Ở hải vực cách Phù Tiên đảo không xa, hai người không ngừng tìm kiếm rồi thấy được mười một cái Phù Tiên lệnh dưới đáy biển.
Căn cứ vào chỉ thị trên bàn quay kim khí, hai người cấp tốc phi hành khắp cả nhân gian, hoặc ở đô thị phồn hoa, hoặc ở sơn dã vắng vẻ, hoặc ở các nơi thâm sơn đầm lầy, hoặc ở bên trong biển rộng mênh mông lấy ra từng cái Phù Tiên lệnh đã mai một không biết bao năm.
Qua mấy ngày tìm ở nhân gian, hai người tổng cộng tìm được một trăm chín mươi hai cái Phù Tiên lệnh, chia ra gắn vào trong bàn quay kim khí. Nhưng sau khi tìm được một trăm chín mươi hai cái Phù Tiên lệnh gắn vào thì bàn quay lại ngưng vận chuyển.
“Khốn kiếp! Đây là chuyện gì xảy ra? Còn kém một trăm lẻ tám cái chưa tìm được! Dược Thiên Sầu, ngươi tới xem một chút, có phải hỏng mất hay không?”
Hồng Thái Long không ngừng vỗ vào bàn quay kim khí đáng tiếc nó vẫn đứng im.
Hai người đứng trên một ngọn núi cao, từ đó có thể nhìn rõ một tòa thành phía xa, cái Phù Tiên lệnh thứ một trăm chín mươi hai chính là tìm được từ tòa thành kia.
Dược Thiên Sầu cau mày suy nghĩ chốc lát rồi khẽ thở dài nói:
“Ta nghĩ ta biết là nguyên nhân gì rồi, người của Phù Tiên đảo đã bị ta mang toàn bộ đi thần hư cảnh, những Phù Tiên lệnh còn lại chắc là không có ở đây nên bàn quay kim khí cảm ứng không tới .”
“Ý của ngươi là nói, những Phù Tiên lệnh còn lại toàn bộ đều ở thần hư cảnh?”
“Ta cũng nghĩ thế!”
Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu nói.
“Làm ta sợ quá, còn tưởng rằng bị ta làm hư rồi chứ!”
Hồng Thái Long thở phào nhẹ nhõm, vừa cười ha ha nói:
” Vậy còn chờ cái gì, tiếp tục tìm thôi! Đi, mau trở lại thần hư cảnh.”
Đang lúc hai người chuẩn bị nhờ Ô Thác Châu để chuyển về thần hư cảnh, bàn quay kim khí trong tay Hồng Thái Long đột nhiên kêu lên két két. Hai người đồng thời sửng sốt. Hồng Thái Long ngạc nhiên nói:
“Không phải là hư thật chứ, sao ở chỗ này cũng quay vậy?”
Dược Thiên Sầu nhìn phương hướng chỉ của bàn quay kim khí một chút, như có điều suy nghĩ nói:
“Không có hư! Nếu như ta đoán không sai thì trong Ô Thác Châu chắc là cũng có hai cái Phù Tiên lệnh.”
Không ngoài sở liệu, nguyên lai trong Phiêu Miễu cung cũng chính là chỗ một kích Ma thần, Hồng Thái Long đang cầm bàn quay kim khí quả nhiên tìm được rồi hai cái Phù Tiên lệnh, là thuộc về lệnh bài của hai vị trưởng lão Phù Tiên đảo Phí Đức Nam và Quan Uy Vũ.
Dược Thiên Sầu không tham dự lần tìm kiếm hai cái lệnh bài này, mấy người còn may mắn sống sót trong Ô Thác Châu đang còn ở tạm trong huyệt động, hắn đi tới đó để xem một chút.
Bên trong huyệt động, mọi cảm xúc bi thương của mọi người rốt cuộc cũng lắng xuống, nỗ lực cứu chữa mấy người bị trọng thương.
Mấy người Phù Dung vừa nhìn thấy hắn tới thì lập tức nhào tới, bất quá nhìn vào vẻ mặt thì vẫn thấy sợ hãi chuyện ngày đó. Dược Thiên Sầu chỉ có thể nặn ra nụ cười an ủi:
“Không có chuyện gì rồi, chuyện thực đã qua.”
Song phương đều cảm thấy trong lòng khó tiếp thụ nên không ai nhắc lại chuyện tình hôm đó.
Hắn nhìn thấy Tử Y nằm yên lặng trên thạch đài, hai mắt vô thần nhìn lên trên, dù ai tới nói gì cũng không phản ứng. Mới vừa biết được cha mẹ mình là ai, đồng thời lại cũng mất đi, đả kích nghiêm trọng đến nhường nào. Một nữ nhân thiên chân khả ái giờ mất đi thần thái vui tươi thường ngày không khác một người thực vật.
Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Ngu Cơ bởi vì lúc xảy ra đại kiếp vẫn đang ở trong lòng đất nên may mắn tránh khỏi, lúc này đang săn sóc bên cạnh Tử Y, thấy Dược Thiên Sầu tới thì cung kính thi lễ một cái rồi không nói gì.
Dược Thiên Sầu đưa tay chạm vào khuôn mặt của Tử Y, liên tục gọi mấy tiếng thấy nàng vẫn thờ ơ. Hắn xem xét thương thế thì phát hiện thấy đã không có gì đáng ngại, nhưng đoán chừng thương thế trong lòng nhất thời chưa thể khép lại .
Thấy bộ dạng hiện giờ của nàng, lại nhớ tới vẻ vui tươi tinh nghịch trước kia, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên lòng như đao cắt, yên lặng xoay người rời đi. Đi tới ngoài huyệt động thì hắn ngẩng mặt lên trời thở dài một tiếng:
“Ta sai lầm rồi!”
Hắn đang nhớ lại những người hoặc là trực tiếp hay gián tiếp chết ở trên tay hắn, bọn họ đều là thân bằng hảo hữu nên có nhiều bi thương.
Hồng Thái Long sau khi Ô Thác Châu tìm được hai cái Phù Tiên lệnh thì trở về hội hợp. Hai người cùng đi chỗ bị Tam Dạ Ma quân suất lĩnh đại quân đánh lén ở thần hư cảnh.
Điều ngoài dự tính là ở thần hư cảnh chỉ tìm được ba mươi lăm cái Phù Tiên lệnh thì bàn quay kim khí đã không có phản ứng .
“Đây là chuyện gì xảy ra? Còn kém bảy mươi mốt cái chưa tìm được, tại sao lại không có phản ứng ? Ngươi không phải nói những người ở Phù Tiên đảo đã mang theo khi chạy loạn rồi sao?”
Hồng Thái Long nhìn bốn phía kỳ quái nói, hắn nhanh chóng muốn gom đủ Phù Tiên lệnh, giờ bị cắt đứt đầu mối nên rất khó chịu.
Dược Thiên Sầu trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói:
“Chắc là lúc đại quân ma đạo đánh lén đã thuận tay cướp đoạt đi không ít, sau đó đem Phù Tiên lệnh ra khỏi thần hư cảnh, lại đi phía ngoài thử một chút sẽ biết.”
Hai người vừa xuất hiện ở tiên giới, bàn quay kim khí quả nhiên có phản ứng, Hồng Thái Long lại hưng phấn kêu to:
“Không sai, không sai, phương hướng đông nam có phản ứng ……”
Tìm kiếm một phen ở tiên giới thu được bốn mươi mốt cái Phù Tiên lệnh, hai người tiếp theo chạy tới Minh giới, tìm thêm được hai mươi lăm cái gắn vào bàn quay kim khí. Còn lại năm cái thì quay về Ma giới mới gom đủ.
Trong lúc tìm kiếm ở Ma giới, Dược Thiên Sầu cũng triệu hồi lại một trăm thanh huyền binh tứ tán.
Sau một tháng trải qua từ nhân gian, tiên giới, Minh giới, Ma giới, thần hư cảnh, rốt cục đã gom đủ ba trăm cái Phù Tiên, nhất nhất lắp vào trong bàn quay kim khí.
Hai người đang ở một chỗ trong sơn cốc của Ma giới, nhìn đi nhìn lại bàn quay kim khí cũng không nhìn ra manh mối gì.
Hồng Thái Long nhìn vào đồ án hải đảo khắc trên Phù Tiên lệnh, cau mày nói:
” Có 150 chữ Phù Tiên, 150 mặt đồ án hải đảo, chẳng lẽ là nói Vô Thượng thần cung có quan hệ với Phù Tiên đảo? Nhưng chúng ta ở Phù Tiên đảo đã kiểm tra rồi! Phù Tiên đảo căn bản cũng không có tung tích Vô Thượng thần cung.”
“Có thể có chỗ kỳ lạ nào đó, thử trở về Phù Tiên đảo lần nữa xem.”
Dược Thiên Sầu vung tay lên, hai người biến mất ở Ma giới.
Lúc xuất hiện lần nữa ở Phù Tiên đảo, Hồng Thái Long vẫn mang bàn quay kim khí bỗng nhiên kêu lên một tiếng. Dược Thiên Sầu nhìn sang thì thấy bàn quay kim khí trong tay Hồng Thái Long đang run lên, ba trăm mặt Phù Tiên lệnh đồng thời xuất ra hào quang kim sắc, những vòng kim khí đang đồng thời xoay tròn hoặc thuận hoặc nghịch.
“Chuyện gì xảy ra?”
Dược Thiên Sầu quát hỏi.
“Ta cũng không biết! Nó đang có dị động như muốn muốn bay lên, lực lượng càng lúc càng lớn, ta sắp cầm không được, mau giúp ta nếu không kiếm củi ba năm thiêu một giờ .”
Hồng Thái Long dùng toàn bộ sức lực nắm lấy bàn quay kim khí đang chuyển động.
Dược Thiên Sầu nhanh chóng nhìn bốn phía Phù Tiên đảo một cái, quả quyết quát lên:
“Hồng Thái Long! Buông nó ra, xem một chút sẽ như thế nào.”
” Nếu nó chạy mất ngươi cũng đừng hối hận!”
Hồng Thái Long lườm một cái, dường như không nỡ buông tay nhưng cuối cùng vẫn nghe lời, mấu chốt nhất là hắn đã không khống chế được nữa.
Hắn buông lỏng tay, bàn quay kim khí liền bay đến độ cao nhất định trong không trung rồi dừng lại. Những vòng kim loại trên đó đều quay với tốc độ chóng mặt.
Đồng thời, khí tức sinh linh không ngừng từ bốn phương tám hướng vọt tới, hút vào trong bàn quay đang xoay tròn. Hồng Thái Long kinh hô:
“Thần kỳ, thần kỳ, chẳng lẽ Vô Thượng thần cung thật sự phong ấn tại Phù Tiên đảo này, chẳng qua là bằng năng lực của chúng ta không nhìn thấy?”
Dược Thiên Sầu cảm thụ được khí tức sinh linh từ bốn phía vọt tới, trong đó mỗi phương hướng đều là khí tức nhân loại thì linh quang chợt lóe, nhìn vào Phù Tiên đảo đối mặt về hướng đại lục, tự nhủ:
“Ta nghĩ ta biết nguyên nhân tu sĩ tu chân giới của Hoa Hạ tại sao khó có thể đạt tới Hóa Thần Kỳ rồi, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này?”
Đột nhiên, bàn quay kim khí trong không trung bộc phát ra một vầng kim quang chói mắt rồi đột nhiên biến mất, chỉ để lại một hư ảnh hình tròn. Mơ hồ có ánh sáng bảy màu phát ra từ hư ảnh đó, một khí tức viễn cổ bàng bạc cũng theo đó phát ra.
Hai người nhìn nhau rồi bất giác bay lên, lúc nhìn vào vòng tròn kia thì liền ngây dại.
Phía sau vòng tròn là tinh không vô tận, sâu thẳm, mỹ lệ. Trong không gian sâu thẳm đó trôi nổi một cây cung dài đến trăm trượng. Hai đầu cung được kéo cong bởi một dây cung lóng lánh như hư ảnh được tạo nên từ vô số vì sao.
Cả cây cung lưu chuyển ánh sáng bảy sắc, đứng yên trong vũ trụ không ngừng tiếp nhận tẩy lễ của nhật nguyệt và các vì sao, khí tức cổ xưa không ngừng phóng xuất, vĩnh viễn thuộc về huy hoàng vô thượng!
Dược Thiên Sầu cùng Hồng Thái Long chậm rãi ngoảnh mặt nhìn nhau, cơ hồ là trăm miệng một lời kinh hô:
“Vô Thượng thần cung!”
Hồng Thái Long hưng phấn vò đầu bứt tai, khoa tay múa chân hét toáng lên:
“Thật sự là Vô Thượng thần cung! Quá đẹp, thật là thứ tốt! Không nghĩ tới! Thật sự là không nghĩ tới! Phượng hoàng Cổ thần lại đem Vô Thượng thần cung phong ấn trong vũ trụ mênh mông , không có vị trí cố định, thử hỏi có ai tìm được đây? Dĩ nhiên là giấu ở trong vũ trụ, quá con mẹ nó ngoài ý muốn, không trách được không tìm thấy trên Phù Tiên…..”
Hò hét một trận, rồi hắn bỗng nhiên đưa tay ra thò vào trong vòng tròn, phát hiện không thấy trở ngại liền phóng nhanh vào bay thẳng tới chỗ thần cung, hưng phấn kêu to rồi vừa ôm lấy vừa hôn.