Đối mặt, Hạ Hoài Chi dõi theo người đang đứng giữa đám đông, âm thanh hò hét vang vọng khắp nơi, giống như lúc trước, hắn dốc sức chống lại Thanh Long, hình ảnh tương tự làm cho hắn nghĩ đến hai chữ số mệnh.
Nam Cung Ngạo cũng chậm rãi đánh giá hắn, bốn mắt nhìn nhau, hắn ép buộc chính mình không liếc mắt đến nữ tử che lụa trắng dựa vào bên cạnh Hạ Hoài Chi.
Giữa hỗn loạn, dư đảng ma giáo từng đám từng đám bị quét sạch, Hạ Hoài Chi ôm Ly Nhi trong tay, bộ dáng thờ ơ.
Nam Cung Ngạo nhíu mày, nếu Hạ Hoài Chi muốn lợi dụng quỷ thi để lật ngược tình thế mà nói…
“Chú ý Ly Nhi!” Nam Cung Ngạo dùng mật ngữ nói với Du Bạch, Du Bạch nhìn người che mặt bằng lụa trắng, im lặng hồi lâu, mới nói: “Dùng lửa?”
Khoảng khắc tạm dừng lại, Nam Cung Ngạo khẽ gật đầu.
Hai bóng người một đen một trắng lần lượt thay đổi như mây bay, điên cuồng giao chiến, chỉ công không thủ. Người áo đen hạ hai tay, lưỡi đao băng tằm liệt hỏa tỏa ra ánh sáng xanh, Hạ Hoài Chi nở nụ cười chua xót, tư thế hai tay cầm kiếm này, chính là mình dạy cho hắn.
Ly nhi mờ mịt đứng giữa đám hỗn loạn, ánh mắt như nước làm Du Bạch không thể ra tay, Du Bạch đột nhiên cảm thấy buồn cười, khi nào thì, bản thân trở nên sợ hãi rụt rè như vậy.
“Môn chủ, nhất định phải làm vậy sao?” Trong đám người hỗn loạn, âm thanh có phần do dự. “Muốn bản môn chủ nhắc lại lần thứ hai sao?” “Tiểu nhân đã biết.”
Một kiếm nhanh như tia chớp đánh tới, âm thanh chói tai vang lên, kiếm của Hạ Hoài Chi đột nhiên nổ tung, thiếu chút nữa một mảnh đã chạm vào cổ họng Nam Cung Ngạo, lập tức phi thân lui ra sau, không phát hiện sau lưng một đám bột phấn rơi xuống.
Vung tay áo chặn phần lớn phấn độc, Nam Cung Ngạo lui đến bên cạnh Ly Nhi, độc này cực mạnh, đặc biệt nếu để xâm nhập vào máu thì cực kỳ nguy hại, hắn đột nhiên muốn cười, lúc này trừ bỏ thi yêu này, hắn không biết phải tin ai.
Xoay người, thần trí mơ hồ chống lại đôi mắt thanh thuần như nước, một tay Nam Cung Ngạo ôm lấy eo của nàng, nàng cúi đầu, dịu ngoan mặc cho hắn ôm.
Thậm chí không phân phó lại cho Du Bạch, trước mắt bao người hắn ôm Ly nhi rời đi, độc từng chút xé rách thân thể, làm hắn không thể dùng sức. Qua khỏi ngọn núi, rốt cuộc không thể duy trì được, mất trọng lượng, Ly nhi hô nhỏ một tiếng, hai người ôm nhau, lăn qua bụi rậm, rơi thẳng xuống thâm cốc.
Thời điểm Nam Cung Ngạo tỉnh lại, sắc trời nhuốm hoàng hôn, vận khí một chút, khí huyết trong người lập tức cuồn cuộn, độc này cực kỳ mạnh, nhưng từ đầu đến cuối không xâm nhập vào kinh mạch.
“Ly nhi.” bên ngoài sơn động có âm thanh vọng vào, Nam Cung Ngạo trực tiếp gọi tên nàng, chính mình cũng cảm thấy buồn cười. Quả nhiên trong ánh chiều tà, người kia ôm một đống trái cây dại đi tới, nhìn hắn đã tỉnh lại, trong mắt nổi lên ấm áp.
Nàng nghiêng người đưa trái màu đỏ cho hắn, Nam Cung Ngạo nhìn thứ trong tay nàng, quả màu đỏ vô cùng tươi đẹp, càng làm nổi bật vết thương loang lổ đáng sợ trên tay. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay kia, vì thế chủ nhân bàn tay liền nghi hoặc nhìn hắn.
Chìa tay cởi bỏ khăn che mặt màu trắng, Ly Nhi sợ hãi lẩn tránh, khuôn mặt sau lụa trắng, còn có thể gọi là mặt sao… Nam Cung Ngạo hơi nghiêng đầu nhắm mắt lại, không nhìn thấy đôi mắt đang nhìn hắn chậm rãi trở nên buồn bã.
Vô thanh vô tức lần nữa đeo lên khăn che mặt, nàng hướng hắn ý bảo: ta đi múc nước… sau đó nghiêng người lảo đảo chạy ra ngoài.
Tay Nam Cung Ngạo vươn ra rồi cứng nhắc dừng lại giữa không trung, một khắc đó hắn thật sự muốn ôm lấy nàng, nói cho nàng biết dù nàng có biến thành bộ dáng như thế nào đi nữa hắn cũng không để ý. Hắn xúc động làm ảnh hưởng đến vết thương, băng tằm liệt hỏa đau nhức làm hắn không còn sức mở miệng, mạnh mẽ áp chế chất độc trong cơ thể, ép chính mình không được nghĩ đến nàng. Hoàng hôn đó, nàng một mình đứng ngoài cốc, nhẹ chạm gương mặt rách nát.
Ban đêm, đau đớn lại kéo đến, thần trí Nam Cung Ngạo mơ hồ, giống như có ngọn lửa mạnh thiêu đốt, một chất lỏng mát rượi từ miệng chạy xuống cổ họng. Nam Cung Ngạo mở mắt, Ly Nhi đang đút một chất lỏng đỏ tươi vào miệng của hắn.
Đêm ở sơn cốc, tĩnh lặng đến quỷ dị, chỉ có người bên cạnh là ấm áp. Nam Cung Ngạo giơ tay, nhẹ nhàng mơn trớn mặt nàng, nàng xấu hổ cúi đầu, cho dù khuôn mặt không hoàn chỉnh, một cái cúi đầu ôn nhu của nàng vẫn hơn trăm ngàn mĩ nữ trên thế gian.
Nam Cung Ngạo đưa tay ôm nàng vào lòng, ánh mắt nàng dưới ánh trăng lộ ra màu xanh nhàn nhạt, lúc da thịt kề nhau, Nam Cung Ngạo chợt muốn mọi thứ cứ như thế này, hóa thành vĩnh hằng.
Cuộc sống ở sơn cốc thanh thản, an tĩnh, người của Nam Cung thế gia, hẳn là đang tìm kiếm chung quanh? Nam Cung Ngạo ôm dáng người bé nhỏ trong lòng, nàng tò mò nhìn bông hoa Thải Điệp. Cằm của hắn đặt trên tóc nàng, mắt hơi nhắm lại, độc của Thất Tinh Hải đường, không có thuốc nào chữa được, có thể hắn chỉ còn bảy ngày?
Ban đêm, độc phát vẫn đúng giờ như mọi lần, Ly Nhi lo lắng nhìn Nam Cung Ngạo, vì thế hắn gượng cười, một tay bắt lấy thân hình nhỏ bé đặt dưới thân, kéo quần áo nàng, gặm cắn cổ trắng nõn.
Đã bao lâu không chạm vào nàng? Nam Cung Ngạo không có cách giữ vững lý trí của chính mình, đau đớn tựa như xé rách thân thể của hắn lẫn tình dục, hắn điên cuồng tiến vào thân thể nàng, thống khổ, vui thích, chậm rãi co rút, đôi mắt nàng, mông lung hơi nước thanh khiết, Nam Cung Ngạo cười nhạt hôn lên đôi môi của nàng, mồ hôi của hắn, từng giọt từng giọt đọng lại trên má nàng.
“Ta mang nàng đi nhìn mặt trời mọc.” Nam Cung Ngạo vỗ về đôi má của Ly Nhi, nàng theo thói quen nghiêng đầu né tránh.
Để mặc cho Nam Cung Ngạo nắm tay, ngồi trên một tảng đá chìa ra trên vách núi, lẳng lặng nhìn ngọn núi đằng xa, từng tia nắng hồng từ từ bắn về bốn phía.
Nam Cung Ngạo để nàng dựa vào lồng ngực của mình, gió núi nhẹ nhàng lướt qua, thổi bay mái tóc đen. Đầu ngón tay quen thuộc chơi đùa mái tóc của nàng, nàng yên tĩnh để mặc Nam Cung Ngạo ôm, bạch y lay động, nhẹ nhàng vuốt ve tay áo màu đen, cảnh tượng thật dịu dàng.
Sớm mai ngắm cây cỏ chim muôn, chiều về lại nghe ca xướng. Thời gian trong núi, quả thật rất vui vẻ. Mặt trời dần lên, lúc ánh nắng vàng chiếu rọi khắp nơi, Ly nhi vươn tay đón lấy một tia nắng, trên mặt hé ra nụ cười mãn nguyện.
Nam Cung Ngạo cầm tay nàng, kêu lên: “Ly Nhi?”
Nàng quay đầu cười nhẹ nhàng nhìn hắn, Nam Cung Ngạo khẽ vuốt tóc nàng: “Nói chuyện.”
Môi nàng khẽ nhếch, cúi đầu nói nhỏ: “Nam Cung… Ngạo.”
Nam Cung Ngạo cười nhạt, bẻ một nhánh cây, nắm lấy tay nàng: “Biết viết thế nào không?” Ly nhi lắc đầu, hắn cúi xuống cạnh tai nàng: “Vậy, ta dạy nàng.”
Trong hang đá, trên mặt đất, ba chữ Nam Cung Ngạo, phóng khoáng tự nhiên. Ly Nhi không lưu loát cầm nhánh cây, xiêu vẹo viết bên cạnh chữ viết cứng cáp, từng nét từng nét viết lại ba chữ này. Thế nên trong cốc, xuất hiện một dải chữ viết Nam Cung Ngạo, Nam Cung Ngạo, Nam Cung Ngạo. Dưới ngòi bút chữ viết dần cứng cáp, những chữ xiêu vẹo dần biến mất.
Vào ngày thứ sáu, người nhà Nam Cung rốt cuộc cũng tìm được nơi này, Nam Cung Ngạo không còn đủ sức để giữ tinh thần tỉnh táo, nhưng hắn vẫn như cũ an ủi người bên cạnh: “Không sao, không sao.”
Nắm chặt lấy tay nàng, thả bồ câu đưa tin cho Du Bạch, chắc là đã đến nơi? Tiểu tử này luôn luôn vô tình, nhưng lại thật sự động tình với Ly Nhi, có lẽ, hạnh phúc của nàng, chỉ có thể do hắn mang lại.
Lúc Nam Cung lão phu nhân đến cửa động liền thấy một màn này, nắm chặt hai tay, cực kỳ giống như sinh ly tử biệt. Bà nhớ rất lâu rất lâu trước kia, người nam nhân đó… cũng từng dịu dàng như vậy.
Nam Cung Duyên tiến lên một bước, Ly nhi ngẩng đầu nhìn hắn, vết thương loang lổ như vậy không khỏi làm hắn hoảng sợ, nhưng lại bị đôi mắt tinh khiết kia đã làm nhạt đi, hắn mỉm cười với Ly Nhi: “Để ta xem cho hắn.”
Tay vừa mới đặt lên mạch đập, Nam Cung Duyên lập tức biến sắc: “Thất Tinh Hải đường.”
Mọi người đều im lặng, ai ai cũng biết đây là loại độc gì.
Ôm Nam Cung Ngạo ra khỏi cốc, lên xe ngựa, Nam Cung Duyên nói với Ly Nhi còn đang bối rối: “Cùng đi đi.” Một đường gấp gáp, Nam Cung Duyên gửi một bức thư đến thiếu lâm tự.
Nam Cung đại trạch.
Thích Tín đại sư đã chờ từ lâu.
Trong mật thất, ba người ngồi đối diện nhau.
“A Di đà phật. Nam Cung thí chủ, Thất Tinh Hải đường vốn không có thuốc giải, nhưng…”
Thời điểm Nam Cung Lão phu nhân đi vào phòng, Ly Nhi ngồi bên giường Nam Cung Ngạo, tỉ mỉ giúp hắn lau mồ hôi. Bà nhìn bóng dáng yếu ớt từ xa, chợt cảm thấy đau lòng, mím chặt môi.
“Độc của Ngạo Nhi, chỉ có máu của con mới cứu được. Phách hồn trong cơ thể con có thể đẩy lui vạn độc. Ly nhi chỉ có con mới cứu được Ngạo nhi, con đồng ý nhé, được không?”
Âm thanh rất nhẹ, lần này bà không che giấu, bà thừa nhận mình rất ích kỷ, nhưng thi yêu nếu mất máu tươi vẫn có thể sống được, còn Ngạo Nhi…