Vương Chí Đạo cẩn thận đánh giá ba người Nhật Bản này, chỉ thấy Đằng Điền huynh đệ cao to bưu tráng, cơ bắp nổi gồ lên sau bộ võ sĩ phục, hai chân lại càng tráng kiện vô cùng, ổn định như núi, hiển nhiên đều là võ sĩ thiên về thể lực. Trái lại Tỉnh Thượng Khoan kia thân hình thấp bé, nhưng ánh mắt lại ác liệt vô cùng, hơi thở như có như không. Vương Chí Đạo bản năng cảm giác được Tỉnh Thượng Khoan này so với Đằng Điền huynh đệ còn lợi hại hơn.
Tâm niệm vừa chuyển, Vương Chí Đạo tới gần Lưu Chấn Đông cùng Hoắc Đình Giác hai người, thấp giọng hỏi: “Nhị sư huynh, huynh định phái người nào xuất chiến?”
Hoắc Đình Giác nói: “Đại sư huynh ở Tinh Võ Môn võ công cao nhất, do hắn áp trận, ta đánh trận hai, về phần trận đầu…”
Do dự một lúc, Hoắc Đình Giác nói: “Do Biện sư huynh lên đi, sau hai chúng ta thì hắn là mạnh nhất. Đáng tiếc Trần sư phụ có việc ra ngoài rồi, nếu có hắn áp trận, chúng ta nhất định thắng cả ba trận.”
Vương Chí Đạo nói: “Như vậy không tốt lắm. Nhị sư huynh, một đội đánh nhau, đều giống nhau dùng người mạnh nhất áp trận, huynh làm thế, người Nhật Bản cũng là làm thế. Ba người Nhật Bản kia thoạt nhìn cũng không phải là yếu, hơn nữa bọn họ có chuẩn bị mà đến, đối với thực lực của các người nhất định hiểu rõ, nhưng các người lại không biết thực lưc của bọn họ, việc này liên quan đến vinh dự của Tinh Võ Môn, chúng ta tuyệt không thể để cho bọn họ đem bảng “Đông Á bệnh phu” treo trước cửa chính Tinh Võ Môn.”
Thông qua mấy lần tiếp xúc, Lưu Chấn Đông đối với gã Vương Chí Đạo hôn mê tỉnh lại này có chút tin tưởng, nghe vậy không tự chủ được bèn hỏi: “Vậy ý tứ của ngươi thế nào?”
Vương Chí Đạo nói: “Rất đơn giản, chúng ta dùng kế Điền Kỵ đua ngựa (1) đi, do hai vị sư huynh đánh hai trận đầu, Đằng Điền huynh đệ thoạt nhìn mặc dù to khỏe hơn Tỉnh Thượng Khoan, nhưng thực lực lại không mạnh mẽ như Tỉnh Thượng Khoan, hai vị sư huynh ra tay, nhất định thắng được bọn họ. Chỉ cần thắng hai trận đầu, trận thứ ba căn bản không cần phải đánh nữa. Lúc đó ngươi Nhật Bản nếu đổi ý, cũng là đuối lý rồi.”
“Ý kiến hay!” Lưu Chấn Đông không đợi Hoắc Đình Giác đồng ý, liền động thân ra nói: “Để ta đánh trận đầu đi!”
Bên Nhật Bản xuất trận chính là Đằng Điền Thứ Lang, hắn thấy đối thủ xuất chiến là Lưu Chấn Đông, không khỏi giật mình kinh ngạc, bản năng hỏi: “Ngươi đánh trận đầu sao?”
Lưu Chấn Đông nói: “Sợ rồi à? Sợ thì mau ra khỏi cửa Tinh Võ Môn, ta tha cho ngươi một mạng!”
Đằng Điền Thứ Lang nghe vậy nhe răng cười nói: “Ta xem là ai tha mạng cho ai đây?”
Lập tức mạnh mẽ nhào lên, hai tay bắt được áo Lưu Chấn Đông, đồng thời cước bộ bước chéo, thân thể quay lại, khom lưng cúi xuống.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Chính là chiêu thức Nhu đạo phổ biến nhất, đệm vai quăng người.
Nhưng là Lưu Chấn Đông không có bị ngã xuống. Hai chân hắn giống như mọc rễ, vững vàng đứng trên mặt đất, dù cho Đằng Điền Thứ Lang dùng toàn lực, cũng không lay động được Lưu Chấn Đông.
Lưu Chấn Đông hừ lạnh một tiếng nói: “Đấu vật tuy quan trọng nhất là kỹ xảo, nhưng là vẫn đòi hỏi khí lực. Kỹ xảo ngươi không kém, nhưng khí lực còn chưa đủ. Xem ta đây!”
Lưu Chấn Đông ôm lấy thắt lưng Đằng Điền Thứ Lang, phát lực, mạnh mẽ nhấc cả thân thể hắn lên, từ phía trước quật lộn ngược người xuống phía sau. Đòn vật ngã này, rất giống sát chiêu “Bốc ngược (2)” của môn đấu vật Mỹ ở đời sau, là loại chiêu thức có tổn thương rất lớn, dùng sức quá mạnh có thể bẻ gãy xương cổ đối phương.
Đằng Điền Thứ Lang thất kinh, nhưng hắn dù sao cũng là tập Nhu Đạo, thường xuyên luyện tập kỹ năng té ngã trong Nhu Đạo, kỹ năng phản ứng chống ngã nhanh nhẹn. Trong cơn nguy cấp, trở tay ôm lấy cổ Lưu Chấn Đông, gắt gao cuốn lấy. Lưu Chấn Đông chẳng những không ném được hắn ra sau lưng, ngược lại để hắn dùng kỹ thuật khóa cổ gắt gao siết chặt.
Lưu Chấn Đông lâm hiểm cảnh, không hề hoảng loạn, quát lớn một tiếng, bắt được hai tay Đằng Điền Thứ Lang đang quấn trên cổ mình, dùng sức kéo mạnh.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng, hai cổ tay Đằng Điền Thứ Lang đã bị Lưu Chấn Đông cậy sức kinh người mạnh mẽ kéo trật khớp.
Đằng Điền Thứ Lang tiếng kêu thảm thiết còn chưa dứt, Lưu Chấn Đông thừa thế không tha, nắm chặt hai cánh tay đã trật khớp của Đằng Điền Thứ Lang, dùng đòn gánh vai ném thân thể Đằng Điền Thứ Lang quật mạnh xuống đất. Xương cổ tuy không bị gãy, nhưng người đã chết ngất rồi.
Đám người Nhật Bản thấy thế không khỏi biến sắc, sau khi Hồ phiên dịch cùng Tỉnh Thương Khoan, Đằng Điền Đại Lang thương lượng một chút, Tỉnh Thượng Khoan đi ra, nói với Hoắc Đình Giác: “Hoắc môn chủ, trận thứ hai để ta lĩnh giáo cao chiêu!”
Ô Tâm Lan thấy thế kinh hãi, thấp giọng nói: “Bọn họ khám phá ra kế sách của chúng ta rồi, làm sao bây giờ?”
Vương Chí Đạo cười nói: “Loại kế sách này sao có thể dễ phá, hắn biến ta cũng biến, Tỉnh Thượng Khoan nếu đánh trận thứ hai, vậy để Nhị sư huynh đánh trận cuối. Tỉnh Thượng Khoan này là võ sĩ mạnh nhất trong đám Nhật Bản, Đằng Điền Đại Lang cho dù mạnh hơn em hắn, cũng không hơn bao nhiêu, Nhị sư huynh tuyệt đối có thể đánh thắng hắn. Như vậy chúng ta vẫn có thể thắng hai trận.”
Lưu Chấn Đông hỏi: “Như vậy ai ra đối phó Tỉnh Thượng Khoan đây?”
Vương Chí Đạo suy nghĩ một chút nói: “Để ta ra đi, cho dù thua cũng không sao cả.”
Nói xong Vương Chí Đạo lập tức đi ra, Lưu Chấn Đông cùng Ô Tâm Lan kinh hãi, muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.
Thấy Vương Chí Đạo ra trận, Tỉnh Thượng Khoan cảm thấy ngoài ý muốn, cau mày hỏi: “Hoắc môn chủ vì sao không dám tiếp nhận khiêu chiến của ta, lại phái tiểu tử này xuất trận? Chẳng nhẽ Tinh Võ Môn môn chủ sợ chết vậy hay sao?”
Nghe hắn nói xong Hoắc Đình Giác trong lòng xấu hổ, đang muốn quát bảo Vương Chí Đạo lui ra, lại nghe Vương Chí Đạo nói trước: “Ngươi cũng biết Nhị sư huynh ta là Tinh Võ Môn môn chủ hả? Nếu hắn là môn chủ, sao lại có thể tùy tiện tiếp nhận khiêu chiến? Ngươi muốn khiêu chiến hắn, phải đủ tư cách mới được!”
Ngụ ý là Tỉnh Thượng Khoan cũng không đủ tư cách khiêu chiến Hoắc Đình Giác.
Tỉnh Thượng Khoan nghe vậy cười lạnh nói: “Tiểu tử, đừng cho là ta không biết các ngươi đáng làm trò quỷ! Muốn dùng kế Điền Kỵ đua ngựa hay sao, các ngươi cho rằng trận thứ ba Hoắc Đình Giác nhất định có thể thắng được Đằng Điền Đại Lang hay sao? Nếu các ngươi nghĩ như vậy, thì là sai lầm rồi!”
“Xem ra ngươi đối với văn hóa Trung Quốc thực sự có hiểu biết, xem ra người Nhật Bản các ngươi vì muốn xâm lấn Trung Quốc, bỏ không ít công phu hả! Mặc kệ ngươi nói thế nào, đều là ta đánh với ngươi, ngươi nếu không muốn, có thể nhận thua, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi.”
Tỉnh Thượng Khoan ánh mắt bỗng nhiên xám như tro, sát khí tràn ngập, lạnh như băng nói: “Tiểu tử, Tỉnh Thượng Khoan ta đánh với địch nhân, kết quả chỉ có một, đó là Chết! Ngươi dám ra đánh với ta, ta bội phục đảm lược của ngươi. Nhưng ngươi đừng nghĩ muốn toàn thân trở về, trên tay Tỉnh Thượng Khoan ta, chưa từng có người nào còn sống.”
Lời nói tanh máu của Tỉnh Thượng Khoan trong nháy mắt đã phân định hai người. Giờ khắc này Tỉnh Thượng Khoan cũng giống như tử thần, không ai hoài nghi hai tay hắn không dính đầy máu tanh.
Ô Tâm Lan không tự chủ được rùng mình một cái, không nhịn được hỏi Lưu Chấn Đông: “Đại sư huynh, Vương Nhị sẽ không bị hắn giết chết chứ?”
Lưu Chấn Đông thần sắc ngưng trọng, nhìn chằm chằm Tỉnh Thượng Khoan đang lộ ra sát khí, nói: “Vương Nhị này phán đoán không sao, Tỉnh Thượng Khoan này đích thật là mạnh nhất trong đám Nhật Bản. Nếu như hắn quyết tâm muốn giết Vương Nhị, chỉ sợ là Vương Nhị kết quả không tốt rồi!”
Ô Tâm Lan nghe vậy sắc mặt trắng bệch, vội la lên: “Như vậy nên làm cái gì bây giờ? Đại sư huynh, Nhị sư huynh, các người mau nghĩ biện pháp đi!”
Lưu Chấn Đông trầm mặc không nói, Hoắc Đình Giác nói: “Hắn đã xuất trận rồi, chúng ta không thể gọi hắn về được, chỉ có đợi khi hắn lộ ra sắp bại thì nhận thua bỏ cuộc. Bất quá ta lo lắng, như vậy chưa chắc có thể làm Tỉnh Thượng Khoan thu tay lại, nếu như hắn vừa ra tay đã xuất sát chiêu…”
Dù chưa nói hết, nhưng là Lưu Chấn Đông cùng Ô Tâm Lan đều biết ý tứ của hắn.
Tỉnh Thượng Khoan bày ra thủ thế, lại là Kỵ mã hậu tấn. Tư thế này, chính là thế tấn cơ bản trong Đường thủ hoặc Không Thủ Đạo lúc đầu. Hai chân khai mở rộng, trọng tâm lại hơi lệch về sau. Loại thủ thế này có thể bộc phát ra lực lượng cường đại, lực sát thương kinh người, nhưng tốc độ cùng sự linh hoạt lại bị giảm xuống, đấu pháp đơn điệu, hơn nữa lại càng không phát huy được cước pháp. Sau này Không Thủ Đạo đã bỏ đi tư thế này, sửa lại đôi chút để tăng tính linh hoạt.
Có điều là Kỵ mã hậu tấn của Tỉnh Thượng Khoan có chút bất đồng, hai tay hắn giơ cao trước ngực, không nắm thành quyền mà dựng thành chưởng. Một đôi thủ chưởng này, tuy chưa động nhưng đã làm cho người ta một loại cảm giác sắc bén như đao.
Thủ đao công kích hợp cùng Kỵ mã hậu tấn.
Vương Chí Đạo lập tức nhìn ra phương thức tấn công Tỉnh Thượng Khoan am hiểu nhất, thì ra là hắn đem kỹ thuật công kích trong kiếm đạo dung nhập vào kỹ thuật công kích thủ đao, một đôi thủ chưởng thực tế lại dùng như kiếm.
Vương Chí Đạo thủ thế chính là “Tốc biến cảnh giới” trong “Chí Đạo quyền học”. Trọng tâm hơi cao một chút, hai chân nhún nhảy như lò xo, làm bộ pháp linh hoạt như điện, hai tay nắm hờ nâng cao ngang cằm, hai vai buông lỏng, chẳng những phòng hộ được bộ vị yếu hại ở thân trên, càng có thể dễ dàng ra quyền. Tư thế này gọi là “tốc biến”, nguyên nhân chính là nó không phải dạng nhất thành bất biến, chỉ cần trọng tâm chuyển đổi, cơ thể di chuyển theo, trong nháy mắt biến thành hoặc là thuận thế bạo phát ra quyền, hoặc là thuận thế ra cước tấn công.
Tỉnh Thượng Khoan đối với tư thế này của Vương Chí Đạo cũng không phải là quyền thuật của Tinh Võ Môn, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không thèm để ý, hừ lạnh một tiếng, liền phát động tấn công.
Thủ đao song hành chém đến.
Hữu chưởng đồng dạng như một nửa vòng tròn, nhanh như điện chớp chém về huyệt Thái Dương của Vương Chí Đạo. Tiếng tê tê xé gió làm cho mọi người đứng xem cảm thấy như bị gai chích vào màng tai, mọi người đều cảm thấy hắn không phải đang dùng chường, mà là dùng đao. Tinh Võ Môn đệ tử đều thấy hoảng sợ, một chưởng này nếu chém trúng, Vương Chí Đạo dù xương đầu không bị đập vỡ, cũng bị chấn động đại não. Vương Chí Đạo chắc sẽ lùi về sau tránh đi công kích, nhưng là hắn tránh được không?
Vương Chí Đạo không hề lùi xuống, trái lại bất ngờ hướng về phía trước công tới, giống như viên đạn pháo, thoáng cái đã tiến sát vào người Tỉnh Thượng Khoan, mà viên đạn pháo này lại một tay song chỉ như kiếm đâm vào hai mắt Tỉnh Thượng Khoan, dưới chân lại cong lên đá ra, nhắm ngay vào hạ bộ Tỉnh Thượng Khoan.
Chọc trên đá dưới, dùng công phá công, chính là phương thức tấn công ưa thích nhất của Vương Chí Đạo kiếp trước.
Chú thích của người dịch:
(1) – Điền Kỵ đua ngựa: Điền Kỵ khi đua ngựa với đối phương cho ngựa kém ra trước thua ngựa , khỏe của đối phương, sau lai cho ngựa khỏe ra thắng ngựa khá, cho ngựa khá ra thắng ngựa yếu của đổi phương, kết quả 3 trận thắng 2, thắng cả cuộc đua.
(2) – Bốc ngược: đòn vật bằng cách ôm ngang đối phương từ phía sau quật xuống, cả 2 người cùng ngã, rất phổ biến trong đấu tán thủ, võ Mỹ hiên đại. Ngoài ra còn có đòn Bốc đôi là lao vào từ trước mặt ôm chân đối phương nhấc bổng lên quật xuống đất.