Tình Yêu Giữa Mùa Hạ

Chương 8



Thói quen cuộc sống ở tiểu đảo, Cao Thúy Cẩm dường như đã quên mất thời điểm rời khỏi. Mà chia lìa, lại đột nhiên xảy ra…

Phương xa truyền đến âm thanh cánh quạt, Cao Thúy Cẩm mới đầu nghĩ mình nghe lầm, đến khi thanh âm càng ngày càng gần, cô mới giật mình lao ra khỏi phòng.

Trên biển, các đó không xa có hai chiếc phi cơ thẳng hướng đảo bay đến, Cao Thúy Cẩm dụi dụi mắt, thử nhìn lại cho rõ ràng.

Đúng vậy! Thực sự là hai chiếc trực thăng! Chẳng lẽ là bạn thân tới đón cô? Nội tâm của cô nhất thời mâu thuẫn.

Trong lúc nhất thời, hai chân không thể nhúc nhích, cô muốn đi tìm Lương Vĩ Tường, nhưng bởi vì máy phát điện có vấn đề, anh ấy đã không biết đi đâu để kiểm tra rồi!

Làm sao bây giờ? Hiện tại cô nên làm gì?

Cao Thúy Cẩm luôn quyệt định sự việc nhanh, lúc này cô lại chần chừ.

Thật ra căn bản không cần lo lắng nhiều, bạn thân tới đón cô là việc đương nhiên, chỉ cần lên trực thăng, rời khỏi tiểu đảo này là tốt rồi!

Mới đầu cô còn muốn nổi trận lôi đình trách cứ Lương Vĩ Dực một phen, tuy nhiên lại đánh mất ý niệm này trong đầu.

Cô không trách Lương Vĩ Dực, nếu không phải anh ta cố ý an bài, có lẹ cô và Lương Vĩ Tường sẽ không ở cùng nhau; Tuy rằng bọn họ không tính kết giao lâu dài, nhưng có thể có cuộc sống dựa vào nhau trên đảo này, nghĩ lại cũng xem như một trải nghiệm khó gặp.

Cô và anh vốn không thể yêu nhau!

Yêu nhau? Dùng từ thế nào vậy, cô sao có thể tự nhiên nghĩ tới cùng anh nói chuyện yêu đương!

Tuy rằng anh nói anh thích cô, nhưng mà thích và yêu không giống nhau, có lẽ anh chỉ tạm thời xem cô như tình nhân mà thôi!

Trong lòng Cao Thúy Cẩm truyền tới cơn đau, giống như bị kim châm, rốt cục thức tỉnh chính mình.

Cô… cũng không chỉ thích anh mà thôi!

Anh cùng với cô bị kẹt lại trên đảo, thời gian kỳ lạ này, ngoài việc phải ở chung với anh, cô còn có biện pháp nào.

May mà chính mình cũng không chán ghét anh, có lẽ vừa mới bắt đầu cô có phần chán ghét anh, nhưng trải qua mấy ngày ở chung, cô phát hiện được mặt ôn nhu, săn sóc của anh.

Anh thích kiến trúc, cô thích công nghệ, tuy rằng hai người kinh doanh không cùng ngành, nhưng vận trò chuyện với nhau thật vui.

Trí tuệ và năng lục của anh làm cô nhìn anh với con mắt khác, cô hiểu được, anh không chỉ có vẻ anh tuần bên ngoài, còn có phong cách độc đáo kiệt xuất, bởi vì nhận thức đối với anh, làm cho cô hiểu được bản thân mình căn bản không ghét anh, thậm chí thập phần là thích anh ấy.

Cô thích cùng anh ở một chỗ vì nhiều thứ, anh luôn ngẫu nhiên như tình nhân tán tỉnh cô, ngẫu nhiên lại giống như bạn bè của cô không giấu diếm điều gì, cô rất thích, rất thích loại cảm giác này.

Sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên gặp được người đàn ông đặc biệt như vậy.

Tin tưởng rằng cô không chỉ có thích anh, có lẽ… Cô cũng đã yêu anh… (Kat: còn có lẽ gì, êu rồi còn gì!!!)

Lòng Cao Thúy Cẩm cảm thấy có chút đau đớn đến co rút, mắt thấy chiếc trực thăng đang đáp xuống, suy nghĩ của cô càng ngày càng hỗn loạn, ngay cả hô hấp cũng phập phồng không chừng, không thể bình ổn.

Làm sao bây giờ? Đến tột cùng cô nên đối mặt như thế nào?

Thời điểm cô cùng anh chia lìa đã đến, ngay tại hôm nay, nhưng vào lúc này…

Cao Thúy Cẩm không thể nhúc nhích, đờ đẫn nhìn hai chiếc trực thăng trước mắt, ngay sau đó cửa mở ra, nhảy xuống khỏi trực thăng là hai bóng dáng làm cô kinh ngạc không thôi.

“Em gái!”

Thanh âm nam tính quen thuộc vang lên, hai người đó cũng nhanh chóng đến cạnh cô.

“Anh cả! Anh hai!”

Là hai anh trai ở nước Mỹ của cô, bọn họ đang tới đón cô, thiếu chút nữa Cao Thúy Cẩm tưởng mình nằm mơ.

Cao Lợi Dương và Cao Lợi Nguyệt cùng ôm lấy cô, kích động không thôi.

“Ông trời phù hộ! Em bình an vô sự!”

“Em gái, em xém chút hù chết bọn anh!”

“Anh cả, anh hai, không phải hai người ỡ Mỹ sao?” cô kinh ngạc hỏi.

Cao Lợi Dương và Cao Lợi Nguyệt, cả hai khẩn trương xem xét thân thể của cô, xem có bình yên vô sự hay không.

“Vài ngày liên tục em không hề online, anh gọi điện thoại cũng không có người tiếp, cuối cùng anh gọi điện hỏi mẹ, kết quả mẹ nói em nhắn lại muốn tới nhà tiểu Hinh ở vài ngày, một thời gian mới có thể về nhà! Ban đầu bọn anh không thấy có gì lạ, sau nghĩ lại thì đây không phải tác phong của em, sau ba lại muốn gặp em, nên bọn anh đặc biệt gọi cho tiểu Hinh, thế nên bọn anh mới biết em ở trên tiểu đảo này!”

Lời nói của anh cả, cô nghe không hiểu, “Em nhắn lại với mẹ… Làm sao có thể, ở đây không thể gọi điện thoại được…”

“Tiểu Cẩm! Cậu có khỏe không?” Dương Bội Hinh cùng Lương Vĩ Dực từ một chiếc trực thăng khác đi xuống, rất lo lắng nhìn bạn mình.”

“Thật có lỗi! Tiểu Cẩm, anh không nghĩ tới em sẽ ở cùng với Tường!” Lương Vĩ Dực nhún vai, ban đầu anh tưởng chỉ hại em trai, không nghĩ tới em mình lại hẹn Cao Thúy Cẩm đến du thuyền.

“Mọi người không biết em mở đây sao?” Cô giật mình nói. Sao lại thế? Cô còn nghĩ rằng bạn thân mình biết, nhưng vì cùng Lương Vĩ Dực xuất ngoại hưởng tuần trăng mật, cho nên không có cách nào khác để đón cô; Còn việc nhắn tin lại là có chuyện gì? Căn bản cô không hề nhắn tin lại cho mẹ.

Cô còn nghĩ rằng vì mình không về nhà, mẹ cô lo lắng mà liên lạc với bạn cô, bạn cô vì không muốn mẹ cô lo lắng, nhất định đã viện lý do, nói rằng cô không thể về nhà, sau đó nghĩ cách tới đón cô, sao biết…

Đến tột cùng là thế nào?

“Lương Vĩ Dực, nếu em gái tôi bình an vô sự, chúng tôi sẽ không so đo chuyện gì với anh; Nếu sau này lại phát sinh loại sự tình này, đừng trách chúng tôi không khách khí! A Nguyệt, chúng ta đi!” Cao Lợi Dương bực bội nói, anh nắm lấy vai em gái, chuẩn bị lên trực thăng.

“Khoan khoan! Anh cả! Em…” Cô giống như là đang lo lắng cái gì, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía căn nhà gỗ.

Cao Lợi Nguyệt nắm lấy tay cô, “Có việc gì chúng ta trở về nói sau, ba đang chờ em, sau khi ông biết chuyện, quả thực rất tức giận! Nếu không nhanh đưa em về, ngay cả mẹ cũng không ứng phó được!”

“Cái gì?! Ba cũng đến đây! Sao có thể…” Lòng của cô càng thêm bất an.

Cao Lợi Dương đang giúp cô lên trực thăng nói, “Em đột nhiên mất tích, ba còn lo lắng hơn bọn anh, ông đã vụng trộm đáp máy bay tới đây, chỉ thiếu nước kinh động tới giới truyền thông và cảnh sát, may mắn anh với Nguyệt đã đúng lúc dời đi sự chú ý của truyền thông!”

“Em cũng biết ba nhớ em thế nào, em đã đáp ứng tuần rồi tới thăm ba, kết quả không thấy em qua đó, thậm chí đột nhiên không có tin tức, em nghĩ sao ba không bỏ công việc về Đài Looan?” Cao Lợi Nguyệt cuối cùng lên trực thăng.

“Có thể đi rồi!” Cao Lợi Dương hạ lệnh.

Cao Thúy Cẩm kích động nhìn ra ngoài của sổ, chỉ thấy Dương Bội Hinh nhìn cô hô to, “Thực xin lỗi! Tiểu Cẩm, trở về chúng ta nói chuyện tiếp!”

“Em yên tâm! Anh sẽ thay em giáo huấn tên nhóc kia, nếu hắn có làm gì em!” Lương Vĩ Dực nói lớn.

Này này này… Chẳng lẽ anh ta không thể nói tới chuyện khác sao? Cao Thúy Cẩm lập tức phát hiện sắc mặt hai anh mình cứng ngắc.

“Em gái! Tên hỗn đản kia có làm gì với em không?” Hai người trăm miệng một lời hỏi.

Quả nhiên… Sau này, cô phải giáo huấn lại cái tên Lương Vĩ Dực ngu ngốc kia.

“Không có việc gì! Các anh yên tâm, sao có khả năng em bị người ta khi dễ, cá tính của em các anh còn không biết! Thật ra mấy ngày qua em quả thực là ở trên tiểu đảo này. Lương Vĩ Tường cũng tốt lắm, anh ta rất tôn kính em, rất quan tâm em, biết em bởi vì anh ta mới bị kẹt lại trên tiểu đảo này, cho nên cảm thấy mình không đúng, bởi vậy rất tử tế đối với em, các anh không cần lo lắng!” Cao Thúy Cẩm liền giải thích. Cô biết nếu để cho hai anh mình biết mối quan hệ giữa hai người thì thật không xong!

Cao Lợi Dương cùng Cao Lợi Nguyệt nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Em gái, thật khó nghe em khen đàn ông khác!”

“Đúng vậy! Không phải em luôn nói trừ anh, anh cả và ba, bên ngoài không có người đàn ông tốt, em rất chán ghét sao? Không nghĩ tới em lại nói dùm Lương Vĩ Tường…”

Lúc này Cao Thúy Cẩm mới phát hiện chính mình nói quả, hơi hoảng hốt, “Em không nói dùm anh ta, em chỉ không muốn bởi vì chuyện này mà anh và Lương gia có hiểu lầm! Dù sao Lương Vĩ Tường là em chồng của tiểu Hinh! Các anh đừng làm cô ấy khó xử, biết không?”

Hai anh em vẫn có vẻ hồ nghi, nhưng thấy ánh mắt ám chỉ nghiêm khắc của em gái, cuối cùng không suy nghĩ thêm, nói sang chuyện khác, bắt đầu ân cần thăm hỏi cô.

“Quên đi! Khó có lúc ba anh em chúng ta có thể gặp nhau, cũng đừng nói về đám anh em nhà họ Lương!”

“Đúng vậy! Em gái, em không có online, hai bọn anh mỗi người đều cảm thấy nhàm chán!”

“Cho xin đi! Hai anh, một người là tổng giám đốc công ty công nghệ cao, một người là đại nhân vật trong giới nghệ sĩ, lại nói với em mình nhàm chán, để cho người khác nghe được nhật định sẽ cười đến rụng răng!” Cao Thúy Cẩm trừng mắt bọn họ.

Hai người vui vẻ cười, lại ôm lấy cô.

“Em cái, em cũng biết một ngày không nói chuyện với em, cả người anh sẽ không thoải mái mà!”

“Anh hai đâu cũng vậy! Em là bảo bối của bọn anh, anh tình nguyện không đóng phim chứ không thể không có em!”

“Hai người đủ chưa? Đều đã lớn rồi cả hai đều đã hơn ba mươi, mà còn làm nũng với em gái!”

“Bọn anh đang còn bình thường, chờ em gặp lão già của chúng ta, ông ấy mới khoa trương!” Cao Lợi Dương nói.

Cao Lợi Nguyệt gật đầu, “Đúng vây! Hơn nữa lần này em lại để cho ông ấy một tuần không nhìn thấy mặt qua đường truyền, đợi khi trở về, đảm bảo ông ấy sẽ ôm em không muốn buông tay!”

Ai! Sao cô lại có người nhà như vậy chứ!

Cao Thúy Cẩm thở dài, liếc mắt xem thường. May mắn cô còn chưa nói ra quan hệ của bản thân và Lương Vĩ Tường, nếu không hậu quả nhất định không thể lường được.

Đương nhiên cô cũng nhớ người nhà, nhưng mà… Lòng của cô cũng đồng thời mang theo một người.

Cô rời đi thật gấp gáp, ngay cả thời gian nói lời từ biệt với anh cũng không có, anh có giận không, có buồn không, có để ý không, có… nhớ cô không?

Một cỗ xúc động dâng lền làm Cao Thúy Cẩm muốn khóc, cô không nghĩ tới mình sẽ chia tay với Lương Vĩ Tường bằng tình huống như vậy, nhưng mà cũng không nghĩ tới cô chỉ vừa mới rời đi đã bắt đầu nhớ tới anh.

Thứ tình cảm yêu đương này, cô thật sự không nên dính vào!

Lương Vĩ Tường phát giác ra có chuyện không đúng, khi lao ra khỏi nhà gỗ, vừa lúc nhìn thấy trực thẳng của Cao Thúy Cẩm rời đi.

Anh thử hướng lên trời kêu gọi, cũng không có gì đáp lại.

Anh quả thực không thể tin, mới bên nhau ngắn ngủi như vậy, bọn họ lại cứ như vậy mà rời khỏi nhau!

Anh còn muốn ở cùng một chỗ với cô, còn muốn tìm hiểu thêm về côm khi anh biết cô yêu thích máy tính cũng như anh yêu thích kiến trúc, anh tựa như tìm được tri kỷ, tìm được bạn tốt.

Cô dạy anh rất nhiều kiến thức về máy tích, anh vì cô mà giải thích rất nhiều điều liên quan tới kiến trúc, phản ứng và sự chuyên tâm của cô, đều làm anh càng lúc càng thêm yêu thích cô.

Những người phụ nữ anh từng theo đuổi, không một ai giống cô, gây cho anh không chỉ khoái hoạt thân thể mà còn có sự thỏa mãn về tinh thần.

Anh và cô vĩnh viễn ở địa vị ngang hàng, chia xẻ lẫn nhau tri thức và hiểu biết.

Càng ở chung với cô, yêu thích anh dành cho cô ngày càng nhiều hơn.

Nhưng mà, anh không hề nghĩ tới, ngay tại khi anh chuẩn bị nói với cô tình cảm chân thật của mình, bọn họ lại phải chia lìa.

Anh luôn chờ mong cô hoàn toàn chấp nhận anh. Anh muốn cho cô bết, anh không phải chỉ có tình cảm hời hợt với cô, càng hy vọng cô có thể nhìn thấy sự chân thành của anh.

Anh tính trước khi anh cả tới đón sẽ thông báo với cô, sau đó thỉnh cầu cô vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình.

Anh yêu cô, thật sự rất yêu cô, cả đời này người làm bạn với anh chỉ có thể là cô.

Lương Vĩ Tường nhìn chiếc trực thăng càng lúc càng bay xa, lòng đau như dao cắt. Tình yêu của anh lại rời bỏ anh khi còn đang hiểu lầm.

Không nên như vậy… không nên…

“Vĩ Tường, anh ổn chứ?” Dương Bội Hinh phát hiện anh có điểm không thích hợp.

Lương Vĩ Dực dường như cũng nhận thấy được, “Tường, bọn anh tới đón em! Em theo bọn anh lên trực thăng về thôi!”

Lương Vĩ Tường giống như tỉnh ngộ, lúc này mới phát hiện sự tồn tại của hai người.

“Chuyện gì vậy? Ai tới đón tiểu Cẩm vậy?” Anh vội vàng hỏi.

“Là hai anh trai của cô ấy, tiểu Cẩm đột nhiên mất tích, làm bọn họ lo muốn chết!”

“Đúng vậy! Tường, sao em không nói với anh em và tiểu Cẩm ở cùng một chỗ?”

“Anh làm hỏng hệ thống truyền tin rồi! Làm sao em liên lạc được với anh!” Anh tức giận nói.

“Có thể gọi điện thoại di động? Sao anh không gọi điện thoại khẩn?” Dương Bội Hinh nói.

“Anh không mang di động!”

“Anh không có, Tiểu Cẩm có a! Chẳng phải anh vì muốn trả lại túi xách cho cô ấy mới hỏi em số điện thoại của cô ấy?”

Lương Vĩ Tường trầm mặc.

“Tường, không phải là em cố ý chứ?” Lương Vĩ Dực tà nghễ nhìn em trai.

Anh tránh tầm mắt anh trai, “Em không hiểu anh đang nói cái gì!”

“Anh đừng gại tụi em, anh dùng di động của tiểu Cẩm nhắn tin cho mẹ cô ấy, nói tiểu Cẩm ở với em một thời gian, để bác ấy không lo lắng, đúng không? Theo như vậy thì, tuy rằng anh biết tiểu Cẩm không cẩn thận bị cuốn vào hành vi trả thù nhàm chán của hai anh em anh, lại tính đâm lao phải theo lao, đùng không?” Nói đến “hành vi trả thù nhàm chán”, Dương Bội Hinh trừng mắt liếc nhìn chồng mình một cái.

Lương Vĩ Dực chột dạ, đem tầm mắt chuyển qua chỗ em trai.

Lương Vĩ Tường biết chối không được, lớn tiếng thở dài, toàn thân vô lực ngồi xổm xuống đất.

“Em không phải cố ý, du thuyền đột nhiên trục trặc, thân thuyền bị chấn động quá lớn, tiểu Cẩm không cẩn thận, té ngã đụng đầu, ngất đi; Ban đầu em tính lấy điện thoại của cô ấy cầu cứ, nhưng mà… Em thừa nhận, bản thân mình cũng có một nửa tâm tư muốn ở cùng cô ấy một chỗ.”

Lương Vĩ Dực kinh ngạc, “Em muốn theo đuổi tiểu Cẩm? Cô ấy không giống kiểu người mà em thích!”

“Vừa mới bắt đầu em cũng nghĩ như vậy, nhưng mà khi em cùng cô ấy khiêu vũ, bị đôi mắt tràn ngập tự tin của cô ấy hấp dẫn, em liền thấy hứng thú với cô ấy; Ở cùng cô ấy trên tiểu đảo này mấy ngày nay, là chuyện vui vẻ nhất trong cuộc đời em, cảm giác đó thật đặc biệt… Thật sự đặc biệt…” càng nói giọng Lương Vĩ Tường càng nhỏ, anh biết không có người tin lời anh, nhưng mà anh vẫn muốn nói.

Tâm tư Dương Bội Hinh vốn sâu sắc, lập tức nhận thấy được.

Lương Vĩ Dực dường như cũng cảm giác được, nhưng mà vẫn không xác định. Em trai phòng tình lãng tử của anh, theo đuổi phụ nữ, vứt bỏ người tình như cơm bữa, nay lại dùng vẻ mặt uể oải, âm điệu chân thành thâm tình như vậy, xem ra, tên tiểu tử này thật sự động tâm…

“Trời, Vĩ Tường, chẳng lẽ em đã yêu tiểu Cẩm?”

Lương Vĩ Tường không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, vẫn trầm mặc như cũ.

Dương Bội Hinh thất kinh ôm đầu, dậm chân nói, “Nguye rồi! Thảm rồi! Vĩ Tường, nói cho em biết, anh và tiểu Cẩm trong sạch? Không hề phát sinh quan hệ?”

Lương Vĩ Dực giật mình nhìn vợ. Có thể trực tiếp hỏi vấn đề này, có thể thấy được cô đã thập phần hiểu được cá tính Vĩ Tường.

Lương Vĩ Tường đứng lên, không chần chờ gật đầu.

Dương Bội Hinh khóc thét, “Trời, Vĩ Tường, sao anh lại động đến tiểu Cẩm?! Trời, thảm rồi!”

“Sao vậy, tiểu Hinh? Có gì nghiêm trọng sao?” Lương Vĩ Dực không hiểu.

“Đương nhiên nghiêm trọng! Tiểu Cẩm là bảo bối trong nhà, cả nhà đều thương cô ấy, cho dù Vĩ Tường yêu cô ấy, muốn theo đuổi cô ấy, chuyện cũng không dễ dàng như vậy!”

“Nghe em nói khoa trương như vậy, tiểu Cẩm đến tột cùng là con gái của nhà nào?”

Dương Bội Hinh hít vào một hơn, nghiêm tức nói: “Cô ấy là con gái của trùm thị trường chứng khoáng ở Mỹ: Roosevelt – Eddie Norman Crowe!”

Cái tên này đối với người tung hoành thương trường như Lương Vĩ Dực hoàn toàn không xa lạ, ngay cả kiến trúc sư nổi danh quốc tế là Lương Vĩ Tường cũng đã nhiều lần biết đến cái tên đó.

Nhất cử nhất động của người này đều đủ ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán, là một trong mười người giàu nhất thế giớ, cho dù ở giới chính trị hay thương trường đều có lực ảnh hưởng rất lớn, một nhân sĩ như vậy, không nghĩ tới lại là cha của Cao Thúy Cẩm.

Lương Vĩ Dực rốt cục hiểu được, em trai mình lần này thật đúng là đã theo đuổi người không nên theo đuổi.

Lương Vĩ Tường nghe thấy thân thế của Cao Thúy Cẩm có chút run sợ, nhưng lại lập tức giống như hạ quyết tâm, nhắm phái trực thăng đi tới.

“Anh cả, chị dâu! Em đi về trước, cả hai tạm thời ở lại nơi này!”

“Này! Em bị khùng à, sao lại để bọn anh ở lại đây? Cùng nhau trở về cũng được mà!” Lương Vĩ Dực đuổi theo.

Lương Vĩ Tường đã muốn bước lên, ra lệnh phi công xuất phát, tiếp theo nhìn anh cả phát tay, cười nói; “Thật có lỗi! Ba người tốc độ sẽ chậm. Em muốn nhanh chóng trở về! Hai người yên tâm, chờ em trở về, sẽ nói bọn họ trở lại đón hai người!”

“Này! Tên tiểu tử chết tiệt…” Không ngăn cản kịp phi công, Lương Vĩ Dực mắng em trai.

Dương Bội Hinh bất đắc dĩ thở dài, lắc lắc đầu. Ai! Thật sự là chịu không nổi hai anh em nhà này!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.