Trong phòng, Ly Nhi cúi đầu xuống, Nam Cung Ngạo nhìn nàng từ trên xuống dưới, người trong ngực hắn thật gầy làm cho hắn có chút lo lắng. Hắn cúi đầu hôn vành tai của nàng, cưng chìu sủng nịch gọi: “Ly Nhi.”
Người trong lòng không có phản ứng, Nam Cung Ngạo nhẹ nhàng nâng gương mặt của nàng lên, cười thực ôn nhu: “Ta cho nàng một điều ước.”
Ly Nhi nhìn ánh mắt của hắn, thật lâu thật lâu, thanh âm mới mơ hồ gọi: “Nam Cung Ngạo?”
“Nam Cung Ngạo cho Ly Nhi một điều ước.” Nam Cung Ngạo thanh âm ôn nhu, nhẹ hôn lên gò má của nàng.
“Có thể sao?” Nàng mơ hồ hỏi lại, Nam Cung Ngạo khẳng định gật đầu, nàng rũ mắt
xuống, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt hi vọng nhìn hắn nói: “Chuyện này…
Ngươi làm cho hắn không đánh đầu của ta nữa có được không?”
Nàng ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt của nàng rất sáng, nàng kéo tay hắn sờ sờ đầu nàng, nói: “Nam Cung Ngạo, đầu của ta rất đau, thật sự rất đau, ta sợ có một ngày, ta cái gì cũng không nhớ nổi nữa…”
Tay Nam Cung Ngạo thật thô ráp nhưng lại bị vết thương loang lổ trên đầu nàng làm cho thật đau, lần đầu tiên hắn nghe nàng nói một câu dài như vậy, nhưng lòng lại đau xót.
Cảm giác Nam Cung Ngạo đờ người, nàng vội cuống quít cúi thấp đầu, nhè nhẹ nói: “Không…Không được sao?” Nam Cung Ngạo ôm eo của nàng, gắt gao ôm vào trong lòng, hắn cười nói: “Có thể. Nhưng là ta bất lực.”
Ly Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, một khắc kia vẻ mặt của hắn thật đáng sợ.
Nam Cung Ngạo đặt Ly Nhi ở trên giường, kéo chăn lên đắp cho nàng, sau đó vỗ vỗ mặt của nàng, nói: “Ngoan, chờ ta trở lại.” Ly Nhi biết điều liền gật đầu, nói vâng. Nam Cung Ngạo đi nhanh ra ngoài, viện ngoại, quả nhiên Hạ Hoài Chi vẫn chưa rời đi. “Trả nàng lại cho ta.” Nam Cung Ngạo nhìn bóng người cô độc dưới ánh trăng nói. “Không thể được.” Lời nói tuyệt quyết, không cho Nam Cung Ngạo chút hi vọng nào.
Nam Cung Ngạo nắm lưỡi dao mỏng trong tay áo, lãnh khốc nói: “Như vậy, đến đây đi.” Hạ Hoài Chi chuyển ánh mắt, không sai, đây mới thực sự là Nam Cung Ngạo, chỉ cần một cử chỉ nho nhỏ đã có thể ép đối thủ đến sợ hãi hèn mọn. Lúc bảy tuổi đã cầm đao giết người, tám tuổi có thể chịu đựng vết thương thối rữa mà không rên một tiếng, chín tuổi đã có thể khiến cho Trọng Quý Sinh để ý, mười tuổi đã biết phải nói như thế nào để bức người ta đến tuyệt vọng.
Hạ Hoài Chi nhìn kiếm không xẹt lại đây, kiếm pháp kia là của chính hắn truyền thụ, hắn cười khổ mang chút tự giễu.
Hai người giao chiến, Hạ Hoài Chi dốc sức đánh trả, tuy rằng trong đầu đã biết rõ Nam Cung Ngạo sẽ sử dụng những chiêu thức gì, nhưng là hắn không tin Nam Cung Ngạo sẽ chỉ có thế.
Cuối cùng, Nam Cung Ngạo tung ra một chiêu lấy đi mạng sống. Lưỡi dao mỏng đâm vào trong ngực Hạ Hoài Chi, có lẽ là do máu chảy quá nhiều, mà cũng có lẽ là độc trong rượu phát tác quá nhanh làm cho hắn cảm thấy đột nhiên thật lạnh.
Mi mắt rũ xuống, hắn thấy thân ảnh cao lớn màu đen kia tiêu sái rời đi, cũng không quay đầu nhìn lại, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, giống như cười, lại giống như khóc. Nam Cung Ngạo a, hắn chính là khi đã quyết định làm chuyện gì thì nhất quyết sẽ không đổi. Nhưng mà Nam Cung Ngạo, liệu cái thi yêu kia có thể làm ngươi mất đi phần này lãnh khốc tuyệt quyết hay không?
Nam Cung Ngạo quay lại phòng, bế Ly Nhi lên lập tức ra khỏi Vọng Nguyệt U Lâu. Ly Nhi đưa tay vịn ở vai hắn, nghi hoặc nhìn, hắn cười cưng chìu sủng nịch nói: “Ta đến đưa nàng đi đây.”
Ly Nhi sợ run thật lâu, sau đó mới vui mừng nhìn hắn, cười đến phi thường ngọt ngào, nói: “Vâng.”
Không ai biết lối ra Vong Nguyệt Lâu ở đâu, Ly Nhi ở trong lòng Nam Cung Ngạo, nhìn ngọn núi ẩn ẩn trong mây mù, nói với Nam Cung Ngạo: “Ngươi nhìn xem ánh trăng thật tròn.”
“Ừ, bầu trời cũng rất xanh.” Nam Cung Ngạo ôm nàng, cảm giác thế giới trở lên tĩnh lặng.
“Nam Cung Ngạo, ngươi thích Ly Nhi có phải không.” ,nàng hỏi, bên trong đôi mắt nàng tràn đầy hi vọng. Nam Cung Ngạo nhìn mặt trăng nơi đường chân trời, đột nhiên buông người trong ngực ra, nắm hai tay của nàng trịnh trọng nói: “Thề dưới ánh trăng này, ta nguyện yêu nàng, dù thịt nát xương tan ta cũng yêu nàng.