Trước lúc ra về, anh còn cố chấp nói rằng thời gian tới sẽ đưa cô đi làm và đón cô tan sở, với lí do để đảm bảo sức khỏe cho cô sau tai nạn trên biển. Hà Phương một mực từ chối, hai người cố chấp cương quyết bảo vệ chủ kiến của mình, cô không biết kiếp trước mình làm gì sai trái để kiếp này lại gặp phải người đàn ông phiền phức như anh, cuối cùng vì thời gian cũng đã muộn và cô cũng không đủ sức để đôi co, đành xuống nước thỏa thuận cùng anh, để anh qua đón cô tan làm.
Đêm hôm đó, mặc dù rất mệt mỏi, toàn thân đau nhức nhưng Hà Phương trằn trọc trở mình nhiều lần trên giường, cô không ngừng mường tượng lại trong đầu những chuyện trong khoảng thời gian ngắn này, mà vẫn khó để tin đó là sự thật. Sự xuất hiện đột ngột như vũ bão của Trần Tuấn Vũ làm xáo trộn cuộc sống bình lặng của cô. Đây không phải lần đầu cô có ý nghĩ rằng anh có hứng thú với cô, rồi lại chối bỏ ngay tức khắc, nhưng nếu quả thật anh có ý gì với cô, cô sẽ giữ khoảng cách cùng anh và không để anh có cơ hội tiếp cận. Bởi vì những người như anh không phải là đối tượng kết hôn an toàn, mà cô thì không còn nhỏ tuổi để trải nghiệm những mối tình nông nổi nữa. Dù sao thì cô vẫn ôm hi vọng những suy nghĩ lo lắng của cô chỉ là viển vông, là tự mình dọa mình. Trong lòng ngổn ngang rối rắm, tới tận lúc gần sáng cô mới chợp mắt được một lúc thì cũng đã tới giờ đi làm, và thế là ngày hôm đó cô vác nguyên si bộ mặt bánh bao gấu trúc tới công ty, mà thầm oán thán Tuấn Vũ, nếu không phải anh thì cô cũng không thê thảm thế này.
Giờ tan sở, Hà Phương thấp thỏm đi ra cổng công ty, dáo dác ngó quanh, khi xác định không có chiếc xe thể thao Maserati quen thuộc cô anh mà chỉ thấy một chiếc Rolls Royce màu đen đỗ bên ven đường, khẽ thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đi về nhà. Lúc đi ngang qua chiếc Rolls Royce, bỗng tiếng còi xe vang lên làm cô giật mình quay lại. Tuấn Vũ mở cửa bước xuống xe, hai tay khoanh trước ngực, dáng người anh cao ráo, bộ vest lịch lãm ôm lấy cơ thể làm tôn lên khí chất quý phái của anh, phải thừa nhận cho dù có đứng nơi đâu thì anh cũng nổi bật, khiến không ít ánh mắt ngưỡng mộ dòm ngó. Anh cất lời nhắc nhở kèm theo khiển trách cô:
– Tôi nhớ là có hẹn em tan sở cùng về thì phải.
Thật không ngờ ngày hôm qua cô hứa bậy, chỉ nghĩ rằng làm sao để mau chóng đẩy anh đi về, vậy mà anh vẫn đến như đã hẹn. Cô biết không thể đôi co cùng người đàn ông cố chấp này, liền giơ tay đầu hàng, bước lên xe yên vị để anh đưa về. Lúc dừng lại chờ đèn đỏ, anh khẽ tủm tỉm lên tiếng:
– Hôm nay tôi muốn ăn cơm rang hải sản.
Hà Phương nhìn anh một lúc xác định những lời vừa rồi là của anh nói với mình, sự kìm nén của cô có dấu hiệu đạt mức tới hạn, gần như bùng phát, cô nghiến răng:
– Tôi đâu phải người giúp việc của anh.
Tuấn Vũ giả bộ ngơ ngác như không hiểu ý của cô, trào phúng nói:
– Em có thấy người giúp việc nào lại được chủ nhân đưa xe tới đón tận tình như vậy không?