Tinh Võ Môn

Chương 29: Thái Cực cao thủ (thượng)



Một tiếng nói âm âm vang lên: “Nếu biết là Viên đại công tử thân phận, còn không mau tránh ra, chuyện của Viên đại công tử các người sao có thể nhúng tay?”

Người vừa nói cũng là một người đứng sau Viên đại công tử, bất quá người này thân phận có chút bất đồng so với tên người hầu vừa bị Vương Chí Đạo một chiêu đánh bại, ít nhất hắn mặc tây phục trên người cũng rất khí phái, vóc người cao, tư thế đỉnh đạc, đứng ở đó ổn định giống như núi cao, không có chút trạng thái mất tự nhiên nào, bởi vậy có thể thấy được người này là một cao thủ, không phải là ngoại gia cao thủ, mà thuộc về nội gia cao thủ coi trọng lực lượng tổng thể toàn thân.

Hai mắt rất có thần, bất quá lại có chút âm hiểm, ít nhất Vương Chí Đạo nhìn hắn tươi cười chắc là mười phần cười gian. Người này bản tính nhất định là một tiểu nhân âm hiểm xảo trá.

Chu Quốc Phú có lẽ cũng nhìn ra người này không dễ chơi, nhưng hắn không phải là dạng người mát tính, nghe vậy lập tức hướng về người nọ hỏi ngay: “Ta nếu nhất định phải nhúng tay vào, ngươi sẽ làm gì đây?”

“Quốc Phú, không nên kích động! Viên đại công tử này ngươi không thể đắc tội!” Thái Gia Dương nhẹ nhàng kéo ống tay áo, khuyên nhủ Chu Quốc Phú.

Cùng lúc đó, Vương Chí Đạo sau áo cũng bị người nhẹ nhàng kéo kéo, lại nghe Chu Điệp thấp giọng nói với hắn: “Vương Chí Đạo, ngươi đừng xằng bậy, Viên đại công tử này chúng ta đắc tội không nổi, hay là để ta ra xử lý cho.”

Đứng một bên Chu Điệp, Ô Tâm Lan cũng thấp giọng nói: “Vương Chí Đạo, Nông đại thúc cấm ngươi đừng gây chuyện, ngươi tốt nhất đừng xúc động!”

Vương Chí Đạo lạnh lùng hỏi: “Viên đại công tử này chính là con Viên Thế Khải Viên đại tổng thống sao?”

Chu Điệp giật mình hỏi: “Ngươi biết hắn sao?”

Vương Chí Đạo hừ lạnh một tiếng, lại hỏi: “Hắn có phải là người làm phiền cô?”

“Ừ, hắn muốn yêu cầu ta tới phủ đệ của hắn, nói là muốn lấy ta làm vợ bé, ta cự tuyệt hắn, nhưng là hắn không có chịu thôi, vẫn quấn lấy ta.”

“Ta đây hỏi cô lần nữa, cô mời ta đến, có phải để ta bảo vệ cô hay không?”

“Đúng vậy, nhưng là…”

“Đúng là được, không có nhưng là gì hết, chuyện này để ta xử lý đi, cô không nên lên tiếng, ở một bên nhìn là được.”

“Chu Điệp tiểu thư!” lại là Viên đại công tử kia lên tiếng, hắn bỏ qua Vương Chí Đạo, nói với Chu Điệp: “Ta ngày mai sẽ quay về Nam Kinh, muốn mời cô cùng đi với ta, muốn cô nhất định phải đáp ứng ta. Trở về Nam Kinh, ta sẽ đãi ngộ cô tốt nhất, để cô là vợ bé được ta sủng ái nhất…”

“Xin lỗi, Viên Tổng thống Viên đại công tử có đúng không?” Vương Chí Đạo cắt ngang lời hắn, nói: “Chu Điệp tiểu thư nói, nàng sẽ không theo ngươi đi, lại càng không chịu làm vợ bé của ngươi, mời ngươi quên đi! Nên tỏ ra phong độ của Viên đại công tử, không nên quay lại làm phiền Chu Điệp tiểu thư nữa.”

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều giật mình. Hoàng Kim Vinh ba huynh đệ đều thầm than Vương Chí Đạo không biết trời cao đất rộng, dám nói vậy đối với Viên đại công tử mà ngay cả bọn họ cũng không dám đắc tội.

Viên đại công tử mặt trầm hẳn xuống nói: “Ngươi nếu biết ta là ai rồi, còn dám nói với ta như vậy?”

“Ngươi là Viên Tổng thống Viên đại công tử sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi là Thái tử? Coi như là Thái Tử, cũng không thể bắt buộc một dân nữ không đồng ý trở thành vợ bé của ngươi. Viên đại công tử, đừng quên, bây giờ là thời Dân quốc, một thiên hạ này do nhân dân đều làm chủ, không phải ngươi muốn cái gì được cái đó!” Vương Chí Đạo nói không chút khoan nhượng.

Viên đại công tử không nói nhảm với Vương Chí Đạo nữa, lùi bước về sau, lạnh lẽo nói: “Vương Bảo Lực, tiểu tử này giao cho ngươi đó!”

Lời vừa nói ra, cao thủ nội gia quyền vừa bị Vương Chí Đạo nhận định gian trá tiểu nhân kia liền đứng ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Chí Đạo nói: “Tiểu tử, ta cho ngươi một cơ hội, lập tức hướng Viên đại công tử xin lỗi, sau đó rời khỏi chỗ này. Nếu không, đợi ta ra tay rồi, ngươi muốn cầu xin tha thứ cũng không kịp đâu.”

“Cầu xin tha thứ, trong từ điển của ta không có chữ này. Ta lại muốn nhìn, rốt cuộc là ai cầu xin tha thứ?” Vương Chí Đạo biết lúc này tuyệt đối không được tỏ ra yếu thế, nếu không đối phương sẽ càng thêm không e ngại gì. Vì vậy điều chỉnh tâm thế, sát khí tụ tập, không gian tức thì tràn ngập khí tức tanh máu.

Nói chung, khí thế là một dạng biểu hiện, lấy một người tích lũy kinh nghiệm nhân sinh, quyền cao chức trọng lâu ngày trên người tự nhiên hiển lộ một loại khí thế không giận mà uy. Mà sát khí là một khí thế khiếp người một sát thủ thực sự tài năng mới có thể nuôi dưỡng được. Một chiến sĩ từ chiến trường tanh máu trở về, hoặc một sát thủ chuyên nghiệp giết người như ma, trên người đều có một loại khí thế dọa người như thế, khi trên người bọn hắn sát khí đã lộ ra, dù cách nhau một ngọn núi, người bình thường vẫn cảm thấy dựng tóc gáy.

Dạng khí thế như vậy, thực là không thể mà cũng không có khả năng cố ý giả vờ.

Nhưng Vương Chí Đạo lại khác, hắn tại cuộc đời này mặc dù kinh nghiệm không nhiều, cũng chưa từng giết người, nhưng kinh nghiệm từ kiếp trước của hắn đã trải qua vô số lần chiến đấu sinh tử, là lính trinh sát, để hoàn thành nhiệm vụ, hắn lại càng không thể không giết rất nhiều địch nhân. Loại kinh nghiệm đáng sợ này làm cho hắn ở kiếp trước có dạng khí thế ít người dám đối mặt. Chuyện tốt khó cầu, chính là khi hắn chuyển thế, loại khí thế cùng trí nhớ vẫn cùng theo hắn. Cho nên loại khí thế chấn tâm người khác tự nhiên biểu hiện ra trên người hắn.

Không khí ấm áp bỗng phảng phất như lạnh đi, sát khí tanh máu chấn tâm người khác phát lộ ra, làm Vương Chí Đạo trong tích tắc dường như biến thành một người khác, chính là một tử thần chuyên đòi mạng người.

Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sinh, Trương Khiếu Lâm đám hắc đạo đầu lĩnh đều cảm thấy kinh ngạc, loại khí thế này của Vương Chí Đạo làm bọn họ tưởng có sát thủ đến giết, theo bản năng lui về sau, đám vệ sĩ của bọn họ không tự chủ được cũng tiến lên.

Chu Quốc Phú đang lo lắng không biết có nên xuất đầu hỗ trợ hay không, lại đem ý niệm này nuốt xuống, hắn lần nữa cảm giác Vương Chí Đạo này càng ngày càng làm hắn thấy sâu không thể lường, không thể nắm bắt được.

Mà Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan, đang muốn bất chấp tất cả tới can ngăn Vương Chí Đạo xung đột cùng Viên đại công tử, lại càng hoảng sợ, nhìn bóng lưng Vương Chí Đạo giống như tử thần, một chữ cũng không nói nên lời.

Đang cùng Vương Chí Đạo đối diện, Vương Bảo Lực chính là cảm thụ được sâu sắc nhất sát khí của Vương Chí Đạo, hắn vốn đang nghĩ rằng Vương Chí Đạo chỉ là một gã trẻ ranh cứng đầu mới xuất môn, cho nên mới cậy sức xông tới Viên đại công tử, cho dù công phu cao tới đâu, cũng không có khả năng là đối thủ của một lão giang hồ thân kinh bách chiến như hắn, đang nghĩ muốn trước mặt Viên đại công tử biểu hiện ra một phen. Nhưng là bây giờ xem ra, Vương Chí Đạo này một gã trẻ ranh so ra còn muốn hơn hắn một lão giang hồ, ít nhất loại khí thế này của hắn, không một gã mới xuất môn nào có thể có được.

Tuy là trong lòng có xuất hiện chút hối hận, nhưng là trước mắt Viên đại công tử, Vương Bảo Lực tuyệt đối không thể lùi bước, nếu không hắn khó có thể tiếp tục ở trong đám thủ hạ của Viên đại công tử.

Cho nên, Vương Bảo Lực hai mắt trừng trừng, miễn cưỡng bức ra sát khí đối địch với khí thế chấn tâm của Vương Chí Đạo, cước bộ từ từ tiến về phía Vương Chí Đạo.

“Dừng tay!” Hai người còn chưa ra tay, một thanh âm bình thản đã ngăn trở động tác bọn họ.

Vương Chí Đạo trong lòng cả kinh, nhìn về hướng người vừa lên tiếng kia.

Đó chính là người vẫn đứng sát bên người Viên đại công tử, thoạt nhìn vóc dáng bình thường, nhìn không có gì đặc biệt, làm cho người ta lầm tưởng hắn chỉ là một người hầu bình thường của Viên đại công tử. Nhưng là hắn vửa phát ra thanh âm, khí thế bất phàm lập tức hiển lộ ra, chẳng những triệt tiêu sát khí động tâm của Vương Chí Đạo, còn đem hóa giải hết hào khí của Vương Chí Đạo cùng Vương Bảo Lực đang bạt kiếm giương cung.

Cao thủ, đúng là một nhân tài cao thủ chân chính, tuyệt không dưới Hoắc Nguyên Giáp cùng Trần Chân. Thủ hạ Viên đại công tử, đúng là ngọa hổ tàng long! Vương Chí Đạo trong lòng âm thầm giật mình.

Bạn đang đọc truyện tại

Truyện FULL

– www.Truyện FULL

Nếu như nói, Hoắc Nguyên Giáp chính là một loại dân tộc đại nghĩa khí thế, Trần Chân chính là khí thế một dũng giả vô úy, thì người này khí thế lại rất ôn hòa, giống như nước bình tĩnh tự tại, lại có chút như đạo gia thanh tĩnh vô vi, nhưng lại hóa giải được đao quang kiếm ảnh khí thế.

“Trần sư phụ!” Viên đại công tử trong lòng rất mất hứng, “Phụ thân chỉ là cho ngươi đến bảo vệ an toàn cho ta, chuyện riêng của ta ngươi tốt nhất không nên nhúng tay vào!”

Họ Trần? Vương Chí Đạo lập tức đem cao thủ võ thuật họ Trần thời Dân quốc tìm tòi thử một lần, đầu tiên nghĩ đến chính là đại danh đỉnh đỉnh võ thuật thánh địa Trần Gia câu(1). Chẳng lẽ Trần sư phụ này là cao thủ Thái Cực quyền xuất thân từ Trần Gia câu hay sao?

———————

Chú thích:

(1) – Trần Gia Câu Thái Cực Quyền: một hệ phái Thái Cực Quyền nổi tiếng của nhà họ Trần ở Trần Gia Câu, nằm bên một nhánh sông nhỏ nối với sông Hoàng Hà. Tục truyền cao thủ Trần gia nhìn nước xoáy hỗn độn trên con sông nhỏ này mà hình thành ra phong cách Trần gia Thái Cực.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.