Tô Cẩm bị tiếng cửa mở đánh thức.
Cô chẳng còn tâm trí đâu mà ngủ, nhưng trong thời gian
gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, đầu óc cô căng như dây đàn, vô cùng mệt mỏi mà
không có cách nào để giải tỏa, giống như chim phải đạn sợ cành cong.
Tiếng khóa mở cửa rất nhẹ, tiếng bước chân quen thuộc
bước vào căn phòng bên cạnh, không đến hai phút sau thì lại đi ra, tiến vào
phòng tắm. Tô Cẩm lấy điện thoại dưới gối ra xem, đã hơn mười hai giờ rồi.
Theo bản năng Tô Cẩm cảm thấy có điều gì đó bất
thường. Lục Hiển Phong không về nhà thường xuyên, nếu anh về thì thường sẽ gọi
điện cho cô trước bữa ăn tối. Với những điều nhỏ nhặt này, anh luôn luôn để ý
giống như một thân sỹ.
Tô Cẩm khoác thêm áo khoác ra ngoài váy ngủ, mở cửa ra
ngoài xem.
Đèn trên tường ở phòng ngoài bật sáng. Chiếc đèn có
hình hoa ngọc lan, lúc mới nhìn có cảm giác là đồ kiểu cũ, nhưng nhìn quen rồi
lại thấy rất đẹp. Tô Cẩm luôn nghĩ đó là phong cách mà mẹ Lục Hiển Phong thích.
Phòng khách và phòng ngủ của anh đều không bật đèn, tiếng nước chảy từ phòng
tắm vọng lại, trong đêm tối nghe rất rõ ràng.
Khi Tô Cẩm đang định quay người đi, cô nhìn thoáng
thấy một chiếc áo mưa. Một chiếc áo mưa màu xanh da trời bình thường, bị vò
thành một nắm vứt ở góc phòng ngoài. Cô thấy kỳ lạ – rõ ràng là trời không mưa,
ai dùng đồ này trong thời tiết như thế. Tô Cẩm không thể không cảm thấy tò mò,
cô chú ý đến vật được bọc trong áo mưa: Lộ ra là một góc mảnh vải màu trắng
sữa, rất giống với áo sơ mi của Lục Hiển Phong. Cô nhớ là anh rất thích màu
này.
Tô Cẩm bước lại, thận trọng mở vật đó ra, màu máu đỏ
hiện ra đập vào mắt cô. Tay Tô Cẩm run lên, tấm vải được đậy lại nhưng trong
không khí vẫn còn có mùi của máu.
Tim Tô Cẩm đập thình thịch.
Cửa phòng tắm mở ra, Tô Cẩm vô thức chạy vào, dựa vào
tường, đứng lặng người.
Lục Hiển Phong đang trong tư thế lau đầu cũng cứng đờ
ở trước cửa phòng tắm, không ngờ rằng Tô Cẩm bị đánh thức. Anh chỉ mặc một
chiếc quần sa tanh rộng, nửa người trên không mặc gì. Ánh đèn phòng tắm chiếu
lại từ phía sau lưng anh làm hiện rõ những đường nét trên cơ thể anh. Mặt anh
khuất bóng, đôi mắt trầm tĩnh như dòng sông trong đêm yên tĩnh có ánh sáng yếu
ớt của những vì sao, thể hiện rõ sự mệt mỏi và cô độc.
Tô Cẩm nhìn anh, trong lòng bỗng cảm thấy xót xa, tâm
hồn dường như cảm thấy trống rỗng, chỉ nhìn anh mà không thể nói ra được một
lời.
Lục Hiển Phong chớp mắt, mí mắt cụp xuống che đi hai
đường ánh sáng, sau đó không nói gì bước đến bên sofa, lấy chiếc áo phông vắt ở
thành ghế mặc lên người. Cổ áo vừa mặc vào đến cổ, không biết bị vướng vào đâu,
anh lại bỏ áo ra khỏi đầu, tiện tay vứt sang một bên.
“Em có sợ không?” Lục Hiển Phong ngồi xuống sofa, lấy
ra hộp thuốc từ ngăn kéo bàn trà, các đường nét trên một nửa khuôn mặt giống
như được đẽo gọt, rất đẹp và cá tính. Đầu mày và mắt lộ vẻ rất lạnh lùng, sắc
như dao.
Tô Cẩm không biết nói gì, lắc đầu, tỏ vẻ rất hoang
mang. Dáng vẻ Lục Hiển Phong như thế này khiến cô cảm thấy lạ lẫm.
“Giúp anh bôi thuốc đi.” Lục Hiển Phong nhìn cô, ánh
mắt rất bình thản, lời nói cũng có vẻ khách khí, “Có biết làm không?”.
Tô Cẩm không biết. Cô chưa bao giờ bôi thuốc cho ai,
bị đứt tay, cô cũng chỉ biết dán miếng dán lên vết thương rồi chạy với tốc độ
nhanh nhất đến phòng khám. Nhưng cô vẫn bước đến ngồi xuống cạnh anh, không nói
lời nào cầm lấy bông y tế và thuốc tiêu viêm từ tay anh.
Lục Hiển Phong bật đèn ở cạnh sofa. Ánh đèn yếu ớt
nhưng đủ để nhìn rõ vết thương của anh. Toàn là vết thương ngoài da, có một vài
chỗ đã tụ máu lại. Miệng vết thương nhỏ và không sâu. Không giống như vết
thương do đánh nhau, Tô Cẩm nhớ đến chiếc áo và quần bọc trong áo mưa, trong
lòng cảm thấy nghi hoặc: lẽ nào là tai nạn xe?
Da trên người anh mỏng hơn da mặt và cánh tay, giống
như một bình mật đặt ở hướng ngược ánh sáng. Màu sắc tối sẫm, có một thứ ánh
sáng nhỏ xíu chảy ở bên trong. Tô Cẩm cảm thấy mình lại bị mất tập trung rồi.
Sự chú ý được quay trở lại với những vết thương trên cổ và gần vai, trừ khi là
ngồi đối diện với gương, nếu không thì cô thực sự rất khó làm.
Lục Hiển Phong hít thở một hơi thật sâu, người dựa vào
sofa không động đậy. Tay Tô Cẩm dừng lại một lát, rồi lại đổi một miếng bông
khác tiếp tục lau vết thương, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, “Cứ lau như thế này
thì có được không?”.
“Ừ.” Giọng Lục Hiển Phong nhàn nhạt, có vẻ như không
để ý, “Bôi thuốc rồi chúng sẽ tự lành rất nhanh thôi.”
Tô Cẩm nhớ ra trong hành lý của mình vẫn còn thuốc
tiêu viêm, đang định bôi thuốc xong thì bắt anh uống vài viên.
Có chỗ bị tụ máu, Tô Cẩm đoán sáng ngày mai chỗ đó sẽ
tím bầm lại. Vết thương được rửa nước có vẻ tái nhợt. Lúc đầu Tô Cẩm nghĩ vết
thương trên mặt anh là nặng nhất, nhưng sau khi bôi thuốc cho anh cô mới để ý
đến vết thương nặng nhất là ở tai. Một bên vành tai đã mất đi một miếng thịt,
to bằng khoảng nửa ngón tay, vết thương bị nước vào nên lại bắt đầu chảy máu.
“Có cần băng lại không?” Tô Cẩm có vẻ lo lắng, “Ở đây
bị thương khá nặng”.
Lục Hiển Phong nghĩ, “Dán một miếng băng lên là được”.
Mặc dù không khí có chút nặng nề, Tô Cẩm vẫn không
nhịn được, cười thành tiếng, “Lần này thì anh nổi tiếng rồi, đi ra ngoài đường
ít nhất có chín mươi phần trăm người đi đường quay lại nhìn, chỉ cần xem cảnh
sát trưởng mèo đen là nhận ra ngay “một tai”.”
Lục Hiển Phong không cười, nhìn cô vẻ suy nghĩ, “Nói
thế… Anh phải xin lỗi cảnh sát trưởng mèo đen. Anh có tội”.
Không khí ấm áp khiến Tô Cẩm cảm thấy nhẹ nhàng hơn,
tiện miệng hỏi anh: “Anh có tội gì?”.
Lục Hiển Phong đưa tay vuốt tóc cô, nói nhỏ: “Anh
không nên cướp bóc vào cái đêm đầy không khí của ngày lễ tình nhân đó.”
Tay Tô Cẩm run lên, ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi: “Thật
hay đùa?”.
“Thật.” Tay Lục Hiển Phong trượt xuống, vuốt má cô,
“Anh va vào một người đàn ông ở bãi đỗ xe, cướp được của anh ta năm vạn tệ, tờ
nào cũng mới tinh.”
Tô Cẩm ngạc nhiên không thốt nên lời.
“Không khí của ngày hôm đó vô cùng… khiến người ta
phạm tội.” Lục Hiển Phong nghiêng đầu nghĩ rồi cười, “Sau khi cướp được số tiền
đó tiện thể cướp luôn được cả người, lấy năm vạn tệ đó làm tiền thưởng”.
Tay của Tô Cẩm dừng lại, không ngẩng đầu hỏi: “Thực sự
là cướp rồi sao?”.
Lục Hiển Phong dùng hai tay nâng mặt cô, trên mặt hiện
ra nụ cười láu lỉnh: “Em nói thử xem?”.
Tô Cẩm tránh ánh mắt của anh, quay mặt đi vẻ không tự
nhiên, “Ai lại có thể hứng thú với một phụ nữ say rượu không tỉnh táo?”. Mặc dù
cô không có kinh nghiệm gì về chuyện ấy nhưng trong người mình có sự thay đổi
thì cô vẫn biết được. Cô đã để tâm tìm tài liệu trên mạng nên cũng hiểu biết
tương đối. Điều duy nhất không thể hiểu được là vì sao lại có được năm vạn tệ.
“Vì sao?”
“Cái gì vì sao?” Lục Hiển Phong cầm lấy miếng bông từ
tay cô, trên cánh tay vẫn còn vài vết thương, anh tự làm được, khi đang bôi
thuốc mới trả lời câu hỏi của Tô Cẩm: “Ồ, em nói số tiền đó à?”.
Tô Cẩm gật đầu, mặt có vẻ căng thẳng. Lục Hiển Phong
nhìn cô, không nhịn được cười, “Hai người cùng tiết kiệm tiền, vì sao phải đưa
cho anh ta? Rõ ràng là anh ta sai, nếu cần đưa thì phải đưa cho em. Huống hồ
tài sản của em cộng lại cũng không bằng đôi giày của anh ta. Cái việc em làm…
thật là ngốc.”
Tô Cẩm bị anh nói là “rất ngốc” khiến cô cảm thấy tức
giận, “Thế là anh đi cướp à?!”
“Đúng rồi.” Lục Hiển Phong trả lời rất khẳng khải.
“Anh đã nói là không khí hôm đó rất tuyệt, vì thế… anh trở thành kẻ cướp, coi
như là cướp của người giàu để chia cho người nghèo. Anh cảnh cáo em đấy Tô Tô,
em không được đem tiền anh cướp được trả lại? Anh không thể để lại dấu vết như
thế – trừ khi là em muốn hủy hoại tiền đồ của anh. Em có muốn không?”
Tô Cẩm cảm thấy anh nói quá lời rồi. Không biết từ lúc
nào mà vấn đề đã trở nên nghiêm trọng như vậy?
“Vì sao đến bây giờ mới nói với em?”.
“Có lẽ là hoàn cảnh ngày hôm nay hơi đặc biệt.” Lục
Hiển Phong nghiêng đầu nghĩ, “Anh không muốn giải thích với em. Vì thế, nên
thường tìm một vấn đề nào đó để làm cho em không chú ý. Huống hồ anh cũng vừa
mới nghĩ đến, những hành động của mình vào đêm hôm đó là không hề có lý trí.”
Tô Cẩm nhìn anh, “Vừa mới biết là không có lý trí
sao?!”.
Lục Hiển Phong lại gần vuốt cằm cô, nụ cười hiện lên
trong ánh mắt, “Em nghĩ xem, anh cướp tiền để tiếp tế cho em; cướp người… thì
lại phải làm nghĩa vụ của một người bảo mẫu. Mất cả tình lẫn tiền, mất cả tình lẫn
tiền… tối hôm đó anh thật là hao mòn sức lực, không phải là quả rất bận rộn rồi
sao?”.
Tô Cẩm tức giận trợn mắt nhìn anh, môi cong lên.
“Thật là không kinh tế.” Lục Hiểu Phong giả vờ thở
dài, ngón tay vuốt cằm cô đưa lên trên nhè nhẹ chạm vào môi cô, giọng nói trở
nên dịu dàng: “Tối hôm đó có lẽ là anh bị bà thầy bói nào đó ám, nếu không thì
sao lại đi làm một việc không kinh tế như vậy? Chỉ là anh không quen nhìn thấy
kẻ tiểu nhân mà thôi, sự thực là anh không hề quen em.” Mắt anh tỏ vẻ ngại ngần,
“Sự thực là anh cũng không tốt thế đâu. Em là người có quan hệ với nhà anh
Hình, lẽ ra anh định bán em cho anh ấy để đổi lấy một số thứ…”.
Tô Cẩm mắng anh: “Yêu ma!”.
Yêu ma tiến lại gần, đèn ở phòng ngoài chiếu vào mắt
anh trông như hai giọt nước. Đôi mắt sắc tựa dao có vẻ lưu luyến: “Em giận à?”.
Tô Cẩm có cảm giác không thở được. Khi anh nói khóe
miệng anh hơi cong lên, có gì đó ngọt ngào, dịu dàng hơn bình thường khiến cô
có cảm giác bị mê hoặc không thể diễn tả bằng lời.
Bên tai có một âm thanh quái dị vang lên, Tô Cẩm cố
gắng giơ tay đẩy cằm anh ra, lắp bắp hỏi lại anh: “Rốt cuộc là anh muốn làm
gì?”.
Lục Hiển Phong hôn lên tay cô, nói nhỏ: “Em nói xem
anh làm gì?”.
Tô Cẩm không nhìn thấy dáng vẻ của anh, cảm giác nếu
nhìn thì đầu óc cô sẽ bị mụ mẫm thêm. Khi muốn đẩy anh ra thì lại bị anh kéo
lại, “Tô Tô, không khí tuyệt vời như thế này, nếu cố tình bỏ qua thì thật là
đáng tiếc”.
Tô Cẩm không thoát được khỏi tay anh, nổi giận: “Rõ
ràng là anh biết em không phải là đối thủ của anh, thế mà vẫn trêu đùa em. Anh
cảm thấy thú vị lắm sao?”.
Lục Hiển Phong cười thành tiếng, “Anh trêu đùa em lúc
nào?”.
Tô Cẩm tức giận nhìn anh, “Vẫn ít sao?”.
Lục Hiển Phong sát lại gần hôn nhanh lên môi cô, “Anh
không có ý nghĩ ăn hiếp người khác. Tô Tô, anh chỉ muốn khoác lác một chút mà
thôi. Gặp phải anh hôm lễ Tình nhân không tranh thủ thời cơ mà cướp người,
em cũng nên thưởng cho anh chứ – Một thanh niên có phẩm chất tốt như anh em có
thể tìm ở đâu được?”.
Tô Cẩm muốn nói: Em cũng không lừa anh. Nhưng môi cô
đã bị anh cắn nhẹ, trong đầu như đang có từng đám mây bay lượn. Mơ màng, chỉ
kịp nghĩ đến một chuyện: Tối hôm nay không biết anh ấy đã gặp phải chuyện gì?
Vấn đề này cô rất muốn hỏi, tiếc là… vẫn để anh lảng tránh được.
“Tô Tô, ở lại với anh một lát.” Lục Hiển Phong lim dim
mắt dựa vào sofa, cố giữ cô không buông tay.
Tô Cẩm đành phải bất động, nhưng ngồi như thế này
khiến cô không yên tâm, “Có thật sự là không cần đến bệnh viện không? Hay là
anh uống vài viên thuốc tiêu viêm nhé”.
Lục Hiển Phong nhắm mắt không động đậy, khóe miệng hơi
cong lại.
“Đang nói với anh đấy!” Tô Cẩm muốn đấm cho anh hai
quả vào ngực, nhưng nhìn thấy ở đó đã chuyển thành một mảng màu xanh tái nên
không nỡ ra tay, “Uống thuốc vào rồi đi ngủ thôi. Anh không muốn em hỏi thì em
không hỏi nữa”.
Lục Hiển Phong mở to mắt, đưa cánh tay lên vuốt tóc
cô, “Tô Tô, ở lại với anh một lát”.
Tô Cẩm không chịu được nhìn anh: “Anh đang làm nũng
à?”.
“Đúng rồi.” Lục Hiển Phong trả lời rất dõng dạc. “Em
nghĩ là anh không được như thế à?”
“Anh không cần phải khoe khoang nữa.” Tô Tô cười rung
vai, “Em luôn cho rằng việc gì anh cũng có thể làm, bao gồm cả việc một mình
sinh em bé”.
Lục Hiển Phong cười thành tiếng, ôm Tô Cẩm vào lòng,
“Việc này thì có khó hơn một chút, sự thực là có biện pháp đơn giản hơn”.
Tô Cẩm dùng tay ấn vào ngực anh, cẩn thận tránh miệng
các vết thương.
Mắt Lục Hiển Phong có gì đó như bị chấn động, nói với
giọng trầm tĩnh hơn, “Anh xin lỗi.”.
Tô Cẩm lườm anh, “Lại sao nữa?”.
Lục Hiển Phong chống cằm dựa lên đầu cô, thở dài, “Anh
luôn nghĩ rằng em rời xa anh thì sẽ an toàn hơn, rất tiếc là em vẫn bị lôi vào
chuyện này”.
“Có gì đáng tiếc đâu”, Tô Cẩm dựa vào lòng anh, giọng
buồn buồn, “Chi Chi là bạn của em”.
Lục Hiển Phong lặng yên giây lát rồi nói nhỏ: “Không
có biện pháp nào khác tốt cả, tạm thời chỉ có thể như thế này, đi một bước nhìn
một bước, hãy ở gần anh, đừng đi đến đâu mà tay anh không thể với tới được”.
Mặt Tô Cẩm giấu trong bóng tối, cười không thành
tiếng.
Mặc dù xe đỗ ở dưới bóng cây, nhưng đã vào tháng Sáu,
đến chiều tối vẫn còn oi ả, đặc biệt ở khu phố cổ trong thành phố này thì những
ngõ nhỏ cũng rất ít, một làn gió cũng không có.
Lục Hiển Phong mở cửa xe rộng hết cỡ, tay trái đưa ra
ngoài cửa xe gạt tàn thuốc, nheo mắt nhìn những đám mây trên trời, ánh sáng làm
cho lóa mắt. Anh thờ ơ nhìn cây quế sum suê bên ngoài cửa xe, sự chú ý quay lại
cuộc nói chuyện qua điện thoại.
“Vẫn là cửa hàng đó à?” Lục Hiển Phong dựa ra phía
sau, cố ý nói nhỏ với giọng lạnh lùng: “Tên tiểu tử này có vẻ không hề cảm thấy
một chút nguy hiểm nào”.
Tam Kiếm Khách ngừng một lát, “Ông Quan lúc mới biết
rất bất ngờ, bây giờ thì đã khá hơn. Tên tiểu tử này có hậu thuẫn rất mạnh, nếu
không có bằng chứng thì ông Quan không thể dễ dàng động đến hắn ta”.
Lục Hiển Phong bĩu môi, “Đã lấy được ghi âm chưa?”.
“Lấy được rồi.” Tam Kiếm Khách nói. “Người đó đúng là
trợ thủ của Mạnh Hội Đường. Chính là người được gọi là Đao Bả Tử, người bên
dưới gọi hắn là “anh Sáu”. Mấy tháng gần đây Ngạc Lâm đều gặp người đó.”
Lục Hiển Phong lại hỏi: “Nói gì?”.
Tam Kiếm Khách cười nhỏ: “Anh có thể đoán được mà.”
Lục Hiển Phong hỏi lại: “Là USB?”.
Tam Kiếm Khách cười đáp: “Tên tiểu tử này nhìn thấy
những gì trong USB chỉ là ghi chép giao dịch nên cảm thấy rất nhẹ nhõm, khi đưa
cho Đao Bả Tử còn rất đắc ý”.
Lục Hiển Phong không nói gì. Anh đã theo dõi người của
Mạnh Hội Đường gần nửa năm rồi, anh biết rõ người của Mạnh Hội Đường có đi lại
với những ai. Vào ngày lễ Tình nhân ở quán rượu, anh cũng nhận ra Ngạc Lâm
trước, rồi sau đó mới nhận ra cô gái ngồi đối diện là phù dâu của Hàn Hiểu, có
mối giao tình với gia đình Hình Nguyên. Mặc dù những gì sau đó diễn ra khác hẳn
với những dự liệu của anh, nhưng nguyên nhân chính xác nhất là do anh nhận ra
Ngạc Lâm.
Lục Hiển Phong gạt tàn thuốc vào chiếc gạt tàn, hỏi
nhỏ: “Đao Bả Tử không nghi ngờ sao?”.
Tam Kiếm Khách cười, đáp: “Tôi cảm thấy anh ta có vẻ
nghi ngờ Ngạc Lâm. Anh ta cảm thấy Ngạc Lâm quá vui mừng. Nếu anh ta có nghi
ngờ gì về nội dung trong USB thì chắc chắn sẽ nghi ngờ Ngạc Lâm trước tiên”.
Lục Hiển Phong không nhịn được cười, “Tốt nhất là như
vậy”.
Tam Kiếm Khách cười, nói: “Được, tôi cúp máy đây. Có
cần người tiếp tục theo dõi Ngạc Lâm ở đây không?”.
Lục Hiển Phong nghĩ, “Ý của tôi là tiếp tục theo dõi,
anh về hỏi ông Quan xem thế nào”.
Vừa tắt máy, Lục Hiển Phong đã nhìn thấy cánh cửa ở
sâu trong ngõ mở ra, có hai người đang bước ra. Người đàn ông mặc áo sơ mi màu
đậm, mặt mày u ám, không cần nhìn thêm một lần nữa cũng biết là ông chủ của
mình – Mạnh Hằng Vũ. Bước đằng sau anh là một người phụ nữ trẻ dáng người cao
ráo. Khoảng hai mươi tuổi, tóc uốn cong màu lá cọ. Nước da trắng ngần, đôi mắt
sáng hài hòa với khuôn mặt, cô có một vẻ đẹp khiến người ta cứ muốn nhìn ngắm
mãi.
Lục Hiển Phong vừa nhìn thấy đã đoán ra được thân phận
của cô.
“Cô ấy là Vu Vụ.” Không phải là một câu hỏi, mà là một
câu khẳng định.
Mạnh Hằng Vũ gật đầu. Khi đóng cửa xe lại, liếc nhìn
bóng dáng của cô gái đó từ gương chiếu hậu. Cô ấy có một nửa dòng máu từ người
nước ngoài, nụ cười rất đa tình. Điều quan trọng là cô gái này biết rất rõ sự
hấp dẫn của mình.
“Vu Dương không phải là đối thủ của cô ấy.” Mạnh Hằng
Vũ châm một điếu thuốc đưa Lục Hiển Phong, rồi lại châm cho mình một điếu, hít
mạnh một hơi, nheo mắt lại. “Cô gái này rất thông minh, trong tay còn có nhóm
K, việc đoạt lại dòng họ Vu chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.”
Lục Hiển Phong hơi chau mày, “Cô ấy tìm anh là vì cuộc
họp của gia tộc sao?”.
Mạnh Hằng Vũ gật đầu, “Ông cụ không thích mẹ của cô
ấy, bản thân cô ấy lại xuất sắc hơn Vu Dương rất nhiều, vì thế ông cụ luôn luôn
đề phòng. Họ Vu muốn tiến quân vào thị trường Châu Á. Đây là một cơ hội tốt cho
cô ấy”.
Lục Hiển Phong đã hiểu vấn đề, “Vu Dương có thái độ gì
không?”.
“Cô ta?” Mạnh Hằng Vũ cười không rõ có ý gì. “Tất
nhiên cô ta không thể biết việc Vu Vụ tìm anh để mong nhận được phiếu bầu của
anh. Cô ta càng không biết được là anh đã đồng ý rồi.”
Lục Hiển Phong không nói gì. Đây là kết quả anh đã
lường trước được từ sau vụ việc của Lâm Chi Chi nên không hề cảm thấy ngạc
nhiên một chút nào.
Anh luôn biết rằng Mạnh Hằng Vũ không phải là người
chỉ nói mà không làm.
“Sự thật là, anh muốn lấy được những cuộc làm ăn về
thuốc phiện trong tay Tiếu Diện Hổ.” Mạnh Hằng Vũ dựa vào ghế, mặt nghiêng về
phía cửa xe. “Mỗi lần nghĩ đến việc ông ta dùng tiền của họ Mạnh để kiếm tiền,
mở rộng thế lực là anh ngồi không yên. Lão già này đã không muốn nhìn thấy anh
từ rất lâu rồi, nằm mơ cũng muốn đá anh ra khỏi họ Mạnh.”
Lục Hiển Phong không nói gì.
“Nhưng Chi Chi phản đối việc anh muốn dây dưa vào
thuốc phiện. Cô ấy nói đó không phải là làm ăn, mà là làm điều độc ác. Nếu sau
này đầu thai vào kiếp khác thì cả đời sẽ bị báo ứng.” Mạnh Hằng Vũ lặng yên
giây lát rồi nói nhỏ: “Hiển Phong, anh không biết là Chris hút thuốc phiện. Cậu
nói xem nếu nó không dính vào thứ đó thì bây giờ sẽ như thế nào?”.
Lục Hiển Phong thở dài, “Có lẽ là sẽ sống rất tốt. Kết
hôn với Hình Nguyên, sinh vài đứa con, trong nhà sẽ nuôi vài con chó. Ngày lễ
tết sẽ đến thăm anh…”.
Khuôn mặt Mạnh Hằng Vũ khuất một nửa trong bóng tối,
cắn răng chửi: “Cái tên tiểu tử nào xúi giục nó sử dụng ma túy, anh mà bắt được
thì sẽ róc xương róc thịt hắn!”.
Lục Hiển Phong lắc đầu. Trên đời này vốn không thể có
chuyện “nếu như”. Vấn đề này nói hay không cũng không có ý nghĩa gì.
Mạnh Hằng Vũ vứt điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, vô cùng
mệt mỏi nghiêng đầu bất động nhìn ra dòng xe đang chạy và đèn đường chiếu sáng
bên ngoài cửa xe, một hồi lâu mới nói nhỏ: “Cậu xem, anh chỉ nghĩ đến điều này,
đã có báo ứng rồi. Chris không còn nữa, Chi Chi cũng không còn nữa…”.
Lục Hiển Phong hiểu anh ấy muốn nói gì, vội vàng ngắt
lời anh: “Tội ác của Mạnh Hội Đường rất lớn, vì thế nên báo ứng đến muộn hơn.
Anh ba, lưới trời lồng lộng, ông ta không thể thoát được.”
“Như vậy sao?” Mạnh Hằng Vũ lắc đầu, có vẻ không
thể tin được điều đó. “Hiển Phong, hai ngày nay từ khi có chuyện xảy ra với
cậu, anh đều nghĩ, Mạnh Hằng Vũ dám động đến cậu thì có phải là sự kiên nhẫn
của ông ta sắp hết rồi không?”
“Có lẽ thế.” Lục Hiển Phong nghĩ. “Thời đại sau thay
thời đại trước, đây đều là cớ để tạo phản.”
Mạnh Hằng Vũ không ngăn được lo lắng, “Anh đoán là ông
già đó không chờ đợi được nữa. Vì thế anh luôn nghĩ: Đưa cậu đi cùng anh đến
tham gia cuộc họp gia tộc của họ Vu ở Munich không bằng để cậu ở lại đây giữ
giang sơn giúp anh. Đề phòng việc anh đi một chuyến, lúc về ngay cả chỗ đặt
chân cũng không còn – Anh còn phải nuôi con nữa”.
“Không thể.” Lục Hiển Phong nhìn anh qua kính chiếu
hậu, ánh mắt như đang cười. “Ông ta không có hệ thống tiêu hóa tốt như thế
đâu.”
Mạnh Hằng Vũ gật đầu, “Cậu đừng gây sự với ông ta nữa,
mạng của cậu đáng tiền hơn ông ta”.
Lục Hiển Phong cười, “Vâng”.
“Còn nữa”, Mạnh Hằng Vũ quay đầu lại, ánh mắt chăm
chú, “Cậu không được đánh giá thấp ông ta”.
“Về phương diện nào?”
“Bất chấp thủ đoạn, vô liêm sỉ.”
“Đây đúng là vấn đề”. Lục Hiển Phong lại cười, nói:
“Vị giám đốc của chúng ta đúng là rất hay lừa lọc”.
Khi Tô Cẩm xuôi theo dòng người chen ra từ cửa ngách
của nhà thi đấu thể dục thể thao trên đường Than Hải thì đã hơn mười hai giờ.
Buổi tuyển dụng đã gần kết thúc rồi nhưng người ra người vào vẫn không ít đi.
Trên bậc thềm có rất nhiều tờ rơi được phát, họ tiện tay đưa cho cô, quay đầu
lại nhìn thì không có chỗ nào để vứt đi được.
Điều hòa ở trong nhà thi đấu dù mở to nữa thì cũng
không chịu được việc hàng nghìn người đi ra đi vào, vì thế khi chen được ra thì
lưng áo Tô Cẩm đã ướt đẫm mồ hôi. Cầm tập giấy tờ trong tay vứt vào thùng rác ở
ngoài cửa, Tô Cẩm vào xe bán nước ngọt mua cho mình một cốc coca lạnh.
Gần trưa là lúc trời nóng nhất, Tô Cẩm cầm cốc coca,
cảm thấy nơi nào cũng sáng lóa, không biết là nên đi đâu. Mọi người đi đi lại
lại, với vẻ mặt mệt mỏi chán chường. Người mới đến thì tốt hơn, những người đi
ra thì đều giống cô, lo lắng và hoang mang – tuyển dụng đúng là một hoạt động
kỹ thuật. Không chỉ là một hoạt động kỹ thuật mà còn phải xét đến các yếu tố
thần bí mà con người không tác động vào được như thiên thời địa lợi nhân hòa.
Tô Cẩm ôm cốc thở dài: Thật là khó. Sao mà tìm cho
mình một chỗ để kiếm tiền nuôi sống bản thân lại khó như vậy?
Sự thực là cô vẫn chưa bị coi là thất nghiệp, chỉ là
bộ phận dự án tạm thời chưa sắp xếp cho cô đi dự án nào, coi như là đang trong
giai đoạn chờ đợi. Nhưng việc xảy ra trong thời gian trước khiến cô cảm thấy
không yên tâm, luôn cảm thấy việc phòng bị trước như thế này cũng không có gì
là không tốt.
Vốn dĩ là muốn đến xem thế nào, nhưng khi xem rồi thì
cảm thấy bị tác động mạnh.
Bánh mỳ và danh dự, nên chọn cái nào?
Tô Cẩm vò cốc giấy thành một nắm rồi vứt vào thùng
rác, suy nghĩ: Tô Tô, hóa ra mày cũng chỉ là một kỵ sỹ giả mà thôi.
Điện thoại kêu, Tô Cẩm lấy ra xem, là Ngạc Lâm, cô
không nghĩ ngợi gì tắt máy, sau khi tắt lại cảm thấy hơi buồn. Sau việc với
chiếc USB, mỗi lần nghĩ đến người này cô lại thấy sống lưng mình lành lạnh, đặc
biệt là khi không có Lục Hiển Phong ở bên cạnh. Tô Cẩm muốn trốn, nhưng đang
đứng dưới ánh nắng nên không biết là phải trốn đi đâu. Đang đắn đo xem là có
nên trốn về nhà đợi Lục Hiển Phong về lấy lại tinh thần cho mình không thì nghe
thấy có tiếng gọi ở phía sau: “Tô Cẩm?”.
Tô Cẩm toát mồ hôi, đang định chạy thì người đó lại
gọi: “Tô Cẩm, bên này”.
Bên này, bên này… Anh dắt chó đi dạo sao?! Tô Cẩm tức
giận quay đầu lại, nhìn thấy Ngạc Lâm đang chen chân trong dòng người tiến về
phía cô. Thực sự cô hơi sợ anh, nhìn thấy anh đang tiến về phía mình cũng không
dám bỏ chạy nữa.
“Lâu rồi không gặp.” Tô Cẩm lùi lại một bước, nhìn anh
ta cười, nói. “Đang bận sao?”
Ngạc Lâm nhìn cô dở khóc dở cười, “Sao em lại như
thế?”.
Mặt Tô Cẩm rất khó coi, cô thực sự không biết khi đối
diện với người đàn ông này như thế nào thì mới được gọi là bình thường, “Anh
cũng qua đây à? Thật là trùng hợp”.
“Không trùng hợp.” Ngạc Lâm ngắt lời cô. “Người ở đội
ba làm việc ở đây, anh Bảy nhìn thấy em nên gọi điện cho anh.”
Tô Cẩm thầm nghĩ anh Bảy cũng không phải là người tốt,
biết Ngạc Lâm đã đính hôn mà vẫn báo tin này cho anh, như vậy không phải là
không biết phải trái sao? Người này là người thế nào không biết.
“Thật sự là anh có việc muốn tìm em.” Ngạc Lâm đứng
cạnh cô, thái độ khách khí, rõ ràng vẫn để lộ trò cũ. “Có thể sang bên kia ngồi
không? Không nên để mất quá nhiều thời gian của em.”
Câu nói “Không nên để mất quá nhiều thời gian của em”
khiến sống mũi Tô Cẩm cay cay. Trước đây, cô cũng từng nói câu đó với người đàn
ông này khi theo đuổi anh ta, theo mãi rồi anh ta cũng đi mất. Thời gian trôi
qua, câu nói này đột nhiên lại đến với cô. Tô Cẩm không quen với việc người đó
hạ giọng nói với mình. Thà rằng cô bị thiệt thòi thì cũng không muốn nợ người
khác, đặc biệt là từ cái đêm cô biết được là cô vẫn còn nợ anh.
“Được.” Tô Cẩm gật đầu, ánh mắt không nhìn anh ta,
“Tôi có việc, anh nói ngắn gọn thôi.”
Ngạc Lâm vội vàng gật đầu, có vẻ hơi vui mừng. Tô Cẩm
không nhìn, quay mặt đi, không nói gì bước sang cửa hàng Mac Donald đối diện
cầu vượt.
Ngạc Lâm đi theo cô, có vẻ hiền lành một cách quá
đáng. Cho đến khi Tô Cẩm gọi món, bưng món lên Ngạc Lâm mới để ý cô chỉ gọi
suất ăn cho mình. Ngạc Lâm cười khổ sở, đành rút ví gọi cho mình một cốc nước
hoa quả vị đào và mật ong.
“Nói đi, có việc gì?” Thái độ của Tô Cẩm giống như
đang làm việc, “Vẫn là vụ án của Chi Chi sao? Còn cần chúng tôi phối hợp với
cảnh sát như thế nào nữa?”.
Ngạc Lâm cười khổ sở, “Tô Cẩm, em không cần thiết phải
như thế này”.
Tô Cẩm nhìn cốc nước hoa quả của anh ta, mặc dù vẫn
biết khẩu vị của mỗi người không giống nhau, hơn nữa cô biết rõ sở thích của
anh. Nhưng một lần nữa nhìn thấy thứ đồ uống dành cho phụ nữ này, Tô Cẩm cảm
thấy hơi khó chịu. Không nói ra được bởi không có quyền phát biểu ý kiến, nên
giọng nói của cô trở nên lạnh lùng: “Thế thì tôi không khách khí với anh nữa,
có việc gì anh cứ nói thẳng”.
Ngạc Lâm lại không nói gì, hai tay ôm lấy cốc nước
chau mày lại.
Tô Cẩm đột nhiên cảm thấy ân hận về sự yếu đuối của
mình. Vốn dĩ cô sợ anh ta, muốn trốn anh ta, hà tất phải giả vờ mạnh mẽ?
“Ngạc Lâm”, Tô Cẩm hít một hơi thật sâu, quyết định
nói thật, “Tôi luôn luôn cảm thấy việc anh đính hôn không có gì là sai. Mỗi
người đều có quyền chọn lựa con đường thích hợp nhất cho mình, tôi hiểu như
vậy. Vì thế… nếu không có việc gì quan trọng, tôi muốn anh không tìm tôi nữa.
Anh làm như thế này không tốt cho cả hai”.
Ngạc Lâm ngẩng đầu có vẻ kinh ngạc, không ngờ Tô Cẩm
lại nói thẳng thắn với anh như vậy.
Tô Cẩm đi lại cả buổi sáng trong nhà thi đấu nên cảm
thấy rất đói, nhưng đến giờ nhìn thấy chiếc hamburger đầy thịt lại không muốn
ăn. Đặt xuống, lấy khăn giấy lau tay, Tô Cẩm quyết định đi ăn ở chỗ khác.
Vừa đứng dậy thì cô sững người lại. Bên kia bức tường
bằng kính trong suốt là chiếc thang máy của trung tâm thương mại đang từ bên
phòng ăn ở tầng cao nhất chạy xuống. Bên trong thang máy là một đôi nam nữ quần
áo thời thượng đang nói cười vui vẻ. Cô gái có thân hình cao ráo, tóc màu lá cọ
rủ xuống vai, khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta nhìn không rời mắt. Người đàn
ông đó, thật không máy, cô quen anh ta.
Không chỉ quen, mà còn rất quen – hôm qua họ còn ôm
nhau trên ghế sofa suốt nửa đêm.
Tô Cẩm không biết phải làm gì, quay người đi, cầm lấy
cốc coca chưa uống hết ở trên bàn. Khi quay người lại, thang máy đã xuống tầng
dưới cùng, có người đang bước vào, nhưng không nhìn thấy đôi nam nữa vừa rồi
đâu nữa.
Ngạc Lâm vẫn muốn nói gì đó, nhưng Tô Cẩm đã xua tay
nhanh chân bước đi. Không biết có phải do lạ lùng trước thái độ của cô không mà
Ngạc Lâm còn không nghĩ đến việc ngăn cô lại, chỉ ngồi ở đó nhìn theo cô lẫn
vào đám người đang đứng đợi đèn xanh. Cô ấy là một đứa trẻ hơi đơn giản, khi
mím môi không nói gì, đôi mắt trong và yên tĩnh như trẻ con vậy.
Khi cô ấy đứng trước mặt mình, luôn giống với một đứa
trẻ hiểu chuyện, chỉ biết bám lấy áo anh, không hỏi nhiều về việc của anh. Cho
dù anh có lừa cô thì cô cũng giả vờ không biết.
Ngạc Lâm nhìn xuống, nhìn lên mặt người cười lớn in
trên cốc nước ngọt, mắt hơi cay. Đây là cảm giác mà từ lâu anh không có. Có
những thứ dù đặt trong buốt giá thì cũng không bao giờ mất đi mà chỉ trở nên
tươi mới. Cũng giống như bó hoa hồng đặt vào trong tủ lạnh, chỉ cần anh mở tủ
thì vẫn thấy nó nằm ở đó, cành hoa vẫn tươi, hương thơm ngào ngạt.
Đúng, cô vẫn luôn ở đó, người thay đổi là anh. Không
dám bước đi, sợ rằng sau khi bước đi thì không thể tìm được đường cũ nữa. Nhưng
cũng không dám đến gần, anh cũng không hiểu rõ cả con người mình.
Ngạc Lâm nghĩ: Mình đã bị chính mình đẩy vào ngõ cụt.