“A.” Ly Nhi nhỏ giọng nói, khóe miệng Vu Quy cười càng thêm tà ác: “Ngoan ngoãn nằm xuống đây như vậy đi. Đúng rồi, ngươi ngủ không cởi quần áo sao?”
Ly Nhi mờ mịt nhìn hắn ta, ánh mắt Ly Nhi như ánh trăng rằm đẹp đẽ mà tinh khiết đã khơi dậy thú tính nguyên thủy của hắn, Vu Quy xích lại gần, không quan tâm đến sự sợ hãi của nàng mà ôm hông của nàng nói: “Ly Nhi không cởi quần áo sao? Để ca ca giúp ngươi đi.”
Mỗi một tấc da thịt trơn bóng trong suốt lộ ra theo chiếc áo xanh trượt rơi xuống, hô hấp của Vu Quy chậm rãi tăng dần lên, cặp môi dày run run hôn lên da thịt sáng bóng như ngọc thạch, Ly Nhi bất an lấy tay ngăn chặn hắn, chống cự thật mỏng manh, nàng cũng không phải thực sợ hãi, Nam Cung Ngạo cũng thường xuyên làm như vậy với nàng.
Vu Quy đẩy tay nàng ra, không ngờ tay của nàng lại trên mặt hắn ra sức mà cào, cấu làm trầy vài vết thương nhỏ, đau đớn kia càng làm tăng thêm ham muốn của hắn, hắn dùng lực cầm chặt tay nàng để lên trên đầu, người dưới thân run run hừ nhẹ một tiếng, trong đôi mắt đẹp nổi lên thêm một tầng nước. Thần sắc Vu Quy lúc này đang thật điên cuồng, ánh mắt nổi đầy tơ máu, làm cho người dưới thân nhất thời hoảng sợ.
Người phía dưới chống cự mãnh liệt, sợ hãi nói: “Không.” Vu Quy lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến nàng, cúi đầu phủ lên trên người nàng, trên cổ nàng dùng sức cắn xé, cảnh cáo nàng không cho phép lộn xộn.
Máu phun ra, Ly Nhi hừ nhẹ một tiếng, nỗi ám ảnh ở Vọng Nguyệt U Lâu vẫn chưa hoàn toàn nhạt đi, cái loại sợ hãi này đã xâm nhập vào tận xương tủy của nàng làm cho nàng càng giãy dụa kịch liệt hơn.
Vu Quy chỉ đang thấy nơi nào đó trên cơ thể đang trướng lên đau đớn, đã không còn để ý nơi này là nơi nào, tay hắn nhanh chóng cầm lấy chân của nàng, trong nháy mắt xúc cảm nơi bàn tay khiến hắn thầm nghĩ, thật sự nên giết chết nàng hay là dẫn nàng chạy trốn khỏi đây?
Hắn càng hôn càng hăng say đi xuống phía dưới, xúc giác nơi bàn tay và trước mắt hắn khiến cho hắn không chú ý tới sự thay đổi của người bên dưới. Người dưới thân chậm rãi dừng giãy dụa, cặp con ngươi trong suốt màu đen chầm chậm đổi thành màu lam, đôi môi màu cánh sen chuyển sang màu tím nhạt, đóa Mạn Châu Sa Hoa trên trán dần đỏ tươi ướt át lộ ra vẻ chết chóc quỷ dị.
Nàng đột nhiên im lặng, gương mặt xinh đẹp có một không hai, đột nhiên không có biểu tình, chỉ là cặp mắt kia đang nhìn chằm chằm vào Vu Quy đang điên cuồng, sau đó lạnh lùng nhìn xung quanh.
Không hề báo trước, nàng đột nhiên há miệng cắn vào cổ họng Vu Quy tốc độ rất nhanh mà chuẩn xác, hoàn toàn mang theo tính chất minh mẫn nhanh chóng của loài dã thú đi săn. Vu Quy đau đớn phẫn nộ, đẩy nàng ra, bất ngờ gặp được ánh mắt nàng, đôi con ngươi kia không còn trong suốt như ngọc lưu ly, mà là lạnh lùng, giống như ánhmắt dã thú đang kiếm ăn lạnh băng, ánh mắt lạnh lẽo đó hiện ra vô tận yêu dị.
Người dưới thân sức lực đột nhiên lớn bất ngờ, hắn hoảng sợ khi thấy răng nanh đang dày đặc cắn vào cổ hắn. Máu ào ạt chảy vào môi màu tím, Vu Quy cảm thấy sức lực chậm rãi bị rút đi, cũng không thể giãy dụa, giống như tế vật đem hiến cho thần linh vậy.
Khi giọt máu cuối cùng bị rút đi, Vu Quy cuối cùng cũng nhìn được người trước mắt, môi tím mắt lam, tóc đen như mực, nếu không nhìn thấy trước đó, chắc hẳn không dám nói đó là cũng một người.
“A di đà phật.” Tiếng niệm phật vang dội, cắt ngang một bữa tiệc đầy máu. Nhìn cái xác khô héo vẫn đang ngẩng đầu nằm phía trên, ánh mắt như thèm khát của dã thú săn mồi như đang say máu dần tăng lên. Thích Tín nhìn thi yêu trước mắt mình thế nhưng không hề kinh ngạc, chỉ có thở dài, anh hùng và yêu cùng loại, Phật, làm sao để giải quyết đây?
Đang suy nghĩ, thi yêu kia chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn hắn giống như một con sói đói khát. Thích Tín chậm chạp động lòng niệm kinh, thi yêu đi càng ngày càng gần, yêu khí quỷ dị càng ngày càng nhạt, con ngươi màu lam cũng từ từ bình thường trở lại, ánh mắt trong vắt không một gợn sóng.
Ly Nhi nghi hoặc nhìn xung quang, lại chăm chú nhìn Thích Tín, ánh mắt thiện ý như trước, không đề phòng gì cả. Thích Tín thở dài một hơi, bước chậm ra khỏi khu rừng, người thiếu niên kia phái nhiều người đi tìm như vậy, Vu Quy đã chết, bọn họ chắc hẳn sẽ rất nhanh tìm được nàng.
Ánh mắt trong suốt nhìn Thích Tín đi xa, lại cúi đầu nhìn thi thể dưới chân, sau đó ngẩng đầu nhìn rừng cây yên tĩnh, Ly Nhi sợ hãi lui vào trong hốc cây đại thụ.