Chiếc áo len mềm mại ấm áp của anh,
Áp lên mặt rất dễ chịu,
Trên người anh tỏa lên mùi vị của da và nước hoa,
Khiến tôi có cảm giác thật an tâm!
1.
9h sáng tôi và George chuẩn giờ đặt chân xuống sân bay Bắc Kinh.
George nói giờ vẫn là Tết, ký giả có lẽ vẫn chưa đi làm, mình đi qua đường ra
bình thường là được. Nhưng cậu ta đã đánh giá sai lòng yêu nghề của ký
giả. Từ xa tôi đã nhìn thấy những ống kính chen nhau, đang tranh nhau
tiến đến. Tôi muốn lùi lại nhưng đã không kịp, lúc này George kéo tay
tôi, khẽ nói: “Đừng sợ.”
Chúng tôi cứ xuyên qua mạng lưới của
những ống kính như vậy, ký giả liên tục hỏi: “Hai vị cùng đón năm mới
sao?’’, “Xin hỏi, ngày lễ tình nhân sắp tới hai vị có dự định như nào?”
“Hai người sẽ kết hôn nhanh chứ?”
George chỉ mỉm cười không đáp lại. Tôi kéo thấp viền mũ, cúi đầu tiến về phía trước.
Thật không dễ thoát thân, lên taxi lao thẳng về nơi chúng tôi sống.
George thở phào: “Làm ký giả thật không dễ, trời chưa sáng chắc chắn đã phải dậy rồi!”
“Phải! Giờ có thế là thời kỳ cao điểm xuất hành và trở về, đợi ở sân bay để
săn lùng từng người! Mình đang nghĩ lần này không biết họ thêu dệt gì về mình!”
“Đừng để trong lòng, bao nhiêu ngôi sao nữ đều muốn đánh
bóng tên tuổi, cậu đứng sau màn ảnh đã nổi tiếng như thế này, người khác thật ngưỡng mộ cậu.” George trêu tôi,
“Cậu nói thật nhẹ nhàng, ở Trung Quốc có một câu tục ngữ nói ‘ở trong chăn mới biết chăn có rận!’
Họ tâng bốc cậu như vậy, cậu đương nhiên không biết cảm giác bị người
khác dẫm đạp. Dù mình có thể không để ý nhưng bố mẹ mình thấy chắc chắn
cũng không dễ chịu gì.” Lúc này phát hiện tay mình đã bị cậu ấy nắm
chặt, liền vùng ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
George cũng không nói. Dù cậu ấy muốn làm gì cho tôi cũng ngoài khả năng.
Chúng tôi cho rằng đã thoát khỏi ký giả ở sân bay, lại không biết từ khi nào có một chiếc xe đang bám sát phía sau.
Kỳ nghỉ của Ngô Thẩm vẫn chưa kết thúc, trong nhà trống trải. Tôi và
George đẩy hành lý về phòng riêng. Tôi bật điều hòa trong phòng, sau đó
vào phòng tắm, định ngâm mình, sau đó đắp mặt nạ.
Kỳ nghỉ kết
thúc, cuộc sống lại quay về quỹ đạo bình thường, có lẽ là quỹ đạo bận
rộn hơn. Phim mới của đạo diễn Trương cũng vào giai đoạn chuẩn bị, là
một trong những người biên tập tôi phải nhanh chóng hoàn thành phần kịch bản mà tôi phụ trách, còn có luận văn tốt nghiệp thạc sỹ, tuy đã viết
xong phần lớn, phần còn lại và nhiệm vụ sửa chữa nhưng vẫn rất nặng nề.
Nghĩ đến những việc này tôi lại tràn trề ý chí và sức sống, trong năm
nay tôi phải tốt nghiệp, lúc đó sẽ tạm biệt quãng đời sinh viên, chính
thức bước vào xã hội, dựa vào hai bàn tay kiếm tiền nuôi sống mình…
Trưa, George ra ngoài mua Pizza về ăn trưa, pha cà phê thật thơm. Chúng tôi
thưởng thức cà phê, thả mình trên sofa mềm mại, nói chuyện phiếm,
“George, năm mới cậu có kế hoạch gì?”
“Đóng phim thì không có gì
đáng nói, ba hợp đồng đều đã ký từ năm ngoài, về cá nhân mình sẽ mua
nhà, căn nhà này, còn lâu dài là tìm một người bạn gái chính thức.”
“Cái gì? Cậu muốn mua nhà? Chủ nhà không nói muốn bán!”
“Họ không nói nhưng nếu mình trả giá cao mình nghĩ họ sẽ xem xét!”
“Tại sao? Trả giá cao để mua thà rằng mua một biệt thự.” Tôi khó hiểu.
“Ha ha, đồ dùng trong nhà đều là mình tự chọn, nếu mình chuyến đi hoặc là
bán hết cho chủ nhà thì mình không nỡ, hoặc mang đến nhà mới thì chưa
chắc đã thích hợp! Mình nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn mua căn nhà này, mình
thực sự thích ở đây!”
Tôi kinh ngạc, hồi lâu mới nói: “Người khác đều mua đồ gia dụng phối hợp với nhà, còn cậu thì ngược lại, mua nhà
phù hợp với vật dụng yêu quý của cậu.”
George nói là làm, chiều
tôi xuống phòng khách lấy cà phê nghe thấy cậu đang gọi điện cho chủ
nhà, thảo luận chi tiết cụ thể của việc mua nhà.
2.
Sáng
mùng 6 đi làm, phản ứng trên báo quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi,
ảnh chung của tôi và George lần nữa được đăng trên trang bìa các tạp
chí, tiêu đề lần lượt là: “Tặng vòng tay tình nhân cartier, George chung thủy bên cô bạn gái đa tình”, “Cartier phối hợp áo lông vũ béo phị,
George nổi tiếng bên bạn gái tầm thường”…, trên các diễn đàn đều tâng
bốc George, còn tôi lại bị dẫm đạp không thương tiếc.
George cướp tờ báo trên tay tôi: “Xem những cáỉ này làm gì? Đều là viết bừa, xem xong sẽ khó chịu!”
Tôi mỉm cười: “Mình đều quen rồi, dù có tồi tệ đến đâu thì nghe suốt hai,
ba tháng cũng tê liệt rồi” Tôi cầm tờ báo về, tiếp tục lật xem. Trong đó có một phần thu hút sự chú ý của tôi: “Sống chung trong ngôi nhà sang
trọng, bạn gái buông thả trói chặt trái tim George.”, bên cạnh còn có
hình ngôi nhà của chúng tôi, còn có hình George ra ngoài mua bánh.
Tôi vội kéo George: “Cậu xem này, hôm qua bị họ theo đến nhà rồi, bọn mình quá sơ suất.”
George cầm tờ báo xem hồi lâu, cau mày, sau đó mặt tối sầm: “Giờ phải sống sao đây? Chút nữa thì quay được cả nhà vệ sinh của mình rồi! Hôm nay còn
nói chuyện mua nhà với chủ nhà, xem ra mình phải chuyển sang nơi khác
rồi.”
Tôi an ủi cậu ấy: “Đừng vội, ảnh nhà này là ảnh tư liệu
không phải ảnh chụp hôm qua, với lại họ chụp cậu ngoài cổng khu đô thị
cũng có nghĩa là họ chỉ đợi ở cửa khu đô thị, không thể vào chụp trộm.
Hơn nữa trước ngôi nhà đó là một chiếc hồ nhân tạo, chúng ta lại sống
trên tầng cao nhất, họ không thể quay được trong phòng.
“Vậy ý cậu là…”
“Chỉ cần họ quyết tâm thì chuyển đi đâu họ đều có thể tìm ra, bọn mình không chuyển để đối phó lại”.
George thở dài: “Chà, việc mua nhà mình chẳng còn tâm trạng nữa, phải bảo chủ nhà hủy hợp đồng!”
May là những ngày này trong công ty không bận, Bắc Kinh lại rất lạnh, tôi ở nhà chuẩn bị tư liệu và viết luận văn, cũng tránh được phải chịu gió
lạnh. Vui hơn là Ngô Thẩm cũng đã quay lại Bắc Kinh, mỗi ngày bà đều nấu đủ món cho chúng tôi, mỗi khi ăn no tôi đều làm việc rất hiệu quả.
George ra ngoài mấy lần để phỏng vấn hoặc tham gia hoạt động công ích và hoạt động xã hội. May là chúng tôi không bị quay trộm.
Tôi có vài ngày yên ổn với báo chí.
Một buổi chiều của vài ngày sau đó nhận điện thoại của đạo diễn Trương,
thông báo công ty mở cuộc họp, còn tiết lộ đoàn biên kịch lần này ngoài
tôi và Ngô Tử Hoa quen thuộc còn mời được một biên kịch nổi tiếng khác
người Đài Loan là Âu Dương Tô Phi. Tôi nghe vậy tươi như hoa nở, bà
không những là biên kịch điện ảnh nhận giải nhiều lần mà còn là nhà viết tiểu thuyết, tản văn trên các văn đàn Hoa ngữ, tôi đã đọc nhiều tác
phẩm của bà, xem những bộ phim bà biên kịch, có thể nói bà là một trong
những thần tượng của tôi.
Đến phòng họp của công ty, qua cửa kính có thể bắt gặp một người phụ nữ rất có khí chất, đứng nhâm nhi cà phê ở chỗ cửa sổ chạm đất, ánh sáng mặt trời ngày đông ngoài cửa sổ ánh lên
khuôn mặt bà, tôi chắc chắn người đó là Âu Dương Tô Phi, bà cũng như lời văn của bà, bà đã không còn trẻ, nhưng năm tháng không để lại vết tích
trên con người bà, chỉ tăng thêm nét nho nhã và bình thản, tôi hoàn toàn bị chinh phục trước người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa trí tuệ đó.
Bộ phim lần này có sự tham gia của hai nhà kiên kịch nổi tiếng Ngô Tử Hoa
và Âu Dương Tô Phi đã là một sự đảm bảo chắc chắn, đạo diễn Trương vì
muốn đề bạt lớp kế tiếp nên mới cho tôi cơ hội tham gia, điều này tôi
hiểu rất rõ. Nên lần đầu tiên có cơ hội tham gia thảo luận kịch bản với
biên kịch và đạo điễn cực kỳ long trọng như thế này, tôi thực sự cảm
kích, tay cầm bút vẫn hơi run run.
Đạo diễn, diễn giải, những
người còn lại suy ngẫm, Âu Dương Tô Phi không còn hướng nội và ngượng
ngùng như lúc mới gặp, là người đầu tiên phát biểu suy nghĩ và ý tưởng
của mình, ngôn ngữ bằng miệng cũng tinh tế và linh động như ngòi bút của bà, một bức họa với những chi tiết sống dần dần hiện lên trong đầu tôi, tôi dùng bút ghi lại, sợ là sẽ quên, tư duy của bà sống động đến vậy,
diễn đạt trôi chảy, đạo diễn và Ngô Tử Hoa hết lời khen ngợi, cũng liên
tục đưa ra tranh luận. Tôi tuy không nói chen vào, nhưng cũng dần dần
nhập cuộc, trong đầu luôn có những sáng kiến xuất hiện, phải liên tục
ghi lại.
Thời gian cứ trôi đi cùng với những sáng kiến của mọi
người, cho đến khi mọi người đều kêu khát, bụng lên tiếng mới phát hiện
ngoài cửa sổ đã tối như om. Đã hơn 8h tối, tin nhắn của George không
biết gửi đến từ khi nào, “khi nào kết thúc? Mình đến đón cậu.”
Đạo diễn đề nghị cùng ăn cơm, khi ăn tiếp tục bàn luận, tôi liền tranh thủ
trả lời George: “Giờ phải đi ăn cùng đạo diễn, ăn xong mình tự về, đừng
lo.”
Trên bàn cơm, uống một chút rượu khiến tôi bay bay, cũng có
thể là không khí sôi nổi và hòa hợp khi ăn cơm khiến tôi có dũng khí nói lên suy nghĩ của mình, trước mặt mọi người tôi nói ra tâm đắc của mình
sau khi đọc xong tài liệu và những suy nghĩ bột phát tại hội nghị. Tôi
vừa nói vừa quan sát biểu cảm của mọi người. Tôi biết họ đã thừa nhận
tôi.
Ăn cơm xong đi ra, hai người đàn ông muốn đưa tôi về nhà
nhưng tôi thấy họ vẻ mệt mỏi, bước chân nặng nề, cộng với thời tiết
lạnh, tôi không muốn để người khác phải vất vả thêm, liền kiên quyết bắt xe về nhà.
Trên xe, tôi nhìn thành phô Bắc Kinh đang chìm sâu
trong giấc ngủ, đèn trên đường đã bật sáng, xe qua lại rất ít, thỉnh
thoảng có một hai chiếc lướt qua, càng ngày càng ít. Tôi lấy lại tinh
thần hưng phấn từ hôm đó, cảm giác mệt mỏi đội nhiên ào đến, mí mắt đã
không thể mở ra.
“Cô ơi, cô ơi, tỉnh đi đến nơi rồi.” Cho đến khi tài xế gọi tôi, tôi mới tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn đã đến cửa khu đô thị
rồi. Tôi liên trả tiền xuống xe.
Đang mắt nhắm mắt mở lê bước chân vào, muốn về nhà ngủ một giấc, đột nhiên trước mắt vụt sáng khiến tôi toát mồ hôi.
3.
Cảm giác buồn ngủ trong phút chốc tan biến không dấu vết. Trước mắt là
những ống kính chớp sáng liên tục, tôi ý thức được đã bị quay! Chiếc xe
bên đường hướng máy quay về phía tôi.
Nhất thời tôi không biết
sức mạnh từ đâu đến, tôi đi thẳng đến chiếc xe đó. Tôi không biết mình
có nên làm không, chỉ là trong lòng có giọng nói vang lên: “Không phải
cúi đầu phục tùng, không thể thấp đầu bỏ chạy, mình không phải là lũ
chuột qua phố!”
Tôi càng đến gần, ký giả đó nhìn thấy tôi từ
trong ống kính, anh ta cầm máy ảnh không phải tiếp tục chụp cũng không
phải lẩn trốn, khôn mặt bối rối, rụt rè nhìn tôi đang tức giận “xin lỗi, xin lỗi!”
Đến gần tôi mới nhìn rõ đó là một chàng trai rất trẻ,
thậm chí còn nhỏ hơn tôi vài tuổi, cũng không dám ngẩng mặt nhìn tôi,
khuôn mặt non nớt rụt rè, sắc mặt khó coi.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của anh ta, tức giận trong tôi tan biến phần nào, đang muốn quay người đi đột nhiên phát hiện trong buồng lái còn có một người, chùm một chiếc áo to lên người, tựa đầu vào lưng ghế ngủ rất ngon, trước mặt là
vài chai sô đa đã cạn và vài chai nước chưa uống. Trôi nghĩ thầm ngôi
sao xinh đẹp tỏa sáng dưới ánh đèn, ghét bỏ những kẻ săn lùng đời tư của mình, thực ra nếu có thể, tôi nghĩ không ai muốn trong trời đông lạnh
giá đứng trực ở đầu phố chỉ để chụp trộm vài tấm ảnh. Mọi người đều chỉ
vì cuộc sống mà thôi.
Thế là tôi đứng trước xe, khẽ hỏi ký giả đó: “Ở đây bao lâu rồi? Sao biết tôi sẽ về vào lúc này?”
Anh ta cúi đầu: “Chúng tôi cũng không biết. Chỉ là gặp may. Đã ở đây ba
ngày rồi, tôi và lão Ngô thay nhau.” nói xong anh ta chỉ người trong xe.
Tôi bất ngờ: “Ở đây ba ngày? George không phải đã từng ra ngoài sao? Mấy người không chụp được anh ấy à?”
“Chụp rồi, sếp nói từ từ, không cho đăng, tránh rút dây động rừng.”
“Rút dây động rừng?” Tôi cười, “trời ơi, các người coi chúng tôi là gì? Là dã thú bị bao vây sao?”
Anh ta lại cúi đầu, hai tay cầm máy ảnh, không nói.
Tôi nhớ đến việc mình vừa bị chụp liền an ủi: “Hôm nay các anh có thành
tích rồi, chụp được cảnh tôi về muộn, có thể viết thành kẻ chơi bời thâu đêm rồi.” Nói xong tôi quay người đi.
Lúc này nghe thấy giọng nói khe khẽ sau lưng tôi: “Xin lỗi!”
Lúc dó tôi đã quyết định tha thứ cho họ, dù trên báo ngày mai sẽ viết gì.
Vừa vào cửa George nhổm dậy từ sofa, xông đến oán trách: “Sao về muộn vậy,
điện thoại lại tắt máy? Mình đến công ty đón cậu mà chẳng có một bóng
người.” Thấy tôi không nói, cậu đột nhiên hụt hẫng, cũng im lặng, sau đó mới nịnh tôi, “cậu mệt không? Chiều Ngô Thẩm hầm canh củ sen, mình vẫn
chưa ăn, mình cùng ăn nhé!”
Tôi cảm động: “Canh vẫn còn nhiều
chứ? Phiền cậu hâm nóng lại cho vào trong bình giữ ấm, mình lên tẩy
trang rồi xuống, mặt thế này thật khó chịu.”
Nhìn thấy George và
tôi cầm bình giữ ấm đến trước xe công vụ của họ, hai người trong xe kinh ngạc không nói ra lời, không nhận cũng không hẳn. Tôi liền nói: “Cầm
lấy đi, tranh thủ còn nóng, mai trả bình cho tôi. Trời lạnh, thức đêm
rất khó chịu, uống canh xong sẽ ấm dạ dày, uống xong nghỉ ngơi sớm đi.
Cho các anh một tin mật: Nửa đêm chúng tôi sẽ không ra khỏi nhà.”
Nói là làm, tôi ngủ một mạch đến trưa ngày hôm sau.
Khi tỉnh dậy George đã đến công ty, Ngô Thẩm chiều mới đến, trong nhà yên
tĩnh không tiếng động, việc đầu tiên lôi thức dậy là đọc báo, nhìn xem
tối qua họ viết gì, nếu nói hoàn toàn không để ý thì chỉ là giả dối, vì
tôi biết người trong nhà sẽ quan tâm những tin này, tin tức tiêu cực dù
sao xem xong cũng khó chịu… Còn nữa, Văn Hạo nếu anh thấy sẽ nghĩ về
tôi như thế nào?
Ngoài dự đoán, trên báo không có tin tức nào liên quan đến tôi? Tại sao vậy, lẽ nào họ chê bức ảnh đó không đủ bắt mắt?
Buổi trưa đi tìm George đi ăn cơm, chàng trai tối qua nhìn thấy tôi liền
chạy lại, trên tay vẫn cầm bình ủ, gọi tôi từ xa: “Cô Ninh!”
Tôi thấy bỉnh ủ trên tay cậu liền cười: “Tôi giờ phải ra ngoài, lát nữa về sẽ tìm cậu? Cậu vẫn ở đây chứ?”
Cậu ta không nói, gật đầu cười.
Vài ngày sau đó, tôi ở trong nhà chạy bản thảo, ban ngày cũng không ra khỏi cửa, nhưng mỗi tối vẫn đưa canh cho ký giả đợi ở cửa như thông lệ, dần
dần chúng tôi cũng nói chuyện với nhau. Tôi dần dãn biết cậu bé đó tên
là Lý Thần, là sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp khoa Thông tin trường X,
vất vả thi vào ngành báo này, không ngờ được phân làm ký giả chụp hình
cho tạp chí, cũng chính là “đội chó săn”, cậu nói không cam tâm, đã thi
nghiên cứu sinh, giờ chỉ đợi có kết quả, nếu thi đỗ thì mượn tiền bồi
thường vi phạm hợp đồng, cậu sẽ rời khỏi đó.
Ký giả Ngô nói với
tôi: “Họ trẻ còn có cơ hội, tôi thì không được. Năm đó tôi tốt nghiệp
cấp 3 vào tiệm ảnh làm việc vặt, về sau được vào tòa báo làm ký giả, cảm thấy mình thật may mắn, nhưng những năm nay trong báo xuất hiện nhiều
người mới, học lực đều cao hơn tôi, bối cảnh gia đình cũng tốt, tôi bị
đẩy đến báo giải trí. Có tuổi mà vẫn bị người đời coi là “chó săn tin”,
nếu không phải vì cần tiền nuôi hai đứa trẻ học, vợ lại nghỉ hưu, tôi
sớm đã không làm nữa rồi! Làm vài năm nữa, đợi con tốt nghiệp đại học,
tôi sẽ nghỉ rồi đi buôn bán nhỏ, kiếm tiền được hay không cũng không
sao, không làm nhữngtiệc bị người khác coi thường nữa!”
Nghe qua
trải nghiệm của họ, tôi đột nhiên thấy mình thật may mắn, đều là những
thứ chưa từng biết khi học ở trường. Có khi tôi hy vọng để họ chụp được
những bức hình “có giá trị”, ít nhất để lãnh đạo tôn trọng họ, hoặc có
nhiều tiền thưởng.
Những ngày này tôi và George cố ý tay trong
tay thân mật đi lại trước cổng đô thị, chỉ là không còn nhìn thấy những
ánh đèn chụp, cũng không gó bất kỳ bức ảnh nào lên báo.
Vào buổi
trưa ngày hôm đó tôi đi lấy bình ủ như thường lệ, lại không còn thấy
chiếc xe quen thuộc đó nữa. Đang buồn thì bảo vệ ở đó nói; “Là cô Ninh
phải không, có người gửi đồ cho cô.”
Bình ủ và hai chiếc thìa rửa sạch, đựng trong một túi nhựa, còn có một mảnh giấy:
Cô Ninh!
Nhiều ngày liên tục không chụp được hình có giá trị nên chủ biên cho chúng
tôi nghỉ việc. Nói thật tạm biệt hai người tôi và lão Ngô cũng rất tiếc, vì canh mà cô đưa đến thật ngon! Cảm ơn canh và cả sự quan tâm của cô!
Số điện thoại của tôi là 139XXXXX, nếu có việc hãy tìm tôi, hy vọng có
thể thành bạn của cô.
PS. “Tạm biệt” mà tôi nói có nghĩa là mình sẽ gặp lại trong trường hợp khác, mà không phải nói chúng tôi sẽ đến ăn canh!
Lý Thần
Đọc xong, tôi nghĩ dưới cái tên “ký giả Ngô” cũng là một con người, họ có tâm sự và lòng lương thiện như chúng tôi.
Đáng mừng là chủ nhà thấy George vừa hợp với việc mua nhà lại chủ động gọi
điện đến tỏ ý giá thành có thể thương lượng. Vừa đúng ý của George, nên
đàm phán các điều khoản rất nhanh.
Sau khi trả hết tiền nhà, George chính thức thành chủ nhà của tôi, còn tôi thành khách trọ duy nhất của cậu ta.