Nếu thực sự tình yêu có thể nuôi dưỡng, vì
sao mình thích anh ấy lâu như thế, cố gắng đến gần anh ấy lâu như thế mà chỉ có
thể nuôi dưỡng một thứ tình cảm mập mờ.
Công việc nghiệm thu công trình giai đoạn đầu không
hết hai mươi tám ngày.
Thiết bị không lớn, sau khi kết thúc nghiệm thu công trình giai đoạn đầu, bên
thi công công trình kỳ hai vẫn đang trong quá trình kiểm tra riêng từng thiết
bị. Nhân dịp máy bay trực thăng đưa đến sàn thi công hai người thiết kế của viện
thiết kế nên Hồ Đồng là tổng giám sát lấy lý do chuẩn bị tài liệu cho giai đoạn
hai, đưa Hàn Hiểu về đất liền.
Hôm đầu tiên rời khỏi sàn thi công, Hàn Hiểu kéo Quách Dung Dung đi chợ suốt cả
một buổi chiều, không phải là kiểu cưỡi ngựa xem hoa, đi rồi lại dừng mà là một
quá trình đi liên tục chen hết chỗ này đến chỗ kia một cách đáng sợ.
Quách Dung Dung rất mệt nhưng Hàn Hiểu vẫn rất háo hức.
“Không phải là cậu vừa rời sàn thi công sao?” Quách Dung Dung vừa than thở, vừa
ôm lấy cột ở cửa chợ, sống chết cũng không chịu bước đi, “Cậu không về nhà ngủ
một giấc, chen chúc giữa dòng người này làm gì?”
Hàn Hiểu khoác tay cô, trả lời rất hùng hồn, “Bởi vì vừa rời sàn thi công nên
mới cảm thấy rất thích những chỗ đông người, chen thế nào cũng không đủ.”
Quách Dung Dung nhìn cô dò xét, “Thật ra cậu muốn đến phòng tranh của La Thanh
Phong đúng không?”
Hàn Hiểu bị sặc cô ca, ho hai tiếng rồi nói: “Nói linh tinh gì thế?”
Muốn đi thì tất nhiên là muốn đi, nhưng cô vẫn không biết nên gặp anh ấy với
thái độ như thế nào… Cô cảm thấy chẳng qua anh ấy muốn thử chấp nhận cảm giác
được cô thích mà thôi, nói đến điều khác… rõ ràng là tự lừa mình.
Hàn Hiểu biết trong mắt rất nhiều người, đừng nói một nụ hôn, ngay cả sự đụng
chạm về cơ thể cũng chỉ là một món ăn đơn giản mà thôi. Nếu La Thanh Phong cũng
nghĩ như thế, hoặc là… sau một tháng suy nghĩ, La Thanh Phong đã từ bỏ sự tò
mò với câu hỏi ngốc nghếch “Thế nào là thích thật sự”, cô xuất hiện trước mặt
anh liệu có phải là chuyện đáng buồn cười không?
Bỗng nhiên Hàn Hiểu nhận ra rằng “cô đơn” là một điều vô cùng đáng sợ, cô đã bị
cảm giác này ngăn trở ý định dốc túi đánh ván bạc cuối cùng, sau khi về đất
liền, cô bắt đầu lùi bước. Cô biết, cuộc sống một tháng trên sàn thi công đã
phá tan ý chí “kiên cường” trong lòng cô. Con người bây giờ của cô nhạy cảm hơn
trước rất nhiều và sự cô độc hơn bất kỳ lúc nào. Nếu bây giờ La Thanh Phong
chăm chú nhìn cô với ánh mắt ấm áp một lần nữa, cho dù trong đó có tình yêu hay
không, cô sợ cô sẽ lao mình vào đó.
Như vậy sẽ không còn cách nào cứu vãn được.
Vì thế, càng đến gần anh cô càng sợ hãi.
Quách Dung Dung vỗ lưng cô, nét mặt đầy tâm sự, “Thật ra có một chuyện mình
không dám nói với cậu. Trước khi cậu lên sàn thi công, La Thanh Phong đã gọi
điện cho mình hỏi về cậu. Mình cảm thấy anh ấy bắt đầu để ý đến cậu, không biết
điều này có phải là việc tốt với cậu không…” Nói xong rồi thở dài, “Anh ấy có
gọi điện cho cậu không?”
Hàn Hiểu giả vờ như không nghe thấy câu cuối ngốc nghếch này bừng tỉnh, cảnh
tượng trước mắt rõ ràng là một cơ hội tốt, “Mình nói với cậu này, tình cảm luôn
là thứ thà đánh cược còn hơn chịu thua, cậu đã thua rồi. Thật ra… La Thanh
Phong không có trách nhiệm với mối tình câm của cậu.”
Hàn Hiểu cúi đầu không nói gì.
Quách Dung Dung nghĩ là cô khóc, nâng mặt cô lên mới thấy mặt cô đờ đẫn.
Thái độ như vậy khiến Quách Dung Dung càng lo lắng hơn, “Hiểu Hiểu…”
Hàn Hiểu lắc đầu, có vẻ như đã tĩnh tâm trở lại. Ngẩng đầu nhìn Quách Dung
Dung, cô nói một câu rất đáng thương: “Khó chịu.”
Quách Dung Dung thở phào, “Không sao, để mình đưa cậu đi thư giãn một chút.”
Rượu bạc hà màu xanh trong ly thủy tinh thon dài, màu sắc và hương vị rất tinh
tế, có cảm giác dường như hoàn toàn vô hại. Nhưng khi nhân viên phục vụ mang
lên ly thứ hai có ý tốt nhắc nhở cô, rượu bạc hà “Bách Hương Quả” có pha rượu
vodka.
Hàn Hiểu không để ý. Thật ra, khi cô nghe thấy hai chữ “bạc hà”, cô cảm thấy
mình cần thứ đồ uống mát lạnh này để giảm nhiệt.
Cô cảm thấy mình bị mụ mẫm đầu óc nên cần tỉnh táo trở lại.
Khi Hàn Hiểu uống ly rượu bạc hà thứ hai thì cô đã thấy hoàn toàn thoải mái.
Bên cạnh cô là Quách Dung Dung, đối diện là Mạch Lâm và bác sỹ nhi khoa – Hừ,
bác sỹ nhi khoa Từ Thiên Lâm. Gặp người này, Hàn Hiểu cảm thấy hơi có lỗi,
nhưng uống xong rồi, ý định xin lỗi của cô đã biến mất trên chín tầng mây. Hơn
nữa, xin lỗi gì chứ? Xin lỗi vì mình không yêu được anh ta sao?
Hàn Hiểu áp trán lên ly rượu lành lạnh, cười một tiếng.
Mạch Lâm có vẻ không yên tâm, liên tục dùng mắt ra hiệu cho Quách Dung Dung,
Quách Dung Dung giả vờ như không thấy. Người lớn ai không có lúc buồn lòng? So
với việc để những buồn phiền trong lòng giày vò thần kinh, không bằng vui vẻ
say một trận. Sự tồn tại của quán rượu không phải là vì tác dụng này sao?
Mạch Lâm bắt đầu đá chân Quách Dung Dung dưới gầm bàn. Quách Dung Dung bị anh
giục, quay sang hỏi Từ Thiên Lâm, “Bác sỹ Lâm, anh nói xem, làm việc trên sàn
thi công ngoài biển có bị áp lực lớn về tâm lý không?”
Bác sỹ Lâm dường như biết vì sao cô hỏi như vậy, liếc nhìn Hàn Hiểu đang say,
gật đầu có vẻ thấu tình đạt lý, “Hệ số nguy hiểm rất cao, cường độ kỹ thuật
cũng cao. Dù sao Hàn Hiểu cũng đi lần đầu, uống một ít để giải tỏa áp lực tinh
thần cũng không sao. Sau này, dần dần thích ứng là được.”
Quách Dung Dung đắc ý
dương cằm về phía Mạch Lâm. Mạch Lâm đang định than thở với cô thì chuông điện
thoại của cô vang lên. Quách Dung Dung cầm điện thoại chạy ra ngoài.
“Cô gái không thông minh này…” Mạch Lâm bĩu môi, “Thiên Lâm, nói thật, anh
vẫn còn may mắn hơn tôi. Mặc dù Hiểu Hiểu hơi ngốc nhưng tính tình rất tốt.”
Bác sỹ nhi khoa nhìn trộm Hàn Hiểu, cười ngại ngùng.
Lúc Quách Dung Dung quay lại, ly rượu bạc hà thứ tư của Hàn Hiểu đã được uống
hết một nửa.
Quách Dung Dung có vẻ
không yên tâm, vừa cướp lấy ly rượu của cô, vừa lườm Mạch Lâm, “Hàn Hiểu, mình
nghe nói trà hoa quả của Bách Hương Quả rất nổi tiếng, còn có tác dụng làm đẹp,
chúng ta đổi sang uống trà hoa quả thôi.”
Hàn Hiểu giữ lại ly rượu, nghiêng đầu phản đối: “Bác sỹ Từ vừa nói, uống một ít
cũng không sao.”
Quách Dung Dung vừa tò mò vừa buồn cười, “Chúng ta nói chuyện bao nhiêu lâu,
cậu chỉ nghe thấy mỗi câu này thôi sao.”
Hàn Hiểu dựa người lên ghế sô pha, hơi rượu bốc lên khiến cô hoa mắt. Hàn Hiểu
cảm thấy mình đang dựa vào một đám mây, chao đảo, ngay cả trái tim cô cũng lơ
lửng. Cảm giác cô đơn khi đối mặt với mặt biển rộng vô bờ bến khi ở trên sàn
thi công lại đến với cô. Có những thứ sau khi uống rượu trở nên nặng nề khiến
người ta không sao chịu nổi.
“Ra tết là mình hai mươi tám tuổi rồi.” Hàn Hiểu dựa vào vai Quách Dung Dung
thở dài, “Công việc khô khan, cuộc sống khô khan, mình sẽ trở thành một cô gái
già khô khan. Không có người nhà ở bên, không có nhiều tiền, không có nhà,
không có sắc, không có tình yêu, không có con, không có vui vẻ… Mất công việc
cũ, công việc mới bước đầu khiến người ta không chịu đựng nổi… Quách Dung
Dung, bỗng nhiên mình phát hiện ra mình không có gì cả…”
Quách Dung Dung đau lòng trước điệu bộ của Hàn Hiểu, ôm lấy vai cô nhẹ nhàng an
ủi, “Công việc mới rất tốt, cậu rất được trọng dụng. Mình cũng chưa có con mà,
đúng không? Còn về tình yêu, cậu có thể nuôi dưỡng dần dần với bác sỹ Từ…”
Có thể nuôi dưỡng sao? Hàn Hiểu dựa vào vai cô thở dài. Nếu thực sự tình yêu có
thể nuôi dưỡng, vì sao mình thích anh ấy lâu như thế, cố gắng đến gần anh ấy
lâu như thế mà chỉ có thể nuôi dưỡng một thứ tình cảm mập mờ.
Rốt cuộc còn thiếu điều gì?
Bỗng nhiên có người cầm lấy tay cô.
Đó là một bàn tay dài và mềm mại. Hàn Hiểu nhìn bàn tay trong giây lát rồi
nghĩ: Đây là tay một người đàn ông. Theo tay người đó nhìn lên, cô thấy La
Thanh Phong đang mím môi, ánh mắt yên lặng nhìn cô với tâm trạng khó hiểu.
Hàn Hiểu bật cười to, “Quách Dung Dung, Dung Dung, mình đúng là không cứu được
nữa rồi. Đầu óc mình, có vẻ có vấn đề rồi. Mình có ảo giác rồi.”
Quách Dung Dung bối rối nhìn Hàn Hiểu nói lung tung rồi lại nhìn khuôn mặt
nghiêm nghị của La Thanh Phong, vội vàng phân bua, “Hiểu Hiểu, xin lỗi, mình
không cố ý bán cậu. Thật sự mình không muốn nói cho anh ấy biết chúng ta đang ở
đâu…” Nhưng nếu không nói, Hàn Hiểu uống rượu bạc hà như uống nước ở đây cũng
không phải là tốt.
La Thanh Phong nhấc Hàn Hiểu đứng dậy, không nói lời nào bước ra ngoài.
Hàn Hiểu không còn chút sức lực nào, nhìn thấy những nét căng thẳng trên mặt La
Thanh Phong, dường như anh đang tức giận. Phía sau, Quách Dung Dung và Mạch Lâm
vụng về cố gắng an ủi bác sỹ nhi khoa Từ Thiên Lâm đang sắp phát khùng…
Bỗng nhiên Hàn Hiểu cảm thấy, tất cả mọi bức tranh đều không thực như thế.
Khi những hưng phấn do uống rượu chìm lắng xuống, đầu óc cô trở nên choáng
váng. Hàn Hiểu loạng choạng đi theo sau La Thanh Phong, không biết anh đưa cô
đi đâu. Cô cũng không quan tâm đi đâu, nếu có thể đi mãi như thế này…
Người mềm nhũn, cô nghe thấy có tiếng động.
Hàn Hiểu cố gắng mở mắt, hình như đang ở trong xe. La Thanh Phong đang bước
sang một bên, kéo cửa xe, ngồi vào trong ghế lái.
Trong không gian khép kín chỉ có hai người, không khí rất mờ ảo. Hàn Hiểu chớp
mắt, trong lòng nghĩ quả nhiên nuôi dưỡng với anh ấy chỉ có thể ra điều như thế
này… Ánh đèn mờ của “Bách Hương Quả” chiếu lên mặt anh, trong mắt anh có
những tia sáng long lanh khiến người khác phải rung động. Hàn Hiểu đầu óc mụ
mẫm đưa tay lên, La Thanh Phong chớp mắt, kéo tay cô đưa lên môi hôn.
Hơi ngứa, Hàn Hiểu không chịu được lùi lại phía sau.
Mặt La Thanh Phong ghé sát lại gần cô. Trong mắt anh có gì đó dao động như sóng
nước.
“La Thanh Phong…”
Đầu óc Hàn Hiểu mụ mẫm, trước khi kịp nhận thức được điều gì, cô đã ôm lấy cổ
anh và hôn lên đó.
Không ai hy vọng một người mới hôn lần thứ hai đã có sự thuần thục. Hàn Hiểu
như một con thú cắn lấy môi anh, không giống như đang tìm kiếm gì đó mà như
muốn trút tất cả mọi giận hờn lên đó một cách vụng về.
Trong miệng cô vẫn còn lại mùi hương mát lạnh của rượu bạc hà, khi anh chạm vào
đầu lưỡi cô, Hàn Hiểu rên lên nhè nhẹ, mắt cô nửa nhắm nửa mở rơi vào một
khoảng mông lung.
Bất giác, ngay cả anh cũng có một chút gì đó thay đổi. Có gì đó sinh ra trong
lòng La Thanh Phong khiến cho tim anh rung động, ngay cả khao khát hôn cô cũng
trở nên mạnh mẽ hơn… La Thanh Phong hôn cô rồi dừng lại trên cổ cô.
Cách một làn da mỏng, dường như có thể nghe thấy tiếng máu đang chảy.
La Thanh Phong thở một hơi thật sâu, vùi mặt vào cổ cô. Anh muốn nói với cô,
lúc đầu là sự tò mò muốn chứng thực, nhưng bây giờ đã khác. Trước khi bắt đầu
nụ hôn này, trước khi anh nhìn thấy cô quay đi không ngoảnh đầu nhìn lại bên
kia đường… Anh ôm chặt lấy cô, thở gấp bên tai cô, “Hàn Hiểu, lúc em không ở
đây anh thường nhớ đến em. Anh cảm thấy mình bắt đầu hơi thích em rồi.”
Vẫn chưa đi ra khỏi khu nhà, Hàn Hiểu nhìn thấy chỗ Quách Dung Dung thường đứng
có một chiếc xe Jeep màu xám rất quen. Mặc dù Hàn Hiểu không giỏi nhận diện xe,
nhưng chiếc xe này… thật sự không cần phải cố gắng để nhận ra.
La Thanh Phong đang đứng dựa vào cửa xe hút thuốc, nhướn lông mày cười khi nhìn
thấy cô.
Ánh nắng buổi sáng ấm áp như nhuộm một màu vàng chanh nhạt trên người anh, ngay
cả các đường nét trên khuôn mặt của anh cũng có vẻ dịu dàng hơn.
Hàn Hiểu quen anh rất lâu, nhớ anh cũng rất lâu, đường nét trên khuôn mặt anh
cô nhớ rõ như lòng bàn tay. Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, cô vẫn cảm thấy khó
thở, dường như cô bị ánh sáng làm cho lóa mắt. Hình ảnh hiện lên trước mắt đã
được cô tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, đột nhiên biến thành sự thật
trong một buổi sáng trong trẻo với ánh nắng đẹp đẽ. Ngay cả con đường đi qua
không biết bao nhiêu lần cũng được nhuộm một màu sắc vô cùng rạng rỡ.
Một buổi sáng không khí trong lành, tràn ngập ánh nắng màu vàng nhạt. Mùa hè đã
qua nhưng mùa thu vẫn chưa tới, ngay cả một làn gió vuốt ve trên gò má cũng
mang vẻ ấm áp.
Người đó đứng ở bên đường, nở một nụ cười nhìn cô. Cô chỉ biết đứng nhìn yên
lặng, trái tim cô cũng đã say rồi.
Đúng là hoàn mỹ. Khi Hàn Hiểu đang đứng nhìn người ấy một cách ngốc nghếch,
trong đầu cô chỉ hiện lên hai chữ. Có lẽ cuộc sống vốn có màu xám, tuy nhiên
cũng vì những thời khắc hoàn hảo như thế này mà ngay cả những áng mây trên bầu
trời cũng như kéo dài vô tận.
Trong cuộc sống có những thời khắc thật lung linh, đột ngột đến khiến cho người
ta trở tay không kịp.
Lúc này Hàn Hiểu cảm thấy mình giống như một diễn viên phụ chưa bao giờ dám tin
mình sẽ có cơ hội xuất hiện trên sân khấu, khi cô đứng dưới ánh đèn, cho dù đã
chuẩn bị tinh thần từ rất lâu, cô cũng không sao bình tĩnh để nói ra những lời
cần nói.
Vì quá để tâm, nên cô lo sợ diễn hỏng hơn bất kỳ ai.
Bên kia đường, La Thanh Phong vứt điếu thuốc, làm động tác tay ra hiệu bảo cô
đứng đó đợi, anh lái xe Jeep quay đầu rồi dừng lại trước mặt cô.
Hàn Hiểu cảm thấy có một thứ gì đó như một dòng nước ấm áp trào dâng trong lòng
nhưng không biết phải nói gì liền đưa tay chỉ vào chỗ anh vừa đứng, “Anh vừa
vứt thuốc bừa bãi, chính mắt em nhìn thấy.”
La Thanh Phong cười nhỏ, “Anh luôn phải có khuyết điểm gì đó đúng không? Nếu
không thì hoàn mỹ quá, đẹp trai, tài giỏi, không những có tiền mà tính cách
cũng tốt đến mức không có lời nào để nói…”
Những lời này là do người khác nói khi theo đuổi anh ấy sao? Hàn Hiểu liếc nhìn
anh, “Còn tự cao tự đại!”
“Cũng được, tính vào đó. Nếu chỉ có khuyết điểm vứt thuốc lá lung tung thì vẫn
còn là quá hoàn mỹ.” La Thanh Phong đợi cô đóng cửa xe xong, lại gần giúp cô
thắt dây an toàn. Ngón tay anh dài, đặc biệt là khi cầm đồ gì đó trông rất nho
nhã. Hàn Hiểu nghĩ, đây là đôi tay của một nhà nghệ thuật đích thực.
Anh tiến sát lại gần cô, Hàn Hiểu dường như có thể cảm thấy hơi thở của anh.
Mặt cô bất giác đỏ lên.
Khoảng cách rất gần, giữa cô và anh có một luồng điện mơ hồ khiến cô như ngừng
thở.
“Anh nghe thấy rồi.” La Thanh Phong nhìn xuống cười nho nhỏ.
“Gì?” Hàn Hiểu không kịp phản ứng lại với lời anh nói. Nghĩ rằng nói chuyện sẽ
giúp cho không khí giữa họ quay trở lại bình thường, nhưng khi anh ngước mắt
lên, nói với cô bằng một giọng vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp bốn chữ “tiếng tim em
đập” luồng điện giữa hai người càng mạnh hơn.
Hàn Hiểu cũng nghe thấy. Tim cô đang đập nhanh với một tốc độ chưa từng thấy
trước đây, dường như chỉ một giây nữa thôi có thể nhảy ra ngoài xuyên qua lồng
ngực cô. Có lẽ tim đập quá nhanh khiến cô mất sức nên không chớp được mắt nữa,
chỉ biết ngạc nhiên nhìn anh đang tiến lại ngày càng gần và hôn lên môi cô.
Một nụ hôn rất nhẹ nhàng, mềm mại tựa lông hồng.
Môi của anh chạm lên môi cô, trong hơi thở vẫn còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt,
rời khỏi môi cô, chăm chú nhìn cô rồi tiếp tục nhẹ nhàng cắn lên môi cô.
“Hàn Hiểu,” La Thanh Phong đỡ tay lên gáy cô, cười nho nhỏ, “Đây là lần đầu anh
hôn em giữa ban ngày, em không phải căng thẳng như thế. Anh có thể khiến cho
người ta sợ hãi như thế sao?”
Hàn Hiểu cảm thấy đỏ mặt là một biểu hiện rất trẻ con, nhưng lúc này cô không
sao kiểm soát được, mặt và cổ cô đang nóng rực lên, lông mi rung rung và không
dám nhìn anh.
La Thanh Phong lại cắn lên môi cô, nói như thở dài: “Làm thế nào bây giờ, anh
thấy em thật sự rất ngon.”
Hàn Hiểu mở to mắt nhìn anh, gò má đỏ hồng giống như trái cây chín đỏ trông rất
đẹp.
“Được rồi, chúng ta đi ăn sáng thôi.” La Thanh Phong có vẻ tiếc nuối buông cô
ra, “Em muốn ăn gì?”
Chủ đề nói chuyện không dồn lên mình nữa nên Hàn Hiểu cảm thấy thoải mái hơn
rất nhiều. Dựa vào ghế lái phụ nghĩ một lát, cô quay sang nói: “Có một cửa hàng
bánh kẹp thịt rất ngon trên phố ăn vặt, năm ngoái Quách Dung Dung đưa em đến đó
ăn một lần.”
La Thanh Phong vui vẻ nói: “Được, vậy thì ăn bánh kẹp thịt, dù sao anh cũng
chưa ăn bao giờ.”
Đợi đến lúc xe rẽ ra
đường lớn, đột nhiên anh không nghĩ ngợi gì thốt lên một câu: “Trông em rất
gầy, thật ra khi ôm anh thấy em cũng có da thịt.”
Suýt chút nữa Hàn Hiểu bị sặc, người đàn ông bên cạnh cảm thấy rất thú vị khi
thấy cô phản ứng như thế, cầm chắc vô lăng và cười không ngớt.