Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Chương 61



Năm nay mùa đông có hơi lạnh.

Đại Oai dưới sự liên kết sắp đặt của người nhà, mà sau khi đấu tranh một khoảng thời gian, cuối cùng cũng thuận lý thành chương trở về quê. Trong nửa tháng không có chút liên lạc, song trước khi chia tay, cậu ta vẫn chưa từ bỏ, cuối cùng vẫn nhịn không được gọi điện hỏi tôi có về quê ăn tết hay không. Giọng điệu của cậu ta hết sức bình thường, nhưng khi tôi nghe qua điện thoại, lại rõ ràng cảm nhận được ngập tràn trong hơi thở cậu ta là những căng thẳng.

Vì thế mà tôi lại vô tình thấy khổ sở, chỉ đành phải kín đáo uyển chuyển nói cho cậu ta biết, mùa đông năm nay, tôi muốn đi nghỉ ở một chỗ nào đó ấm áp. Cậu ta trầm mặc trong chốc lát, rồi lại nói, quê hương của bọn tôi cũng rất ấm áp. Tôi không thể không cười nói, trong khi chúng ta bên này là mùa đông thì ước chừng bên kia Nam bán cầu là vào mùa hè rồi!

Cậu ta trầm mặc hồi lâu, dường như cuối cùng cũng hiểu rõ ý tôi, cuối cùng nói một câu: “Nam bán cầu hả…… Hai người chơi cho vui đi!” Nói xong liền cúp máy.

Tiếng vọng từ trong điện thoại ù ù ở bên tai, tôi im lặng trong chốc lát, rồi gấp điện thoại lại, đi vào bếp nấu ăn, chợt phát hiện nấu ăn một mình, thật ra đúng là một chuyện rất phiền phức. Làm nhiều, ăn không hết, lại vô cùng lãng phí; cho nên tôi chỉ làm đúng một món, nhưng cảm thấy hết sức kỳ quái, suy nghĩ một chút, rốt cục thì đun một nồi nước sôi, bỏ mì sợi vào trong đó.

Học sinh đã được nghỉ hết rồi nên trong sân trường vô cùng yên ắng, trong phòng ngoài phòng không có một tiếng động, rất thích hợp để nghiên cứu khoa học. Cho tới nay, tôi làm sao cũng thấy không có đủ thời gian, lúc này rốt cuộc cũng có khoảng lớn thời gian rỗi để dùng, nhưng không hiểu sao, tôi lại thấy không khí tĩnh lặng và nặng nề quá mức.

Không thể không thừa nhận, một người sống bên mình một thời gian dài, bất chợt chia lìa, quả thật có một chút xáo trộn nào đó dần dần vô tình tạo thành tiết tấu cuộc sống, trong giây lát, khiến người ta thấy bối rối không nắm bắt được, hơn nữa loại tiết tấu này vốn là thông qua một thời gian dài ngưng tụ mà thành.

Phương pháp đánh bại nặng nề và bối rối chỉ có tự mình lên kế hoạch, cho nên, ở trong đầu lập tức tiến hành một loạt sắp xếp chu đáo chặt chẽ. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày dậy sớm chạy vòng quanh sân tập một vòng, tiếp sau đó chậm chạy dọc theo đường, chạy mãi đến mấy quầy ăn vặt gần miếu thành hoàng gọi ít bánh quẩy. Lý do chọn chỗ này không có gì đặc biệt, chỉ là được uống sữa đậu nành tặng miễn phí mà thôi. Ngồi ở chỗ phía trước cửa sổ ăn bánh quẩy, ngắm phong cảnh, ra cửa đến quầy báo ở khúc cua mua một tờ báo hoặc là một cuốn tạp chí. Trở lại ký túc xá, nghe một chút tin tức, bắt đầu phân tích số liệu, buổi trưa không nấu ăn nữa mà đến tiệm thức ăn nhanh kiểu tây gần đó gọi chút đồ ăn, rồi sải bước đi bộ dọc đường làm mấy động tác vươn vai, rèn luyện xương cổ; đến trưa thì ngủ một giấc, xế chiều viết bài, cơm tối biến thành những món ăn khẩu phần nhỏ, hay là tranh thủ làm mấy món màu sắc và hoa văn khác nhau. Sau bữa cơm chiều đến sân tập tản bộ, sau đó trở về tắm rửa, đọc tiểu thuyết, luyện yô-ga.

Chiều nay, nhiệt độ chợt xuống thấp, hệ thống sưởi vừa hay lại trở chứng. Trong phòng mà cứ rét run run, mở lò sưởi ra đốt mà vẫn thấy lạnh. Mấy nhà hàng xóm cũng đã nhân dịp nghỉ đông mà ra ngoài du lịch hết, cho nên, xuất phát từ lo lắng cho sự an nguy của bản thân, mà từ sớm đã móc khóa, đóng cửa phòng. Tắm rửa xong, chọn một quyển tiểu thuyết giả tưởng rất nổi tiếng tiện tay lật xem, đọc được mấy tờ lại thấy tình tiết quái dị, rất vô nghĩa, cho nên lại đổi sang một quyển tiểu thuyết ngôn tình. Mới vừa lật ra mở đầu, liền thấy một câu: “Nàng là thanh mai, mà hắn, quyết định làm trúc mã của nàng.” Như vậy có được hình dung là thanh mai trúc mã không nhỉ? Tôi nhịn không được lại cười, tiện tay lật vài tờ, mới biết thì ra nữ chính tên là Thanh Mai, nam chính vì nữ chính, mà đặc biệt đổi tên thành Trúc Mã. Như vậy xem ra, cái nói này, cũng coi là chuẩn xác.

Chợt nghe chuông cửa reo vang, trong lòng tôi thầm kinh ngạc, lê dép đi qua. Đèn khẩn cấp ngoài hành lang đã hỏng mất tiêu, chỉ có thể dựa vào một vầng sáng nhạt mỏng manh chiếu rọi, mà qua mắt mèo nhìn quanh bên ngoài, nhưng lại chẳng thấy gì.

Ngày hôm sau dậy sớm lại phát hiện ngoài cửa bị ai đó quăng một con mèo bị người ta cắt cổ chết, máu tươi chảy đầm đía, tứ chi hướng lên trời, tình trạng chết rất thảm. Bộ lông vốn dĩ trắng như tuyết bị máu tươi bết thành từng nhúm từng nhúm, vô cùng kích thích tuyến mắt.

Chung quanh yên lặng không một tiếng động, tôi bắt đầu thấy chân mình như nhũn ra. Vất vả lắm mới miễn cưỡng chỉnh đốn lại tâm trạng, tìm báo giấy, chổi, bọc mèo con vào trong tờ báo đem đi giải quyết, rồi tạt nước sạch lau sàn. Lòng bàn tay tôi có hơi run nhè nhẹ, tôi biết mình rất sợ.

Lúc chiều, có người đưa thư tới, bên trong là một tấm card do đích thân Lương đại tiểu thư viết: Tây Tây cô có khỏe không?

Kể từ khi thấy con mèo chết, tôi vẫn luôn buồn bực trong lòng, lúc này nhìn thấy tâm card, tâm trạng của tôi lại thấy trấn định. Ngay cả tôi một thân một mình, không chỗ nương tựa như vậy. Dù sao thì lực lượng cũng cách nhau quá lớn, hơn nữa quyền thế của Lương đại tiểu thư bất luận như thế nào cũng không cách nào chống lại được, nếu đã như thế, thì thà dứt khoát khỏi phản kháng. Ý định thật sự chị ta muốn làm như thế nào, tôi cũng không điều khiển được, cùng lắm thì trở về tay không chẳng có gì vướng bận, nghĩ vậy tôi khóa cửa, đi xem phim. Không muốn kích thích tâm tình của mình, đặc biệt tìm một bộ phim xưa ấm áp bình dị một hơi xem hết sạch.

Mấy ngày sau, vẫn thường có đủ loại quấy rầy, tôi đều xem như không tồn tại, cho dù ngoài cửa có xuất hiện cái gì cũng chỉ xem như tro bụi mà quét đi.

Chiều nay, lại là nghe thấy chuông cửa vang lên, không thể không nhìn, song cũng chỉ liếc mắt nhìn mà thôi. Không ngờ vừa ghé vào mắt mèo một cái, lại nhìn thấy người bên phòng bảo vệ của trường, tôi nhớ mang máng hình như là phó phòng bảo vệ họ Lưu. Mở cửa, hàn huyên vài câu, vị phó phòng Lưu này liền nói: “Cô giáo Lỗ, cô gặp phải tình huống như thế mà sao không nói một tiếng?” Rồi nói với tôi vài câu, đại khái là nói có người phát hiện tôi bị làm quấy rối, cũng bắt được kẻ quấy rối, bây giờ đang ở phòng bảo vệ.

Tôi vừa nghe liền thấy lo. Lương đại tiểu thư chú ý tôi lâu như vậy, vẫn không dám hành động, trong lòng tôi mơ hồ có cảm giác chị ta sợ phản ứng của Lương Trạm, không thể không ép tôi, lại không dám ép quá. Nếu như làm ầm tới trường học, lại không tránh khỏi chuyện bị xé ra quá lớn.

Nhanh chóng đi qua, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông ngồi trong phòng bảo vệ, chính là người đã từng đưa đồ cho tôi. Đối diện với ánh mắt của anh ta, tôi cau mày, tự hỏi phải nói cái gì, không ngờ phó phòng Lưu ở bên cạnh lại sốt ruột nói: “Chính là vị Đường tiên sinh đã phát hiện ra người quấy rối cô……”

Chuyện phát triển thật sự ngoài dự tính, sau đó, vị Đường tiên sinh kia khẽ xoay người, tôi nhìn lướt qua, vẻ mặt nhịn không được mà đại biến. Một cô gái mặc đồ bình thường đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế sa lon, ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt, lại có cả một tia oán hận. Là Mộc Lan!

Tôi làm thế nào cũng không dám tin chân tướng sự việc lại là như vậy, nhìn Mộc Lan, tôi cảm thấy từ trái tim đến đầu ngón tay đều ngập đầy khổ sở. Song cô ấy nhanh chóng mở miệng, khinh khỉnh nhìn tôi, từng chữ từng câu nói: “Lỗ Tây cô có bản lãnh thì thực sự đấu với tôi này! Cứ sau lưng tôi đâm thọc làm gì chứ?”

Xin tha thứ cho đầu óc tôi chậm chạp, thật sự không cách nào hiểu cô ấy đến tột cùng là đang nói cái gì.

Phó phòng Lưu đi tới, nhìn chằm chằm Mộc Lan nói: “Nói chuyện khách khí một chút!”

Mộc Lan quét mắt nhìn ông một cái, sự khinh thường trong mắt càng tăng lên, từng chữ từng câu nói: “Tôi muốn một mình nói với Tỗ Tây vài lời. Có cần tôi mời hiệu trưởng tự mình gọi điện thoại cho ông không?”

Mộc Lan quả thật đã thay đổi, hoàn toàn biến thành một người khác đến tôi cũng nhận không ra. Song nhiều năm như vậy, quả thật có một số chuyện, bọn tôi cần phải nói rõ với nhau.

Phó phòng Lưu bị lời của Mộc Lan kích động, mặt nhanh chóng đỏ gay lên, nhìn là biết sắp nổi điên rồi. Tôi nhanh chóng tiến lên, ngăn cản ông, khuyên can mãi, vất vả lắm mới khuyên ông tạm thời ra cửa, để một mình tôi nói chuyện với Mộc Lan.

Chủ đề vừa bắt đầu, quả thực khá mơ hồ, tốc độ nói của Mộc Lan rất nhanh, giống như là một cái súng máy đã lên đạn vậy, vừa mở miệng là chỉ trích chuyện tôi cướp Đại Oai, song nói đi nói lại, tốc độ nói của cô ấy lại thay đổi, thậm chí còn nhìn tôi, đau thương nói: “Đại Oai nói với tôi, cô lựa chọn làm nhân tình……”

Thì ra là cô ấy đã gặp Đại Oai!

Mà sao, cô ấy lại tới đây chủ trì công đạo cho Đại Oai nhỉ?

Đối mặt với tràng dài chất vấn của cô ấy, tôi chỉ cảm thấy ngực mình nghẹn lại phát sợ, song lại không biết nên trả lời như thế nào. Bị bác gái Khương một quỳ nhờ cậy, trong lòng tôi đã thật sự không muốn tiếp tục không rõ ràng, tiếp tục làm trễ nải Đại Oai như vậy nữa, vất vả lắm mới dùng lý do “nhân tình” để đuổi đi, nhưng nếu lúc này tôi phủ nhận, thì từ lời nói gió bay của cô ấy truyền ra ngoài, chẳng phải là lại khiến chuyện càng thêm phức tạp sao?

Cuối cùng tôi chỉ có thể im miệng không nói, song cau tiếp theo của Mộc Lan lại khiến tôi hoàn toàn chấn động.

Cô ấy nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt càng lúc càng căm hận, từng chữ từng câu hỏi: “Thật ra ngay từ đâu, người bạn trai mà cô nhất quyết không cho bọn tôi gặp mặt chính là anh ấy đúng không?”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, thấy cô ấy bắt đầu trào nước mắt: “Thật buồn cười, theo anh ấy nhiều năm như vậy rồi mà tôi đến giờ tôi mới biết, hai chữ LL trên nút tay áo của anh ấy, thì ra là có ý này!” Cô ấy ngẩng đầu, nén nước mắt, song rất hung dữ nhìn chằm chằm tôi, từng chữ từng câu nói: “Phàm là thứ tôi thích, cô đều cướp đi hết! Tôi hận cô, Lỗ Tây! Đời này, người tôi hận nhất chính là cô, chính là cô……” Bỗng nhiên cô ấy nhào tới trước mặt tôi, nắm lấy vạt áo trước ngực tôi, dùng hết sức lay động.

Tôi bị cô ấy lay đến váng đầu hoa mắt, lại còn bị lời nói oán độc của cô ấy sát thương.

Cửa phòng bảo vệ mở ra, mấy người bảo vệ xông tới, nhanh chóng tóm lấy Mộc Lan.

Phó phòng Lưu hung hăng nhìn chằm chằm cô ấy, dáng vẻ như chuẩn bị tra khảo cô ấy, song có người đã chạy tới đón cô ấy. Người nọ vội vã đi vào, đi lên trước bắt tay với phó phòng Lưu, ghé vào lỗ tai của ông ấy nói nhỏ vài câu. Trên cái mặt dài của phó phòng Lưu lộ ra vẻ kinh ngạc, cuối cùng chỉ đành phải để người ta đưa Mộc Lan nghênh ngang rời đi.

Mộc Lan rời đi trước, vẫn không cam lòng, lại quay đầu lại, hướng về phía tôi lớn tiếng nói: “Tôi hận cô, Lỗ Tây…” Tiếng nói xông vào giữa hành lang, vang vọng khắp nơi!

Trở lại ký túc xá, lăn qua lộn lại mà ngủ không được, trong suy nghĩ vẫn luôn trở về thời gian tốt đẹp những năm cùng học đại học.

Mới mấy năm mà sao lại thành ra cục diện như vậy?!

Ngày hôm sau tỉnh dậy, cảm thấy trong đầu có chút hỗn loạn.

Ngọ nguậy muốn đứng dậy lại thấy choáng váng. Rút nhiệt kế ra đo, biết chắc là mình bị sốt nên tôi vào trong tủ treo quần áo lấy vài viên thuốc hạ sốt nuốt vào, lại mê man bò lên giường tiếp tục ngủ.

Trong lúc ngủ mơ, tôi cảm thấy khát nước, sau đó, lại thấy anh!

Anh mặc y phục màu đen, đứng ở cao cao trên vách núi, cầm lấy một cái muỗng gỗ, đút từng giọt từng giọt nước nhỏ từ trên vách động xuống cho tôi.

Giọt nước nhỏ rất chậm, miệng vẫn cảm thấy khô.

Vất vả lắm mới có chút mát mẻ trượt vào môi, thoáng qua rồi biến mất.

Nhiệt độ cơ thể quen thuộc mà ấm áp bao vây lấy tôi, giống như lúc ở trong căn hộ trên phố tài chính. Tôi uống một hớp nước, chưa kịp nuốt vào, anh đã cúi người hôn tôi, liều mạng cướp đoạt nước trong môi tôi, dùng sức cướp lấy ướt át ngọt ngào trong miệng tôi.

Tôi muốn cười, nhưng sợ hụt hơi, chỉ đành phải liều mạng chịu đựng, từ từ hôn trả lại anh, đưa nước dọc theo đầu lưỡi, từ từ chậm rãi đẩy qua.

Cảnh trong mơ quá ấm áp, sắc thái quá kiều diễm, khiến tôi không nỡ tỉnh dậy.

Nếu nhất quyết không tỉnh thì vẫn sẽ thấy anh ở nơi đó đứng ở trên tảng đá, dùng muỗng gỗ hứng nước, từng giọt từng giọt, đút cho tôi!

Hoặc là…… Cúi người, dùng sức, cướp đoạt nước trong miệng tôi!

Tôi tựa như là ngồi ở trên đám mây, từ từ chậm rãi bay ra ngoài, chung quanh tất cả đều là bóng dáng của anh, mùi vị của anh!

Tôi ôm lấy anh thật chặt, nói: “Không cho đi, không cho đi……”

Chỉ có trong mơ, tôi mới có thể nói như vậy!

Cho nên, nói mãi, nói mãi, chỉ sợ không cẩn thận, mở mắt, thực tế cuộc sống sẽ ập đến, cảnh kiều diễm trong mơ sẽ trong khoảnh khắc mà vỡ ra từng miếng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.