Tinh Thần Biến

Chương 611: Vạn lí giang sơn



Khương Phạm nhìn nhi nữ của mình. Như hôm nay Khương Lập rất khác so với quá khứ, tóc dài lóe lên bích lục quang mang, trong hai mắt ẩn chứa một điểm sinh cơ lục sắc, toàn bộ điều này khiến Khương Phạm nhớ tới Sinh Mệnh thần vương Tả Thu Mi.

Khương Lập bây giờ, chỉ nhìn bề ngoài cùng với khí tức cũng vô cùng giống Tả Thu Mi lúc trước, nhưng bên trong hai người lại có khác biệt rất lớn. Cá tính Tả Thu Mi rất độc lập, mạnh mẽ, mà Khương Lập lại có một loại ôn nhu như thủy.

– Phụ hoàng. – Khương Lập nhẹ giọng nói.

Khương Phạm nhướng mày, lạnh nhạt nói:

– Lập nhi, ngươi hiện tại quay đầu lại, ngoan ngoãn theo ta trở về, rồi đem nghiệt chủng trong bụng ngươi diệt trừ đi, ngươi sẽ vẫn là con của Khương Phạm ta, vẫn là công chúa của Phiêu Tuyết thành như cũ.

– Nghiệt chủng? Diệt trừ?

Khương Lập sắc mặt biến đổi, mục quang vẫn nhu hòa đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào Khương Phạm.

– Phụ hoàng, đây là hài tử của con cùng Vũ ca, không phải là nghiệt chủng, càng không thể diệt trừ.

Hoài thai nhiều năm như vậy, Khương Lập cơ hồ lúc nào cũng cảm thấy sự rung động của tiểu sinh mệnh trong bụng, đấy là cảm giác cốt nhục tương liên, khiến Khương Lập đối với hài tử chưa sinh ra này thương yêu như mạng mình.

Phụ hoàng muốn diệt trừ hài tử của nàng? Khương Lập làm sao có thể đáp ứng.

– Ngươi không muốn, ta đây liền tự thân xuất thủ, diệt trừ nghiệt chủng đó.

Khương Phạm lạnh nhạt nói một tiếng, đồng thời tốc độ toàn thân nhanh đến mức tận cùng, nhanh chóng tới bên cạnh Khương Lập, đồng thời trong tay Khương Phạm xuất hiện một thanh hắc sắc trường côn, hắc sắc trường côn này đen nhánh, thậm chí thôn phệ (hấp thu, nuốt chửng) ánh sáng.

Trường côn đánh đến.

Khương Lập phản ứng rất nhanh, trong tay lập tức xuất hiện trường kiếm Phá Thủy.

“Bồng!”

Khương Phạm thân hình lui về phía sau, nhìn trường kiếm trong tay Khương Lập không khỏi kinh dị một tiếng:

– Trường kiếm của ngươi uy lực không nhỏ, có thể ngăn đỡ được hắc ám bổn nguyên lực.

– Đây là Vũ ca cấp cho con. – Khương Lập trên mặt hiện lên một tia tự hào.

– Lại Vũ ca? Hừ!

Khương Phạm khẽ hừ một tiếng, xung quanh thân thể Khương Phạm không gian thời gian gia tốc gấp hơn mười vạn lần. Khương Lập còn chưa kịp phản ứng, Khương Phạm một bổng đánh đến trên người nàng. Ngay lúc đánh đến, trong chốc lát một đạo tử sắc quang mang từ trên người Khương Lập tỏa mạnh ra.

Khương Lập thân hình bay ngược ra sau.

– Ân, không có một điểm thương tích.

Khương Phạm nhất thời thực sự chấn kinh, chính bản thân hắn chịu một bổng hắc ám bổn nguyên lực cũng không có khả năng an toàn vô sự, Khương Phạm mục quang lập tức nhìn chằm chằm tử sắc vũ y trên người Khương Lập.

Khương phạm đã cảm giác được Khương Lập sở dĩ không bị thương là có liên quan đến tử sắc vũ y kia.

– Khương Phạm, ngươi thực tàn nhẫn! – Đột nhiên một tiếng quát giận dữ vang lên.

Chỉ thấy một đạo hắc sắc, một đạo thanh sắc, hai đạo tàn ảnh cơ hồ lóe lên liền đến trước thân Khương Phạm, sát ý kinh khủng khiến Khương Phạm trong lòng kinh hãi, mặt khác ngũ đại thánh hoàng cũng lập tức đuổi đến.

– Nha!

Tần Vũ tay cầm Tàn Tuyết thần thương, đơn thủ đột nhiên chấn động, Tàn Tuyết thần thương liền quay tròn đâm tới Khương Phạm. Trong khi Tàn Tuyết thần thương đâm tới, không gian nguyên bổn bị đống kết đều chấn động, dường như muốn tan vỡ.

– Không tốt!

Khương Phạm sắc mặt đại biến, may mắn hắn đã khống chế thời gian lưu tốc, khiến bản thân tốc độ nhanh hơn mười vạn lần, lúc này mới thấy rõ một thương của Tần Vũ. Từ chấn động khiến cho không gian trong nhất thời có thể sụp đổ, Khương Phạm có thể biết một thương này kinh khủng như thế nào.

Trong nháy mắt, đỉnh đầu Khương Phạm, một viên hắc sắc linh châu hạ xuống, ánh sáng chói lòa bao trùm toàn thân Khương Phạm, Khương Phạm bản thân trong tay đã xuất hiện một hắc sắc thuẫn bài (lá chắn)

“Bồng!”

Hắc sắc thuẫn bài vỡ vụn, đầu thương của Tàn Tuyết thần thương ngang nhiên đâm vào luồng ánh sáng trên người Khương Phạm, hắc sắc quang nhấp nhô dao động như muốn tiêu tán dưới công kích của Tàn Tuyết thần thương. Nhưng…

Chỉ thấy trên đỉnh đầu Khương Phạm, Ám Nguyên linh châu nhẹ rung động, phảng phất như muốn rơi xuống.

Bên ngoài thân Khương Phạm hắc sắc quang đã trực tiếp tiêu thất.

“Phốc!”

Bản thân Khương Phạm cũng đã trốn ra xa, may mắn Ám Nguyên linh châu phóng ra hắc ám bổn nguyên lực ngăn trở trong chốc lát mới khiến Khương Phạm chỉ bị thương nhẹ.

Tần Vũ thu thương mà đứng, bên cạnh thanh sắc ảo ảnh ngưng tụ thành một nhân ảnh thanh bào Tần Vũ.

Tần Vũ lạnh lẽo nhìn Khương Phạm ở xa xa:

– Khương Phạm, ta xem ngươi là cha của Lập Nhi nên không để ý chuyện ngươi năm lần bảy lượt truy tận sát tuyệt, nếu như lần sau ngươi còn như vậy thì đừng trách ta vô tình.

– Truy tận sát tuyệt? – Khương Phạm cười lạnh, hắn xem ra nghĩ Tần Vũ cố ý nói mạnh miệng.

Khương Lập lại rất rõ ràng Tần Vũ không có nói mạnh miệng, bởi vì mới vừa rồi trong khi Tần Vũ công kích Khương Phạm, không có phóng xuất huyền hoàng khí, một khi huyền hoàng khí lưu chuyển quanh đầu thương được phóng ra, lúc đó mới là công kích mạnh nhất của Tàn Tuyết thần thương.

Lúc này ngũ đại thánh hoàng đều đã bay đến bên cạnh Khương Phạm.

– Khương Phạm huynh, không sao chứ? – Chu Hoắc thần thức truyền âm hỏi.

Khương Phạm cười nhạt một tiếng, thần thức truyền âm nói:

– Hừ, trường thương của hắn có năng lực công kích linh hồn, bất quá có bổn nguyên linh châu bảo hộ linh hồn, hắn còn không đả thương được ta.

Chu Hoắc lúc này mới nhẹ gật đầu:

– Khương Phạm huynh, tên Tần Vũ này khó đối phó a. Phân thân của hắn phòng ngự rất kinh người, mà còn có thể hóa thật thành hư, muốn tiêu diệt hắn rất khó.

Mới rồi ba người Chu Hoắc, Thang Lam, Đoan Mộc Vân đã nếm thử uy lực của phân thân Tần Vũ.

Tuy công kích của phân thân này bọn họ cũng chống được, nhưng vô luận như thế nào bọn họ cũng không tiêu diệt được phân thân Tần Vũ.

Bạn đang đọc truyện tại

Truyện YY

– http://truyenfull.vn

Hai người Thân Đồ Diêm, Mộc Khâm công kích bản thân Tần Vũ sắc mặt lại có chút hơi tái nhợt, Thân Đồ Diêm thần thức truyền âm nói:

– Chư vị, phân thân của Tần Vũ cũng không lợi hại lắm, chí thiểu không thể đánh trọng thương chúng ta, có thể trường thương trên tay hắn uy lực rất kinh người, cả đống kết không gian đều thiếu chút nữa hỏng mất, may là ta cùng Mộc huynh dựa vào bổn nguyên linh châu như cũ cố giữ đống kết không gian.

– Uy lực của trường thương kia không dưới nhất lưu hồng mông linh bảo. – Chu Hoắc thần thức truyền âm nói.

Chu Hoắc rõ ràng nhớ kỹ phụ thân mình là Lôi Phạt thiên tôn có đưa cho Chu Hiển hộ thân linh phù, chính là bị Tần Vũ một thương phá hủy, công kích lực của trường thương kia không nghĩ cũng biết.

Mặc dù lục đại thánh hoàng đối với thực lực của Tần Vũ đều cảm thán nhưng bọn họ cũng không lo lắng. Bát đại thần tộc, há chỉ có một chút thủ đoạn vậy sao?

– Xem ra…

Chu Hoắc mục quang quét về phía năm đại thánh hoàng, lục đại thánh hoàng chỉ giao lưu một chút ánh mắt liền biết suy nghĩ trong lòng của nhau.

– Khương Phạm huynh cùng Đoan Mộc huynh là chính, Mộc huynh, Thang Lam, Thân Đồ huynh là phụ, ta chủ trì đại cục. – Chu Hoắc lạnh nhạt nói.

Mặt khác ngũ đại thần vương đều gật đầu, thần giới bát đại thánh hoàng tùy tiện xuất ra mấy người đều có thể tìm ra phương pháp liên hợp công kích tốt nhất. Như hôm nay lục đại thánh hoàng tại đây, theo như lời Chu Hoắc công kích đại trận cũng là phương pháp tốt nhất.

Hắc ám quang minh lưỡng đại bổn nguyên lực là chính, còn lại là phụ, lôi điện lực khống chế chủ trận.

Hợp lực công kích!

Loại công kích kết hợp bổn nguyên lực, uy lực không như vừa rồi các đại thánh hoàng tùy ý công kích có thể so sánh được, luận uy lực… lục đại thánh hoàng liên thủ, kể cả Tu La thần vương sợ rằng cũng không trụ được.

Mà lúc này…

Tần Vũ cùng Khương Lập không một ai biết, ngay cả bát đại trấn tộc linh bảo Tần Vũ cũng vừa mới biết, đừng nói đến chuyện phối hợp của bát đại thánh hoàng, còn Khương Lập… nàng sinh ra quá muộn, biết về chuyện này cũng cực kì ít ỏi.

Tần Vũ cùng Khương Lập hai người căn bản không biết đại nạn đã đến trước mắt.

– Bọn họ muốn làm gì?

Tần Vũ đột nhiên nhướng mày, chỉ thấy phía trước giữa không trung, Khương Phạm cùng Đoan Mộc Vân một tả một hữu sóng vai mà đứng, Khương Phạm trên người mạnh mẽ phóng ra ngàn vạn hắc sắc quang mang, còn Đoan Mộc Vân trên người mạnh mẽ phóng ra ngàn vạn bạch sắc quang mang.

Hai người trên thân ánh sáng hỗ trợ lẫn nhau.

Đồng thời, Thân Đồ Phàm, Mộc Khâm, Thang Lam ba người thành ba vị trí bao quanh Khương Phạm, Đoan Mộc Vân hai người, còn Chu Hoắc đứng phía trên không hai người Khương Phạm, Đoan Mộc Vân.

Sáu viên bổn nguyên linh châu, quang mang đồng thời đại thịnh.

– Không tốt.

Tần Vũ đáy lòng cảm thấy có một tia nguy cơ, lúc này tâm niệm truyền âm nói với Khương Lập:

– Lập Nhi, nàng trước tiên nên trở về.

– Không sao đâu Vũ ca, muội có Tử Lâm vũ y. – Khương Lập lúc này nói.

Chu Hoắc đứng phía trên ngũ đại thánh hoàng, mục quang lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tần Vũ, đột nhiên, Chu Hoắc đơn thủ giơ lên cao, nhưng trong lúc này…

Chỉ thấy vô số cây trúc từ trên không hạ xuống, những cây trúc này phiêu phiêu sái sái vô cùng vô tận, vừa hạ xuống đã hoàn toàn bao vây lục đại thánh hoàng. Lục đại thánh hoàng cảm thấy bản thân đã hãm nhập vào trong một bầu trời khác, căn bản không cảm giác thấy Tần Vũ.

Tần Vũ, Khương Lập cũng sững sờ.

Sao lại thế này? Tần Vũ có thể thấy vừa rồi Chu Hoắc chuẩn bị ra tay, như thế nào lại xuất hiện vô số cây trúc? Cây trúc? Chẳng lẽ là…

Tần Vũ trong lòng liền nghĩ đến một người.

– Tần Vũ, Khương Lập tiểu cô nương, nhanh chạy.

Dịch Phong nhanh chóng bay đến trước mặt hai người Tần Vũ. Trong mắt y lộ vẻ bực mình,

– Các ngươi nhanh chạy, lục đại thánh hoàng liên thủ, kể cả Tu La thần vương cũng không dám ngạnh chống, nhanh chạy!

Tần Vũ cùng Khương Lập đều minh bạch, có thể vây khốn lục đại thánh hoàng trong chốc lát, trong nhất lưu hồng mông linh bảo cũng chỉ có duy nhất một kiện linh bảo Vạn Lý Giang Sơn.

Nhưng cho dù là Vạn Lý Giang Sơn, đối mặt với lục đại thánh hoàng liên thủ có thể trụ được bao lâu đây?

– Dịch Phong thúc thúc. – Khương Lập trong lòng một trận cảm động.

– Dịch Phong thần vương.

Tần Vũ đối với Dịch Phong thần vương này sinh ra hảo cảm, Dịch Phong thần vương có thể trong thời điểm này liều mạng tới cứu mình cùng Lập Nhi cũng đủ thấy được chân tâm.

Dịch Phong thần vương thần thức truyền âm gấp gáp nói:

– Chạy mau, ngay cả Tu La thần vương cũng không dám ngăn cản hợp lực công kích này, các ngươi không muốn sống sao? Đống kết không gian khu vực chỉ có mấy vạn dặm, với tốc độ phi hành của các ngươi sẽ rất nhanh bay ra được, ta còn có thể chống giữ trong chốc lát, chạy nhanh!

Dịch Phong thần vương sắc mặt đột nhiên đỏ lên, khóe miệng rỉ ra một tia máu tươi, Tần Vũ có thể cảm nhận thấy, xa xa rừng trúc lơ lửng trên không không ngừng chấn động, lục đại thánh hoàng bị khốn bên trong hiển nhiên cũng điên cuống muốn thoát ra khỏi.

– Ta sẽ nhanh chóng không chống giữ được.

Dịch Phong gấp đến độ con mắt gắt gao nhìn thẳng Tần Vũ, nghiến chặt răng nói.

– Tần Vũ, A Mi đã chết, đã chết một Sinh Mệnh thần vương, đừng khiến Khương Lập tiểu cô nương – một tân Sinh Mệnh thần vương cũng chết. Nếu không ta chết cũng không nhắm mắt.

Dịch Phong đột nhiên trừng mắt nhìn Tần Vũ. Tần Vũ trong lúc này còn không mau đưa Khương Lập chạy trốn, điều này khiến Dịch Phong rất phẫn nộ, cũng vô cùng lo âu.

Trong lòng Dịch Phong, Khương Lập đã dung hợp hai giọt lệ linh hồn sinh mệnh, có thể xem như sinh mệnh Tả Thu Mi được kéo dài. Lúc trước Tả Thu Mi chết, Dịch Phong trong tim đau khổ muốn chết, sống không thể yên, như hôm nay hắn cũng cam tâm vì Khương Lập mà chết.

Chỉ vì Khương Lập là sinh mệnh Tả Thu Mi kéo dài. Chỉ thấy rừng trúc đột nhiên đổ sập vỡ tung ra, vô số trúc lại bay trở về trong cơ thể Dịch Phong, Dịch Phong đã thấy lục đại thánh hoàng phá vỡ, lại liếc nhìn Tần Vũ, Khương Lập hai người, ngay lập tức thở dài một tiếng:

– Ai, thôi, thôi…

– Dịch Phong thần vương, có thể người đúng, sáu người này liên thủ công kích, uy lực thực sự rất lớn. – Tần Vũ hốt nhiên cười nhẹ.

Lục đại thánh hoàng trong lúc này một điểm cũng không lãng phí thời gian, Chu Hoắc khống chế chủ trận đơn thủ nhất chỉ (một ngón tay) hướng về Tần Vũ, nhất thời một dải lục sắc kéo dài trực tiếp đánh tới Tần Vũ.

– Chết đi.

Lục đại thánh hoàng lạnh lẽo nhìn tất cả.

Lúc này, Dịch Phong đã tuyệt vọng, nhãn tình nhè nhẹ nhắm lại, trên mặt ngược lại có một tia cười điềm tĩnh.

– Phá!

Tần Vũ đột nhiên nhẹ nói một chữ.

“Qanh!”

. Trong nháy mắt, khu vực mấy vạn dặm không gian đột nhiên sụp đổ. Trong mấy vạn dặm khu vực, mọi người đều bị hãm nhập vào trong hỗn loạn khe hở không gian, lục đại thánh hoàng sắc mặt đại biến.

Đống kết không gian đã bị phá. Không gian vỡ vụn sụp đổ, tỏ rõ đống kết không gian đã bị phá, mà đống kết không gian bị phá, cũng nói lên… Tần Vũ, Khương Lập bọn họ có thể thuấn di đào tẩu.

– Có thể, ta thực sự không ngăn chặn được hắn.

Nhìn phía trước lục sắc trường long vẫn như cũ hướng về phía mình bay nhanh, Tần Vũ cười lãnh đạm, liền mang theo Khương Lập, Dịch Phong biến mất tại không gian hỗn loạn.

Lục đại thánh hoàng nhìn cảnh vừa rồi đều thở dài một hơi, đồng thời cũng thuấn di li khai khỏi không gian hỗn loạn.

……

Vết rách mấy vạn dặm không gian, mất một hồi lâu thời gian mới hoàn toàn tự động phục hồi, mà lục đại thánh hoàng còn lại lăng không đứng trên không trung đại dương, không ai nói gì.

– Như thế nào Tần Vũ lại phá hủy được đống kết không gian? Như thế nào phá được? – Chu Hoắc sắc mặt có chút khó coi.

Ngoài hắn, ngũ đại thánh hoàng trong mắt đều hiện lên nét nghi hoặc, khó có thể tin, bọn họ không ai hiểu được rốt cuộc là nguyên nhân gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.