Tinh Thần Biến

Chương 28: Lưu Tinh Lệ (2)



Bình minh ngày thứ hai, Tần Vũ đã lặng lẽ rời vương phủ quay về Vân Vụ sơn trang, bạn đồng hành chỉ có mình Tiểu Hắc.

Về Vân Vụ sơn trang được một ngày, bài huấn luyện của Tần Vũ nặng hơn, thậm chí vì Tần Vũ nóng lòng muốn đối mặt thù nhân, thời gian ra ngoài làm sát thủ đột ngột giảm đi, hầu hết thời gian đều không ngừng luyện tập nâng cao bản thân. Tần Đức khi biết việc này chỉ cười khổ trong lòng, tuyệt không nói một lời nào. Nửa tháng sau, một đêm khuya.

Tần Vũ rời phòng, đứng tại trung tâm đình viện, đột nhiên dưới chân phát lực, thân hình dao động vô cùng lăng lệ nhún một cái đã vút lên trên mái nhà. Ngồi trên mái nhà, Tần Vũ trầm mặc nhìn vô biên tinh không, bên cạnh hắn, Tiểu Hắc đứng lặng yên.

Vân Vụ sơn trang vốn nằm bên sườn núi, từ trên mái nhà Tần Vũ thậm chí nhìn thấy vách núi không xa, trong vách núi sâu thẳm từng đợt từng đợt hàn phong ào ào thổi, Tần Vũ lại như không hề hay biết.

“Tiểu Hắc, ta cảm thấy ta chỉ là một kẻ vô dụng, thậm vô dụng.”

Tần Vũ ngồi sát bên Tiểu Hắc, thanh âm trầm trầm.

Đôi ưng nhãn sáng như sao của Tiểu Hắc hướng về phía Tần Vũ, đồng thời giang đôi cánh rộng như đậu lên vai Tần Vũ, tựa hồ như đang vỗ về an ủi hắn.

Quan sát tinh không, vọng vào thính giác Tần Vũ là những thanh âm nhè nhẹ, dường như đó chính là tiếng lòng đau khổ và chua xót: “Từ lúc ta còn nhỏ, phụ vương đã không mấy quan tâm đến ta, sở dĩ ta nỗ lực tập luyện cũng chỉ nhằm mục đích tranh thủ sự quan tâm của người. Tuy nhiên mãi sau này, ta mới phát hiện, phụ vương thực sự rất quan tâm đến ta. Chỉ là…Người có đại sự phải lo, không thể mỗi chốc lại lo lắng cho ta. Tiêu diệt Hạng gia hoàng tộc, báo thù cho mẫu thân, đây quả thực là vấn đề khó khăn. Phụ vương, đại ca, nhị ca, mọi người đều nhất mực cố gắng, nhưng ta…”

“Ta thì đến một chỗ trong kế hoạch cũng không có. Xử lý chính sự thì ta không thông, lãnh binh xuất chiến ta chẳng thạo. Một thân công phu tu luyện này, giữa đám thiên quân vạn mã e rằng chẳng làm nên cơm cháo gì.”

Tần Vũ đột nhiên nắm chặt bàn tay,

“kỳ thực, ta rất muốn tương trợ phụ vương, kỳ thực, ta rất muốn đóng góp sức mình, tốt xấu gì, được góp một phần sức lực dù là nhỏ nhặt cũng tốt lắm rồi.”

Hận vì học nghệ chưa tinh.

Tần Vũ hận, hận bản thân vô dụng.

Từ nhỏ đến lớn, Tần Vũ luôn cảm thấy bản thân quá cô độc, mặc dù hắn biết phụ vương đối với hắn vô cùng quan tâm, nhưng từ lúc hắn sáu tuổi đến khi mười sáu tuổi, mười năm trời đằng đẵng mà khoảng thời gian hai cha con đoàn tụ thực tế không vượt quá một tháng. Hắn không dám trách phụ vương, chỉ hận bản thân vô dụng.

Hắn đã biết phụ vương đang làm gì. Hắn cũng rất muốn được giao phó bất cứ việc gì. Hắn muốn góp sức cho phụ vương, nhưng sự thực là hắn chẳng giúp được gì.

“Có lẽ đối với phụ vương, ta là một gánh nặng. Tiên Thiên cảnh giới, không biết đến bao giờ mới có thể đạt thành đây. Mặc dù hiện tại công lực của ta tiến bộ thần tốc, nhưng để đạt đến ngoại công cực hạn, có lẽ cũng cần ít nhất năm, sáu năm nữa.”

Tần Vũ nhất thời cảm thán.

Một lúc lâu sau, Tần Vũ đột nhiên đứng dậy, hít một hơi thanh khí, trong mắt bỗng nhiên phát xuất một luồng sáng tràn đầy nhiệt tâm.

“Đại ca, nhị ca, phụ vương, mọi người đang nỗ lực không ngừng, chuẩn bị cho trận chiến năm năm sau. Hài nhi cũng sẽ cố gắng tu luyện, chí ít là trong vòng năm năm…Hài nhi nhất định đạt đến cảnh giới của lão sư Triệu Vân Hưng, đạt thành hậu thiên cực trí.”

Tần Vũ hạ quyết tâm.

Giá trị, nhân loại sinh sống trên thế gian đều phải có giá trị. Dẫu chỉ có một chút giá trị trong mắt đấng sinh thành, thì cũng có thể coi là sống không uổng kiếp người. Thân là một vương tử nhưng Tần Vũ không vì thế mà trở thành một công tử bột, hắn cần phải có thành tựu, dù nhỏ đến đâu…miễn là được trợ lực cho phụ vương là mãn nguyện lắm rồi.

oOo

Tiềm Long đại lục đất đai rộng lớn khôn cùng, tuy nhiên so với Tiềm Long đại lục, đại dương bên ngoài còn rộng lớn gấp mười gấp trăm lần. Bỗng nhiên…

Bi ển cả mênh mông đột nhiên chấn động ầm ầm, không hề có một cơn cuồng phong nào, vốn là nguyên nhân chính dẫn đến những cơn bão biển, đồng thời thiên địa linh khí chuyển động khôn cùng, sóng biển dâng cao trăm trượng, rồi đổ ập như thác lũ, các tu luyện giả đều cảm nhận được thiên địa linh khí vô cùng hỗn độn, căn bản nhất thời không thể hấp thụ.

“Hưu!”

Từ trong thiên không, giữa lưng chừng trời xuất hiện một lưu tinh cực nhỏ, thành một đường thẳng bay về hướng Tiềm Long đại lục, tốc độ vô cùng lăng lệ, thậm chí còn truyền đi thanh âm rú rít không ngừng, chỉ khoảnh khắc sau, đã biến mất không chút dấu vết. Mặc dù vậy thiên địa linh khí cũng đã hoà dịu trở lại, biển cả mênh mông cũng khôi phục vẻ bình yên thường ngày.

oOo

“Lưu tinh!”

Tần Vũ từ xa đã thấy lưu tinh quang trên cực cao từng không bay lại, lập tức từ trên mái nhà cẩn thận quan sát. Mắt thấy lưu tinh đột nhiên nhằm thẳng hướng mình phóng tới, Tần Vũ nhãn quang loé lên, cười thầm tự nhủ:

“Lưu tinh này sẽ không bay thẳng đến Vân Vụ sơn trang đâu.”

Tuy nhiên Tần Vũ cũng biết được, ở đâu đó ngoài kia có nhiều sao băng, do mưa lưu tinh rơi xuống tạo thành.

“Biết đâu có thể tìm được ở ngoài kia một khối sao băng lớn nhỉ?”

trong thâm tâm Tần Vũ, có một chút thất vọng, đó là lưu tinh đang bay giữa từng không, hơn nữa lưu tinh cũng đang dần tiêu biến khỏi mục quang của hắn.

“Dẫu không thu được gì, bất quá có thể được mục kích lưu tinh cũng là may mắn lớn rồi.”

Tần Vũ cười nhẹ, đoạn chuyển thân nhảy từ mái nhà xuống đất, nhưng khi thân thể còn đang ở trên không, mục quang chợt loé lên.

“Kia là cái gì thế?”

Tần Vũ thoáng trông thấy có luồng sáng yếu ớt đang le lói tại Tây uyển, không nén được sự nghi hoặc trong tâm. Tần Vũ lập tức chạy thẳng về phía Tây uyển. Tới nơi, hắn cẩn thận quan sát xung quanh, nhất thời cũng không thấy gì bất thường. Tần Vũ bước lại gần ôn tuyền, hốt nhiên cảm thấy có cái gì đó phản quang dưới đất.

“Kia là cái gì.”

Tần Vũ mơ hồ quan sát một vật thể dạng thuỷ tinh dưới đất, hắn ngồi xổm xuống thận trọng xem xét, nó là một hồng sắc tinh thể, cỡ bàn tay, đây chính là tinh thể hình giọt lệ.

“Huyết hồng sắc, tinh thể giọt lệ, chắc là thuỷ tinh.”

Tần Vũ quan sát tinh thể này, trong tâm bất giác cảm thấy hiếu kỳ với khối

“thuỷ tinh”

này.

“Khảm nạm

“thuỷ tinh”

này vào sợi dây cũng hay, nếu đem tặng Tiểu Lộ, Tiểu Lộ nhất định sẽ rất thích. À, nên gọi là gì bây giờ?” Tần Vũ nhíu mày suy nghĩ, đoạn mục quang bừng sáng:

“Sau khi thấy lưu tinh, lại tìm được tinh thể hình giọt lệ, hay gọi nó là ”

Lưu Tinh Lệ

” đi.”

Lưu Tinh Lệ, Tần Vũ đối với danh tự mới nghĩ ra này vô cùng thoả mãn.

Tần Vũ lướt nhẹ về phía trước, đầu gục gặc mãn ý, bỗng hắn cảm giác thủ tâm nhẹ bẫng, trong sát na khối

“thuỷ tinh”

đột n hiên…đột nhiên biến mất một cách quỷ dị. Từ trong thủ tâm Tần Vũ, Lưu Tinh Lệ bỗng tan biến không chút dấu vết. Tần Vũ hai mắt trợn trừng trừng.

“Phải chăng gặp quỷ?”

Trong tâm Tần Vũ tự nhiên chấn động, hắn chưa từng thấy qua một sự kiện quỷ dị tương tự.

Vật trong tay đột nhiên biến mất, cứ như thể chưa từng tồn tại quả là sự kiện ngoài sức tưởng tượng, nhưng Tần Vũ vô cùng quả quyết, vài phút trước hắn đích thực đã tìm được một tinh thể huyết hồng sắc nhãn lệ, hơn nữa còn đặt tên cho nó là Lưu Tinh Lệ.

“Nó biến đi đâu được nhỉ? Hay là có tiên thiên hoặc thượng tiên cao thủ nào, dùng cách không nhiếp vật chi pháp, lấy nó đi rồi?”

Tần Vũ tâm trung xáo động: “Không đúng, cảm khác của ta khá là linh mẫn. Giả dụ có cách không nhiếp vật, trong tay ta chẳng nhẽ không cảm thấy khối

“thuỷ tinh”

chuyển động sao. Làm sao tự nhiên biến mất được?” Tần Vũ không thể tưởng tượng được, cách không chuyển vật, đó là một loại pháp thuật thần thông.

“Thượng tiên cao thủ cũng không thể thi triển pháp thuật này, trừ phi là có siêu cấp cao thủ nào đó đang đêm muốn hí lộng ta đây?”

Tần Vũ nhất thời lúng túng. Trong Tây uyển, Tần Vũ suy nghĩ láo liên một lúc lâu, cũng vẫn không tìm ra đáp án, đành mang mối nghi ngờ của mình mà ly khai Tây uyển.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.