Trần Uy vẻ mặt lại trào phúng, ánh mắt sắc lạnh quét qua người cô, chậm rãi thốt ra những lời cay độc:
– Tôi biết những cô gái ham hư vinh sẽ không đơn giản, nhưng đạt tới trình độ mặt dầy như cô. Hẳn là tôi phải mở rộng tầm mắt rồi. Nói để cô hay, tôi đã lựa chọn cho Tuấn Vũ người xứng đáng có thể sánh bước bên nó. Cô hãy tự giác im lặng rời khỏi cuộc đời của nó, đừng níu chân, cản trở, cũng đừng dai dẳng bám víu lấy nó không thôi. Bằng không tôi sẽ buộc phải can thiệp. Đó là bất đắc dĩ. Hi vọng sớm nhận được câu trả lời thỏa đáng từ cô.
Hà Phương thất thần lê bước trên con đường dài uốn khúc, cô không rõ mình đã rời khỏi khu biệt thự đó thế nào nữa. Dường như lúc ra khỏi cửa, cô bắt gặp bộ dáng tươi cười đắc ý của Khánh Linh, cô ấy nói sẽ kêu người làm đưa cô về song cô không có tâm trí để đối đáp lại chỉ khẽ từ chối rồi cất bước rời đi. Những câu nói của ba Tuấn Vũ vẫn luôn quẩn quanh trong cô, ông ấy không biết những lời đó đối với cô có bao nhiêu phần cay nghiệt và tàn nhẫn, nó đánh lên lòng tự tôn của cô, song đáng để tâm hơn đó là trái tim cô như bị bóp nghẹt khi tình yêu với anh bị ngăn cấm.
Di động bất chợt reo vang, cô không có lòng dạ nào để ý đến, dù vậy dường như người gọi tới rất kiên nhẫn gọi cho tới khi cô bỗng bừng tỉnh vô thức lục tìm di động tiếp nhận liên lạc, người đầu dây bên kia giọng nói đầy hờn dỗi:
– Rốt cuộc cũng chịu nhận điện thoại rồi sao? Cô gái xấu xa, anh còn tưởng em đi cùng Khánh Linh ham vui mà quên mất anh rồi.
Là anh, thật không ngờ tới, có một ngày cô nghe giọng nói trầm ấm của anh mà xúc động nghẹn ngào tới lệ tuôn rơi, cánh mũi cay xè, đôi mắt long lanh giàn giụa nước mắt, cố trấn tĩnh lại cảm xúc, giữ cho giọng nói ổn định nhất có thể, lúc này đây cô rất muốn nói với anh điều suy nghĩ từ đáy lòng, vì vậy mau chóng cất lời thổn thức:
– Vũ, . . . Em nhớ anh.
Tuấn Vũ đang lái xe trên đường, vừa hay gặp đèn đỏ, song lại vì những lời của cô khiến anh bất ngờ không kịp phản ứng, cũng may mau chóng thức tỉnh vội vàng phanh gấp. Con tim anh hiện tại đập thình thịch liên hồi, không phải là do hoảng sợ mà bởi vì đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh thân thiết như vậy, hơn thế nữa con người cô không mấy khi biểu lộ cảm xúc, đặc biệt là những lời nói yêu thương này, trong đầu khẽ mường tượng ra bộ dáng đỏ mặt e thẹn của cô khi thốt lời này, tuy không rõ vì lí do gì cô lại đột ngột nói vậy nhưng tâm trí anh lúc bấy giờ như được bao quanh bởi những bong bóng tình yêu màu hồng, anh liền nhoẻn miệng cười thật rạng rỡ đáp lại Hà Phương ở đầu dây bên kia đang lo lắng khi nghe tiếng phanh gấp truyền qua đường dây:
– Em đang ở đâu? Anh qua đón.