Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Chương 36



Hôn lễ của Chương Linh Quyên quả nhiên là hết sức xa hoa, vô cùng xa xỉ. Xe hoa là một chiếc Lincoln Limousine, phía sau còn có một dãy mười mấy chiếc Hummer đi theo, hôn trường thì ngập tràn những bó hồng được đặc biệt vận chuyển bằng máy bay từ Vân Nam tới, nhiều đến nỗi khiến người ta khó mà có thể đi qua đi lại.

Dùng hoa tươi trang trí cho hôn lễ vốn là một điều tốt, nhưng tràn lan đến mức hận không thể nào mà cầm kéo cắt bớt như thế này thì…… Tôi thở dài, đi theo sau Chương Linh Quyên, vất vả ôm đống hoa, thở hồng hộc dặn dò hai thiên thần nhỏ phía sau cô ấy: “Cẩn thận một chút nha, đừng để cho hoa đâm rách khăn voan……” Ngẩng đầu, tôi bắt gặp Mộc Lan.

Bốn năm không gặp, cô ấy khoác trên mình bộ đồ công sở thanh lịch màu vàng nhạt, trang sức trang nhã mà vô cùng xinh đẹp, tóc búi gọn gàng, trên tay cầm một cái túi LV, bước chân rụt rè, từ từ đi đến, cả người trên dưới tinh tế chẳng khác nào một cô búp bê sứ Cảnh Thái Lam cực phẩm, không chút tì vết.

Còn tôi thì ngược lại, sáng sớm đã bị Chương Linh Quyên cứng rắn nhét vào một bộ lễ phục màu hồng, mang giày da cũng màu hồng cao đến mức lòng người kinh sợ, ngay khi nhìn thấy mình trong gương, liền ai oán hận không thể lập tức hộc ba lít máu mà chết. Cộng thêm tiết trời nóng bức, nên lúc tôi vội trước vội sau chạy một vòng đã cảm giác trên lưng nhơm nhớp mồ hôi, đại khái chỉ nhìn lớp trang điểm trên mặt tôi thôi cũng…… quá đủ rồi!

Tôi âm thầm lau mồ hôi, não bộ bắt đầu suy nghĩ cách xưng hô và giao tiếp thích hợp.

Thân thiết một chút? Xa lạ một chút? Căng thẳng một chút? Hay kiêu căng một chút?

Cô ấy đi tới chỗ cách tôi năm bước chân thì đứng lại, nhìn tôi không chớp mắt.

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, khi thấy cô ấy, những câu hỏi này lại tiếp tục ấp tới!

Nhiều năm trước, chẳng phải cũng có cảm giác như thế sao – một cô gái xinh đẹp nhã nhặn như hoa thế kia, sao lại không được đàn ông thích nhỉ? Trừ phi người đó bị điên mới có thể bỏ cô ấy mà lấy tôi?

Có rất nhiều thứ, phải chiều theo số mệnh! Mà tôi hình như…… cực kỳ vô cùng đặc biệt am hiểu điểm này!

Tôi bắt đầu mỉm cười, cười với cô ấy, còn chưa mở miệng, chợt thấy cô ấy đi đến, cực kỳ nhanh chóng mà đi đến, ôm tôi, nói: “Tây Tây, cậu về rồi…… Thật tốt!”

Trong lòng tôi đột nhiên có một loại cảm giác mềm mại ấm áp khó tả, tôi biết rõ cô ấy vẫn luôn nghĩ về tôi, luôn nghĩ về tôi……

Tôi duỗi cánh tay ôm lấy cô ấy, hít sâu, rồi lại hít sâu…… Rốt cuộc cười hì hì ngẩng đầu, nhẹ nhàng đá cô ấy một cước, trêu cô: “Ăn vận thành một bộ dáng vẻ nữ cường nhân, chuẩn bị hù ai hả?”

Cô ấy lại hoàn toàn không bị tôi đánh lạc hướng, bình tĩnh nhìn tôi, cắn môi, cắn mất một hồi lâu, mới tiếp tục mở miệng, dường như bao điều cất chứa bao nhiêu năm, chỉ để có thể nói với tôi một hồi như vậy: “Xin lỗi, Tây Tây! Đêm hôm đó, ở trong nhà Hà Viện Viện, tớ phát hiện cậu và Đại Oai, từ trong một phòng đi ra…… Tớ thật sự chỉ là cảm thấy quá đột ngột! Thật ra tớ vốn là cũng tính chia tay anh ấy, nhưng nhìn thấy hai người, mà hai người lại ở chung một chỗ như vậy…… Cảm giác dù sao vẫn có chút khác biệt, cậu có thể hiểu chứ?”

Tôi cười không nổi!

Đêm trước hôm tốt nghiệp năm thứ tư, đầu của tôi bị chấn thương nghiêm trọng, trạng thái tinh thần không được ổn lắm, ở trong mơ, vẫn luôn duy trì tình bạn với Mộc Lan, cho nên đối với việc “đoạn tuyệt” giữa chúng tôi cũng không có nhận thức chính xác. Sau khi ở Thiên Tân tu dưỡng một năm, lúc bay qua Mỹ, tôi đã hạ quyết tâm chặt đứt tiền duyên, cho nên không có liên lạc với bất kỳ ai.

Tôi thật sự có nằm mơ cũng không ngờ, ở trong nhận thức của mọi người, lần này được xem như khúc nhạc đầu làm rạn nứt tình bạn giữa hai người chúng tôi, thậm chí còn là tôi “cướp” bạn trai của Mộc Lan, thậm chí, ngay cả bản thân người trong cuộc là Mộc Lan cũng có quan điểm như vậy.

Chuyện sao có thể đảo lộn thành như vậy?

Rõ ràng là cô ấy, là cô ấy……

Thật ra cô ấy không phải là đã cướp bạn trai của tôi nhỉ?

Trước đây tôi đối với Đại Oai, cũng chỉ là thầm mến, chứ chưa bao giờ phát triển thành tình yêu nam nữ!

Còn giữa tôi và Lương Trạm…… càng là quan hệ gì cũng không đúng?

Huống chi mấy năm nay, mặc dù loáng thoáng biết Mộc Lan vẫn lấy thân phận thư ký mà đi theo Lương Trạm, khiến cho trên dưới Hà gia oán giận cực điểm, khủng hoảng cực điểm, nhưng rốt cuộc, Lương Trạm cũng không ly hôn với Viện Viện, thậm chí, cũng chưa từng có lộ ra thái độ muốn ly hôn…… Thật đúng là một mớ lộn xộn!

Đột nhiên có chút gì như chán nản, tôi nhẹ nhàng thở dài, ngẩng đầu nhìn Mộc Lan, nghiêm túc giải thích: “Thật ra thì đêm hôm đó, Đại Oai mới trở về từ Đôn Hoàng, tâm trạng không được tốt cho lắm……”

Đáng tiếc lời của tôi vẫn không thể nào mà suông sẻ nói cho xong, bởi vì bạn học Đại Oai “bạn trai” tôi đã dùng một cách thức luôn được sử dụng để đùa dai mà đột nhiên xuất hiện ở phía sau, bịt mắt tôi lại, cười hì hì nói: “Đoán xem tôi là ai?”

Một hơi thở bỗng nhiên mắc nghẹn ở ngực…… Ông anh à, anh xuất hiện thật là quá đúng lúc!

Tình cảnh này, cô nương tôi đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

Tôi từ từ thổ khí, tàn bạo gằn từng chữ: “Sói, già, thúi!”

Anh cười: “Sói thúi hoắc mới đúng!” Bỏ tay ra khỏi mắt tôi, ngay sau đó nhìn về phía trước, vô cùng tùy ý chào: “Hi, Mộc Lan, đã lâu không gặp!”

Thái độ rất tiêu sái, nhẹ như gió thoảng mây trôi như thế……

Tôi nghe mà ngây dại cả người, nhịn không được quay đầu lại cẩn thận nhìn chằm chằm đánh giá anh, dùng ánh mắt kinh dị để tự hỏi, cũng như ra ám hiệu với ai đó: Ông anh à, đầu anh có phải bị lừa đạp cho hỏng rồi ư? Đây chính là Mộc Lan đó! Là bạn học Mộc Lan, cục cưng bảo bối mà anh từ nhiều năm trước vẫn luôn cẩn thận che chở từng li từng tí, nâng ở trên tay thì sợ rơi rớt, ngậm trong miệng thì sợ tan mất đó ó ó ó.

Anh vậy mà chỉ nhìn chằm chằm tôi cười, nói: “Không tệ, vợ anh mặc đồ màu hồng phấn rất là đẹp!”

Tôi choáng!

Tôi đường đường là một thạc sĩ tương đối nổi tiếng, là giảng viên đại học, nếu như không phải là bị Chương Linh Quyên úp cho cái mũ “Phù dâu” thì có chết cũng không thể nào ăn mặc thành cái bộ dạng một cô gái trẻ trung vẻ ngoài xinh đẹp, trắng nõn này, toàn thân đang rất không tự nhiên, vậy mà người này lại vừa vặn tự vạch áo cho người xem lưng!

Tôi hung hăng trừng anh một cái, cực kỳ thuận lợi đi qua nhéo một cái, anh kêu thảm một tiếng, nhưng lại duỗi tay ôm tôi, càng cười vui vẻ hơn.

Tôi lại duỗi tay hung hăng đấm anh hai cú, lúc quay đầu lại, đã không thấy Mộc Lan đâu.

Tiêu rồi!

Đây không phải là “Giấu đầu lòi đuôi” trong truyền thuyết đó chứ? Tôi thở dài, chấp nhận là từ nay về sau đừng hòng gỡ cái tội danh siêu chụp mũ “cướp bạn trai Mộc Lan” xuống trót lọt.

Bực nha……

Tôi thật là càng nghĩ càng thấy mệt, oán hận nhéo Đại Oai, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh không phải nói là phải làm thêm giờ sao, tại sao sớm như vậy đã tới hả? Đoạn đường đó không phải là lúc nào cũng kẹt xe sao, tại sao hôm nay lại không bị? Dự báo thời tiết không phải nói hôm nay có mưa sao, tại sao trời lại trong xanh ngay cả một đám mây cũng không có……” Nói lui nói tới, bản thân mình cũng nhịn không được mà bật cười.

Bất luận như thế nào, mấy năm này, hai chúng tôi đúng là kết bạn sống ở nước ngoài, rất nhiều việc từ lâu đã không thể nào nói rõ được rồi! Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, đời này, chuyện tôi người ta bị hiểu lầm còn ít sao? Thêm hay bớt một chuyện cũng chẳng sao…… Thôi kệ!

Tôi chỉ hỏi Đại Oai một câu, một câu không thể không hỏi: “Đêm hôm đó, à, em muốn nói…… cái đêm mà chúng ta cùng nhau ở nhà Viện Viện đó, chẳng lẽ anh không có nói cho Mộc Lan biết, người đàn ông cô ấy thầm mến kia, lúc trước, chính là bạn trai trong truyền thuyết của em hả?”

“Em tưởng anh có cơ hội nói chuyện đàng hoàng với cô ấy hả? Một đêm hỗn loạn như vậy……”

Tôi gật đầu, tỏ vẻ hiểu.

Đêm hôm đó, cậu ta bị tổn thương cũng không hề nhẹ hơn tôi! Chính mắt thấy Mộc Lan điên cuồng bày tỏ tình yêu đối với Lương Trạm, thậm chí không ngại vọt tới cửa đánh Viện Viện. Cuối cùng, lại như người lạc vào thế giới khác nhìn Mộc Lan ở trong mưa gió, liều mạng ném kế hoạch đầu tư RT về phía Lương Trạm……

Một chút thương hại bắt đầu dâng lên trong lòng, tôi nhẹ nhàng đưa tay, cầm lấy tay Đại Oai, nói: “Tất cả cũng qua rồi!”

“Thế cũng thật tốt!” Đại Oai cười: “Rốt cuộc anh cũng biết, ai mới là người thực sự đáng quý trọng!” Đưa tay ôm tôi.

“Xí!” Tôi tức giận trừng cậu ta một cái, tỏ vẻ này chén mê hồn thang này không có hiệu quả.

À mà phải nói là tôi trước đây cũng không biết cậu ta mà cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt vậy nha, lúc này cuối cùng là không đúng chỗ nào nhỉ? Tôi đưa tay sờ trán cậu ta: “Ấm đầu hả?”

Cậu ta rốt cuộc cũng khôi phục thái độ bình thường, quay về phía tôi nhả ra ba chữ: “Bệnh, thần, kinh!”

Ê cái này mới đúng à nha!

Tôi cười, tôi cười, tôi sảng khoái cười.

Đây mới là thái độ gặp gỡ bình thường nhất, chính xác nhất của tôi và Đại Oai đó!

Cả bữa tiệc, tôi giúp Chương Linh Quyên cản vô số chén rượu, hào phóng đến nỗi làm người lé mắt; sau giai đoạn đi vào trêu chọc cô dâu chú rể, lại bị đông đảo bạn học đồng tâm hiệp lực chuốt không ít rượu, kết quả, kết quả, kết quả, đợi đến khi trêu chọc cô dâu chú rể cuối cùng cũng xong, lúc đóng cửa từ chối tiếp khách, chú rễ gục, cô dâu gục, phù rể cũng gục, chỉ có mỗi phù dâu mặc lễ phục hồng phấn tôi đây là tinh thần tỉnh táo, sừng sững không gục xuống.

Mọi người đều say chỉ có mình tôi tỉnh, thật là cô đơn như thể một ngôi sao mai lạnh lẽo vụt qua đồng cỏ bao la a a a a a a……

Chờ tôi vất vả lắm mới dìu được hai cái người đang say túy lúy kia, nhìn thế nào cũng không giống như là đôi vợ chồng son có thể thuận lợi “Động phòng hoa chúc” nhét vào chăn, đem phù rễ nhờ cậy cho bạn học, vất vả lắm mới đến lúc chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm thì quay người lại, hỏa nhãn kim tinh ngay lập tức phát hiện — bạn học Mộc Lan cũng gục rồi!

Cô ấy cả buổi tối vẫn xa rời quần chúng, đơn độc ngồi thật xa tránh khỏi đám bạn học, tôi cứ tưởng rằng cô ấy cơm nước xong sẽ chuẩn bị rời đi, ai ngờ cô ấy quỷ thần xui khiến thế nào lại cùng mọi người tới trêu chọc cô dâu chú rể. Tới thì cứ tới, nhưng vừa đến thì mặt mũi gượng gạo, không nói một lời, dáng vẻ cứ như là khổ đại cừu thâm vậy.

Không cần phải sát phong cảnh quá mức vậy đâu?

Đây chính là tiệc cưới đó, tiệc cưới của Chương Linh Quyên người bạn cùng phòng thân thương suốt bốn năm đại học của hai ta đó!

Tôi bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cười hì hì hỏi: “Ăn chút gì không? Uống chút rượu chứ? Hát một bài đi……” Kết quả cô ấy nhận li rượu rồi ngửa đầu uống cạn, nhìn như đúng là đã uống không ít rượu…… Tâm trạng không tốt?

Tội gì chứ? Xuất thân tốt như vậy, dung mạo kiêu người như vậy, đầu óc thông minh như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác tự chuốc lấy phiền não?

Tôi hỏi Đại Oai: “Anh có biết nhà Mộc Lan ở đâu không?”

Cậu ta cảnh giác nhìn tôi: “Em muốn làm gì?”

“Em không đến nỗi có thể ném cậu ấy ở đâu cũng được đó chứ?”

“Anh còn phải hộ tống bà xã của mình về nhà!”

“Xí!” Tôi đá cậu ta một cước: “Không tin vào tửu lượng của em như vậy à!”

“Không phải là tửu lượng, mà là chân của em……” Cậu ta nhìn chằm chằm chân tôi: “Có phải khó chịu lắm không? Anh thấy em mới vừa rồi không ngừng đổi chân……”

Á…… Bị cậu ta phát hiện rồi? Tên này, thật đúng là quan tâm rất cẩn thận. Đôi giày da trên chân, hôm nay tôi mới đi lần đầu, lại phải đi khắp nơi theo Chương Linh Quyên chúc rượu, tới tới lui lui lăn qua lăn lại một hồi, kết quả, không cẩn thận, gót chân bị trầy một chút da, lúc chạm gót xuống sẽ rất đau, nhưng mà……

“Anh mau đưa cậu ấy về nhà đi! Em lập tức gọi xe về, sẽ không có chuyện gì đâu!” Tôi lại hỏi một lần: “Rốt cuộc anh có biết nhà cô ấy ở đâu không đó……”

“Biết!” Cậu ta thở dài, có chút do do dự dự nói: “Lúc trước từng đưa cô ấy về một hai lần……”

“Vậy không phải xong rồi sao! Mau đi đi!”

Cậu ta cúi đầu nhìn Mộc Lan, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn tôi, nói chắc như đinh đóng cột: “Chờ anh. Anh trở lại đón em ngay……”

“Thôi! Đưa đi đưa về gì cho rách việc!” Tôi phất tay một cái, nhìn sắc mặt cậu ta thật sự không tốt, nhanh chóng thay khuôn mặt tươi cười an ủi cậu ta: “Đưa cậu ấy về xong, anh trực tiếp về ký túc xá của mình, chúng ta cùng nhau bữa ăn khuya!”

Lúc này rốt cuộc bộ dạng cậu ta mới sau cơn mưa trời lại sáng, cúi người ôm lấy Mộc Lan.

Thái độ của cậu ta ít nhiều khiến tôi có chút nghi ngờ…… Cậu ta, cậu ta, cậu ta chẳng lẽ thật sự một chút cũng không thích Mộc Lan?

Không thể nào!

Tôi cuối cùng cho là, mấy năm nay, cậu ta mặc dù không ở trước mặt tôi nhắc tới Mộc Lan, nhưng sâu trong nội tâm, nhất định là nhớ thương cô ấy rất nhiều, cái gọi là “vạn dặm theo bước chân tôi” cũng chỉ là một loại giải sầu biến tướng sau khi bị tổn thương. Đoạn tình yêu này của bọn họ, là một tay tôi thúc đẩy, tận mắt chứng kiến, cho tới bây giờ vẫn tin chắc tình cảm bạn học Đại Oai đang dồn vào Mộc Lan là vô cùng thật lòng, vô tận nhiệt tình.

Mấy năm này, cậu ta vô cùng thân thiết với tôi, nhiều lần thổ lộ, chỉ là số lần thổ lộ không nhiều lắm, cho nên, tôi cho tới bây giờ cũng không có cho là thật. Chẳng lẽ nói, chẳng lẽ nói cậu ta vậy mà lại thật sự có một chút…… yêu tôi?!

Tôi nhanh chóng lắc đầu, không dám tiếp tục trôi theo cái ý nghĩ này nữa.

Để sau hãy nói! Tất cả…… cứ chờ sau này hãy nói đi!

Cuối cùng cũng sắp xếp ổn thỏa mọi việc, tôi mệt mỏi bóp vai, rời khỏi phòng tân hôn mà khách sạn tặng, bấm thang máy đi xuống tầng trệt, lê lết đi ra ngoài.

Chân cọ vào giày rất đau, tôi nghiến răng bậm môi, vừa hít một hơi, vừa chậm rãi đặt chân, ai ngờ càng cẩn thận, càng phạm sai lầm, lúc bước xuống bậc tam cấp, tôi chỉ hơi nghiêng nghiêng chân một chút, một chân đặt không vững làm cả người khẽ nghiêng qua , lại bỗng nhiên bị một đứa bé ước chừng bảy tám tuổi đang chạy thẳng tới đụng trúng.

“Rầm……” Đứa trẻ lắc lư mà tôi cũng chao đảo.

Hai chúng tôi đứng ở trên cầu thang chao đảo kinh hồn, mà đối phương còn là – bông hoa của tổ quốc!

Tôi nhanh chóng theo phản xạ mà đưa tay bảo vệ đứa bé, kết quả khả năng thua tấm lòng rất xa…… Tôi ôm đứa bé, nghiêng người một cái, cái mông đã nặng nề chấm đất, tiếp theo là lưng. Tôi gần như là theo bậc thang lăn lông lốc xuống dưới bậc cuối cùng, cả lưng bị cọ sát thê thảm vô cùng…… May là, đóa hoa trong lòng không có chuyện gì!

Ba mẹ bé chạy tới, nhanh chóng đoạt lấy đứa bé từ trong tay tôi, ân cần hỏi han.

Tôi cũng muốn hỏi tình hình của bé một chút, nhưng cả người ngã xuống đau đến nỗi ba hồn bảy vía bay đi ít nhiều, chỉ có thể mở miệng thở hổn hiển, căn bản không cách nào mở miệng. Không đợi tôi đứng dậy, vừa nhấc đầu, cha mẹ đứa bé đã vạn phần khẩn trương ôm nó chạy đến bãi đậu xe!

Ấy…… Cứ đơn giản kết thúc như vậy? Cũng coi như dứt khoát!

Thật vất vả xoay người bò dậy, phủi phủi bụi đất trên người, chân vừa chạm đất liền đau như xát muối — ban đầu chỉ là trầy một chút da, bây giờ thì vừa khéo, hình như ngay cả mắt cá chân cũng có chút vấn đề.

Tôi không biết đến tột cùng bị thương như thế nào, không dám tùy tiện lộn xộn nữa. Cũng may, trải qua một phen mạo hiểm lúc nãy, tôi đã lăn một vòng “cút” xuống bậc tam cấp, mặc dù chật vật không chịu nổi, nhưng cũng đã đột nhiên ở ngay bên đường, có thể gọi xe. Tôi đưa tay đón xe, ai ngờ liên tiếp bốn năm chiếc xe đi qua, mà xe nào cũng có người ngồi.

Một chiếc Porche màu đen im lìm lướt qua, dừng ở trước mặt tôi. Sau đó, tôi còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn rõ cái người ngồi ở trên ghế lái kia, thì đột nhiên nghe thấy hai chữ: “Lên, xe!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.