Dịch thuật: Ryu Kenshin
Liên Ngôn nhìn Dịch Khinh Ngữ không chớp mắt, trong mắt lão ánh lên những tia nhìn đầy thống hận như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ, nếu như Tần Vũ có mặt tại đương trường chắc sẽ cảm thấy vô cùng kỳ quái. Ngày thường Liên Ngôn là người vô cùng bình tĩnh điềm đạm, lúc còn ở Vân Vụ sơn trang, lão vẫn thường ngồi yên trầm mặc hàng giờ liền, ít khi tỏ ra hưng phấn chứ đừng nói là tỏ ra kích động như bây giờ. Liên Ngôn nhếch mép khẽ cười hỏi:
“Khinh Ngữ, ngươi còn nhớ chuyện một trăm sáu mươi năm về trước chứ?”
Dịch Khinh Ngữ cúi đầu im lặng, lát sau khẽ cười đáp:
“Có phải là trận quyết đấu một trăm sáu mươi năm trước giữa hai ta phải không? Đáng trách lúc đó ngươi công phu tu luyện còn kém quá, ngay cả tính mạng thê tử cũng không bảo toàn nổi, lần đó nếu không phải vào lúc tối hậu có Trấn Đông Vương xuất hiện giải vây thì cái mạng nhỏ của ngươi cũng toi rồi, để xem lần này ngươi chạy đâu cho thoát?”
Người đạt đến tiên thiên cảnh giới thọ mệnh kéo dài hơn năm trăm năm, Liên Ngôn và Dịch Khinh Ngữ đã hơn trăm tuổi cũng không có gì kỳ lạ, cả hai đều đã đạt đến cảnh giới tiên thiên đại viên mãn. Nhưng cả hai vẫn chưa tiếp nhận tứ cửu thiên kiếp. Thế mới nói có người vừa đạt được tiên thiên đại viên mãn đã phải chịu tứ cửu thiên kiếp, có người cả đời là tiên thiên đại viên mãn vẫn không gặp được tứ cửu thiên kiếp. Tất cả chỉ phụ thuộc vào duyên số, không thể cưỡng cầu.
“Chạy ư? Tại sao lại phải chạy? Ta đã chờ cả trăm năm chỉ để có được ngày hôm nay.”
Song nhãn Liên Ngôn bất ngờ phát xuất lệ mang:
“Các người giải quyết bọn chúng, Dịch Khinh Ngữ giao cho ta đối phó.”
“Dạ!”
Hai hắc y lão giả lập tức khom người vâng mệnh.
Ngay khi Liên Ngôn tập trung đấu khí về phía Dịch Khinh Ngữ một cỗ khí thế lăng lệ ngất trời lập tức gây áp đảo lên đối thủ của lão, tay cầm đao cũng đã không ngừng vận công sẵn sàng khai chiến, Dịch Khinh Ngữ lắc đầu khẽ cười, ngón tay thủ thế Lan Hoa Chỉ, tiến lên nghênh tiếp Liên Ngôn. Hai kẻ tử thù đối mặt, không ai dám khinh xuất ra tay trước.
Tiên thiên đại viên mãn nếu không phải là người may mắn gặp được thiên tài địa bảo hay có được tuyệt đỉnh thần công, muốn đạt đến trình độ này tối thiểu phải mất một trăm năm. Trừ phi có được ʺTổ Long quyếtʺ là loại công pháp huấn luyện thần tốc hay tìm được thiên tài địa bảo tại hồng hoang biên cương thì chỉ cần tối đa 10 năm.
“A!”
Tiếng kêu gào thảm liệt không ngừng vang lên hoà với âm thanh chém giết liên tu bất tận. Hai hắc y lão giả tung hoành trong trận địa của phe Dịch Phong, đi đến đâu chém giết đến đấy, tứ chi kẻ địch bị đứt lìa vương vãi khắp nơi, máu văng tung toé nhuộm đỏ nền đất, hai vị hắc y lão giả kia cũng đã thụ thương không ít, vậy mà liên đấu với kẻ địch bẩy người vẫn giết được một tên và loại thêm một tên nữa ra khỏi vòng chiến đấu. Liên Ngôn và Dịch Khinh Ngữ căn bản không có thời gian lo lắng cho đồng đội.
“Choeng!”
Liên Ngôn chiến đao rời vỏ, đạo đạo đao mang nhất thời thịnh khai, nhanh như chớp bao lấy thân hình Dịch Khinh Ngữ, nhắm vào những nơi yếu hại công tới. Liên Ngôn người đao hợp nhất, thân mình như điện xẹt hoà nhập vào thế đao hết chiêu này đến chiêu kia muốn tận sát Dịch Khinh Ngữ.
Đao quang loé lên, nhân ảnh tan biến.
Đao mang tựa như chiếc bóng đeo bám theo thân hình Dịch Khinh Ngữ còn thân hình Dịch Khinh Ngữ không khác gì loài quỷ mỵ thoắt ẩn thoắt hiện như hư vô vô tận.
“A!”
Một vị hắc y lão giả chợt kêu lên thảm thiết, chỉ thấy giữa trán ông ta hiện ra một chấm tròn bé xíu thân hình lảo đảo chậm mất vài nhịp, lập tức bị đám người Dịch Phong từ phía sau ùa tới phân thây thành trăm mảnh. Thân hình Dịch Khinh Ngữ lại xuất hiện lánh sang một bên, trên bàn tay ngọc ngà xuất hiện một chiếc kim thêu dài bé xíu.
Dịch Khinh Ngữ nhẹ nhàng phất tay nói:
“Liên Ngôn, ngươi không biết tốc độ của ta là nhanh nhất sao? Ngươi chọn sai phương thức chiến đấu rồi.”
Vừa nói xong sắc mặt chợt biến vì phát hiện thân hình Liên Ngôn mất hút, lập tức Dịch Khinh Ngữ nhắm mắt tập trung tinh thần.
Thân hình Dịch Khinh Ngữ cũng lập tức biến mất đồng thời một loạt âm thanh kim thiết giao tranh liên tiếp vang lên, thân hình hai người lại hiện ra trước mắt chúng nhân rồi lại biến mất sau vài sát na ngắn ngủi…
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Âm thanh giao chiến vang rền khắp bốn phương, tốc độ hai người đều đã lên đến cực hạn khiến cho những người chung quanh chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy hình.
“Ha ha ha! Thống khoái! Thống khoái!”
Liên Ngôn sảng khoái cười lớn thành tiếng, âm thanh sung mãn thể hiện hào khí ngất trời.
“Liên Ngôn, không ngờ ngươi tiến bộ nhanh như vậy, khá lắm!”
Dịch Khinh Ngữ cất giọng âm nhu khen ngợi, máu hai người văng ra bị tốc độ cực cao làm tan biến thành muôn điểm huyết hoa trên không trung, chỉ thấy hai người tinh thần cực khoái, chiến đấu đến độ lâm ly kỳ ảo người khác chỉ có thể nhìn mà không thể hiểu, đột nhiên…
Hai bóng người lại xuất hiện tại đương trường hình thành thế đối lập.
Trên ngực Liên Ngôn xuất hiện một lỗ nhỏ máu tươi không ngừng rỉ ra. Còn Dịch Khinh Ngữ cũng đã mất hết vẻ tiêu sái tự tại, đầu tóc rối bù, trên vùng bụng xuất hiện một vết đao chém, máu chảy ròng ròng.
“Ha ha!”
Liên Ngôn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài.
“Hoa tàn hoa nở, xuân qua thu về, không biết đã bao nhiêu năm trời Liên Ngôn ta mong chờ ngày hôm nay. Từ khi thê tử bị sát hại, ta cũng đã mất hết hứng thú hưởng thụ cuộc sống, cuộc sống này quá tàn nhẫn với ta, sao ta còn cố bám lấy nó? Kim tiền, quyền lực, ta coi như gió thoảng mây trôi, mỗi khi ta nhớ đến cái chết của thê tử, thứ duy nhất giữ ta còn sống chính là…là phải phân thây ngươi. Thế nhưng bao nhiêu năm nay ngươi ẩn nấp sâu trong sào huyệt của Phách long quân, giá như…”
Mục quang của Liên Ngôn hoàn toàn hướng về phía Dịch Khinh Ngữ:
“Hoàng thiên bất phụ khổ tâm nhân, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi. Ha ha, Dịch Khinh Ngữ, lại đây, chiến đấu với ngươi ta cảm thấy thật thống khoái.”
Một đạo kình khí vàng rực lần theo cơ thể của Liên Ngôn bạo phát ra ngoài, toàn thân Liên Ngôn như được bao bọc trong vần thái dương rực rỡ chói loà ngoạn mục, thân thể lão đang được bao bọc bởi một loại tiên thiên cương khí cường đại nhất, khí thế cương mãnh, vượt xa thứ cương khí hộ thân của Chân Từ. Dịch Khinh Ngữ cảm thấy cương khí của Liên Ngôn vô cùng khó đối phó, nhất thời nhíu mày tỏ ra khó chịu.
“Lão già cứng đầu này đúng là khó đối phó, hà!”
Dịch Khinh Ngữ thở dài đầy phiền não, trên mình cũng xuất hiện một đạo ngân sắc quang mang, đầu tóc hắn cũng hoá thành trắng xoá, cuối mỗi sợi tóc cũng phát ra tia sáng màu bạc, nhìn không khác mấy so với mũi kim thêu trên tay của Dịch Khinh Ngữ.
“Rầm!”
Bầu không khí chợt rung động phát ra âm thanh như sấm rền, từ trung tâm giữa Liên Ngôn và Dịch Khinh Ngữ áp lực kinh nhân bạo phát toả ra chung quanh hơn mười thước.
Tại đương trường chỉ còn một vị hắc y lão giả đấu với bốn người bên phía Dịch Phong, người này vốn đã hạ thêm được một tên địch trước đó không lâu nhưng toàn thân cũng đã thụ thương nghiêm trọng. Một tiên thiên cao thủ đấu bốn tiên thiên trung kỳ cao thủ, cho dù có là tiên thiên hậu kỳ cao thủ cũng không tránh khỏi thụ trọng thương, một người muốn giết 4 người càng khó khăn hơn. Đột nhiên…
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, toàn bộ sân sau đình viện rung lên như động đất, bụi trên mặt đất bị hất tung lên mù mịt, lực lượng cuồng bạo chấn lùi hắc y lão giả cùng 4 người bọn Dịch Phong thối lui vài bước, bất giác tất cả cùng đình chỉ chiến đấu nhìn như ngây dại vào trận đấu nơi trung tâm đình viện.
“Vạn tiễn xuyên tâm!”
Dịch Khinh Ngữ cất giọng the thé hét lên, tóc trên đầu hắn hoá thành muôn vạn mũi lợi tiễn nhằm về phía thân hình Liên Ngôn xạ tới. Vẻ mặt Dịch Khinh Ngữ đầy cao ngạo, tin chắc mỗi mũi lợi tiễn hàm chứa ngân phát công kích lực thừa sức công phá hộ thể cương khí của Liên Ngôn. Tuy nhiên sát chiêu thực sự của hắn…chính là mười mũi kim thêu đã được giấu kín trong muôn ngàn sợi tóc trắng kia.
“Ầm!”
Chiến đao của Liên Ngôn chém thẳng xuống, Dịch Khinh Ngữ chắp hai tay chặn lấy sống đao, khiến cho đao của Liên Ngôn không tiến thêm được một phân nào, đồng thời muôn ngàn sợi tóc cứng rắn như lợi tiễn nhằm hướng toàn thân Liên Ngôn công kích, không ai biết ẩn trong số đó còn có mười mũi kim thêu hàm chứa khí kình khủng khiếp ẩn trong đám tóc công tới.
Liên Ngôn vốn đã phát hiện ra những mũi kim thêu này từ lâu nhưng lão giả vờ không hay biết để dẫn dụ địch nhân sập bẫy. Báo cừu rửa hận, dĩ nhiên phải nghiên cứu võ công đối phương thật cẩn thận.
“Ha ha ha!”
Liên Ngôn đột nhiên ngửa mặt cười dài, tiếng cười vang động khắp thiên không.
“Á!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Dịch Khinh Ngữ đầu lìa khỏi cổ bắn văng lên không, hai mắt hắn vẫn còn trợn trừng như không thể tin nổi, toàn bộ tóc của cũng bị chém đứt lìa. Thủ cấp Dịch Khinh Ngữ lăn lông lốc trên mặt sân, lấm lem bụi đất, những cao thủ phe Dịch Phong đang đứng quan chiến ngẩn người ra như si ngốc.
Trên ngực của Liên Ngôn cũng đã xuất hiện mười lỗ thủng, mười mũi kim thêu đều đã trúng đích nhưng miệng lão vẫn mỉm cười, trên tay trái lão xuất hiện một thanh chiến đao màu đỏ bầm vẫn còn dính đầy máu tươi.
Thanh chiến đao này vốn là do thạch trung diễm sí thiết chế luyện thành trung phẩm linh khí, Liên Ngôn đã hấp thu dấu vào trong cơ thể. Không cần phải nói đây chính là quân bài lợi hại mà Liên Ngôn đã cất công chuẩn bị sẵn, chính vào thời khắc tối hậu nhất lão mới triệu hồi trung phẩm linh khí chém đứt toàn bộ đầu tóc Dịch Khinh Ngữ rồi tiện tay hớt luôn thủ cấp đối phương.
Thân pháp Dịch Khinh Ngữ quả đã đạt đến độ xuất thần nhập hoá, nếu ngay từ đầu hắn biết Liên Ngôn dùng đến linh khí chiến đao chắc đã vội vã cao chạy xa bay chứ không ngu ngốc ở lại đối địch.
oOo
Ngồi trên lưng hắc ưng bay cao đến chín tần mây, Tần Vũ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
“Khí lực thật cường đại. Tiểu Hắc, ngừng!”
Tần Vũ cảm thấy bên dưới mặt đất bốc lên một cỗ khí lực cường đại hết sức khủng bố, mặc dù từ trên không xuống dưới đó rất xa tuy nhiên cỗ khí lực này cũng rất mạnh nên vẫn có thể cảm nhận sức mạnh rất rõ ràng, từ khi trở thành tiên thiên cao thủ, năng lực cảm nhận khí tức của Tần Vũ không ngừng phát triển linh mẫn dị thường, tự nhiên có cảm giác mạnh mẽ hơn người khác.
“Chính là khí tức của Liên gia gia.”
Tần Vũ nhanh chóng nhận ra tung tích của cỗ khí tức kia.
“Tiểu Hắc, mau hạ xuống!”
Tần Vũ cảm thấy không yên tâm, lệnh cho Tiểu Hắc nhanh chóng hạ xuống, một lúc sau đã thấy một tiểu đình viện bên dưới. Cũng vừa đúng lúc Liên Ngôn chém rơi đầu Dịch Khinh Ngữ.
“Ha ha ha!”
Liên Ngôn ngửa mặt cười không ngớt, nhiệt lệ tuôn trào.
Tần Vũ nhìn thấy rõ ràng trên ngực Liên Ngôn có mười lỗ thủng do mười mũi kim thêu xuyên qua. Vốn tinh thông y đạo, chỉ cần nhìn qua Tần Vũ cũng biết rõ mười lỗ thủng kia toàn nằm ở những vị trí yếu hại trên cơ thể, cơ hội cứu sống hầu như không có, Tần Vũ như bị sét đánh ngang tai nhất thời đứng yên như trời trồng.