo như quan niệm của một kẻ cả đời làm đại lưu manh như chú
Đức, mối quan hệ giữa quan chức và thổ phỉ vĩnh viễn không bao giờ có thể hòa
hợp, tìm nơi dựa dẫm để ôm chân là con đường khiến người ta coi thường nhất.
Nhưng từ vụ sang tay nửa mỏ than của Nhiếp Nhị cho thấy, một mối quan hệ như thế
không thể được hình thành trong ngày một ngày hai, sự tinh ranh và trù tính của
Nhiếp Nhị kia đáng để chú Đức phải than ngắn thở dài.
“Chậm một nước cờ, bị người ta đi trước rồi.” Tự nói với mình xong, Khương
Thượng Nghiêu lại thấy hối hận. Mỗi ý kiến anh nói ra là anh càng can thiệp sâu
vào chuyện này.
Chú Đức gật đầu đồng ý: “Có những chuyện nhất định phải làm, ngồi đợi chết
không phải là tác phong của chú. Có điều sau này nếu có chuyện gì… anh phải
giúp đỡ chăm sóc cho Thắng Trung”.
Hắc Tử là anh em thân thiết, chăm sóc là điều nên làm. Nhưng dưới ánh mắt tha
thiết đang nhìn anh chằm chằm của chú Đức, thì hình như lại có ý khác. Khương
Thượng Nghiêu biết là thế nào cũng không được gật đầu, đành tỏ ra chân thành
nói: “Chú Đức, nói một câu thật lòng thì, giờ mọi việc trên giang hồ không còn
tranh chấp nhau bằng nghĩa khí nữa, mà đều vì lợi ích quan hệ, chỉ có điều kiếm
ít hay kiếm nhiều mà thôi. Chi bằng rút lui đúng lúc, cho mình một con đường
lui”.
Chú Đức quan sát anh rất lâu, trong bóng tối đôi mắt sáng rực dần dần trở nên
u ám, sắc mặt tĩnh lặng như giếng sâu không dao động. Chú Đức khẽ ho một tiếng:
“Chú sớm đã biết anh có lý tưởng cao, nhưng vẫn không sao quên được bộ dạng cứng
rắn không chịu thua của anh hồi nhỏ. Thôi, chú Đức không ép làm khó anh
nữa”.
Đã nói đến thế này, cả hai người đều cảm thấy có chút khó xử bất lực, Khương
Thượng Nghiêu đứng dậy xin ra về, chú Đức gật đầu: “Để Quang Diệu đưa về”.
Xe ra đến đầu đường của thị trấn, một chiếc xe con khác lao từ trên đường cao
tốc xuống, khi đi ngang qua xe của Quang Diệu đột ngột phanh gấp lại. Xe bên kia
kéo cửa kính, hình như có quen biết với Quang Diệu, hỏi: “Quang Diệu, nửa đêm đi
đâu thế?”.
Khuôn mặt lờ mờ hiện ra trong bóng tối nhìn khá quen, nhưng Khương Thượng
Nghiêu không nhớ ra được là đồ đệ nào của chú Đức, chỉ thấy bộ dạng bực mình của
Quang Diệu: “Có chuyện, về rồi nói”, nói xong kéo cửa kính xe lên đạp ga phóng
đi.
Chẳng biết Quang Diệu vẫn luôn đứng canh ở cửa sau có nghe được mấy phần câu
chuyện giữa anh và chú Đức hay không, suốt đường đi Khương Thượng Nghiêu vẫn nói
chuyện phiếm với Quang Diệu, nhưng cả hai như có thỏa thuận ngầm không ai nhắc
tới chuyện tối nay. Đến dưới khu nhà mình ở, Khương Thượng Nghiêu xuống xe nói
lời tạm biệt, Quang Diệu gọi “Đợi đã”, rồi nhảy xuống xe, lấy một gói giấy được
bọc vuông vắn từ ghế sau ra đưa cho anh.
“Nghe nói cô Khương đến từng nhà trong khu để hỏi vay tiền. Chú Đức rất giận,
nói nhà cậu có việc mà không tìm chú. Cái này cậu cầm đi, chú Đức đã nói rồi,
coi như cho vay, bao giờ có thì trả.”Quang Diệu nghĩ một lúc rồi nói: “Câu này
là chú vừa dặn tôi phải nói lại với cậu: ‘Nói với tiểu tử đó rằng, đừng nghĩ cầm
tiền của chú là phải bán mạng cho chú, đây là tiền cho vay, cho vay vì nó đã gọi
ta là chú suốt mười năm nay’, nguyên văn như thế”.
Khương Thượng Nghiêu cầm chặt bọc nặng trịch đó, nhất thời không biết nên
phải trả lời thế nào. Cảm động có, bất lực có, áy náy có… phức tạp, tâm trạng
rối bời.
Quang Diệu nhìn rõ tâm trạng của anh lúc này, khẽ thở dài, nói: “Chuyện này
nói trắng ra là mỗi người mỗi chí hướng, cậu cũng đừng trách chú Đức, chú làm
vậy cũng là vì anh em”.
Khương Thượng Nghiêu cười, đặt gói giấy kia lại tay Quang Diệu: “Nhờ anh nhắn
lại với chú Đức là tôi cảm ơn. Số tiền này tôi tạm gửi ở chỗ chú, khi cần tôi sẽ
tự mình qua lấy”.
“Cậu…” Quang Diệu tức giận lắc lắc đầu: “Anh đi đây, có việc gì cứ gọi
anh”.
Theo thói quen Khương Thượng Nghiêu nhìn về phía tầng cao nhất của khu nhà
đang thi công, căn hộ này giá quá cao, anh không trả nổi. Trong đêm vắng sao,
anh đứng nơi cửa sổ phòng mình, nhìn lại một lần nữa, để xác định chắc chắn sự
lựa chọn của bản thân là đúng đắn.
Có điều trong lòng anh vẫn day dứt những lời tâm can hiếm thấy của chú Đức.
Tại sao lại phải giãi bày lương tâm của mình với anh? Tại sao lại cho anh biết
nội tình bên trong của Nhiếp gia và hoàn cảnh lúc này?
Còn nữa, khuôn mặt của người đàn ông gặp ở đầu đường hôm nay, đầu anh mập mờ
nhớ nhưng lại không sao gọi được tên và nhớ ra lai lịch của người đỏ. Anh cứ có
cảm giác như mình vừa bỏ lỡ mất điều gì, và quan hệ vô cùng lớn.
Khắp thành phố hoa của cây dương như tơ liễu bay phủ đầy mặt người.
Thành phố nhỏ Vấn Sơn luôn bị bao trùm bởi một màu xám nhàn nhạt, mỗi năm khi
tiết trời xuân hạ giao nhau, quang cảnh mùa xuân yêu kiều như thế này luôn xuất
hiện, khiến con người Vấn Sơn vốn quen ăn to nói lớn thẳng thắn khi gặp nhau ngữ
điệu cũng mềm mại đi vài phần.
Chỉ có sông Tích Sa đang phải chuẩn bị đón mùa mưa lũ tới gần, nước sông cuồn
cuộn chảy hối hả, lộ rõ vẻ dã tính và sự bất kham của tự nhiên.
Mọi thứ xung quanh không có gì thay đổi, vẫn như những năm xưa. Khương Thượng
Nghiêu không biết sự sốt sắng của mình xuất phát từ đâu, như đang chờ đợi mà
đồng thời lại như đang lo sợ. Anh đổ tội cho mã cổ phiếu mà mình dốc hết khả
năng ra mua không lên như anh đã dự tính, vẫn cứ ổn định ổn định và ổn định mãi.
Nhưng cũng rất khó giải thích vì sao lại có cảm giác nhẹ nhõm mỗi khi theo tàu
rời khỏi Vấn Sơn, cùng cảm giác mệt mỏi trào dâng mỗi khi tàu cập ga chuẩn bị
được về nhà.
Dù mẹ có giữ kín như bưng chuyện xảy ra thời trẻ, nhưng anh cũng đoán được
phần nào câu chuyện qua tâm trạng bị dồn nén trong nhiều năm của mẹ. Năm đó mẹ
anh tham gia vào đội đi Tứ Tử Vương Kỳ (2), có lẽ quen cha anh trong ngày hội
Na-Ta-Mu (3). Hồi nhỏ mỗi khi bị mắng bị đánh, anh lại có suy nghĩ bỏ nhà đi tìm
cha, sau này lớn lên anh mới dần hiểu được tâm tư của mẹ, nên cũng điềm đạm
hơn.
(2) Tứ Tử Vương Kỳ nằm ở trung bộ của Khu tự trị Nội Mông.
(3) Ngày hội Na-Ta-Mu: Ngày hội của người Mông Cổ.
Nhưng mỗi lần chạm tay lên những hoa văn tinh tế trên vỏ dao, trong anh vẫn
có một mong muốn mãnh liệt được một lần đặt chân lên đất quê hương, muốn biết
cảm giác thật khi đôi chân đứng ở đó và nhìn bãi cỏ trải rộng tới tận chân
trời.
Nhất là trong một năm đầy biến động bất an như năm nay.
Bà thấy anh vừa về chưa được mấy phút đã lại định ra ngoài, liền truy hỏi:
“Đi tìm Cảnh Trình phải không? Thằng bé này! Ngày nào cũng về nhà rất muộn, hôm
trước nửa đêm mới về nhà còn cãi mẹ một trận, mẹ nó hôm qua sang khóc lóc với
bà. Thằng bé này tới lúc phải để mắt đến nó rồi, cứ tiếp tục thế này sao được
chứ?”.
Khương Thượng Nghiêu nghe thấy vậy vội đứng lại, túi hành lý nhỏ trượt khỏi
vai, hỏi bà: “Khi cháu ở nhà thấy nó cũng rất quy củ mà, sao lại…”.
Bà lắc đầu thở dài: “Thằng bé này giờ chỉ cháu mới bảo được thôi, nó chẳng
nghe lời ai cả, dì Diêu nó cũng không coi ra gì”.
“Bà, cháu đi hai ngày thôi.” Khương Thượng Nghiêu tính ngày rồi mới chần chừ
nói: “Bao giờ về cháu sẽ đi tìm Cảnh Trình”.
Đến Tứ Từ Vương Kỳ cả đi lẫn về cũng chỉ mất hai ngày, anh không có tham vọng
tìm lại dấu vết của chuyện cũ, chỉ là có thứ gì đó cứ sôi sục trong lòng, không
đi một chuyến thì khó có thể trở lại bình thường.
Đến ga tàu, anh chào hỏi mấy người đồng nghiệp quen, đang định đi thẳng vào
nhà ga, thì bị dòng người dài chặn mất đường.
Giữa những đầu người đen sì nhấp nhô nổi bật một cái đầu bóng loáng nhẵn
thín, vô cùng gây chú ý.
Bên cạnh người đó rõ ràng được bảo vệ bởi một đám vệ sĩ, trông rất oai phong.
Khương Thượng Nghiêu khẽ sững lại, nhận ra đó chính là tên Vu béo, nhớ đến những
lời mà chú Đức ngầm nhạo báng hắn vờ tỏ ra mình có uy thế liên hệ với tình cảnh
thực tế trước mắt, bất giác không nén được muốn cười.
Một loạt xe con đỗ cách cửa ra vào nhà ga không xa chắc chắn là đang chờ để
đón tên họ Vu kia, dẫn đầu là một chiếc xe Mercedes-Benz kiểu cũ, người trên xe
dường như nhìn thấy tên họ Vu, vội mở cửa xe đi ra nghênh đón.
Khi Khương Thượng Nghiêu nhìn rõ mặt của người đó, trái tim anh giật thót,
liếc nhìn sang chiếc xe Toyota màu tím sẫm bên cạnh, lúc ấy trái tim anh đột
ngột như bị ai đó giơ tay ra bóp chặt. Anh cố gắng kìm nén sự hoảng loạn trong
lòng, chăm chú nhìn cho tới khi đoàn xe đó đi khuất, mới chầm chậm thả bước về
phía một cửa hàng nhỏ bên cạnh cửa ra vào, mua chai nước và bao thuốc ngồi xuống
chiếc ghế dài.
Hít nicotine vào phổi, cảm giác tê liệt sau khi bị chấn động mạnh cũng dần
dần tan biến.
Cuộc nói chuyện bập bõm mà anh nghe được giữa chú Đức và tên Vu béo trong
rừng Vấn Sơn hồi sau Tết lại thấp thoáng vang lên bên tai, khuôn mặt đôn hậu của
tên Vu béo và nụ cười giảo hoạt của Tang Cẩu cùng ánh mắt thiết tha chờ đợi của
chú Đức cùng lúc chồng lên nhau, khuếch đại rồi dần dần mờ di.
Trong lúc hỗn loạn, Khương Thượng Nghiêu nhất thời không nghĩ thông được
những tình tiết trong đó. Chỉ biết là trong trận tập kích ác liệt, anh phải làm
chút gì dó, chứ không phải là bỏ đi. Nhưng đầu tiên, anh phải tìm ra Diêu Cảnh
Trình đã.
Nhà của Hoàng Mao nằm ở khu dân cư cũ của Vấn Sơn. Sau khi đến trường Nhất
Trung không tìm thấy Diêu Cảnh Trình, dựa vào ký ức mơ hồ của mình, đi qua rất
nhiều những con ngõ nhỏ, đến khi tìm được nhà Hoàng Mao đã gần đêm.
Bóng tối bao trùm, ánh sáng trong nhà Hoàng Mao không tốt lắm, khiến màu da
của Hoàng Mao càng trắng bệch hơn bình thường, còn đôi mắt càng thêm u ám.
Khương Thượng Nghiêu không có tâm trạng để quan sát gia cảnh nhà cậu ta, chỉ
hỏi: “Cảnh Trình không ở cùng cậu à?”.
Hoàng Mao tránh ánh mắt anh, thu dọn bát đũa trên bàn, đáp: “Giờ này cậu ta
đang ở lớp tự học”.
“Đừng có giở trò với anh. Cậu biết nó bao nhiêu tối không đến trường chứ.”
Nếu không gặp được chủ nhiệm lớp của Cảnh Trình, thì anh còn chưa biết tên tiểu
tử đó gan to thế nào. “Gần đây nó đang bận rộn chuyện gì? Buổi tối đi đâu?”
Giọng anh như đang thẩm vấn khiến Hoàng Mao lập tức nhướng mày lên: “Liên
quan gì đến em? Anh là anh nó, anh không biết mà lại đến hỏi em?”.
Khương Thượng Nghiêu bị cậu ta phản ứng, khẽ sững lại, rồi hạ giọng: “Hai cậu
vẫn còn làm với Tang Cẩu phải không? Nhà hàng ở phía Đông thành của Tang Cẩu tên
là gì?”.
Hoàng Mao giật mình, nhưng không nói gì, bưng đồ ăn thừa trên bàn đứng dậy.