Buổi mua sắm ngày hôm đó, hai cô gái đi tới rất nhiều cửa hàng thời trang, thử qua không ít trang phục, thật ra là chỉ có mình Ái Vy là hào hứng kéo tay cô đi khắp chốn, còn cô chân tay rã rời rất muốn về nghỉ ngơi nhưng lại sợ làm mất hứng cô bạn đồng nghiệp nên đành miễn cưỡng đi theo. Lúc này cô mới thực sự thấm thía câu nói: “Phụ nữ thích mua sắm khiến người ta đáng kinh ngạc, còn người phụ nữ cuồng mua sắm khiến người ta kinh hãi”.
Cuối cùng, Ái Vy đã tạm hài lòng với hai tay xách đầy những túi đồ hàng hiệu, đó là chưa kể tới một vài túi mà Hà Phương cầm hộ. Lúc đi ngang qua một cửa tiệm trang trí nội thất phần đa là từ gỗ, một sự khác biệt thu hút sự tò mò của mỗi người ở giữa dãy phố hiện đại sầm uất. Nổi bật phía sau cánh cửa kính là bộ váy cưới thướt tha, được thiết kế rất tinh xảo trên từng sợi vải. Được khoác lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy, là cô dâu xinh đẹp trong ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời là mong ước của mỗi cô gái. Hà Phương mỗi lần chứng kiến bạn bè, đồng nghiệp rạng ngời trong ngày cưới, tâm trạng của cô mới đầu là ngưỡng mộ rồi chuyển qua một chút ghen tỵ và cuối cùng là có chút tủi thân.
Ngây người, bị hút hồn bởi chiếc váy cưới, cô không hề hay biết, một chậu hoa trang trí trên tầng bốn của cửa hàng bị người vô ý đụng phải, rớt ra khỏi lan can rơi thẳng xuống vị trí mà cô đang đứng. Một số người phát hiện ra tình huống nguy cấp nhưng có lẽ bởi do quá bất ngờ và hoảng loạn chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ, người thì la hét. Hà Phương ngơ ngác quay ra tìm hiểu nguyên do của những tiếng kêu thất thanh, thì bỗng nhiên bị một bóng người nhanh nhẹn lao tới ôm lấy đầu cô, kéo cả người cô vùi sát vào trong lòng, tránh qua một bên. Một tiếng “xoảng” đinh tai nhức óc vang lên, Hà Phương chết lặng phát hiện ra tình huống vừa mới xảy ra, từ khuôn ngực rắn rỏi của người nọ hướng mắt nhìn đống đổ vỡ trên mặt đất ngay đúng nơi cô vừa dừng chân. Lúc bấy giờ hai chân cô bỗng mềm nhũn, toàn thân run lẩy bẩy, tinh thần có chút hoảng loạn với ý nghĩ thiếu chút nữa thôi là cô toi đời rồi. Người nọ nhận thấy phản ứng của cô, rất tâm lý đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô mà trấn an.
– Hà Phương cậu không bị thương chứ?
Ái Vy đã tới bên, ôm chầm lấy cô mà nức nở. Cô ấy trước đó mải miết vừa sải bước vừa thao thao bất tuyệt, không hề hay biết Hà Phương dừng lại, tới khi quay ra mới giật mình không thấy cô đâu, lại thấy phía xa xa trước mặt cảnh tượng khủng khiếp đột ngột xảy ra, kích động quăng những túi đồ xuống đất lao vội tới chỗ cô, không quên kêu to:
– Hà Phương cẩn thận.
Cô đã dần bình tâm trở lại, dịu dàng vỗ nhẹ lưng Ái Vy:
– Tớ không sao rồi
Ái Vy đôi mắt đỏ hoe, lạc giọng:
– Cậu khiến tớ sợ chết khiếp.
Hà Phương nhẹ giọng nói với cô bạn:
– Thật may vì có anh ấy – Sau đó hướng về phía vị ân nhân mỉm cười chân thành – Cảm ơn anh rất nhiều.
Anh ta mỉm cười, nụ cười hiền lành trên khuôn mặt ưa nhìn khiến người ta có cảm giác dễ gần. Ái Vy đi từ bất ngờ này tới ngạc nhiên khác, cô ấy nheo mắt, đưa tay lên dụi dụi, chứng thực là mình không có nhìn lầm, rồi hướng người đàn ông nọ ngân giọng đầy phấn khích:
– Anh họ, thật không ngờ lại gặp anh ở đây.