Bây giờ ngoảnh đầu nghĩ lại, cô không phải không quan tâm mấy năm kết hôn này, chỉ là biết bản thân có quan tâm cũng không có tác dụng gì.
Cô vốn tưởng rằng ly hôn xong tất cả mọi thứ sẽ đều tốt lên, bắt đầu cuộc sống mới, nhưng xem ra, tên đàn ông chó má kia không có ý định buông tha cô.
Giống như một cái gai cắm sâu dưới đáy lòng, rõ ràng biết nó ở đâu, nhưng không nhổ ra được.
…………….
Ngày hôm sau, Nguyễn Tinh Vãn nắm bắt thời gian Chu Từ Thâm ở công ty, đến biệt thự Tinh Hồ.
Người hầu nhìn thấy cô dẫn hai nhân viên của công ty dọn nhà đến, đều toát mồ hôi rồi, chỉ có thể tìm một lý do: “Thái thái, tiên sinh đã dặn dò, người không liên quan không được vào………….”
Nguyễn Tinh Vãn cũng biết tính tình của tên đàn ông chó má kia: “Bọn họ không lên, tôi lấy xuống là được.”
Nói xong, cô kéo vali rỗng lên lầu.
Người hầu căng thẳng đi theo sau, khuyên cô giống như đôi vợ chồng trẻ đang giận dỗi nhau vậy: “Thái thái, hay là cô đợi tiên sinh về rồi hãng dọn, nếu không ngài ấy sẽ tức giận.”
“Anh ta có lúc không tức giận sao, bây giờ anh ta chính là cảm thấy đồ của tôi chiếm chỗ của anh ta, làm anh ta chướng mắt, tôi dọn đi rồi xem anh ta còn cái gì để nói.”
“Ôi, Thái thái…………….”
Người hầu thấy không khuyên được, chỉ có thể lén lút trốn đi, gọi điện thoại cho Chu Từ Thâm.
Nguyễn Tinh Vãn vào phòng quần áo, nhìn tủ quần áo trên tường, cảm thấy huyệt thái dương nhảy lên.
Đống đồ này đều dựa theo kích cỡ của cô làm ra, nhưng cô chưa bao giờ mặc, cũng không có một bộ nào thật sự thuộc về cô. Có điều Chu Từ Thâm bảo cô dọn đi cô cũng có thể lý giải được, nói không chừng không lâu sau nữa biệt thự Tinh Hồ sẽ nghênh đón một nữ chủ nhân mới, người ta nhìn quần áo trong tủ quần áo không thuộc về mình, nhất định sẽ không vui.
Không thể không nói, Chu Từ Thâm đúng là thể hiện nhuần nhuyễn tư tưởng chủ nghĩa tư bản, một chút cũng không lãng phí sức người sức của. Nguyễn Tinh Vãn chỉ đặt mấy bộ quần áo vào, vali đã đầy rồi.
Cô nhìn một góc tảng băng này, đột nhiên có chút hối hận lúc ấy sao lại xúc động đồng ý một mình đến dọn.
Bây giờ tốt rồi, đừng nói lấy toàn bộ quần áo trong tủ quần áo này đi, chỉ riêng cái vali này thôi, cô cũng không có cách nào xách xuống.
Đúng lúc cô không biết nên làm thế nào, người hầu cầm điện thoại đi tới: “Thái thái, tiên sinh tìm cô.”
Nguyễn Tinh Vãn nhận lấy, đột nhiên có chút bất lực: “Chu tổng, tôi…………..”
Giọng người đàn ông không mang theo một chút độ ấm nào truyền tới: “Không cần dọn nữa.”
Nguyễn Tinh Vãn không nghĩ tới còn có loại chuyện tốt này, sững sờ một lúc mới nói: “A?”
Chu Từ Thâm lạnh lùng giễu cợt: “Quý Hoài Kiến thiếu quần áo cho em mặc sao?”
“………………”
Không đợi Nguyễn Tinh Vãn trả lời, Chu Từ Thâm đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Nguyễn Tinh Vãn cầm điện thoại một lúc lâu còn chưa hồi phục tinh thần, anh ta lại ăn phải cái gì vậy?
Thật lâu sau, Nguyễn Tinh Vãn mới nhận mệnh thở dài một hơi, lấy quần áo vừa đặt vào vali ra, đặt lại chỗ cũ.
Người hầu ở bên cạnh nói: “Thái thái, cô và tiên sinh vẫn còn cãi nhau à, cô cũng biết tính tình của tiên sinh mà, có điều trong lòng ngài ấy vẫn luôn nghĩ về cô, không thì cũng sẽ không……………..”
Nguyễn Tinh Vãn quay đầu lại cười cười: “Không cãi nhau, chúng tôi đã ly hôn rồi.”
Người hầu nghe vậy ngẩn ra, đại khái là không ngờ tới lại ầm ĩ nghiêm trọng đến như vậy.
Trong lúc cô ta đang phân tâm, Nguyễn Tinh Vãn đã thu dọn xong quần áo, kéo vali xuống lầu rồi.