Khi tỉnh lại Tô Cẩm thấy toàn thân mềm nhũn, mũi dường
như vẫn còn bị kích thích bởi mùi thuốc mê, có vẻ buồn nôn.
Bên ngoài trời tối đen, không có ánh sáng đèn, đường
đi rất xóc. Người ngồi bên cạnh đang cúi đầu ngủ gật, nhìn khuôn mặt thì có lẽ
là Mạnh Vãn Đình.
Họ đang ngồi trên xe đi trên đường cao tốc. Chỗ ghế
lái và ghế bên cạnh đều có người ngồi, trong bóng tối, Tô Cẩm chỉ có thể mơ hồ
nhận ra đây là hai người đàn ông, hơn nữa còn là những người mà cô không quen
biết. Trong không gian nhỏ hẹp đầy lạ lẫm, lạnh lẽo và không có thiện ý.
Đầu đau kinh khủng, Tô Cẩm sờ chiếc chìa khóa vàng
trên cổ rồi lại mơ hồ ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy một lần nữa thì trời đã sáng
rồi. Họ vẫn ở trong xe, Mạnh Vẫn Đình đang chau mày cầm một hộp sữa, nhìn thấy
cô đã tỉnh, tiện tay vứt cho cô sữa và bánh mỳ, vô cùng lạnh lùng bảo cô: “Ăn
sáng đi”.
Tô Cẩm không hề có cảm giác khó chịu, nhưng tay chân
vẫn bải hoải. Cô không muốn ăn, nhưng theo bản năng cô biết, trong hoàn cảnh
này, mình không nên chống lại bất cứ người nào thì sẽ an toàn hơn. Dù sao cô
cũng cần thức ăn để bổ sung năng lượng. Nếu tay chân mệt mỏi thì cô sẽ không
thể làm được gì.
Tô Cẩm lặng lẽ ăn bữa sáng đơn giản, tinh thần ổn hơn
rất nhiều. Cô để ý thấy người đàn ông ở ghế lái nhìn cô qua kính chiếu hậu, ánh
mắt lạnh lẽo, có vẻ như dò xét, chỉ nhìn nhanh một cái rồi lại quay đi. Người
này khoảng trên dưới ba mươi tuổi, cao to. Người đàn ông ngồi bên ghế lái phụ
thì không quay đầu lại, giống như là cô không hề tồn tại, thái độ thờ ơ rất
giống Mạnh Vãn Đình. Khi lái xe châm thuốc cho ông ta, người này hơi nghiêng
đầu lại, Tô Cẩm nhìn thấy tóc ông ta đã hoa râm. Dường như người đó đã nhiều
tuổi, khuôn mặt tròn đặc trưng của người già, Tô Cẩm đoán khi ông ta cười có lẽ
là rất hòa nhã.
Trời càng lúc càng sáng hơn, trên đường thi thoảng có
xe và người đi lại, dáng vẻ rất vội vàng, không có ai để ý đến họ. Đường cũng
không rộng, rẽ lòng vòng không biết là đang đi đâu. Hai bên đường có nhiều cây
to, ở phía xa là cánh đồng với từng mảng màu xanh và vàng. Mặc dù không biết là
trồng cây gì, nhưng cảnh vật trước mắt khiến đầu óc thoải mái hơn.
Hình như đã đi khỏi thành phố T rất xa rồi, họ đang
hướng về phía nam. Hầu hết, cảnh vật hai bên đường đều rất hoang vắng, có chỗ
còn không có đường nhựa. Kiểu trốn chạy này khiến Tô Cẩm cảm thấy có một chút
vui mừng: Rõ ràng là họ đang trốn chạy, như vậy có nghĩa là có người đang đuổi
theo. Như vậy ngày mai, ngày kia, rất có khả năng cô sẽ được tự do.
Có hy vọng thì những ngày tiếp theo còn có thể bước
tiếp. Tô Cẩm sờ chiếc chìa khóa vàng trên cổ, trong lòng nghĩ: Chỉ cần họ giữ
mạng sống cho cô thì vẫn còn hy vọng. Đối với một tù nhân mà nói, không những
không phải chịu ngược đãi, thậm chí còn không bị quát mắng, chỉ có một câu:
“Mày thật thà một chút, đừng có ép tao phải dùng đánh thuốc mê. Thứ đó mà dùng
nhiều thì mày sẽ bị biến thành kẻ ngu đần”.
Chế độ đãi ngộ đối với cô như thế này đã là rất tốt
rồi.
Khi trời sập tối vào ngày thứ hai, phía cuối con đường
núi xuất hiện một ngôi làng nhỏ. Trong làng có không đến một trăm người, khói
bếp trong bóng chiều khiến người ta có cảm giác nhàn nhã như thoát ra khỏi thế
giới bên ngoài.
Xe chạy đến chỗ trống ở ngoài làng, dừng ở bên ngoài
bức tường khu vườn của một nhà. Tường chỉ cao bằng nửa thân người, từ ngoài có
thể nhìn thấy một cái sân rất sạch sẽ, một chiếc ghế dài đặt dưới gốc cây hồng,
một người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế.
Vừa nhìn thoáng qua, Tô Cẩm cảm thấy người này hơi
quen. Đến khi xe dừng lại trước cửa, người này nghe thấy tiếng động ngẩng đầu
lên nhìn, lười biếng đứng dậy. Tô Cẩm lúc đó mới nhớ ra người này hóa ra là
Mạnh Hằng Phi mà mình đã gặp trong bệnh viện, nhưng… nhìn có vẻ không giống
lắm. Trong ấn tượng của cô ngày hôm đó, Mạnh Hằng Phi là một đứa trẻ mới lớn,
nụ cười rất tươi sáng. Nhưng người đàn ông trước mắt, mặc dù môi đang nở nụ
cười nhưng nụ cười đó lại không thoải mái, khi nhìn người khác còn có vẻ hơi u
buồn trong ánh mắt.
Lẽ nào người này còn có một người anh em song sinh?
Mạnh Hằng Phi xỏ dép chầm chậm đi ra, hai tay để lên
nóc xe cười với người đàn ông ngồi trên ghế phụ lái, “Sao bây giờ mới đến? Con
đến sớm trước bố cả nửa ngày rồi.”
Người đàn ông ngồi trên ghế phụ lái lặng yên nhìn đánh
giá cậu ta, hồi lâu sau mới nói: “Ra được là tốt rồi”.
Mạnh Hằng Phi nghe câu nói này xong quay sang nhìn Tô
Cẩm cười, “Dù sao thì ông Sáu cũng đỡ cho tôi một phát súng, tôi đã lo xong cho
ông ấy trên đường rồi. Người đàn ông của cô đúng là một gã độc ác. Trốn trong
gia đình họ Mạnh nhiều năm như thế, hóa ra là một thỏi vàng! Mạnh Hằng Vũ đúng
là có mắt như mù!”. Câu nói nghe có vẻ rất cay nghiệt, nhưng lại nở ra một nụ
cười lương thiện vô hại. Tô Cẩm muốn trốn ra phía sau lưng nhưng Mạnh Hằng Phi
đã đưa tay qua cánh cửa xe đang mở giữ chặt lấy cằm cô. “Tôi nghĩ thằng đó đã
biết cô ở trong tay tôi rồi, cô nói xem hắn có thèm quan tâm đến cô không?”.
Tô Cẩm bị đau, cố đẩy tay cậu ta ra nhưng cậu ta mạnh
quá không thể nào đẩy ra được. Trong mắt Mạnh Hằng Phi lộ ra thần sắc ngày càng
đáng sợ. “Loại người như hắn rất biết quan tâm đến đại cục, tôi nghĩ hắn ta sẽ
chấp nhận hy sinh cô thôi.”
Tô Cẩm đau đến mức như muốn chảy nước mắt, nghe đến
câu cuối cùng không nhịn được, cố gắng hỏi một câu: “Cậu nói Lục Hiển Phong
sao?”.
“Đồ gái thối tha”, Mạnh Hằng Phi tát cô một cái, “Lại
còn giả vờ ngốc nghếch?!”.
Cằm Tô Cẩm đang bị giữ chặt, lại bị tát một cái cô cảm
thấy mắt nảy đom đóm, nửa mặt nóng và sưng lên, nhưng mắt vẫn không mở ra, ngay
sau đó lại bị thêm một cái tát, giọng của Mạnh Hằng Phi cay nghiệt và ác độc
như muốn róc xương róc thịt cô: “Người đàn ông của cô không phải là đóng kịch
rất tài sao? Tôi muốn để hắn ta xem khi người phụ nữ của hắn ta ở trong tay tôi
thì hắn sẽ đóng kịch như thế nào?”.
“Được rồi, được rồi.” Là giọng của Mạnh Vãn Đình, với
một chút mất kiên nhẫn. “Em không kiên nhẫn được à? Đừng để chị phải coi thường
em.”Bàn tay kẹp lấy cằm Tô Cẩm lập tức nới lỏng ra, hai tay Mạnh Hằng Phi chống
lên nóc xe, liếc nhìn Mạnh Vãn Đình cười nhạt. “Có bao giờ chị coi trọng tôi
đâu? Chẳng qua tôi chỉ là một hạt giống lẫn vào trong nhà họ Mạnh, nếu không
phải là người mẹ xuất thân cao quý của chị mất sớm thì có lẽ bây giờ tôi đang
chờ chết ở một góc ẩm ướt hôi hám nào đó rồi. Mạnh Vãn Đình, đừng nghĩ rằng chị
giả bộ lạnh lùng thì người khác sẽ coi chị là thánh mẫu…”
“Đủ rồi!” Người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ hét lên.
“Vốn dĩ còn ra hồn người, bây giờ càng ngày càng không ra gì!”
“Vốn dĩ?!” Mạnh Hằng Phi liếc nhìn ông, nhún vai không
thèm để ý. “Vốn dĩ… đó là con giả vờ ngốc nghếch cho bố xem. Bố không muốn sao?
Thế thì con lại giả vờ cho bố xem nhé.”
“Thiếu gia.” Người đàn ông lái xe mở miệng nói. “Bây
giờ chúng ta đi đâu?”
Trong mắt người khác, người lái xe nói ra câu này hoàn
toàn là để phân tán sự chú ý của Mạnh Hằng Phi, nhưng rõ ràng Mạnh Hằng Phi lại
không thấy như vậy. Cậu ta kéo lại cổ áo, nói ra vài câu không giấu được sự đắc
ý: “Hôm nay ở đây, ngày mai đi”.
Lái xe nhìn Mạnh Hội Đường, đang định hỏi tiếp thì
Mạnh Hằng Phi đã nói thêm: “Nơi này có vẻ nguy hiểm nhưng trên thực tế lại rất
an toàn. Bố cứ yên tâm giao việc này cho con”.
Mạnh Hội Đường cúi đầu hút thuốc không trả lời. Ngược
lại, Mạnh Vãn Đình lạnh lùng hừ một tiếng. “Giao cho cậu sao? Giao cho cậu mạng
sống của mọi người đấy.”
Mạnh Hằng Phi rướn mày nhìn cô, “Chị có thể không đi
cùng”.
“Đủ rồi!” Mạnh Hội Đường lại lên tiếng, giọng nói
không còn nóng giận như trước, có vẻ hơi mất kiên nhẫn, thở dài. “Đã đến nước
này rồi mà còn cãi nhau, hay lắm hay sao?”
Mạnh Vãn Đình cúi đầu nói một câu: “Xin lỗi bố”.
“Chị thật biết cách giả vờ.” Mạnh Hằng Phi lười biếng
rướn mày, cười có vẻ không thèm quan tâm. “Chẳng trách chị lại quan tâm đến hắn
ta như thế.”
Mạnh Hội Đường xuống xe đóng mạnh cửa xe. Mạnh Hằng
Phi không để ý đi theo sau ông ta vào sân. Mạnh Vãn Đường liếc nhìn khuôn mặt
đầy nước mắt của Tô Cẩm, bất giác chau mày, “Xuống xe!”.
Hai cái tát khiến Tô Cẩm hơi sợ – đối với một người
chưa bao giờ bị đánh mà nói, bị người ta tát hai cái đúng là một việc to lớn.
Trong cuộc sống của cô, thậm chí có rất ít cơ hội nhìn thấy bạo lực. Lần trước
khi chiếc USB bị cướp, cô phải ngồi bên đường rất lâu mới có thể kiềm chế được
cảm giác sợ hãi run rẩy khắp cơ thể. Vốn dĩ cho rằng cảm giác sợ hãi đó mình đã
quên mất rồi, không ngờ rằng, khi bị tát hai cái, tất cả những cảm giác sợ hãi
lại đột ngột quay về với một mức độ cao hơn. Khi xuống xe, Tô Cẩm cảm thấy chân
mình hơi run, điều này khiến cô vô cùng xấu hổ.
Chỗ họ qua đêm là một ngôi nhà rất bình thường, có vài
căn phòng bằng gạch với đồ đạc rất đơn giản, được thu dọn khá sạch sẽ. Tô Cẩm
nhìn qua cửa sổ thấy có hai vợ chồng trung niên tướng mạo to béo đang vội vã
chuẩn bị bữa tối ra ra vào vào trong sân, nhìn thái độ của họ có vẻ như rất
quen biết với người của Mạnh Hội Đường. Tô Cẩm không đoán được quan hệ giữa họ,
ý nghĩ muốn cầu cứu họ tắt ngúm, dù sao bây giờ tay chân cô cũng bị còng rồi,
bên cạnh còn có Mạnh Vãn Đình, khuôn mặt vô cảm, muốn cầu cứu thì cũng lực bất
tòng tâm.
Không lâu sau, đôi vợ chồng đó đặt một cái bàn thấp ra
giữa sân, sau khi các món ăn lần lượt được mang lên, đôi vợ chồng này lui vào.
Mạnh Vãn Đình mở còng tay khóa cô vào đầu giường, ra ngoài rồi bưng vào một cái
đĩa đặt trước mặt cô. Một bên đĩa đặt hai cái bánh bao, chỗ còn lại là khoai
tây thái sợi. Mạnh Vãn Đình lấy đũa đặt vào trong tay cô, mặt không bộc lộ một
chút cảm xúc nào nói một câu: “Ăn cơm đi”.
Tô Cẩm nhìn cô ta, cô ta tránh ánh mắt của Tô Cẩm,
quay người bước ra ngoài.
Khi đối diện với cô, người phụ nữ này không nói nhiều.
Tô Cẩm không biết có thực sự là cô ta giống như Mạnh Hằng Phi nói “quan tâm đến
anh ta”. Nếu thực sự như vậy, cô ta chắc chắn sẽ không có ấn tượng gì tốt đẹp
với mình, huống hồ hôm gặp mặt, cô lại nghĩ rằng là mình trêu đùa cô ta.
Nhưng người phụ nữ này lại bảo vệ cô không biết là vô tình
hay hữu ý? Mặc dù Tô Cẩm không thể khẳng định, nhưng cô có một chút nghi ngờ:
Nếu không phải là Mạnh Vãn Đình nói giúp cô ngăn Mạnh Hằng Phi lại thì những
cái tát trên mặt cô sẽ không phải là chỉ có hai cái. Sự điên cuồng của Mạnh
Hằng Phi khi đó, bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Tô Cẩm chuyển ánh mắt từ chiếc bàn bên ngoài cửa sổ
nơi đám người đó đang ngồi về hai chiếc bánh bao. Cho dù nói như thế nào thì
vẫn cần ăn, cô cần phải có đủ sức khỏe để đón chờ bất kỳ cơ hội nào có khả năng
thoát thân.
Sau khi Mạnh Vãn Đình thu bát đũa thì không quay lại
nữa. những người ngồi trong sân ăn xong cũng đều quay về phòng mình. Cửa phòng
Tô Cẩm đã khóa ở bên ngoài, cô không thể nhìn thấy phòng của họ từ cửa sổ phòng
cô được. Cách âm của phòng không tốt, cô có thể nghe thấy tiếng nói chuyện rì
rầm trong phòng họ, nhưng không nghe rõ được họ đang nói gì.
Trời tối dần, không khí có thêm vẻ mát lạnh vốn có của
rừng núi.
Một tay Tô Cẩm bị còng, không làm được gì nhiều. Cô
dựa vào giường, thân thể mỏi mệt sau khi ăn và cả ngày tròng trành trên xe. Lúc
chuẩn bị chợp mắt thì chợt có tiếng động lớn, cửa phòng bị đẩy mạnh từ bên
ngoài.
Tô Cẩm ngạc nhiên, chưa kịp ngồi dậy thì người mở cửa
đã bước lại bên giường. Tô Cẩm vẫn chưa nhìn rõ anh ta là ai thì đã ngửi thấy
mùi rượu. Trong đêm tối thế này, mùi rượu khiến không khí trở nên đặc biệt làm
cho con người ta sợ hãi theo bản năng.
Tô Cẩm bất giác thu người lại, cổ tay vẫn bị còng vào
đầu giường, khi va vào đó thì phát ra một tiếng động. Âm thanh này kích thích
người vừa vào phòng. Hắn ta túm lấy tóc Tô Cẩm kéo về phía mình, đồng thời một
tay thò vào trong cổ áo cô, kéo mạnh.
Tô Cẩm bất chấp tất cả đẩy tay hắn ta ra, người thu về
phía sau thì lại bị hắn ta túm tóc kéo lại. Người này rất thô bạo, Tô Cẩm cảm
thấy da đầu mình sắp bị hắn ta kéo rách rồi, bất giác kêu lên thành tiếng.
Hắn ta dường như bị Tô Cẩm dùng cả tay chân chống lại
nên nổi điên, tát lên mặt cô, chửi mắng: “Đồ thối tha, mày dám cào tao?”, vừa
nói vừa kéo vạt áo của cô.
Trong tiếng kêu của Tô Cẩm đã có tiếng khóc. Cô cảm
giác thấy bàn tay của người đàn ông lạ xuyên qua làm rách áo cô, trượt xuống từ
trên cổ cô. Một cảm giác đụng chạm như rắn độc, khiến máu đông lại. Tô Cẩm vừa
cong hai chân lại, vẫn còn chưa kịp co lên thì cơ thể của hắn đã ép lên cô,
giống như một tảng đá.
“Bỏ tôi ra…” Tô Cẩm gào khóc. Mạnh Hằng Phi bị tiếng
khóc của cô làm cho phiền não, vớ lấy chiếc khăn bên cạnh nhét vào miệng cô.
Đúng lúc đó thì cửa phòng lại bật tung một lần nữa,
bóng một người đàn ông lao vào, kéo Mạnh Hằng Phi ra ngoài.
“Lý Hiểu Âu, anh dám cản tôi sao?” Mạnh Hằng Phi chửi
to. “Anh chẳng qua cũng chỉ là một con chó dưới tay lão gia thôi…”
Ngoài cửa, Mạnh Vãn Đình khoanh tay lạnh lùng nhìn cậu
ta, “Chúng ta đều là chó dưới tay lão gia, nhưng cậu thì đặc biệt hơn, cậu là
một con chó điên”.
“Đi với mẹ chị đi, Mạnh Vãn Đình, tôi ngứa mắt với chị
lắm rồi…”
Câu chửi của Mạnh Hằng Phi bị người lái xe tên là Lý
Hiểu Âu ngắt lời, “Thiếu gia, cậu mà làm ầm lên thì cả thôn nghe thấy, đến lúc
đó thì chúng ta không dễ thoát thân. Huống hồ xuống núi thì con gái đâu có
thiếu, hà tất phải là lúc này?”
“Các người thì hiểu gì?” Mạnh Hằng Phi gạt tay anh ta,
tức giận mắng. “Con bé này là người của thằng đó. Thằng đáng chết đó suýt chút
làm tao mất mạng, tao không muốn để cho hắn ta sung sướng!”
“Được rồi, được rồi.” Giọng Mạnh Vãn Đình có vẻ mất
hết kiên nhẫn. “Anh Lý, anh đưa cậu ta về, đừng để cậu ta làm ầm ĩ lên khiến
mọi người không thoát thân được.”
Lý Hiểu Âu nói một câu: “Vâng, đại tiểu thư”, rồi kéo Mạnh Hằng Phi về phòng
phía bên kia sân. Sau tiếng đóng cửa nặng nề, không gian yên tĩnh trở lại.
Mạnh Vãn Đình trầm ngâm giây lát rồi thờ ơ nói: “Cô
ngủ đi, sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa”.
Cửa phòng đóng sập lại rồi bị khóa ở bên ngoài.
Tô Cẩm kéo vạt áo ngồi thu lại trên giường. Cho đến
lúc này, cảm giác sợ hãi mới chìm lắng xuống, giống như bầu trời đêm đen kịt
bức bối khiến người ta không thể thở được.
Tên thật của Tam Kiếm Khách là Từ Khiêm, là bạn học
cùng trường với Lục Hiển Phong, khi tốt nghiệp, một người vào bộ đội. Sau khi
xa cách vài năm, do nhiệm vụ điều tra ma túy ở thành phố T mà họ liên lạc lại
với nhau. Bạn bè của Lục Hiển Phong không nhiều, người này là một trong số đó.
Mở cửa phòng khách sạn thấy mù mịt khói thuốc, Từ
Khiêm không thấy ngạc nhiên chút nào. Máy tính đang mở, đã hai đêm rồi Lục Hiển
Phong vùi đầu vào vụ án, hai mắt đỏ quạch giống như mắt thỏ.
Từ Khiêm đặt đồ ăn sáng vẫn còn nóng trước mặt anh,
liếc nhìn màn hình máy tính, không để ý nhún vai. “Hoa Sinh, cậu không cần phải
tự trách mình như thế. Mạnh Hằng Phi trốn thoát không phải do cậu, còn về phía
Mạnh Hội Đường, đó là sơ suất của mình. Mình không biết là trong phòng kho đó
lại có một con đường ngầm dưới đất như thế.”
Lục Hiển Phong lắc đầu, cầm đũa găp một miếng bánh cho
vào miệng, “Cậu không cần phải an ủi mình”.
“Ai an ủi cậu?” Từ Khiêm lấy ống hút cắm vào cốc sữa
đậu nành giúp anh, đẩy về phía trước mặt anh, tỏ thái độ không bằng lòng.
“Thành thật mà nói: Trần Thiên chết thì cả nguồn cung cấp hàng cho thành phố T
và khu vực Trung Nguyên đã bị cắt đứt – nếu chỉ là tạm thời thì chúng ta cũng
có thể thở phào rồi, các quán rượu ở thành phố T vào buổi tối ít nhiều cũng
trong sạch hơn.”
Lục Hiển Phong ăn xong bữa sáng mà không ngẩng đầu
lên, vừa lấy khăn lau tay vừa hỏi anh: “Có tin gì ở cục không?”.
Từ Khiêm nhăn mũi, “Cục nói là chúng ta phối hợp cùng
với đồng nghiệp ở An Hóa”.
Từ cửa chợ theo chiếc xe Santana màu xám bạc hướng về
phía nam, đến gần An Hóa thì mất dấu vết hoàn toàn. An Hóa có hơn mười thị
trấn, trong đó hơn một nửa là vùng núi, lại có nhiều danh lam thắng cảnh. Mặc
dù chưa đến mùa du lịch nhưng khách du lịch ra vào cũng không ít, ở nơi như thế
mà tìm người thì ai cũng hiểu là rất khó.
Từ Khiêm đưa tay gõ lên bàn hai tiếng, nói nhỏ: “Sự
thực là, mình còn một tin nữa, cậu có muốn nghe không?”.
Lục Hiển Phong nhướn mày nhìn anh, trong đôi mắt đỏ
quạch để lộ một chút hồ nghi, “Tin gì?”.
Từ Khiêm lấy ra hai điếu thuốc đưa lại một điếu rồi
nói nhỏ: “Cậu có nhớ Ngạc Lâm không?”.
“Anh ta?” Lục Hiển Phong hơi chau mày lại, “Không phải
là anh ta đang bị điều tra sao?”.
“Đúng rồi.” Từ Khiêm dùng ngón tay đang kẹp điếu thuốc
chỉ lên màn hình máy tính, “Tên tiểu tử này không biết từ đâu mà biết vấn đề
của chúng ta, có ý muốn giúp đỡ, muốn cậu gọi điện cho anh ta, nói là sẽ cung
cấp dấu vết quan trọng”.
Hai hàng lông mày sắc của Lục Hiển Phong chau lại,
trong mắt để lộ vẻ trầm tư suy nghĩ. Anh yên lặng giây lát rồi nhấc điện thoại
gọi về thành phố T, tìm cậu Vưu ở tổ điều tra ma túy. Không lâu sau, có điện
thoại gọi đến, lần này, giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia là giọng mà anh
không hề muốn nghe: “Là Lục Hiển Phong?”.
Giọng nói này khiến Lục Hiển Phong hơi ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của anh, Ngạc Lâm có vẻ ngạo mạn, nhưng giọng nói này lại rất ôn
hòa, không hề góc cạnh. Lục Hiển Phong không thể nào kết nối được sự liên quan
giữa người đàn ông có giọng nói này và con người đó.
“Ngạc Lâm?” Lục Hiển Phong hỏi một câu để xác định
lại.
“Là tôi.” Giọng Ngạc Lâm nhàn nhạt, có vẻ lo lắng,
“Tôi tìm anh là vì muốn hỏi, có phải là Tô Cẩm bị Mạnh Hội Đường bắt đi rồi
không?”
Đáy lòng Lục Hiển Phong có một vật gì đó đè nặng, tự
nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Các anh vẫn đang đuổi theo chứ?” Ngạc Lâm không thấy
anh trả lời lại hỏi, “Bây giờ các anh đang ở đâu?”.
“Vì sao anh lại hỏi câu này?” Giọng Lục Hiển Phong trở
lại bình tĩnh như trước, trước mắt giống như là bóng đêm tăm tối, “Có liên quan
gì đến anh?”.
Ngạc Lâm yên lặng giây lát rồi nói nhỏ: “Tôi có lỗi
với cô ấy”.
Lục Hiển Phong tức giận cười thành tiếng: “Anh tìm tôi
chỉ để nói cái câu vô nghĩa này sao?!”.
“Không, không phải.” Ngạc Lâm như sợ anh tắt máy, vội
vàng nói tiếp: “Người của Mạnh Hội Đường luôn liên lạc với tôi, điều này anh
cũng biết. Người tôi hay gặp nhất họ Thường, người khác gọi anh ta là Đao Bả
Tử. Cái tên này chắc anh cũng đã nghe qua rồi đúng không?”
Lục Hiển Phong không trả lời.
Ngạc Lâm lại nói tiếp: “Có lúc nói xong chuyện công
việc, tôi và Đao Bả Tử cũng đi ăn cùng nhau và nói chuyện. Thời gian này vì
muốn phát triển gia nghiệp nhà họ mạnh, anh ta đã từng nhắc đến vài địa danh
với tôi”.
Đột nhiên hơi thở của Lục Hiển Phong trở nên gấp gáp,
giọng cố gắng nói chậm lại: “Tin như thế này mà anh ta còn chia sẻ với anh thì
có vẻ như tôi đã đánh giá thấp mối quan hệ của anh với Mạnh Hội Đường”.
Ngạc Lâm tự cười, “Lục Hiển Phong, tôi biết trong mắt
anh, tôi chỉ là một kẻ bỏ đi, nhưng bây giờ coi như tôi cầu xin anh lần này,
tin tôi có được không?”.
Lục Hiển Phong cười lạnh lùng nói: “Anh lấy gì ra để
tôi tin anh?!”.
Ngạc Lâm không nói gì, thở dài, yên lặng hồi lâu rồi
mới nói nhỏ: “Cứ coi như là tôi muốn thật lòng lần này”.
Lục Hiển Phong vò đầu bứt tóc, giọng nói có vẻ hơi sốt
ruột: “Anh nói đi. Nếu lừa tôi thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh”.
“Điều này tôi tin.” Ngạc Lâm cười khổ sở. “Cho dù nói
như thế nào, cứu người là điều khẩn cấp.”
Lục Hiển Phong nhìn về phía Từ Khiêm đang dỏng tai
nghe lỏm câu chuyện giữa hai người, ra hiệu cho anh cầm sổ và bút lại, cầm lấy
bút mới phát hiện ra là tay mình đang run rẩy, vộ vàng đưa giấy bút cho Từ
Khiêm, có ý là: Mình nói, cậu ghi.
Từ Khiêm hiểu ý, vội vàng cầm giấy bút tiến lại gần
anh.
Lục Hiển Phong lấy tay đấm vào bên miệng mình, cố gắng
để cho giọng nói trở lại bình tĩnh: “Anh nói đi, tôi sẽ ghi lại”.
Ngạc Lâm nói vài địa danh, Từ Khiêm nhanh chóng ghi
lại.
“Tôi sẽ kiểm tra lại.” Ánh mắt Lục Hiển Phong nhanh
chóng nhìn một lượt các địa danh, do dự một lát rồi nói thêm một câu: “Có tin
gì của cô ấy tôi sẽ gọi điện báo cho anh”.
“Nếu cô ấy ổn thì không cần thông báo cho tôi.” Ngạc
Lâm chầm chậm nói. “Đợi bao giờ tìm thấy cô ấy, mong anh thay tôi nói một câu:
Có một người, mặc dù đã mất tư cách để quan tâm đến cô ấy nhưng vẫn luôn quan
tâm đến cô ấy.”
Tô Cẩm gần như mất ngủ suốt đêm. Thần kinh cô luôn
căng thẳng, chỉ một tiếng động nhỏ trong đêm cũng có thể làm cô giật mình.
Đêm ở vùng núi rất yên tĩnh, lắng tai nghe cũng chỉ
nghe thấy tiếng gió thổi vi vu ở trong rừng và tiếng côn trùng rinh rích kêu
trong đám cỏ dưới cửa sổ. Nếu không phải là đang ở trong tình trạng bi đát như
thế này thì Tô Cẩm sẽ cảm thấy mình đang nghỉ ngơi ở một khu nông trại nào đó –
chỉ đáng tiếc là huyệt thái dương vẫn rất đau, da gà vẫn nổi lên, mọi ngóc
ngách trong cơ thể đều lo lắng sợ hãi.
Có lẽ trước khi nguy hiểm thực sự đến, ai cũng đều cho
rằng mình có thể giữ được bình tĩnh. Tô Cẩm cũng vậy, trên đường đến đây, thậm
chí cô còn tính đến việc nhân cơ hội Mạnh Vẫn Đình ngủ say, sẽ làm như thế nào,
sau đó thoát được thân…
Nhưng đáng tiếc, việc khiến cô sợ hãi lần này đã làm
tan vỡ sự tin tưởng quá mức của Tô Cẩm vào bản thân mình.
Vốn dĩ cô thực sự sợ hãi, trong giây lát nhận ra rằng
mình không có cách nào chống lại được con quỷ đó, tuyệt vọng khóc lóc và run
rẩy, cảm thấy mọi thứ dưof như sụp đổ… điều này khiến Tô Cẩm cảm thấy xấu hổ,
nhưng theo phản ứng bản năng của cơ thể, cô hoàn toàn không bỏ cuộc.
Nếu nói những phản ứng thông thường này còn có ý nghĩa
nào đó thì ý nghĩ muốn chạy thoát của cô lại càng mạnh mẽ hơn.
Tô Cẩm dùng bàn tay tự do còn lại của mình nắm chặt
chiếc khóa vàng trên cổ, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Vấn đề nghiêm trọng nhất
bây giờ là cô đang bị còng tay vào đầu giường. Ngoài việc nhìn thấy trên ti vi,
đây là lần đầu tiên Tô Cẩm nhìn thấy còng tay, cho dù đưa cho cô dụng cụ chuyên
dụng thì chưa chắc cô đã biết mở ra như thế nào, huống hồ hiện tại trong tay cô
không có gì. Được rồi, cứ coi như cô mở được khóa, thì khả năng thoát anh khỏi
đây là bao nhiêu? Cho dù có thoát ra được, thì cô cũng không thông thuộc địa
hình, không biết chạy về hướng nào? Tô Cẩm nhớ ra đôi vợ chồng trung niên chuẩn
bị bữa ăn tối cho họ, có vẻ như hai người này rất quen Mạnh Hội Đường. Nếu
những người khác trong thôn cũng đứng về phía họ thì mình phải làm như thế nào?
Không thể hét lên. Trong hoàn cảnh như thế này, theo
bản năng cô biết nhất định không được làm kinh động đến nhiều người, có khi một
câu “cầu cứu” cũng có thể làm cô mất mạng.
Tô Cẩm cắn tay, cố gắng kìm nén cảm giác tuyệt vọng
của mình.
Không thể trốn ở chỗ nghỉ lại, thế thì chỉ có thể tìm
cách ở trên đường. Trên đường đi, cửa xe khóa, cửa sổ cũng không mở được. Thỉnh
thoảng có lúc dừng lại nghỉ, Mạnh Vãn Đình không rời cô nửa bước. Tô Cẩm để ý
dưới tay cô ta luôn có một cái hộp lớn, không biết ở đó có giấu cái gì? Súng,
hay là loại thuốc nào đó khiến người ta bị hôn mê? Lại còn cái người tên là Lý
Hiểu Âu, luôn giữ với cô một khoảng cách không gần không xa. Nếu may mắn có thể
khống chế được Mạnh Vãn Đình thì phải làm thế nào để đối phó với Lý Hiểu Âu?
Đây đều là những vấn đề.
Khi vừa rời khỏi thành phố T không phải là cô không
từng chạy trốn, nhưng tốc độ chạy của Mạnh Vãn Đình còn nhanh hơn cô, khi bắt
được cô, tay cô ta cũng rất khỏe. Lúc đó, Mạnh Hội Đường và người lái xe Lý
Hiểu Âu đều không làm gì. Từ ánh mắt của họ có thể nhận thấy, việc cô hao phí
sức lực để chạy trốn chỉ là một trò hề mà thôi.
Tô Cẩm ôm chặt hai đầu gối, vùi đầu vào đó. Nghĩ đi
nghĩ lại, cũng chỉ cảm thấy khả năng thoát thân trên đường là tương đối nhiều,
ví dụ ở trạm dừng trên đường cao tốc. Nếu hành động bất thường của mình khiến
người khác chú ý… Hy vọng rằng, hành động của mình có thể khiến người khác gọi
110 để báo cảnh sát.
Toàn thân Tô Cẩm bắt đầu run rẩy, nhưng lần này không
phải là sợ hãi. Cô nằm lên gối đầu giường, cố gắng bắt mình nhắm hai mắt lại để
nghỉ ngơi, đồng thời nói đi nói lại với mình rằng: Cho dù thế nào thì cũng
không được run sợ.