Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 104: Sống sót



Xương cốt cả người Harry giống như bị nghiền nát, cậu phát ra tiếng lầm bầm thống khổ.

Bóng tối nuốt chửng cậu, cái trán nóng như bị thiêu đốt.

Cậu đã chết rồi sao?

Ý niệm mờ mịt xuất hiện trong đầu, bất quá rất nhanh ý thức cậu mất đi, cái gì cũng không còn cảm giác nữa.

Không biết qua bao lâu.

Harry cảm thấy một trận đau nhức khó chịu, đồng thời có gì đó ấm áp, dường như sức lực đang quay trở về cơ thể, giãy dụa cố gắng mở mắt ra, Harry thở hồng hộc.

Cậu nhìn thấy trần nhà trắng toát.

Cậu đang ở đâu?

Bệnh xá Hogwarts sao?

“Ngô……” Harry chống tay muốn ngồi dậy, lại bị một trận đau nhức ập tới, cơ thể không khỏi loạng choạng, Harry cắn môi, vẫn miễn cưỡng ngồi dậy.

Chớp mắt vài cái, cậu chuyển động cái cổ cứng đờ, trừ bỏ một bồn hoa trong phòng không còn thứ gì khác.

Cậu làm sao vậy?

Harry thở hổn hến bước đi tới trước, để cơ thể tựa vào tường, dùng một tay chống đỡ.

Chính là, ngay cả cánh tay cũng không chịu nghe lời.

Harry cố hết sức nhớ lại, đoạn trí nhớ cuối cùng là cậu quyết đấu với Chúa tể Hắc ám, ma lực phản ứng rất lớn, Harry giống như ngửi được mùi thuốc súng tràn ngập.

Cậu không chết?

Cố gắng đưa hai bàn tay tới trước mắt, đôi tay tái nhợt, nhưng rất chân thực.

Cậu…..còn sống?

Cậu thế mà…… lại sống sót……

Âm thanh loảng xoảng đánh gãy suy nghĩ Harry, cậu ngẩng đầu.

“Harry?” Đẩy cửa vào chính là Hermione, tiếng vang là do ly trà trong tay cô gái rơi xuống đất.

“Harry!” Cô phù thủy tóc nâu với đôi mắt ướt lệ, cô bé cơ hồ là nhào tới, vội vàng đỡ Harry, cô gái cẩn thận cầm lấy bàn tay ấm áp của cậu: “Tốt quá……thật tốt quá………”

Nước mắt rơi xuống.

“Hermione…….” Harry có chút kích động, lên tiếng mới phát hiện ra âm thành của mình khàn đến đáng sợ.

“Bồ hôn mê suốt bảy ngày rồi……….” Hermione vừa khóc vừa nói: “Ma lực cùng sinh mệnh của bồ xói mòn một cách kỳ lạ, chúng ta đều nghĩ bồ……. mãi đến ngày hôm qua bồ mới thoát khỏi nguy hiểm……….”

Cậu ngủ lâu như vậy?

“Mình không sao.” Harry nhẹ nhàng trấn an.

Hermione vừa gạt nước mắt vừa cười cười gật đầu, bộ dáng vừa khóc vừa cười như vậy thực cổ quái: “Mình gọi người tới……..”

“Chờ đã……” Harry tăng lớn âm lượng, nhất thời cảm thấy suy yếu.

“Có chỗ nào khó chịu?” Hermione lo lắng.

“Anh ấy………đã chết rồi sao?” Đôi ngươi xanh biếc tràn ngập tuyệt vọng cùng một tia hi vọng.

“Ai?” Hermione không kịp phản ứng.

“Severus Snape.” Cái tên này Harry phải dùng hết khí lực toàn thân mới nói ra được.

Hermione sửng sốt.

Hermione không ngờ Harry lại hỏi tới chuyện này, sau một đoạn thời gian dài không hề nhắc tới cái tên này, sao lại đề cập vào lúc này.

Harry túm lấy ống tay áo Hermione, ngón tay càng thêm trắng bệt.

“Khụ khụ khụ……..” Bởi vì kích động và dùng sức quá mức, Harry bắt đầu ho khan.

Hermione vội ôm Harry, xoa nhẹ phía lưng cậu.

Một lúc lâu sau, Harry một lần nữa nhặt lại chút khí lực: “Nói cho mình biết đi, Hermione.”

“Sau khi quyết chiến kết thúc, nhân viên của St Mungo lập tức tới hỗ trợ tìm kiếm người bệnh, thầy bị trọng thương, bởi vì trong số trị liệu sư có một người từng là học trò của Snape, Slytherin kia kiên quyết đem thầy về mơi này.” Hermione cố nén lại cảm xúc: “Tối hôm qua thầy đả tỉnh lại, hiện tại chỉ sợ đang bị Bộ Pháp Thuật hậu thẩm.”

Còn sống……….

Harry vui sướng tới mức rớt nước mắt, Severus cũng còn sống………..

Cảm tạ Meilin!

“Harry?” Hermione kinh ngạc phát hiện bạn tốt đang cười, bất quá rất nhanh liền thu hồi.

“Hậu thẩm?” Harry không bỏ qua từ mấu chốt này.

“Thầy làm nhiều chuyện như vậy.” Hermione cúi đầu: “Bộ Pháp Thuật quyết định tiến hành xét xử.”

“Không……….” Harry lắc đầu.

“Sao cơ?” Hermione cố gắng rút ra khoảng cách.

Harry tiếp tục lắc đầu: “………không, anh vẫn luôn giúp mình.”

Hermione trừng to mắt: “Bồ nói cái gì?”

“Anh vẫn luôn giúp mình.” Harry lặp lại: “Từ đầu tới cuối, anh ấy vẫn luôn giúp mình.”

Hermione há mồm, khép lại, sau một lúc lâu cô bé lần thứ hai lên tiếng: “Thật sao?”

Hermione lộ ra một tia cười khổ: “Nếu ngay cả bồ cũng không tin, chỉ sợ không còn ai tin mình nữa.”

Hermione ngã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, các loại cảm xúc rối rắm không ngừng biến ảo trên gương mặt, một hồi lâu sau, cô gái nói: “Những chuyện này, cho tới bây giờ bồ vẫn không nói cho mình biết.”

Harry cúi đầu.

“Mình tin bồ……….” Hermione ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười chân thật: “Bất quá……..”

“Harry? !” Đột nhiên một giọng nam đánh gãy lời Hermione: “Bồ tỉnh, Meilin vạn tuế!”

Người vào cửa là Ron, ánh mắt cậu bé trừng to, rống một tiếng cơ hồ cả hành lang đều có thể nghe được.

“Harry Potter tỉnh?”

“Harry tỉnh?”

Lục đục, bên ngoài truyền tới tiếng người náo động.

Tiếp đó là tiếng bước chân dồn dập, một lát sau, vài vị trị liệu sư vọt vào.

Harry nhìn qua, thu hồi vẻ mặt vui sướng cùng âu lo, chỉ lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Cảm giác thế nào?”

“Tôi phải kiểm tra một chút……..”

“Nâng tay lên thử xem………”

Harry im lặng nhận kiểm tra, không chút kêu rên đau đớn, tựa như cậu chỉ vừa trải qua một chút cảm mạo.

“Kỳ tích!”

Mấy vị trị liệu sư đồng loạt hô lên: “Ma lực của cậu đang nhanh chóng khôi phục, mọi việc đang chuyển hướng rất tốt, thật tốt quá.”

“Cám ơn.” Harry nhẹ nhàng đáp lại.

Rất nhanh, có một nhóm người chen vào phòng, là nhóm phù thủy vốn túc trực ở St Mungo.

Rõ rệt nhất là một đám tóc đỏ.

“Percy bị thương, vì thế tụi mình vẫn túc trực ở St Mungo.” Ron nhỏ giọng giải thích.

“Thật tốt quá, đứa nhỏ!” Bà Molly gạt nước mắt.

“Cậy ấy vừa tỉnh lại, không thể nói nhiều.” Một trị liệu sư chen vào nói.

Một đám người đều gật đầu, tỏ ý Harry không cần trả lời.

Nửa giờ sau, vị trị liệu sư kia một lần nữa trở lại phòng đuổi người, bởi vì Harry cần nghỉ ngơi.

Người lưu lại cuối cùng là Hermione.

Cô phù thủy thông minh nhu thuận không hề gây sự phá phách được nhóm trị liệu sư tin cậy.

Lúc người cuối cùng biến mất sau cánh cửa, Harry lập tức cúi đầu.

“Bồ đang nghĩ gì?” Hermione nhẹ giọng hỏi, những người khác vô cùng hưng phấn nên không phát hiện, nhưng cô gái nhìn rõ vẻ trầm mặc không yên lòng của Harry, hoặc nên nói là đang trầm tư, tựa như khi chiến đấu đang ở trạng thái suy tư xem nên dùng thế tấn công gì.

“Nếu mình ra tòa làm chứng, phần trăm Severus vô tội phóng thích cao bao nhiêu?” Harry không hề ngây thơ tới mức cho rằng Bộ Pháp Thuật sẽ lập tức phóng thích Severus: “Hermione, mình muốn nghe lời nói thật.”

Bóng tối của chiến tranh, cậu đã đối mặt, nhưng theo tình hình khách quan, không thể vì cậu là cứu thế chủ mà dễ dàng thỏa hiệp.

Hermione nghẹn.

“……..mình không hiểu về điều lệ và pháp luật xét xử cho lắm.” Harry nói tiếp: “Mình muốn biết, bồ nghĩ sao?”

Hermione suy nghĩ một chút, âm thanh có phần uể oải: “Lần này…… tử thần thực tử bị xét xử công khai, bồi thẩm đoàn nhấc tay biểu quyết xem có tội hay không.” Liếm liếm môi, Hermione nói tiếp: “Cho dù kết án dựa trên chứng cớ, nhưng mà…….tất cả bằng chứng đều bất lợi cho Snape giáo sư.”

Bất lợi là đương nhiên, Harry nhắm mắt lại: “Nếu mình làm chứng?”

Hermione lại suy tư, do dự nói: “Có chút khó khăn.” Lời nói rất khó phủ định lại chứng cớ xác thực, huống chi độ tuổi của Harry có thể làm bồi thẩm đoàn nghi ngờ, tỷ như có bị mê hoặc hay bỏ bùa hay không.

Hermione đứng trên lập trường lý luận cho ra được kết quả này, cô gái cẩn thận quan sát Harry, biểu tình cậu không có nhiều biến hóa, không có uể oải cũng không có phẫn nộ.

Một trận trầm mặc.

“Giúp mình một chuyện, Hermione.” Harry ngẩng đầu, giọng điệu thực bình thản.

Nửa giờ sau.

Hermione đỡ Harry đứng trước cửa trang viên Malfoy.

“Bồ ổn không?” Hermione thân thiết hỏi, cô len mang Harry rời khỏi St Mungo, thật không dám tưởng tượng bên kia đã nháo tới mức nào nữa. Với tình trạng sức khỏe lúc này Harry cũng không thể độn thổ, nhưng Hermione cũng không thể nào cự tuyệt được thỉnh cầu của Harry.

Harry thở hổn hển, cố gắng bình phục hô hấp.

Hermione lấy ra một lọ độc dược bổ sung thể lực mang theo bên người: “Uống một chút đi?”

Harry nhận lấy một hơi uống cạn sạch: “Đi thôi.” Nói xong, cậu đẩy cánh tay Hermione, thẳng lưng đi vào, sắc mặt vẫn còn tái nhợt như trước.

Cả nhà 3 người Malfoy đều có nhà, lúc gia tinh báo lại tên của vị khách nhân này, thực sự ba người bị dọa một trận.

“Đã lâu không gặp.” Harry ngồi xuống, mở miệng trước, cố gắng để âm thanh mình vững vàng.

“Xem bộ dáng cậu có vẻ rất tệ.” Draco liếc mắt nhìn Harry một cái, sau đó nhìn về phía Hermione bên cạnh.

Lucius thực phản cảm có Muggle tới nhà mình, nhưng lúc này nó không phải trọng điểm.

Narcissa thực am hiểu ý người bưng lên hai ly trà nóng, loại bổ sung thể lực.

“Cám ơn.” Harry lễ phép nói cảm tạ, lập tức nói: “Thực có lỗi đột ngột tới như vậy.”

“Âm thanh của cậu?” Draco nhẹ giọng hỏi.

“Harry vừa mới tỉnh lại.” Hermione hỗ trợ nói: “Cậu ấy kiên trì tới đây……..” Cô gái dường như đã hiểu ra được chút gì đó.

Lucius cùng Narcissa liếc mắt nhìn nhau một cái.

“Tôi muốn biết một chuyện.” Harry nói thẳng trọng điểm: “Tôi nên làm thế nào để bồi thẩm đoàn phán Severus Snape vô tội.” Đây không phải chỉ nằm trong phạm trù pháp thuật, nó cũng là chính trị, vì thế Harry mới tới đây để nhờ trợ giúp, ngoài ra, ngoại trừ gia đình Malfoy chỉ sợ không còn mấy người hi vọng Severus vô tội.

Lucius thực ngạc nhiên: “Cậu nói gì?”

“Có rất nhiều chứng cứ chứng minh anh ấy có tội, một mình tôi không thể thay đổi phán quyết của bồi thẩm đoàn.” Harry dùng giọng điệu như đang trần thuật: “Như vậy, có phương pháp nào khác hay không?”

“Cậu……….” Narcissa cũng thực giật mình.

Cặp vợ chồng này không hề biết tới mối quan hệ giữa đại sư độc dược và cứu thế chủ.

Draco trợn mắt: “Cậu biết?”

Biết Allen là Snape, nếu không Harry cũng không vì Snape mà tới Malfoy trang viên.

Harry hiểu được hàm ý trong câu nói của Draco, cậu gật đầu, biểu tình không chút biến đổi.

Draco nhíu mi, liếc mắt qua nhìn cha mẹ, quyết định tạm thời áp chế nghi hoặc trong lòng, suy tư chớp mắt một cái, trả lời: “Vậy cậu có sẵn sàng đi tới bước cuối cùng không?”

“Nói rõ ràng.” Harry ngắn gọn nói, mang theo chút giọng điệu phân phó.

Về vấn đề đối nhân sử thế, Draco hiển nhiên mạnh hơn “con mọt sách” Hermione rất nhiều, cậu suy nghĩ một lượt sau đó cho ra kết luận: “Snape bị cho là bộ hạ đắc lực nhất dưới tay Chúa tể Hắc ám, Bộ Pháp Thuật định dùng chiêu xử phạt thầy thật nặng để động viên lòng người.” Ngoài ra, cha đỡ đầu của cậu là một người không tiền không quyền, chỉ là một nòng cốt dưới tay Chúa tể Hắc ám, tuyệt đối là nhân vật Bộ Pháp Thuật muốn loại trừ.

Harry hơi nhíu mi, nhưng không xen vào.

“Này có thể xem là phương thức tự khen ngợi của Bộ Pháp Thuật, tà ác được trừng trị, chính nghĩa được tuyên dương.” Draco giải thích: “Nhưng mà nếu như, hành động đó biến thành một chuyện tai tiếng, như vậy nhất định Bộ Pháp Thuật mất nhiều hơn được.”

“Tai tiếng?” Harry nghi hoặc.

“Giết Dumbledore.” Draco đột nhiên nói: “Cũng đã giết rất nhiều người, hiện tại cậu nói muốn cứu thầy, tôi không biết rốt cuộc cậu đang suy tính cái gì, nhưng mấu chốt là cậu định thẳng thắn với mọi người thế nào?”

Sau khi Dumbledore chết, Draco cũng không rõ chuyện tình của hai người nữa.

Cậu không thể đảm bảo, Harry xuất phát từ lí do gì muốn cứu Snape, Draco không giỏi phán đoán suy nghĩ bất thường của Gryffindor.

Đôi mắt Harry khẽ chuyển: “………….tôi hiểu rồi.”

Lần này, ngay cả quý tộc bạch kim nổi tiếng thông minh sắc bén cũng không hiểu được.

Harry đứng lên, chóng mặt làm cậu có chút loạng choạng, Hermione vội vàng đỡ lấy.

Harry lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, cậu quay lại nhìn Lucius: “Malfoy tiên sinh, ngài có thể mang tôi vào Bộ Pháp Thuật không? Tôi đoán với tình trạng hiện tại của mình rất khó để tới văn phòng bộ trưởng.”

Lucius nhìn đứa con hình như biết rõ mọi chuyện, cố gắng áp chế suy nghĩ muốn làm rõ mọi chuyện.

“Ngay bây giờ?” Draco nhìn bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống của Harry.

“Không cần phải đợi đến lúc mọi chuyện đều hỏng bét.” Harry lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi tới trang viên: “Làm ơn.”

Hoàn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.