Ngày đi làm hôm đó, vừa đặt chân tới cửa văn phòng, cô đã thấy đám đồng nghiệp đang tụ tập bàn tán rất sôi nổi, kì lạ là vừa thấy cô họ như chột dạ ngừng lại chủ đề đó và tản về bàn làm việc của mình. Mặc dù trong lòng có chút tò mò, nhưng cô đã rèn cho mình bản tính thờ ơ trước mọi sự việc, nếu như không có gì liên quan nghiêm trọng tới bản thân thì cũng không cần tốn sức để ý.
Lúc này, chị Lan, một người đồng nghiệp cùng phòng nổi tiếng là đài phát tin tức của phòng ban của cô, chị ta ý cười dạt dào tiến gần về phía cô, rất uyển chuyển đặt bàn tọa lên bàn làm việc của cô, không nhận ra cái nhíu mày hơi khó chịu của cô mà tươi cười dò hỏi:
– Hà Phương, em có nghe tin gì không? Gần đây trong công ty, đang đồn rằng em không thích đàn ông mà thích phụ nữ. Thật là sao có thể đưa ra tin đồn vô căn cứ vậy chứ
Biết rõ chị ta là đang diễn kịch, coi như góp vui mà thông báo thông tin cho cô, mà điều cô vừa nghe quả thật đúng là có phần giật gân nha, từ khi nào mà một nhân viên nhỏ nhoi như cô lại được vang danh trong công ty, mà lại là liên quan tới giới tính của cô, chả trách hôm nay tới chỗ làm việc, cô bắt gặp không ít ánh nhìn có phần khác lạ của một số đồng nghiệp coi như có quen biết.
Trong lòng rõ ràng chán ghét, nhưng vẫn biểu hiện ra bên ngoài nụ cười tươi rạng rỡ, tự tin nhìn chính diện chị ta:
– Chị trông em rất giống kiểu người thích phụ nữ lắm ạ?
Mặc dù giọng nói nhẹ nhàng có phần uyển chuyển nhưng chị đồng nghiệp bỗng thấy sởn da gà, qua tiếp xúc với cô một thời gian dài, biết rõ cô là người không quan tâm tới những chuyện bao đồng, không động chạm sinh sự với ai (trừ cô nàng Mai Ly, của phòng nhân sự, vì chuyện tình cảm mà ghen ghét), thái độ với đồng nghiệp xung quanh không nóng không lạnh, rất chừng mực, nhưng ánh mắt lạnh lẽo này của cô rất khủng bố nha, chị ta nhận ra sự chán ghét của cô, biết điều mà tự động rút lui:
– Ha ha chị biết mà, em khi nào lại đi thích phụ nữ chứ, có mà đàn ông xếp hàng theo cũng không kịp, không biết kẻ xấu xa nào lại tung tin đồn thất thiệt ác ý này cơ chứ.
Cả phòng ban cũng hùa theo chị ta, mỗi người xướng một câu. Ngay lúc này, trưởng phòng “đại sát thủ” mặt hình sự tuyên cô vào phòng, khổ sở đoán rằng không có chuyện tốt đẹp, y như rằng, ông giáo huấn cô một hồi. Không được để chuyện riêng tư làm ảnh hưởng tới công việc, cô rất muốn khóc ròng, nói vậy phải chăng ông đang trách cô rằng đời sống riêng tư của cô rất rối ren phức tạp.
Sau một hồi chịu tra tấn tinh thần trong phòng “đại sát thủ”, cô được giải thoát đi ra, về bàn làm việc của mình, cô bạn đồng nghiệp bàn bên cạnh Ái Vy liền chìa ra trước mặt cô hộp ô mai đào, nhìn cô cười hiền hòa đầy quan tâm:
– Hôm qua đi siêu thị thấy có bán, rất ngon, nay mang đi phần cậu một ít. Không sao chứ người đẹp, cậu đừng bận tâm thiên hạ đồn nhảm.
Đối với cô bạn đồng nghiệp này Hà Phương rất có thiện cảm, đó là một cô nàng thật thà, hòa đồng và thân thiện, cũng là người có quan hệ thân thiết nhất với cô ở nơi làm việc.
– Cám ơn cậu, tớ không sao.
Dù không nói ra nhưng cô cũng rất tò mò, không rõ người nào lại rảnh rỗi tới mức bày trò chọc phá cho cô như vậy.