Hàn Hiểu chưa bao giờ nghĩ rằng tên mình
có thể được thốt lên với vẻ khao khát cố gắng kìm nén như thế. Trong lúc đó cô
cảm thấy cảm động không nói nên lời.
“Không sao, đều là của người khác.” Hình Nguyên ngồi
thẳng dậy, kéo cô vào lòng.
Ánh sáng quá yếu ớt nên Hàn Hiểu không nhìn rõ thái độ trên mặt anh, nhưng cô
không thể lơ là với mùi máu trong xe. Cô đưa tay cẩn thận chạm vào bụng anh rồi
đưa tay chạm lên ngực, cũng may, áo những chỗ đó đều khô.
Bỗng nhiên tay của cô bị Hình Nguyên giữ lại. Anh cúi người ghé sát vào tai cô
nói với giọng chỉ đủ hai người nghe thấy, “Đừng trêu chọc anh ở đây, còn có
người ngoài.”
“Anh…” Hàn Hiểu giận không thể cắn anh một cái cho bõ tức. Con người này vì
sao lại có thể vô trách nhiệm nói lung tung khi cô lo lắng cho anh như thế? Hàn
Hiểu gạt tay anh ra bởi vì lúc bị anh giữ tay lại, đầu ngón tay của cô chạm vào
một thứ gì đó dinh dính trên áo anh.
Tay Hàn Hiểu hơi run, Hình Nguyên không buồn để ý nắm lấy tay cô, xoa lên áo
mình, “Không sao thật mà, nếu có chảy máu cũng chỉ là vết thương cũ thôi.”
Tay Hàn Hiểu được anh cầm, tim cô cũng như có một bàn tay vô hình nắm chặt lấy,
cô cảm thấy vô cùng đau đớn. Thấy anh cầm tay mình đưa lên môi hôn, Hàn Hiểu
muốn rơi lệ.
Hình Nguyên cắn nhẹ lên đầu ngón tay cô, giọng điệu vui vẻ, “Anh nói này, không
phải là em bị hành động anh hùng cứu mỹ nhân của anh làm cho cảm động chứ?”
Hàn Hiểu không nói gì, người cô dần dần dựa sát vào anh, vùi đầu vào lòng anh.
“Hiểu Hiểu?” Tay Hình Nguyên vỗ nhẹ lên lưng cô, “Lần này chỉ là những vết
thương nhẹ thôi, gần như không chảy máu, hoàn toàn không có vấn đề gì to tát.
Em không khóc đấy chứ?”
Tay Hàn Hiểu dang ra ôm chặt lấy người anh.
Hình Nguyên dường như ngừng thở, yên lặng hồi lâu rồi ôm chặt lấy cô với tâm
trạng phức tạp. Đây là lần đầu tiên cô ôm anh.
Đuôi tóc vẫn còn ướt, Hàn Hiểu dựa người vào cửa sổ, không để tâm cầm khăn bông
lau tóc.
Rèm cửa sổ thêu hoa bằng tơ tằm được cô mở ra. Bên ngoài cửa sổ là thảm cỏ được
cắt tỉa gọn gàng, phía xa là một bể bơi rất rộng phản chiếu ánh đèn màu vàng ấm
áp, giống như một tấm gương lung linh màu sắc. Mấy tòa biệt thự im lìm dưới rặng
cây, đã gần nửa đêm, chỉ còn vài căn phòng có ánh sáng. Không gian yên lặng và
tĩnh mịch, dường như ngay cả ánh đèn cũng mơ màng buồn ngủ.
Đây là thánh địa nghỉ dưỡng rất nổi tiếng ở ngoại ô thành phố T có tên là Băng
Dụ Câu, cách thành phố hai giờ đi xe, là nơi những người giàu có thường đến để
hưởng thụ. ở đây không những không có xe buýt, ngay cả taxi cũng không có. Hàn
Hiểu ở thành phố T nhiều năm nhưng cũng chỉ mới nhìn qua ảnh trên các tạp chí
thời trang.
Không biết vì sao Hình Nguyên lại đưa cô đến đây, Hàn Hiểu cảm thấy không yên
tâm nên cũng không có tâm trạng để ngắm cảnh đẹp. Nghe thấy có tiếng nước chảy
mơ hồ trong nhà tắm, Hàn Hiểu bất giác nghĩ: vết thương lần trước của anh ấy
vẫn chưa lành, có lẽ khi tắm… sẽ gặp nhiều bất tiện.
Hàn Hiểu lấy đầu ngón tay vuốt tóc đã gần khô, thở dài khe khẽ.
Cô vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng có anh ở đó nên cô thấy yên tâm hơn. Anh ở không
xa cô, cô có thể nghe thấy những tiếng động do anh ấy tạo ra, có thể ngửi thấy
mùi thuốc lá trong không khí, nồng ấm, khô ráo và hơi cay, giống như con người
anh vậy. Khi bắt đầu tiếp xúc, mùi này khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khó
chịu, giận rằng không có cách nào làm cho anh biến mất. Nhưng thời gian trôi
qua, bất giác cô lại nghiện nó, không thể rời xa những lúc cảm thấy cô đơn. Nếu
phải cai, cơ thể sẽ cảm thấy rất đau đớn…
Tiếng nước chảy trong phòng tắm không biết đã ngừng từ lúc nào, khi Hàn Hiểu
nhận ra điều đó, một người đã bước lại đằng sau cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng,
cơ thể của anh vẫn còn mang đầy hơi nước.
“Đang nghĩ gì thế?” Giọng anh vang lên, hơi thở phả lên tai cô, giống như bị
châm lửa, Hàn Hiểu biết mặt mình đang ửng hồng.
Ngực anh áp sát vào lưng cô, chỉ cách một làn áo khoác mỏng, dường như cô có
thể cảm nhận thấy cơ thể của anh.
Gần nhau như… không hề có khoảng cách.
Hàn Hiểu ngửi thấy mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, do dự chạm lên mu bàn tay
của anh, gọi nhỏ tên anh: “Hình Nguyên…” Không phải với ngữ điệu cứng cỏi mà
rất dịu dàng mềm mại, ngọt ngào như những sợi kẹo bông.
Hình Nguyên ôm cô chặt hơn và hôn nhẹ lên gáy cô, hơi thở của anh ấm nóng.
Cảm giác tê cứng như bị điện giật lan tỏa khắp người, Hàn Hiểu dường như không
đứng vững được, dựa vào lòng anh. Hình Nguyên xoay người cô lại, nâng cằm cô
rồi hôn. Lông mày, mắt, mũi, môi anh như ngọn lửa lưu lại trên da cô.
Cô không có cách nào tránh né anh, cũng không đủ sức để tránh né, chỉ có thể để
ngọn lửa ấy thiêu đốt da thịt và đi sâu vào huyết mạch.
Khắp người cô nóng như lửa.
Đầu lưỡi của Hình Nguyên không gặp bất kỳ sự kháng cự nào và được cô đón nhận,
trong giây lát dường như mất hết cả lý trí.
Tay của Hình Nguyên đưa vào trong áo cô, dịu dàng vuốt ve.
Hàn Hiểu yếu ớt vịn vào vai anh, cảm thấy môi anh đang trượt từ trên cổ xuống
ngực cô, cô không kiềm chế được gọi tên anh thành tiếng, “Hình Nguyên…”
Hình Nguyên đứng thẳng người, hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh khiến cho cả người cô nóng như có lửa đốt. Lưng Hàn Hiểu dựa vào
cửa kính lạnh lẽo, phía trước là cơ thể nóng bỏng của anh, lạnh lẽo và nóng
bỏng, dục vọng khiến cho những tiếp xúc cơ thể trở nên khó có thể cưỡng lại.
Da của Hình Nguyên vẫn còn hơi nước, vết thương đã được băng lại, buộc mấy vòng
đơn giản trên đầu vai. Cách một lớp băng gạc, không thể nhìn thấy gì. Nhưng
nhìn vào đôi mắt đầy dục vọng đang thiêu đốt của Hình Nguyên, Hàn Hiểu cảm thấy
miếng vải băng vết thương đó trở thành một nét vô cùng quyến rũ trên người anh,
cô không kiềm chế được cảm giác muốn đưa tay chạm lên đó.
Hình Nguyên cầm lấy tay cô, từ từ để tay cô trượt trên ngực mình. Hàn Hiểu muốn
thu tay lại nhưng bị anh nắm chặt…
Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, chỉ có thể thuận theo tay anh.
“Hiểu Hiểu…” Hình Nguyên cắn lên vành tai cô, hơi thở nóng hổi, “Có muốn
không?”
Hàn Hiểu chưa bao giờ nghĩ rằng tên mình có thể được thốt lên với vẻ khao khát
cố gắng kìm nén như thế. Trong lúc đó cô cảm thấy cảm động không nói nên lời.
Hàn Hiểu ôm lấy cổ anh, không thốt lên được câu nào.
Ga trải giường bằng lụa mát lạnh như nước. Hàn Hiểu theo bản năng thu hai tay
lại ép sát vào ngực anh.
Cơ thể của anh săn chắc với những cơ bắp rắn rỏi và nước da màu lúa mạch chín,
đường nét rất đẹp.
Người anh nóng rực, truyền nhiệt lên cơ thể cô. Hàn Hiểu cảm thấy như mình sắp
bị tan chảy, giống như một viên sô cô la dưới ánh nắng mặt trời, ngay cả hơi
thở cũng trở nên yếu ớt.
Đầu óc mơ màng rồi tự nhiên tỉnh táo, cảm nhận rõ từng va chạm của anh trên
người mình. Hàn Hiểu không nén được run rẩy, những cảm giác lạ lẫm đến với cô,
rất rõ ràng rồi lại biến mất trong chớp mắt, chỉ lưu lại một cảm giác đau đớn
mơ hồ nhạt dần đi giữa hơi thở của hai người.
Hình Nguyên hôn cô say đắm…
Những khoái cảm khiến cho người ta mê muội và lấp chìm cảm giác đau đớn. Cơ thể
cô đón nhận một thứ gì đó hoàn toàn mới mẻ đi vào trong xương tủy…
Giây phút đó, Hàn Hiểu cảm thấy rõ ràng con người ngày hôm qua của cô đang rời
xa dần…
Đang mơ màng, có gì đó chạm lên trán cô, mềm mại và ấm áp.
Hàn Hiểu sợ ngứa rụt cổ lại rồi đưa tay gạt ra, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng
cười nho nhỏ.
Hàn Hiểu mơ hồ mở mắt, đôi mắt đen sâu thẳm của Hình Nguyên nhìn cô như đang
cười.
Hàn Hiểu ngạc nhiên nhìn anh rồi đỏ mặt.
Hình Nguyên cúi người xuống hôn lên môi cô, cười nói: “Sao lại đỏ mặt? Em nên
chủ động hôn anh rồi nói với anh: ‘Chúc anh buổi sáng tốt lành, darling.’”
Hàn Hiểu trợn mắt nhìn anh. Cô vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng vì bị anh trêu nên
không còn cảm thấy một chút buồn ngủ nữa, tri giác bắt đầu được hồi phục. Vì
thế… những hồi ức của đêm qua hiện lên trong đầu cô.
Hàn Hiểu vùi mặt vào trong gối, không dám nhìn anh, cũng không muốn để anh nhận
ra mình ra đang nghĩ gì.
“Chậc chậc, học theo thói quen của chim đà điểu không phải là tốt.” Tay Hình
Nguyên vuốt ve lưng cô, cười nhỏ, “Em nghĩ em trốn vào gối thì anh không ra tay
được sao?”
“Anh… đồ hạ lưu!” Hàn Hiểu không động đậy, mặt cô vùi trong gối nóng ran.
Tay Hình Nguyên vuốt ve lưng cô, nói có vẻ rất thành thật, “Em xem này, lưng em
biến thành màu đỏ rồi…
Hàn Hiểu không nhẫn nhịn được nữa, trợn mắt nhìn anh, “Anh không thật thà một
chút được sao? Không sợ vết thương bị mở miệng à?”
“Đây được coi là vết thương sao?” Hình Nguyên thờ ơ nhìn vết băng bó trên vai,
cười tít mắt, “Em đang thương anh phải không?”
Hàn Hiểu không vui lườm anh, đưa tay nhẹ nhàng chạm lên chỗ băng bó, “Có thật
là chỉ bị thương nhẹ thôi không?”
“Đương nhiên? Người ta là tay súng thần mà.”
“Tay súng thần?” Hàn Hiểu ngạc nhiên, “Chẳng lẽ tay súng thần chỉ có thể làm
anh bị thương nhẹ? Lẽ nào…?”
Hình Nguyên ôm cô nằm xuống gối, lười biếng nhếch mày cười nói: “Em hôn anh,
anh sẽ kể tất cả cho em nghe.”
Hàn Hiểu không biết làm thế nào trợn mắt nhìn anh, do dự giây lát rồi tiến lại,
vội vàng đặt lên môi anh một nụ hôn. Lúc đang định ngẩng đầu lên, đầu anh bị cô
giữ lại, đầu lưỡi của anh đã không kiêng dè khám phá miệng cô.
Nụ hôn của anh nóng rực như mặt trời mùa hè, chỉ trong chớp mắt đã thiêu đốt
hết dưỡng khí, làm bùng cháy ngọn lửa ngầm ẩn sâu trong cơ thể.
Gò má cô đỏ bừng, mắt sáng long lanh như nước.
Ngay cả cô cũng không biết lúc này cô xinh đẹp như thế nào, đó là suy nghĩ của
anh, chỉ cần nghĩ như thế cũng đủ để nhiệt độ cơ thể anh tăng nhanh.
“Em là… của anh.” Hình Nguyên hôn cô, “Của một mình anh.”
Hàn Hiểu muốn phản bác lời anh nói, nhưng ánh mắt anh như thiêu như đốt, sáng
rạng ngời khiến cô không thốt lên được thành lời. Hàn Hiểu ôm lấy cổ anh, nép
sát người vào lòng anh…
Cảm giác đau đớn được thức tỉnh rồi nhanh chóng biến mất. Thay vào đó là một
đợt sóng khiến người ta say, vô bờ vô bến. Trí óc trở nên mơ màng, cơ thể rơi
vào nơi sâu thẳm của dục vọng…
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu qua rèm cửa tạo thành một vầng ánh sáng trên cơ
thể mướt mồ hôi của anh.
Đây là người đàn ông đẹp nhất mà Hàn Hiểu từng gặp, cao lớn và rắn rỏi, từng
tấc thịt mềm mại như một con báo với vẻ quyến rũ hoang dã. Ngay cả làn da màu
lúa mạch chín cũng mang hơi nóng của mặt trời, làm tăng thêm vẻ hấp dẫn của
anh.
Hàn Hiểu dựa vào lòng anh, nhẹ nhàng cắn lên tay anh, “Anh đã nói là sẽ kể tất
cả cho em nghe.”
Ngón tay của Hình Nguyên chạm lên môi cô, thấy gò má cô ửng hồng, không nén
được cười thành tiếng, “Anh đã nói như vậy thật sao?”
“Anh…”
“Được, được, anh nói cho em.” Hình Nguyên kéo cô vào lòng, “Nào, chúng ta sẽ
nói từ đầu. Em muốn biết chuyện gì?”
Hàn Hiểu nghĩ, “Anh nói đến tay súng thần đó có phải là trợ thủ của ông ba Mạnh
không? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Người đó…” Hình Nguyên dựa đầu vào gối, thở dài, “Người khác đều gọi cậu ta
là ‘Quân sư’, có người gọi là ‘bàn tay trái’, thực sự là một tay súng thần.”
“Anh ta bị anh mua chuộc à?” Hàn Hiểu nghi hoặc nhìn anh.
Hình Nguyên bật cười lắc đầu, “Sao thế được! Ngoài tín ngưỡng, không điều gì có
thể làm động lòng cậu ta.”
Hàn Hiểu không hiểu, “Tín ngưỡng? Có nghĩa là sao?”
Hình Nguyên có vẻ hơi đau đầu, chau mày lại, “Đó là chuyện liên quan đến tính
mệnh của người ta, không thể nói kỹ lưỡng được. Em chỉ cần biết người này rất
giỏi là được rồi. Cậu ta cũng không tốt bụng để cho anh một con đường sống, anh
chỉ dùng thông tin quan trọng để đánh đổi với cậu ta thôi.”
Hàn Hiểu vẫn không hiểu, nhưng Hình Nguyên đã nói đến chuyện liên quan đến tính
mệnh nên cô cũng không gặng hỏi nữa, “Thế chuyện liên quan đến tính mệnh của
người ta có liên quan gì đến anh không?”
Hình Nguyên kiên quyết lắc đầu, “Không có!”
Hàn Hiểu thấy yên tâm, nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Ở đây… rốt cuộc có an toàn
không?”
Hình Nguyên vừa lấy đầu ngón tay nghịch tóc cô vừa cười tỏ ý không tán thành,
“Đây là tài sản của Vu Thị, trừ khi ba Mạnh muốn lật mặt với Vu Thị, nếu
không…” Thấy sắc mặt căng thẳng của Hàn Hiểu, Hình Nguyên cười nói, “Yên tâm,
những việc này có anh lo, em không phải bận tâm.”
Hàn Hiểu lườm anh, không vui nói: “Bận tâm? Em bận tâm đến việc đó được sao?
Em…” Nói đến đây, cô giật mình, miệng mở to rồi vội vàng ngồi dậy tìm quần
áo.
“Em làm gì thế?” Hình Nguyên nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô, không nén được
cười thành tiếng, “Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu? Không phải là em bị cái gì đó nhập vào
người đấy chứ?”
“Anh mới bị nhập vào người!” Hàn Hiểu vừa vội vàng lao ra khỏi chăn lấy áo, vừa
quay đầu lại trợn mắt nhìn anh, “Anh là công tử thì hiểu gì? Em là tầng lớp
công nhân, nhiều ngày như vậy không đi làm, chắc chắn em sẽ bị mắng. Kết quả
bình chọn cuối năm của em… Tiền thưởng cuối năm của em… Hỏng rồi hỏng
rồi…”
Hình Nguyên kéo cô vào lòng, thái độ của anh có vẻ hơi đau lòng, “Vừa mới thoát
chết đã nhớ đến chút tiền thưởng đó? Hiểu Hiểu, em không thể nhìn thoáng hơn
được sao?”
“Còn mẹ em…” Hàn Hiểu ôm đầu vùi vào ngực anh, “Chắc chắn mẹ em sẽ lo lắng
chết mất… Còn Vodka của em… Mau! Đưa em mượn điện thoại…”
Hình Nguyên cầm tay cô cắn một cái, “Anh đã nói trước, em là một cô gái rất
ngốc nghếch! Đợi em nghĩ ra những việc này, rau cải cũng ôi rồi. Anh đã bao che
cho em rồi… Cô gái ngốc nghếch!”
“Sao?” Hàn Hiểu nhìn anh với vẻ khó tin, hoàn toàn quên mất việc hỏi anh sao
lại dám cắn tay cô, “Anh bao che cho em rồi? Mẹ em, cơ quan của em? Anh làm thế
nào?”
Hình Nguyên liếc nhìn cô, cười với vẻ ngang ngược, “Xin anh đi, xin anh anh sẽ
nói cho.”
Hàn Hiểu căng mắt chờ đợi, nghe thấy câu nói này không kiềm chế được tức giận,
“Em xin anh giở trò mới mẻ hơn được không? Có mỗi một câu nói này, nói hơn một
lần rồi? Anh không chán sao?”
Hình Nguyên chăm chú nhìn cô, sau đó bình thản gật đầu, “Không sao, tạm thời
vẫn chưa chán.”
Hàn Hiểu trợn mắt nhìn anh, nghiến răng, Cuối cùng Hình Nguyên cũng cười lớn
thành tiếng, “Em nghĩ xem, đương nhiên trước khi anh đến nhà ba Mạnh anh đã nói
với họ rồi. Anh nói đưa em đi kiểm tra sức khỏe, anh cũng nói với tổng giám đốc
Lưu như thế. Còn về Vodka, mẹ của chúng ta nuôi, không chết đói đâu.”
Hàn Hiểu lườm anh, “Mẹ em không nói gì sao?”
Hình Nguyên liếc nhìn cô, cười đầy ẩn ý, “Có. Nhưng nói gì… thật sự anh không
thể nói cho em được.”
“Hình Nguyên! Tóc Hàn Hiểu dường như dựng đứng lên.
“Đừng tức giận, đừng tức giận,” Hình Nguyên cười ôm Hàn Hiểu vào lòng an ủi,
“Lại đây, để anh thay em lên kế hoạch ăn gì trong bữa sáng. Đồ tây nhé? Ở đây
có món trứng cuộn với bánh mỳ phô mai Pháp của Ý rất nổi tiếng, em có muốn ăn
thử không? Không muốn? Em chắc không? Đồ Trung Quốc, anh nhớ là có món cháo và
cơm trứng…”
Hàn Hiểu không còn tức giận nhiều nữa. Nghe thấy anh tích cực giới thiệu các
món ngon nổi tiếng của Băng Dụ Câu, bỗng nhiên cô nhớ ra một câu hỏi, “Vu
Dương… của nhà anh đâu?”
Hình Nguyên cụt hứng, lạnh lùng hừ một tiếng, “Cô ta? Bị cắt làm nhân bánh bao
rồi.”
“Hình Nguyên,” Hàn Hiểu mất kiên nhẫn, “Xin anh đấy, anh bình thường một phút
được không?”
“Được!” Hình Nguyên véo cằm cô, cười thoải mái, “Nhìn mặt em, anh có thể bình
thường một phút rưỡi.”
Hàn Hiểu trợn mắt nhìn anh, “Vu Dương… đã thoát ra ngoài chưa?”
Hình Nguyên ừ một tiếng, mặt mày không vui, “Con bé này lần này chơi quá đà,
cho dù anh bỏ qua, trong nhà còn có rất nhiều đao phủ đang xếp hàng đợi cô ta.
Bị cắt làm nhân bánh bao vẫn còn là nương tay!”
Nhìn lên thấy sắc mặt lo lắng của Hàn Hiểu, Hình Nguyên làm như không có việc
gì xảy ra, giúp cô mặc áo, “Không nói đến cô ta nữa. Lại đây, để chồng tương
lai của em giúp đỡ em.”