Tinh Võ Môn

Chương 169: Phương thức lên đài khoa trương



Dưới sự đề nghị của Vương Chí Đạo, kể cả Long Điệp, Trần Chân cùng Sơn Khẩu Tuyết Tử vết thương chưa lành cũng cùng về Tinh Võ Môn. Có chút tiếc nuối chính là Vương Tử Bình nghĩ muốn bồi tiếp bạn đường xa Lâm Thế Vinh, nên cự tuyệt hảo ý của Vương Chí Đạo muốn mời hắn đi Tinh Võ Môn. Còn Tôn Lộc Đường, Cam Mạc Nhiên cùng Lý Cảnh Lâm thì bị Tôn Đại Chu cùng đám người Trần Phát Học mời về chỗ của Đồng Minh hội.

Ngay khi bọn họ về đến Tinh Võ Môn, Hiểu Huệ vốn chuyên môn xử lý các sự vụ hàng ngày đã mang đến một phong thư được dán rất kín, đưa cho Vương Chí Đạo, lại nói: “Vương sư đệ, hôm nay có một người không chịu tiết lộ danh tính đưa phong thư này cho ngươi, bên trên viết rõ phải để cho ngươi tự mở tự đọc, chúng ta chưa hề mở ra. Chỉ có điều ngươi yên tâm, Nông đại thúc bọn họ đã kiểm tra đi kiểm tra lại, không hề có độc.”

Người nào lại bí mật đưa thư cho mình? Vương Chí Đạo cảm thấy có chút kỳ quái, nhân lấy bao thư xé ra xem, bên trong có một tờ giấy. Nhìn thấy nội dung viết trên lá thư, Vương Chí Đạo không khỏi đứng ngây người ngay tại chỗ, chỉ thấy trên lá thứ dùng tiếng Nhật viết:

“Tôn kính Vương Chí Đạo tiên sinh:

Xin cho phép ta được nói một câu từ tận đáy lòng: ‘Ta rất bội phục ngươi!’. Vốn ta đã cho rằng trải qua nhiều lần âm thầm tranh đấu, đối với ngươi ta đã hiểu rất rõ rồi, nhưng là nhìn thấy biểu hiện của ngươi ở Phúc Giang Lâu, ta mới phát hiện ra, sự hiểu biết của ta đối với ngươi vẫn còn rất xa chưa đủ. Vừa phát hiện ra ta chính là đối thủ nguy hiểm nhất trên đời của ngươi, ngươi lập tức quyết đoán, không chút do dự rút súng lấy mạng ta ngay. Loại thủ đoạn không theo lẽ thường này của ngươi đúng là làm cho ta phải sợ hãi than thở, cũng làm cho ta ý thức được, ngươi chính là kình địch cường đại nhất của ta ở thời đại này, là kẻ duy nhất có thể ngăn cản ta thực hiện được giấc mộng đế quốc Đại Nhật Bản. Cho nên, từ thời khắc đó, ta đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với ngươi nữa, ta sẽ dùng hết tất cả lực lượng cùng trí tuệ của ta để làm cho ngươi phải biến mất khỏi thời đại này.

Nói đến chỗ này, tin tưởng rằng ngươi đã đoán ra được ta là ai rồi! Không sai, ta chính là Hồng Bất Nhị, nguyên danh Long Bổn Thái Lang, là người duy nhất ở thời đại này biết được về ngươi, cũng là đối thủ cực mạnh của ngươi.

Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Ta là một con người vô cùng cẩn thận, vì muốn hoàn thành giấc mộng của ta ở thời đại này, ta lại càng phải vạn phần cẩn thận hơn nữa, cho nên coi như là khi muốn gặp ngươi, ta cũng phái người thế thân của ta đi. Người bị ngươi giết chết kia cũng chỉ là một trong bảy cái thế thân của ta mà thôi. Đương nhiên, nhìn thấy được sự quyết đoán của ngươi, ta đã thề, sau này tuyệt đối sẽ không cùng ngươi gặp mặt nữa, coi như là cử thế thân đi cũng không được, bởi vì ngươi quá mức nguy hiểm.

Ta phải nói một câu rằng, từ bây giờ trở đi, chúng ta chính thức đấu nhau đi, để xem một chút ngươi có năng lực để ngăn cản ta hoàn thành giấc mộng đế quốc đại Nhật Bản hay không.

Mặt khác, ta chúc phúc ngươi: Hy vọng ngươi có vận may đoạt được Quán quân ở Vạn Quốc võ thuật đại hội!

Người duy nhất vừa là bằng hữu vừa là đối thủ của ngươi – Long Bổn Thái Lang kính thượng.”

Ô Tâm Lan tò mò thò đầu nhìn vào bức thư trong tay Vương Chí Đạo một chút, nhưng lại không nhận biết chữ Nhật, liền hỏi: “Chí Đạo, trên thư này là viết cái gì hả? Tiểu Nhật Bản lại làm ra cái âm mưu quỷ kế gì hay sao?”

Thấy Vương Chí Đạo không có trả lời, Long Điệp vẫn đi theo bên cạnh Ô Tâm Lan không nhịn được nói: “Xem bức thư này được viết rất ngay hàng thẳng lối, chữ nghĩa đẹp đẽ tròn trịa, rất rõ ràng là do nữ nhân Nhật Bản viết ra!”

Giống như là nữ nhân viết ra hay sao? Vương Chí Đạo nhìn lại lá thư một chút, phát hiện chữ viết trên lá thư quả nhiên không giống như thư pháp của nam nhân, lão Long Bổn Nhất Lang này, xem ra rất có khuynh hướng là một nhân yêu (gay, bóng) hả!

“Này, bức thư này là ai đưa cho ngươi vậy, không phải là Sơn Khẩu Ngọc Tử kia đấy chứ?” Lại nghe Ô Tâm Lan ngữ khí đầy dấm chua vặn hỏi.

Vương Chí Đạo tức giận nói: “Sơn Khẩu Ngọc Tử bị Điệp tả của ngươi một quyền đánh nát xương yết hầu rồi, bây giờ sống chết còn không biết, ngươi cảm giác được nàng còn có khả năng viết thư cho ta hay sao?”

Ô Tâm Lan còn chưa có trả lời, Long Điệp đã hờn dỗi nói: “Làm sao vậy, ngươi là đang trách cứ ta đã làm Sơn Khẩu Ngọc Tử bị thương quá nặng hay sao?”

Vương Chí Đạo cười khổ nói: “Phụ nữ các ngươi đúng thật là cái gì cũng có thể vận vào mình được! Quên đi, nói cho các ngươi biết đây, phong thư này chính là do người đã bị ta bắn chết hôm qua ở Phúc Giang Lâu viết ra, hắn chính là hướng ta hạ lệnh tuyên chiến!”

Lời này vừa ra, mọi người đều biến sắc, Hoắc Đình Giác hỏi: “Vương sư đệ, ngươi nói chính là Hồng Môn tân Môn chủ Hồng Bất Nhị? Ngươi không phải đã bắn cho hắn một phát đạn xuyên đầu hay sao?”

“Đúng vậy, nhưng đó chỉ là một thế thân của hắn mà thôi, hắn nói rằng hắn có tới bảy cái thế thân đó. Phỏng chừng là chúng ta sẽ rất khó phát hiện ra con người thật của hắn đó!” Vương Chí Đạo thở dài, đem mấy nội dung có chọn lọc trong bức thư phiên dịch lại một lần.

Lưu Chấn Đông nghe được cau mày nói: “Thằng Hồng Bất Nhị này đúng thật là con mẹ nó một đại hán gian! Thân là người Trung Quốc, lại còn nghĩ muốn thay tiểu Nhật Bản thực hiện giấc mộng đế quốc đại Nhật Bản! Vương sư đệ, ngươi giết hắn là đúng, đáng tiếc chỉ là thế thân!”

Vương Chí Đạo đang muốn nói cho Lưu Chấn Đông biết thằng cha Hồng Bất Nhị này trên thực tế chính là người Nhật Bản, nhưng là khi lời muốn nói vừa đến cửa miệng thì trong lòng hắn đột nhiên lại động, thầm nghĩ ra hay là cứ để cho mọi người lầm tưởng rằng Hồng Bất Nhị chính là hán gian mới là tốt nhất. Bởi vì cứ như vậy thì coi như là Sơn Khẩu Dụ Nhân cùng người Nhật Bản cũng sẽ tưởng rằng Hồng Bất Nhị chỉ là một hán gian. Hồng Bất Nhị mặc dù là do Long Bổn Thái Lang xuyên việt mà đến, nhưng là lão bất hạnh mà tái sinh nhầm vào thân thể khác, thân phận của thằng cha Hồng Bất Nhị này ở trong Hồng Môn là có đầu có mặt, thân thế lại càng sạch sẽ, nếu không hắn sẽ không thể đuổi nguyên Hồng Môn Môn chủ Hồng Thừa Tổ đi để lên làm Tân Môn chủ dễ dàng được như thế.

Làm cho tất cả mọi người đều cho rằng Hồng Bất Nhị này chính là một hán gian, cho dù Hồng Bất Nhị có suốt ngày suốt đêm cam đoan với Sơn Khẩu Dụ Nhân rằng mình chính là người Nhật Bản, Sơn Khẩu Dụ Nhân chỉ sợ sẽ không hề tin tưởng, ngược lại đối với lão lại càng thêm cảnh giác, hoài nghi rằng lão có mục đích không thể cho ai biết. Cứ làm như vậy, chính mình nói không chừng sẽ làm ra được kế ly gián, để cho Sơn Khẩu Dụ Nhân cùng Hồng Bất Nhị trở mặt, nói không chừng còn có thể mượn tay Sơn Khẩu Dụ Nhân để diệt trừ tay kình địch Hồng Bất Nhị kia!

Nghĩ đến như vậy, Vương Chí Đạo liền không hề nói thêm nữa, để mặc cho các sư huynh đệ Tinh Võ Môn ra sức chửi mắng Hồng Bất Nhị là một đại hán gian điên rồ mất trí, bán nước cầu vinh.

Đợi được sau khi các sư huynh đệ phát tiết đủ rồi, chậm rãi an tĩnh xuống, Vương Chí Đạo mới quay sang hỏi Ô Tâm Lan: “Ô sư tỷ, hiện nay ở trên người ngươi đã có bao nhiêu tiền rồi?”

Ô Tâm Lan thầm tính toán một chút, hồi đáp: “Đã có một trăm năm mươi vạn rồi!”

Lời vừa nói ra, lập tức khiến cho mọi người tất cả đều cảm thán kinh hãi không thôi, có một vài sư huynh đệ định lực không mạnh thậm chí còn chảy nước miếng.

Vương Chí Đạo phân phó Ô Tâm Lan nói: “Trận đầu tiên của ngày mai chính là trận đấu giữa ta cùng Lỗ Sĩ Đốn. Ngươi đem toàn bộ một trăm năm mươi vạn này xuống hết mua ta thắng. Nếu Hồng Bất Nhị cùng Trương Khiếu Lâm hợp tác muốn kiếm khoản tiền to, chúng ta sẽ phá hư bọn chúng, đem tất cả tiền thắng về đây!”

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, hiển nhiên tất cả mọi người đã bị một ván xuống tất tay của Vương Chí Đạo dọa cho khiếp hãi rồi. Đến một lúc lâu sau, mới nghe Ô Tâm Lan cẩn cẩn dực dực hỏi lại: “Chí Đạo, ngươi thật sự muốn ta đem một trăm năm mươi vạn đó toàn bộ quăng xuống hết sao?”

Vương Chí Đạo trừng mắt nói: “Ngươi xem bộ dáng của ta giống như là đang nói chơi hay sao? Được rồi, ngày mai khi ngươi đi đặt cược nhớ gọi những người này cùng đi với ngươi, để Đại sư huynh, Điệp tả cùng đi với ngươi đi hả, tránh cho Trương Khiếu Lâm thua cuộc điên lên không chịu trả tiền, ngược lại còn dám nuốt không hết khoản tiền lớn của ta. Ừ, nên mời thêm hai người có thân phận nữa đi hả, nhất định phải là cho tên vô lại Trương Khiếu Lâm cứng họng, mời thêm ông chủ Thái Gia Dương đi. Lại còn mời thêm, a.., Nông đại thúc không bằng ông cũng đi giúp Ô sư tỷ đi thôi. Ở Thượng Hải này ông giao tiếp rất rộng, danh tiếng lại tốt, coi như là Đỗ Nguyệt Sinh cũng phải nể mặt ông. Có ông đi cùng, Trương Khiếu Lâm nhất định không dám xằng bậy!”

Một tiếng ho khan, lại nghe Nông Kính Tôn lấy khẩu khí thương lượng nói với Vương Chí Đạo: “Ta nói Chí Đạo à, có thể kiếm được một khoản tiền lớn không hề dễ dàng hả. Hay là ngươi nên đem nó cất đi, sau này sẽ dùng đến khi cưới vợ lập nghiệp đi hả. Thoáng một cái đã tiêu hết thì thật là rất xa xỉ đó! Nếu không thì như vậy đi, dùng ít đi một chút, lưu lại một trăm vạn đi, dùng năm mươi vạn để đánh cuộc là được rồi!”

Vương Chí Đạo hỏi: “Nông đại thúc, không phải là ông đang lo lắng ta không thắng được gã Lỗ Sĩ Đốn kia đấy chứ?”

Nông Kính Tôn phân biện nói: “Ta không phải là không tin ngươi, chỉ là ta cảm giác được làm bất cứ chuyện gì cũng nên để lại cho mình một chút đường lui. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất hả!”

“Giữa ta và Hồng Bất Nhị đến lúc này đã không còn đường lui nữa rồi. Trong bức thư này hắn đã nói rõ, từ này về sau sẽ lấy toàn lực để đối phó ta, không phải ta tử thì chính là hắn vong. Hơn nữa ta cùng hắn xuống tiền đánh cuộc, cũng không phải là đấu sĩ diện, cũng không phải là ân oán cá nhân, mà chính là vì quốc gia của mình. Hồng Bất Nhị cùng Trương Khiếu Lâm mở một sòng đánh cuộc này, mục đích chính là muốn kiếm được một khoản tiền lớn từ người Trung Quốc chúng ta, lấy đi trợ giúp Sơn Khẩu Dụ Nhân, giúp tiểu Nhật Bản thực hiện được giấc mộng đế quốc đại Nhật Bản. Tiểu Nhật Bản sẽ làm như thế nào để thực hiện được giấc mộng đế quốc đại Nhật Bản? Xâm lược Trung Quốc, chiếm lấy lãnh thổ Trung Quốc, giết hại người Trung Quốc, đả kích chí khí người Trung Quốc, làm nhục người Trung Quốc là ‘Đông Á bệnh phu’, đem chủ quyền của người Trung Quốc dâng lên cho bọn hắn, đây chính là sự việc mà Hồng Bất Nhị đang muốn giúp cho tiểu Nhật Bản làm được. Ông nói ta có nên ngăn cản hắn hay không đây?”

Nông Kính Tôn nghe được cười khổ không thôi, thở dài nói: “Ta cũng chỉ là muốn cho ngươi cẩn thận một chút, lưu lại cho bản thân mình một con đường lui mà thôi. Bị ngươi nói cho một hồi vừa rồi, ta hình như đã biến thành một người tang quyền nhục quốc mất rồi. Được rồi, ta đáp ứng ngươi. Ngày mai đi đánh cuộc không cần phiền toái đến ông chủ Thái Gia Dương nữa, có Nông Kính Tôn ta, có Chấn Đông, còn có Chu tiểu thư cùng đi, ta tin tưởng Trương Khiếu Lâm tuyệt đối sẽ không thua mà trở mặt. Chỉ có một điều kiên tiên quyền chính là, ngươi nhất định phải thắng, nếu bị thua, một trăm năm mươi vạn này chính là ngươi đã quyên góp cho Hồng Bất Nhị rồi đó!”

Vương Chí Đạo tin tưởng gấp trăm lần nói: “Yên tâm, ta đây nhất định sẽ thắng, các vị chờ xem kịch vui ngày mai hả!”

Hoắc Đình Giác cau mày nói: “Vương sư đệ, ta nghe nói hôm nay ngươi luyện công bị thương, có gây ra ảnh hưởng gì hay không?”

Vương Chí Đạo cười nói: “Chỉ là một vết thương nho nhỏ thôi mà, một đêm là có thể khỏi hẳn được, làm sao có thể gây ảnh hưởng đến ta? Hơn nữa, đối phó với một gã to đầu ngu ngốc, cho dù bị thương nặng không dạy nổi khỏi giường, cũng đều có thể đem hắn đánh hạ lôi đài!”

Ô Tâm Lan nghe vậy nguýt hắn một câu nói: “Đồ mặt dày, ngươi không dạy nổi khỏi giường thì làm như thế nào để lên lôi đài đánh nhau, chẳng lẽ muốn chúng ta khênh ngươi đi lên đó hay sao?”

Vương Chí Đạo đột nhiên nhớ tới phương thức xuất trận khoa trương của các tay đấm bốc chuyên nghiệp ở đời sau, đặc biệt là tay quyền vương hạng nhẹ người Anh quốc Cáp Mạnh Đức (Naseem Hamed), biệt hiệu “Vương tử” chuyên dùng những phương thức xuất trận khoa trương có thể làm cho đối thủ tức chết (1), trong lòng liền có một chủ ý, mỉm cười nói: “Ta đang có ý này, ngày mai các người khiêng ta lên lôi đài đi hả!”

Mọi người nghe vậy lại lần nữa ngạc nhiên.

———————

Chú thích:

(1) – Naseem Hamed: vô địch đấm bốc hạng lông và hạng ruồi ở Anh, chuyên môn có những phương thức lên đài rất quái dị như hạ xuống từ trần nhà, trồi lên từ dưới sàn hay ngồi trong xe Cadilac mạ vàng chạy vào nhà thi đấu.

Ngày hôm sau.

Vòng đấu thứ hai của Vạn Quốc võ thuật đại hội chuẩn bị bắt đầu, đại quảng trường Phố Đông lại lần nữa đã tụ tập đến mấy vạn người xem. Về phần lôi đài hôm qua đã bị Hoắc Điện Đường dẫm vỡ nát, trong đêm trước đã được tu sửa lại rất tốt rồi, lại còn được gia cường thêm, trở nên càng thêm dày dạn chắc chắn.

Đại loa lại một lần nữa hướng khán giả đem một vài bài nói kích động nhiệt tình, sau khi đã kích thích được nhiệt tình hưng phấn của khán giả, li tuyên bố trận đấu đầu tiên của vòng đầu thứ hai bắt đầu, cho mời hai tuyển thủ tham gia thi đấu đi lên lôi đài.

Đầu tiên lên lôi đài chính là người thứ hai trong tứ đại danh đầu, lực sĩ đầu trọc lốc người Nhật Nhĩ Man, Lỗ Sĩ Đốn! Hắn đã sớm đứng ở bên góc chuẩn bị rồi, đến khi nghe được người phiên dịch nhắc nhở, liền nghênh ngang đi ra đến trung tâm lôi đài, vẫn giữ nguyên một bộ dáng như ở vòng đấu thứ nhất, song chưởng ôm ngực, ngẩng cao đầu nhìn trời, lộ ra bộ dáng kiêu ngạo đến kỳ cục.

Còn tuyển thủ mang số một Vương Chí Đạo đâu? Đại loa đến lúc này mới phát hiện ra Vương Chí Đạo căn bản là không có xuất hiện ở bên góc chuẩn bị, không khỏi cảm thấy kỳ quái, vội vàng cao giọng kêu gọi thêm một câu: “Xin mời tuyển thủ mang số một, Tinh Võ Môn Vương Chí Đạo lên lôi đài!”

Không có phản ứng? Chẳng lẽ Vương Chí Đạo đã bị tiểu Nhật Bản đến ám sát rồi? Sớm đã nghe nói qua thủ đoạn ám sát của tiểu Nhật Bản, hơn nữa đều biết Vương Chí Đạo cùng tiểu Nhật Bản đã kết hạ oán thù không thể hóa giải, đám khán giả đều không tự chủ được mà nghĩ ngay đến khả năng này, mọi người đều đem ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm vào Sơn Khẩu Dụ Nhân trên bàn trọng tài, sát khí đằng đằng. Nhìn thấy bị oan uổng như vậy Sơn Khẩu Dụ Nhân trong lòng phát lạnh, thậm chí trong đầu còn nổi lên ý niệm chạy trốn.

Đến khi Đại loa phải bất đắc dĩ cao giọng gọi một tiếng nữa, đột nhiên nghe được một tràng tiếng vang “đoàng đoàng đoàng đoàng” đinh tai nhức óc, làm cho cả đám đông người xem cũng giật mình sợ hãi, nghĩ lầm là tiếng súng. Đặc biệt là Sơn Khẩu Dụ Nhân còn tưởng rằng có người nhằm lão nổ súng, sợ đến thiếu chút nữa thì chui xuống dưới gầm bàn.

Chỉ có điều khán giả đã rất nhanh phát hiện ra âm thanh này là do một người ở phía ngoài đã đốt một bánh pháo. Tiếng pháo nổ là từ xa vọng đến, rất nhanh lại nghe đến tiếng khua chiêng gõ trống đến đinh tai nhức óc, hình như có người đang có chuyện cưới hỏi vui mừng. Chỉ có điều là cùng với âm thanh gõ trống khua chiêng kia, lại có hai đầu sư tử đang tiến lại đây.

Không phải là sư tử thật, mà là có người đang múa sư tử. Sư tử múa trên nhảy dưới, hướng khán giả vọt tới, khán giả liền theo bản năng tránh ra thành một cái thông đạo. Tiếp theo, bọn họ cũng thấy được, đi theo phía sau hai đầu sư tử đang quay múa, là một cái bàn lớn được tám người khiêng cao lên đến hai mét, trên cái bàn đó chính là tuyển thủ số một Vương Chí Đạo mà mọi người đang ngóng đợi. Hắn mặc một bộ võ phục mới toanh đẹp đẽ hòa hoa chói mắt, uy phong lẫm lẫm đứng trên cái bàn lớn, từ xa nhìn lại giống như là một pho tượng chiến thần.

Khi đi tới bên cạnh lôi đài, Vương Chí Đạo lăng không lộn mình nhảy một vòng rất đẹp, vững vàng hạ xuống giữa trung tâm lôi đài, sau đó hướng về phía đám khán giả phía dưới, ôm quyền nói: “Các vị khỏe a, Vương Chí Đạo ta đã lên đây, đã làm phiền các vị đợi lâu! Ta hỏi mọi người một câu, mọi người có hy vọng ta đánh thắng lôi đài hay không, vì người Trung Quốc mà tranh khẩu khí? Nếu có muốn như vậy, xin mời lớn tiếng trả lời ta!”

Đám khán giả nghe vậy sửng sốt một chút, chỉ có điều đã rất nhanh kịp phản ứng lại, đều hồi đáp:

“Muốn!”

Tiếp theo, chỉ nghe thấy có người ở dưới lớn tiếng hô lên: “Vương Chí Đạo tất thắng! Người Trung Quốc tất thắng!” Thanh âm này rất là quen tai.

Có một tiếng hô này kích động, đám khán giả Trung Quốc ở đây rất nhanh được được kích thích rồi, bản năng đều đồng thanh theo người kia hô lớn lên: “Vương Chí Đạo tất thắng! Người Trung Quốc tất thắng!”. Mấy vạn người đồng thanh phát ra tiếng hô nhiệt liệt, biến thành như là sấm nổ bên tai, tràng diện khí thế hừng hực làm cho người khác phải kinh hãi cực kỳ. Trên lôi đài Lỗ Sĩ Đốn vốn đang cao ngạo đứng thẳng cũng có chút không đứng yên nổi, không tự giác phải cúi đầu xuống, ngạc nhiên nhìn đám người Trung Quốc đang nổi giận hô loạn cái gì đó, đáng tiếc vì không biết tiếng Trung Quốc nên hắn không biết bọn họ đang hô cái gì, chỉ là cảm giác được bọn người này bị điên rồi.

Trên bàn trọng tài tất cả các trọng tài đều đơ mặt nhìn nhau. Cam Mạc Nhiên cau mày nói: “Gã Vương Chí Đạo này đang làm cái trò gì chứ, chỉ là xuất trận mà thôi, làm gì lại muốn gây ra động tĩnh lớn như vậy chứ?”

Tôn Lộc Đường “ha ha” cười nói: “Có ý tứ. Một phương thức xuất trận này của hắn thật là có ý tứ!”

Sơn Khẩu Dụ Nhân làm ra vẻ mặt rất nghiêm trọng, hừ lanh nói: “Tôn lão tiên sinh, những hành động này của Vương Chí Đạo vừa làm nhiễu loạn Vạn Quốc võ thuật đại hội, lại vừa làm ảnh hưởng đến tâm tình của đối thủ, mục đích cực kỳ hèn hạ vô sỉ. Nếu cứ để cho tiếp tục diễn biến như vậy chỉ sợ Vạn Quốc võ thuật đại hội sẽ không thể tiếp tục tiến hành công bình. Cho nên ta cho rằng, hẳn là nên phải hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của tên Vương Chí Đạo kia. Tôn lão tiên sinh nghĩ như thế nào?”

“A, ta cảm giác được ngươi nói rất có đạo lý, ta tán thành!” Câu trả lời của Tôn Lộc Đường làm cho Sơn Khẩu Dụ Nhân cảm thấy thật bất ngờ, nhưng khi còn đang cảm giác mừng rõ, lại nghe thấy Tôn Lộc Đường nói: “Ngươi đi đến trước mặt mọi người tuyên bố hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của Vương Chí Đạo đi. Chỉ hy vọng lão Thiên gia phù hộ để cho đám khán giả này có thể khống chế được sự phẫn nộ của họ, sẽ không xông lên xé xác ngươi ra!”

Lời này vừa ra, Sơn Khẩu Dụ Nhân vốn đã chuyển thân dợm đứng lên, lại lập tức ngồi phịch xuống ngay.

Thật vất vả mới đợi được đám khán giả đang cuồng nhiệt yên tĩnh trở lại, Đại loa vội vàng tuyên bố nói:

“Trận đấu bắt đầu!” Cuối cùng hắn lại thêm vào một câu: “Hai vị mau đánh đi, đừng náo loạn nữa!”

Câu hô cuối cùng của Đại loa làm cho Vương Chí Đạo có chút cảm thấy không biết là nên khóc hay nên cười nữa, hắn đành xoay người lại, đưa mắt nhìn lại đối thủ Lỗ Sĩ Đốn của mình. Lỗ Sĩ Đốn kia lại vừa khôi phục lại bộ dáng kiêu ngạo song chưởng ôm ngực, ngẩng đầu nhìn trời. Cảm ứng được Vương Chí Đạo đang theo dõi hắn, đầu hắn đang ngẩng cao có chút hơi cúi xuống, đưa mắt nhìn xuống liếc xéo Vương Chí Đạo một chút, vẻ mặt khinh thường dùng tiếng Đức nói: “Lại là một thằng nhóc con, đám chó da vàng càng ngươi thật đúng là không biết sống chết, lớn lên gầy teo gầy quắt cũng dám đi lên đánh lôi đài! Thằng nhóc con, ngươi đã muốn tìm cái chết, Lỗ Sĩ Đốn ta đây sẽ thành toàn cho ngươi! Đến đây đi, ta cho ngươi toàn lực đánh ta một quyền, cho ngươi rõ ràng đến cái gì gọi là thực lực chênh lệch, để cho ngươi chết cũng được nhắm mắt một chút!”

Vương Chí Đạo đối với tiếng Đức cũng nghe hiểu được một chút, nghe vậy cũng dùng tiếng Đức đáp lại: “Được rồi, ta đây cung kích không bằng tuân mệnh!” Nói xong hắn tiến lên một bước, nhằm thẳng vào cơ bụng cứng như đá hoa cương của Lỗ Sĩ Đốn chính là một quyền.

Không hề hiệu quả, Lỗ Sĩ Đốn động cũng không có động, xem căn bản là giống như chưa từng chịu qua một quyền.

“Oa, thật là có thể chịu đòn hả!” Vương Chí Đạo cảm thán một câu, lại dùng tiếng Đức nói với Lỗ Sĩ Đốn:

“Phiền toái ngươi, lại để cho ta đá ngươi một cước thử xem như thế nào?”

Lỗ Sĩ Đốn đã trúng một quyền của Vương Chí Đạo, cảm giác cũng chỉ là hơi một chút giống như muỗi đốt, trong lòng không khỏi đối với Vương Chí Đạo càng thêm khinh thị, nghe vậy dứt khoát ngẩng đầu nhìn trời, đĩnh đạc nói: “Đến đây đi, ta coi như là đứng yên bất động, ngươi cũng không có khả năng đánh ngã ta!”

Vương Chí Đạo cười cười quỷ dị, thân thể lui về phía sau một bước, sau đó đột nhiên sử ra một thức Lý Tiểu Long hoạt bộ Trắc thích nhằm giữa ngực Lỗ Sĩ Đốn đá vào.

Nhất thời, Lỗ Sĩ Đốn cảm giác hình như là đang bị đạn pháo bắn trúng lên người, thân thể cường tráng không thể khống chế được mà “rầm rầm” thối lui về sau, chỉ thoáng một cái đã thối lui đến bên bờ lôi đài, một cước đạp vào khoảng không rớt xuống dưới.

Khán giả đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo là nổi lên tiến hoan hô cổ vũ vang trời. Bọn họ mới vừa rồi thấy Vương Chí Đạo đánh Lỗ Sĩ Đốn một quyền, Lỗ Sĩ Đốn động cũng không thèm động, còn đang vì tưởng Vương Chí Đạo không thể thủ thắng mà cảm thấy rất là buồn phiền, nào có ngờ đến cục diện chỉ trong chớp mắt đã xoay chuyển hoàn toàn. Vương Chí Đạo rõ ràng chỉ cần một cước, đã đem Lỗ Sĩ Đốn đá rơi xuống khỏi lôi đài.

Chỉ có điều là tiếng hoan hô đình lại rất nhanh, bởi vì khán giả đã phát hiện ra, Lỗ Sĩ Đốn cũng không có chính thức rơi xuống khỏi lôi đài.

Thằng cha này khi rơi xuống đã phản ứng cực nhanh dùng cả hai tay bắt được bờ lôi đài, cũng thông minh co chân cong đầu gối lên, kết quả hai chân vẫn chưa bị chạm xuống đất. Dùng sức đu nhún một cái, Lỗ Sĩ Đốn lại một lần nữa bò được lên trên lôi đài. Hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của hắn, cùng với cước bộ bước đi nổi lên thanh âm “rầm rầm”, hiển nhiên một cước kia của Vương Chí Đạo cũng không hề làm cho hắn bị tổn thương.

Vương Chí Đạo đối với việc này lại không hề có chút ý nghĩ ngạc nhiên nào, mới vừa rồi hắn sử ra một thế Hoạt bộ Trắc thích trên thực tế chỉ là sử dụng lực đá kích có tính đẩy phóng ra, chứ không phải dùng lực đá kích có tính xuyên thấu. Ở hậu thế Lý Tiểu Long Trắc thích lừng danh thiên hạ, cơ hồ tất cả những người luyện tập Tiệt Quyền Đạo đều đã sử dụng đến. Nhưng là trong số những người này lại không có mấy người hiểu rõ được, phương thức phát lực của Lý Tiểu Long Trắc thích trên thực tế lại có hai loại. Một loại là Trắc thích chỉ để đẩy phóng người, tỷ như Lý Tiểu Long thường xuyên biểu diễn trước mặt khán giả một cước đá bay người, hoặc là những loại trắc thích gì đó đã từng được khuếch trương vô cùng kỳ diệu lên thành Lý Tiểu Long đã từng ở bên cạnh một hồ bơi, đem một đệ tử người ngoại quốc nặng đến hơn tám mươi kilogram một cước đá bay ra xa đến hơn hai mươi mét. Phép đá Trắc thích này trên thực tế chỉ là Trắc thích chuyên dùng đẩy bay người, chỉ là loại Trắc thích Lý Tiểu Long chuyên dùng để biểu diễn. Phép đá Trắc thích này cũng cùng một nguyên lý với loại công phu đánh người “Đẩy người như vẽ tranh” trong Nội gia công phu của Trung Quốc, chỉ là lấy công lực có tính chất đẩy phóng êm ái đem đối phương đẩy bay đi ra ngoài, có tạo thành thương tổn cũng không tính là quá lớn. Mà phép Trắc thích được Lý Tiểu Long dùng trong thực chiến, lại là loại Trắc thích có tính xuyên thấu. Loại Trắc thích này có thể đá ra lực lượng có tính chất xuyên thấu rất lớn, rất ít khi đá bay người khác, nhưng lại có thể đem người đá cho nội thương, gãy xương vỡ cốt, tính tổn hại rất lớn. Không thể nghi ngờ gì, loại Trắc thích có tính xuyên thấu này mới thực sự là công phu chân chính Lý Tiểu Long vẫn luôn muốn nắm giữ để tiến nhập đại đường của các cao thủ thực chiến.

Vương Chí Đạo ở kiếp trước đã từng có nghiên cứu qua Tiệt Quyền Đạo của Lý Tiểu Long, lại cũng tinh thông công phu “Đẩy người” trong Nội gia quyền của Trung Quốc, hiển nhiên có thể nhìn thấu được bí mật trong những bài biểu diễn của Lý Tiểu Long. Hắn cảm giác được phép đá Trắc thích này của Lý Tiểu Long tuy nói rằng chỉ có tính biểu diễn, nhưng cũng rất có sức uy hiếp, so với biểu diễn “Đẩy người” của Nội gia quyền thì càng có hiệu quả trong việc làm chấn động người xem. Vì vậy nếu muốn làm vui mắt người xem, chỉ cần gia tăng luyện tập, cuối cùng cũng có thể dễ dàng làm được đến một cước đem người đá bay hơn mười thước.

Sau khi đi tới thời đại này, đây là lần đầu tiên hắn biểu diễn ra phép đá Trắc thích này, vốn nghĩ muốn chỉ trong nháy mắt đã đem Lỗ Sĩ Đốn đá xuống lôi đài, nhanh chóng dứt điểm đạt được thắng lợi, không nghĩ tới Lỗ Sĩ Đốn này vẫn còn có chút lực phản ứng, vậy mà còn kịp thời bám trụ được vào bên thành lôi đài mà bò trở lên.

Đối diện với Lỗ Sĩ Đốn vẻ mặt phẫn nộ bừng bừng, Vương Chí Đạo lập tức bỏ qua ý nghĩ đang muốn sử dụng thêm một lần Trắc thích đá bay người để đem hắn đá xuống lôi đài. Gã đã quyết tâm dùng phương thức dứt khoát mãnh liệt trực tiếp đem Lỗ Sĩ Đốn đánh ngã ngay trên lôi đài, để cho cả Lỗ Sĩ Đốn cùng đám khán giả phải cùng tâm phục khẩu phục.

Lúc này Lỗ Sĩ Đốn đã huy động thiết quyền giống như phát khùng, mãnh liệt nhằm đầu Vương Chí Đạo đập tới. Vương Chí Đạo chỉ thoáng thân một cái đã luồn được vào bên trong hai cánh tay Lỗ Sĩ Đốn, cùng Lỗ Sĩ Đốn đứng đối mặt nhau trong khoảng cánh cực gần, sau đó một chân hắn dẫm mạnh xuống, nhảy dựng lên thật cao, một đầu gối nhằm thúc thẳng lên cằm Lỗ Sĩ Đốn.

Rầm một tiếng, thân thể cường tráng của Lỗ Sĩ Đốn ngửa mặt lên trời mà ngã xuống.

Nhưng là, một người Nhật Nhĩ Man này đúng quả thực là một siêu cấp tráng hán cứng rắn như sắt thép. Cằm hắn đã trúng một đầu gối của Vương Chí Đạo, nhưng lại chỉ hơi lắc lắc cái đầu trọc lốc, đã lại rất nhanh bò được lên.

“Thằng nhóc con, ngươi vẫn không đánh ngã được ta!” Lỗ Sĩ Đốn đã đứng lên hướng về phía Vương Chí Đạo rống to.

Vương Chí Đạo cảm thấy kinh dị, trong lòng không khỏi cảm thấy bội phục đối với Lỗ Sĩ Đốn kia. Thằng cha này năng lực chịu đòn thật đúng là con mẹ nó cường hãn!

Thấy Lỗ Sĩ Đốn lại vừa muốn huy động quyền đầu xông đến, Vương Chí Đạo quyết định thật nhanh, đoạt tiên xông đến trước, lại là một đòn lăng không phi đầu gối, lại một lần nữa mạnh mẽ đánh trúng lên trên cằm Lỗ Sĩ Đốn.

“Rắc” một tiếng, Lỗ Sĩ Đốn lại lần nữa ngửa mặt lên trời mà ngã xuống. Lúc này đây cằm của hắn đã bị đầu gối Vương Chí Đạo đụng nát.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.