“Về nhà thôi!”Anh đứng dậy gõ vào đầu cô một cái, kéo cô xuống giường.
“Cái đó….. Ông cụ có ở nhà của anh không?”Ngải Tuyết ngồi kế bên tài xế, trong lòng vô cùng hồi hộp, lần đầu tiên cô cùng Mộ Dung Kiệt ở khách sạn đã bị ông cụ quay lại.
Hôm nay sao có thể gặp lại ông cụ nữa!
“Ừ, thế nào?”Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết bồn chồn, lo lắng, khóe miệng khẽ giơ lên.
“Ông cụ nhà anh rất hung dữ có phải không? ?” Cô nghe người ta nói ông cụ nhà anh rất hay giận dữ.
“Có tôi ở đây, sao phải sợ ông ta gây khó dễ với cô?”
“”
Xe chạy vào gara nhà Mộ Dung.
Ngải Tuyết xuống xe, nhìn căn biệt thự tráng lệ trước mắt trong lòng có chút thất thần, bất an.
Mặc dù từ nhỏ sinh ra đã được nhận nuôi ở Ngải gia, phòng cũng được coi như là thượng đẳng, nhưng sao có thể so sánh với căn biệt thự này.
Mộ Dung Kiệt dắt Ngải Tuyết, lôi kéo cô đi vào biệt thự.
Người hầu đứng chắp tay chỉnh tề ở hai bên ở trước cửa, nhìn thấy Mộ Dung Kiệt mọi người khom lưng cúi người chào.
“Hoan nghênh thiếu gia về nhà! ! !”
Mộ Dung Kiệt khẽ gật đầu, Ngải Tuyết bị giật mình, không khỏi ngưỡng mộ thân thế của Mộ Dung Kiệt, thật tốt biết bao.
Dù động tác của cô rất nhỏ nhưng làm cho tâm tình của Mộ Dung Kiệt rất vui.
Vươn tay nắm tay cô thật chặt, cúi đầu mỉm cười với cô.
“Đồ ngốc, đừng sợ! Có tôi ở đây”
Ngải Tuyết gật đầu một cái, nhưng không biết động tác thân mật và lời nói lúc nãy của anh đã sớm làm cho tất cả người hầu và ông cụ Mộ Dung mới đi ra sợ đến ngây người.
Mộ Dung thiếu gia cư nhiên lại mang phụ nữ về nhà, chẳng lẽ mặt trời mọc hướng tây sao….
Ông cụ Mộ Dung thấy rõ bóng dáng của người phụ nữ, lập tức cau mày.
Đó không phải là người phụ nữ ở khách sạn đêm đó với Kiệt sao, Kiệt muốn làm cái gì đây….
Nhìn vẻ mặt và động tác của anh giống như là thích cô ta thật rồi.
Ý thức được việc này, ngay tức khắc vẻ mặt của ông cụ Mộ Dung Lão âm trầm xuống, giọng nói không có chút thiện cảm nào.
“Kiệt, cháu qua đây!”
Ngải Tuyết mới vừa được Mộ Dung Kiệt an ủi liền bị dọa sợ bởi âm thanh trầm thấp mang theo chút tức giận này.
Mắt không dám nhìn âm thanh vừa phát ra, cô liền cúi đầu, hai tay nắm thật chặt, nhìn xuống đất với tâm trạng thấp thỏm, lo âu.
Thật ra thì, không cần nhìn cũng biết, dám nói chuyện với Mộ Dung Kiệt như vậy, trên thế giới này cũng chỉ có một người, chính là ông cụ Mộ Dung của anh.
Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết mới vừa được mình an ủi, rồi bị câu nói của ông cụ sợ đến mức cúi đầu xuống đất! ! !
Có chút không vui trừng mắt với ông cụ, quay đầu nói với Ngải Tuyết.
“Ngoan, đến phòng của tôi ngồi chờ, tôi sẽ nhanh quay lại”
“Dì Trương, dắt Ngải tiểu thư đến phòng của tôi!”
Rồi chậm rãi đi về phía ông cụ.