Tình Yêu Cappuccino

Chương 25



5.

Sáng, tôi tỉnh dậy hóng gió biển, George bên cạnh vẫn đang ngủ say.

Khoác áo đến bên ban công, biển trước mắt còn bị bao phủ bởi khí nước mát
lạnh, một màu xanh trầm tĩnh. Mặt biển sáng lượn mang nỗi ưu tư, giống
như khuôn mặt đang chìm vào giấc ngủ vậy.

George ôm tôi từ sau lưng, lồng ngực anh vẫn còn hơi ấm, áp sát vào lưng tôi vẫn man mát.

“Cậu ấy luôn khiến mình giật mình như vậy sao?”

“Cậu ấy vừa nghĩ gì?” Cậu ấy gác đầu lên vai tôi.

Tôi không nói.

Chúng tôi im lặng ngắm biển.

Hồi lâu, cậu ấy mới nói: “Đi ăn cơm nhé, hôm qua không phải cậu thấy bánh
sừng bò trong phòng ăn rất ngon sao? Ăn xong mình sẽ đi tìm xem có bán
thiết bị lặn không, nếu có sẽ mua để chúng mình cùng lặn xuống đáy
biển!”

Không ngờ khi tôi vẫn đang đánh răng thì một cậu bé da đen đến gõ cửa. Cậu ta đưa đến bộ đồ lặn hoàn chỉnh, còn mang thêm mảnh
giấy nhỏ mà Hàn Vũ Băng gửi cho tôi.

“Khả Khả, mình đoán George
chắc không mang những thứ này, cửa hàng trên đảo có bán nhưng không dễ
dùng. David đã chuẩn bị sẵn vài bộ, đều là mới, bộ này tặng hai bạn!
Chơi vui vẻ nhé!”

Chúng tôi vui hết chỗ nói, Hàn Vũ Băng thật chu đáo.

“Vũ Băng là người bạn hiếm có.” George chân thành nói.

Tôi không nhịn nổi cười, nghĩ đến khi ở đoàn phim “Trần Hương Tiêu – Đệ
Nhất Lư Hương”, tình yêu của họ trong ống quay sống đi chết lại, nhưng
ngoài đời đều không một vết tích. Giờ không diễn chung nữa lại trở thành bạn tốt.

Ở phòng ăn, sau khi ăn uống xong, chúng tôi mang trang
phục lặn đi thẳng về phía cảng, những người trẻ tuổi hẹn nhau tối qua đã đợi chúng tôi trên tàu, lần lặn đầu tiên sắp bắt đầu.

Hàm lượng
kỹ thuật cần để lặn thực ra rất thấp, chỉ cần không phải là vịt khô hoàn toàn là được, đeo màng chân, đội chụp mặt và ống hô hấp là có thể lặn
xuống. Khác với bơi là vì có ống thở thò lên trên mặt biển, khi lặn
không cần nổi mặt lên để thở, như vậy có thể ở dưới đáy biển ngắm nhìn
những cụm san hô và bầy cá xinh đẹp.

Tuy sớm đã nhìn thấy thế
giới phong phú tươi đẹp dưới lòng biển trong tivi, trong phim, nhưng lần đầu tiên lặn xuống tôi vẫn bị mê hoặc bởi cảnh đẹp trước mắt.

Những đám san hô với màu sắc, hình dạng phong phú đó giống những bông hoa đua nở trên đất liền, vô số những chú cá nhỏ lượn qua lượn lại theo từng
hàng ngay ngắn, giống như những vì sao lấp lánh. Tôi và George không thể nói chuyện với nhau, chỉ có thể ra hiệu bằng tay, thể hiện sự thích thú của mình, George tinh nghịch dùng tay vẽ một lỗ xoáy, khiến cho bầy cá
gặp phiền phức, chỉ còn cách bơi xung quanh, nhưng vẫn nối tiếp nhau
đúng thứ tự.

Tôi bật cười vì những chú cá, ai ngờ phải uống mấy
ngụm nước biển, phải vội vàng nổi lên. Khi lặn xuống lần tiếp theo lại
nhìn thấy từng bầy cá anh vũ, chúng thật bắt mắt trong đại dương xanh,
trên người có nhiều màu sắc như đỏ, vàng, xanh lục; tôi bơi về phía đàn
cá, khiến cho lũ cá hoảng sợ bỏ chạy.

Còn có cá mặt quỷ, vì ngoại hình giống như mặt quỷ khoắc tấm vải đen nên có tên như vậy. Còn có một loài cá nhỏ không biết tên, màu sắc giống như chiếc lá khô trong mùi
thu, khi chúng bơi giống như lá vàng rơi trong mùa thu. Vô số loài cá
lớn vô danh bơi qua người tôi, khiến tôi thích thú.

Đang lúc cầm máy ảnh chụp hào hứng, George đột nhiên bơi đến, ra hiệu cho tôi nổi lên mặt nước.

Nổi lên mặt nước, từ chỗ không xa có vài chú cá voi đang đùa giỡn trên mặt
biển. Lần đầu tiên từ khoảng cách gần như thế này nhìn thấy cá voi tự
nhiên, tôỉ hưng phấn hét lớn, giơ máy lên chụp liên tiếp.

Sau hai tiếng nô đùa, nhân viên trên tàu yêu cầu chúng tôi lên tàu, nói là thể
lực có hạn, phải trở về đảo nghỉ ngơi. Mọi người đều lưu luyến không
muốn rời đi, may là còn có vài ngày nữa. Trên tàu, mỗi người đều hứng
thú kể về những đám san hô, loài cá đẹp mà mình nhìn thấy và chụp ảnh
giao lưu với nhau.

Tôi đang cùng ngắm ảnh đã chụp với một bạn gái cùng đồng hành, đột nhiên nghe thấy đám con trai cười lớn, sau đó nghe
thấy một trong số đó nói: “Ha ha, George, cậu trên đất liền chưa nhìn đủ sao mà trong biển cũng còn tiếp tục nhìn.”

Tôi tiến đến nhìn,
hóa ra trong máy ảnh của George toàn là bóng hình của tôi trong nước, có ảnh tôi đối diện với đàn cá, có ảnh tôi nỗ lực đưa tay sờ san hô, cũng
có ảnh tôi muốn tóm lấy một chú cá anh vũ – hóa ra giây phút tôi lặn
dưới đáy biển đều đã ở trong máy ảnh của cậu ấy.

Vừa cao hứng vừa cảm động, tôi không đoái hoài đến ánh mắt của mọi người xung quanh, hôn lên mặt cậu thật mạnh: “Cảm ơn cậu!”

George đỏ mặt: “Mình đã hứa sẽ làm thợ chụp ảnh cho cậu mà.”

Trở về đảo đã là giữa trưa, nhiệt độ trên mặt đất rất cao, cộng với cảm
giác mệt mỏi sau khi lặn, tôi và George không ăn trưa, trở về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi vận động ngủ rất ngon, hai người ngủ một mạch đến 4h chiều mới tỉnh dậy.

Vì sớm đã hẹn cùng ngắm mặt trời lặn với Hàn Vũ Băng, chúng tôi đến quầy
bar trên bãi cát. Từ xa thấy Hàn Vũ Băng và David tay trong tay ngồi nói chuyện ở đó, cô hôm nay mặc một chiếc váy lụa màu xanh lục, vẫn là kiểu thoải mái, không trang điểm, giống như một bé gái. Cô đang uống nước ép hoa quả.

Tôi và George không ăn bữa trưa nên mỗi người gọi một
suất salad, lại gọi một cà phê đặc. Sau khi nói chuyện, một người đàn
ông trung niên ngồi bên đến mời George và David cùng đánh bài. David
nhìn Hàn Vũ Băng, khẽ nói: “Được không?”

Hàn Vũ Băng cười dịu dàng: “Đương nhiên là được.” David lại cúi xuống, xoa xoa bụng của Hàn Vũ Băng, khẽ hỏi: “Được không?”

Cảnh này khiến tôi thật buồn cười.

6.

Mấy người đàn ông đi ra, tôi cười với Hàn Vũ Băng: “David rất quan tâm, cậu và con nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

“Ha ha, George cũng rất tốt với cậu.”

“Tôi gật đầu, điều này không thể phủ nhận.”

“Đúng rồi, giờ hỏi chuyện này có chút mất vui, cậu và Văn Hạo đã kết thúc hẳn chưa?” Hàn Vũ Băng lại hỏi.

Tôi khuấy cà phê trong cốc và nói: “Anh ấy và vợ đã có con, sau vài tháng nữa sẽ sinh rồi!”

“A, sao lại như vậy, họ không phải không có tình cảm sao?”

“Không biết, có thể không có tình cảm cũng có thể sống vì trách nhiệm.” Tôi
cười cay đắng. Hàn Vũ Băng lại hỏi: “Cậu còn yêu anh ấy không?”

“Ai?”

“Vũ Văn Hạo?”

“Nói thật, mình không biết. Chắc… không còn yêu, dù sao mình và George đã
bên nhau. Nhưng đã từng khắc cốt ghi tâm…” Tôi ấp úng.

“Vậy cậu yêu George không?”

“Ừm!” Lôi lắc lắc đầu, “mình không rõ. Có thể đã quá đau lòng, nên giờ tê liệt rồi, rốt cuộc yêu là gì, mình cũng không rõ.”

“Cậu vui không khi ở bên George?” Hàn Vũ Băng lại hỏi.

Tôi vui không? Tôi nhớ khi tôi sa sút nhất, trên tay cậu ấy cầm một chiếc
Cheese cake từ Hồng Kông về Bắc Kinh an ủi tôi, nhớ đến sự xuất hiện bất ngờ trước mặt tôi ở sân bay Male, nhớ đến hình cậu ấy chụp tôi với bầy
cá, ở bên cậu ấy tôi luôn vui vẻ.

Tôi gật đầu.

“Không phải đúng vậy sao? Yêu lẽ nào không phải mang lại niềm vui cho nhau? Lẽ nào
nhất định phải khiến cho cả hai đau đớn giống cậu và Văn Hạo mới là
yêu?”

“Nhưng… nhưng, có khi lại cảm thấy mình không coi George
là toàn bộ của mình, mình còn muốn rất nhiều thứ khác. Vì thế mình hỏi
mình có phải vì chưa đủ yêu cậu ấy, hay là cậu ấy chưa lấp đầy trái tim
mình. Trước kia khi ở bên Văn Hạo thì không vậy, anh ấy là toàn bộ cuộc
sống của mình, anh ấy lấp đầy trái tim mình.”

Hàn Vũ Băng khẽ cười: “Ồ, đồ ngốc!” Sau đó cô ấy chỉ cà phê trước mặt tôi hỏi: “Cậu thích uống cà phê như vậy, nó có vị gì?”

“A?” Tôi nghĩ một lát, “mình uống cappuccino, ngoài vị đắng của cà phê, còn
có vị ngọt của đường, mùi hương của sữa và hương vị của bột quế.”

“Vậy thì đúng rồi, cuộc sống giống như cốc cà phê này, nếu thuần túy là một
cốc cà phê không thêm đường, không thêm sữa thì chỉ có vị đắng, tuy giúp tỉnh táo nhưng không thể hưởng thụ được hương vị. Nhưng nếu chỉ có sữa
ngọt, không có vị đắng của cà phê và điểm tô của bột quế thà rằng uống
một cốc nước đường còn hơn, đúng không? Quá ngọt vừa ngấy, cũng dễ béo
phì.” Hàn Vũ Băng đầy ẩn ý.

“Vậy ý của cậu là ?.”

“Tình
yêu nên có nhiều vị. Các cậu yêu nhau mang đến niềm vui cho nhau giống
như sữa trong cà phê, thời gian và không gian còn lại đều dành cho sự
nghiệp, người thân, bạn bè, họ cũng là sữa và bột quế không thể thiếu,
thậm chí là vị đắng của cà phê, chỉ có đầy đủ những thứ đó mới có thể
thành một cốc cappuccino đậm đà!” Hàn Vũ Băng nói xong, cầm cốc nước ép
hoa quả chạm ly với cốc cà phê của tôi.

Tôi uống một hơi hết cốc
cà phê, vị ngọt, thơm, đắng còn giữ lại nơi đầu lưỡi, dư vị vô cùng.
Phải, tôi và George yêu nhau, không cần coi đối phương là toàn bộ cuộc
sống của mình. Tình yêu 100% với Văn Hạo, có lẽ chỉ có tồn tại trong
trường học, nó yếu ớt, không chân thực.

Từ trên mặt biển xa xa, mặt trời đã dần dần lặn xuống mặt biển, trên mặt biển đã chỉ còn thấy một nửa, nửa bầu trời rực đỏ.

7.

Hôn lễ của Hàn Vũ Băng tổ chức trên bãi biển vào hoàng hôn ngày 20 tháng 4.

Khách sạn sớm đã phối hợp chuẩn bị. Từ ngôi nhà nhỏ trên biển của họ đến bãi
biển cử hành hôn lễ đều trải thảm đỏ, hai bên thảm đặt 40, 50 chiếc ghế
cho khách ngồi. Bóng và hoa tươi buộc thành cổng vòm đối diện với hướng
mặt trời lặn, cũng chính là nói họ đứng đối diện với mặt trời lặn thề
nguyện.

Bạn thân của David đột nhiên có việc nên không thể đến,
George được làm phù rể, vì không chuẩn bị lễ phục nên cậu chỉ mặc quần
bò và áo phông.

Lúc chập tối, tất cả mọi người đều tụ tập trên
bãi biển chờ đợi. Khi đoàn nhạc đang kéo nhạc trong hôn lễ, chúng tôi
ngắm nhìn Hàn Vũ Băng vịn tay chồng, từ ngôi nhà nhỏ trên mặt nước từ từ bước đến.

Mặt trời đỏ bóng lên người, lên mặt cô, cô mặc chiếc
váy cưới lộ ngực đơn giản, vừa vặn, chất liệu rất đẹp, đeo sợi dây
chuyền tôi tặng, voan trên đầu màu trắng tuyết chụp lên đầu cô, qua lớp
voan mỏng này, chúng tôi có thể nhìn rõ cô chỉ trang điểm một lớp rất
nhạt, nhưng niềm vui và hạnh phúc trong mắt khiến cô tỏa sáng.

Khi bố của Vũ Băng đưa tay cô cho David, mẹ cô ngồi đó rơi nước mắt, cả
khoang mắt tôi cũng đỏ lên, khi bố hướng dẫn họ tuyên thệ, mặt trời
chiếu ánh sáng đẹp nhất, huy hoàng nhất, dường như muốn làm chứng cho
hôn lễ của họ.

Sau hôn lễ, trên bãi biển đốt rất nhiều nến, vũ
hội và tiệc tự chọn bắt đầu, đội nhạc kéo tấu lên những khúc nhạc vui
tươi, người phục vụ bưng rượu màu ánh vàng đi lại giữa mọi người, khách
có thể mang đĩa đến bàn lấy đồ ăn, cũng có thể cởi giày nhảy trên bãi
cát. Tôi và George cầm tay nhau nhảy, sau đó lại đến bên bàn ăn uống reo hò. Đồ ăn rất phong phú, có thịt dê nướng, có mỳ Ý, có cá hồng… còn
có cá nướng, dùng cá câu được ngày hôm đó nướng, mùi vị rất ngon.

Sau đó, hai người cầm Champagne chen đến trước mặt Vũ Băng và David, họ
đang nhận những lời chúc phúc. Tôi chen đến trước, dùng rượu trong tay
chạm cốc nước hoa quả của bạn, nói lớn: “Băng, nào, cạn ly vì tình yêu
ngọt ngào mãi mãi của hai bạn!”

Tôi vẫn chưa kịp uống xong đã bị người đến chạm ly gạt sang một bên.

Vì vui nên tôi uống hết ly này đến ly khác, kéo George lên nhảy múa. Nếu
không phải George vừa hò hét vừa khuyên, kéo tôi về phòng, tôi có lẽ đã
say ngã trên bãi cát.

Chơi đến tận đêm mới về phòng, tôi ngã trên giường vẫn chưa chịu thôi, George vừa quay đi là tôi liền loạng choạng
đến ban công, chút nữa thì rơi xuống biển, may mà George đưa tay ra kéo
tôi. Cậu ấy cười lớn: “Lẽ nào muốn lặn xuống nước sao?”

“Mình không say, chỉ là vui quá thôi!”

Trăng đã lên đến đỉnh đầu, cũng lan tỏa ánh sáng màu trắng bạc trên biển.
Biển như đang ngủ mà không phải ngủ, trên bãi cát vẫn còn tiếng nhạc,
mọi người vẫn chưa về hết.

Tôi tiến đến hôn lên cổ George, sau đó kiễng chân hôn lên môi cậu.

George hôn lại tôi. Những ngày này chúng tôi chung chăn chung gối, nhưng trừ
một đêm ra, còn lại không có chuyện gì xảy ra, chỉ ôm nhau ngủ đến khi
trời sáng, có lẽ vì ban ngày bơi và lặn quá mệt.

Khi cơ thể chúng tôi áp sát nhau, đầu lưỡi quyện vào nhau, tôi nghe thấy hơi thở của
anh, cũng cảm nhận được những cơ thịt trên cơ thể anh cứng lại. Anh hôn
tôi âu yếm, hút mạnh môi tôi. Tay anh ôm chặt vai tôi, mạnh tới dường
như muốn nghiền nát tôi. Hồi lâu, anh thả tôi ra sau đó quay lưng lại,
mặt hướng ra biển, không nhìn tôi nữa.

Tôi thấy khó hiểu, vén áo
anh từ phía sau, hôn lên lưng anh. Anh đột nhiên quay lại, nhìn mắt tôi, hai tay lắc vai tôi, hỏi tôi với khẩu khí chế nhạo: “Ninh Khả, em lại
say rồi sao?”

Tôi càng không hiểu: “Em không say… em nói rồi em không say!”

“Vậy tại sao em như vậy? Anh không phải là anh ta, em nhìn rõ đi, anh không phải anh ta!”

“Anh ta là ai?” Tôi ngạc nhiên hỏi, lẽ nào tôi thật sự say?

“Vũ Văn Hạo!” George vô tình buông ra mấy chữ đó.

Tôi ngang nhiên, gần như tỉnh hẳn rượu.

Anh sao nghĩ rằng tôi coi anh là Văn Hạo? Trong ánh đèn, suy nghĩ trong tôi chợt hiện lên: Buổi sáng sau đêm đầu tiên, tôi đứng ở ban công ngắm
biển, anh chắc chắn nghĩ rằng tôi đang hối hận, đang nhớ Văn Hạo.

Cuối cùng tôi đã hiểu, tại sao mấy tối nay chúng tôi đều không có chuyện gì
xảy ra, không phải vì quá mệt, mà anh không cam tâm làm vật thay thế của người khác.

Tôi bật cười, cười càng lúc càng to, khiến anh cũng khó hiểu.

Sau khi đã cười đủ, tôi hỏi anh: “George, anh không phải nói đã làm siêu
lòng vô số, từ người mẫu, diễn viên đều phải đắm đuối vì anh sao? Tại
sao giờ lại không tự tin vậy?”

Anh bị tôi cười nên có chút ngại ngùng: “Tối đó cũng là uống say rồi, tối nay cũng là uống say, còn những tối không uống say…”

Tôi mở to miệng: “Ồ, anh trách em những tối đó không chủ động? Em vì thấy
anh ban ngày lặn xuống nước mệt rồi nên tha cho anh! Thật nhẫn tâm! Hơn
nữa, em lần nữa nhắc anh rằng: Tối đó em không uống say, hôm nay em cũng không say.”

“Nói như vậy, lần này, em biết là anh?” George đỏ mặt.

Tôi bật cười vì câu hỏi ngốc nghếch, chỉ gật gật đầu.

Ai ngờ anh lại hỏi đến cùng: “Vậy… em thấy, anh… thế nào?”

Trời ạ, đây lẽ nào là vấn đề chung của đàn ông trong thiên hạ?

Tôi cố gắng giấu đi sự hổ thẹn, giả bộ rất điêu luyện: “Ồ, rất tốt!”

Trên mặt George tươi như hoa, hưng phấn kéo tay tôi chạy về phòng ngủ, mồm
vẫn nói: “Hôm đó anh còn hơi căng thẳng, chưa dám phát huy, thực ra anh
còn lợi hại hơn!”

8.

Những ngày ở Maldives đều rất vui.

Ngoài ngủ, cả ngày đều vui vẻ, có khi nằm mơ cũng cười.

Sau khi lên đảo điện thoại không còn tín hiệu, ngoài việc thỉnh thoảng lên
mạng báo tin bình an cho người nhà, bạn bè, tôi không đọc báo cũng không xem tivi, căn bản ở trạng thái cách ly với thế giới bên ngoài, tuy rời
xa những thứ thường ngày vẫn cho là cần thiết nhưng ngày tháng không hề
vô vị.

Cho đến khi kỳ nghỉ sắp kết thúc, tôi mới bắt đầu nhớ nhà, chỉ vì liên tục mấy ngày không được ăn những đồ ăn Trung Quốc như đậu
phụ chua cay, cá luộc, thịt xào, nhớ đến muốn chết, đặc biệt nhớ những
món rất ngon do Ngô Thẩm nấu, thèm chảy nước miếng.

Chiều hôm đó, George hào hứng chạy về, đánh thức tôi đang ngủ.

Thấy tôi tỉnh dậy, anh giơ đồ trong tay lên: “Mau dậy đi, mạu dậy đi, xem đây là gì này?”

Tôi nhìn mông lung, trước mắt là mì ăn liền vị thịt bò chua cay! Tôi lập
tức tỉnh dậy, trượt xuống giường, ngạc nhiên thích thú hỏi: “Từ đâu mà
có vậy?”

George lại làm ảo thuật từ trong túi móc ra một túi chân nỗng ngâm ớt chua cay, đắc ý cười: “Ở chỗ em của Hàn Vũ Băng! Cậu bé đó rất có kinh nghiệm, mang theo nửa thùng mì ăn liền và cái này!”

“Đổi bằng cái gì?” Tôi ôm lấy gói mì không lỡ buông tay.

“Ồ, ipod của mình.”

Tôi kinh ngạc đến nỗi suýt nữa rơi xuống, ipod kiểu mới vừa mua đổi lấy một bát mỳ và một túi chân phượng?

Tôi phê bình anh: “Anh thật không biết làm ăn! Nên đổi ba bát mì và ba túi chân phượng! Như vậy còn có thể ăn đêm nữa!”

Không nói nhiều, chúng tôi mau chóng lấy nước nóng ngâm mì, đậy nắp. Trong
hai ba phút đợi mì, chúng tôi nhìn nhau hồi hộp chờ đợi.

Hôm đó,
từng miếng mì chua cay nóng hổi, từng chiếc chân ngỗng ngâm ớt chua cay
khiến toàn thân toát mồ hôi, sung sướng thỏa mãn. Chưa từng thấy mì nào
ngon như vậy, ngay cả nước mì cũng húp sạch.

“Ngon chứ?” Tôi hỏi anh.

“Ngon!” George hào hứng gật đầu.

“Về ngày nào cũng ăn.” Tôi hạ quyết tâm nói.

Tối đó nằm trên giường, tôi hỏi George: “Về nhà, anh muốn ăn gì?”

“Canh sườn và củ sen, cá sốt, thịt luộc, dạ dày xào ớt, gà hầm nấm… nhiều lắm, không đếm nổi, còn em?”

Tôi nuốt nước miếng: “Em thèm ăn tiết luộc, gà hầm, tôm cay, cua hấp…”

“Giờ không phải lúc ăn cua hấp?” George chỉnh lại.

“Ồ, cũng đúng. Đó là nguyện vọng đợi đến mùa thu đã.”

Đây chính là đêm cuối cùng ở Maldives.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.