Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 100: Sợ hãi



Không có lãng mạn, không ôn nhu lưu luyến, nó hoàn toàn bất đồng với những ảo tưởng của Harry về lần đầu tiên, bất quá, cậu thực sự thích phương thức hiện tại, thô bạo, đơn giản, trực tiếp, cùng với đau đớn, cậu thích Snape hung hăng ôm lấy mình, tựa như muốn siết chặt mình trong vòng tay, cậu cũng thích cách Snape kịch liệt va chạm, nó làm cậu có cảm giác cậu thuộc về anh.

Sau khi kết thúc, Harry mềm nhũn áp lên ngực nam nhân, hiển nhiên không còn chút khí lực.

“Severus…….” Harry siết chặt vòng tay, thì thầm.

“…………sao?” Âm thanh Snape thực trầm thấp.

“Tôi yêu anh.” Harry cực kỳ mệt mỏi nóng xong câu đó liền chìm vào giấc ngủ.

Nếu thời gian có thể ngừng lại, Snape chỉ hi vọng giữ được khoảnh khắc này, giờ phút này, nó có tất cả ấm áp cùng yêu thương mà bất kỳ ai cũng ao ước. Snape chậm rãi vươn tay chạm tới tấm lưng thiếu niên, cánh mũi đang áp bên vành tai thiếu niên, Snape nhịn không được khẽ nghiêng đầu hôn nhẹ.

Dựa vào trí nhớ xuất sắc của mình, Snape vẽ chú văn trên lưng Harry, vừa vẽ vừa khẽ ngâm xướng, ánh sáng nhàn nhạt tựa như một đôi cánh đỏ rực như lửa xuất hiện trên lưng thiếu niên, hoàn thành khế ước vầng sáng biến mất trong nháy mắt, đôi mắt đen láy như hắc ngọc của nam nhân chăm chú nhìn thiếu niên đang say ngủ, tựa như nhìn thấy cả thế giới.

………

Trời còn chưa sáng Harry đã thức dậy, bởi vì sáng sớm Snape còn phải tới đại sảnh Hogwarts, vì thế Harry cũng không tiện lưu lại hầm, cậu im lặng mặc quần áo, ôm lấy nam nhân một chút sau đó khoác áo tàng hình rời đi.

Rất nhanh sau đó, Harry đã đứng bên ngoài phạm vi trường Hogwarts, gió thổi rét lạnh, cậu không khỏi siết chặt cánh tay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót, chỉ mới rời khỏi không bao lâu cậu lại bắt đầu nhớ Snape, thực sự không xong, lắc lắc đầu, Harry quay người cố gắng bước nhanh hơn, tình yêu phải đặt ra sau, những chuyện cậu phải làm còn ngay trước mắt.

Trở lại hoa viên kia, Harry liếc mắt liền nhìn thấy Malfoy đang ngồi trên bộ bàn đá đặt bên ngoài, cậu duy trì biểu tình bình thường đi qua, đặt thứ trong tay lên bàn: “Tôi có mua bữa sáng.” Ngữ khí thực bình thản.

Thiếu niên bạch kim nhíu lại hàng mi, nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay cầm lấy một phần, sau đó đưa lại phần còn lại, đồng thời chỉa chỉa vào trong nhà: “Nymphadora trở về báo tin, bên trong chỉ còn Andromeda với Sirius.” Draco không đề cập tới mẹ mình, trước đó mẹ đã vội vã chạy đi ngăn cản cha quay về trang viên, hẳn là kịp lúc.

Harry cũng không hỏi nhiều, đi vào nhà, một người đang nằm nhưng vô cùng hùng hổ, người đứng bên cạnh cũng hùng hổ không kém, tựa hồ còn đang trừng đối phương.

“Harry!” Sirius nhìn thấy con đỡ đầu của mình lập tức kêu to, giọng điệu có chút kinh hoảng.

“Con rất tốt, Sirius.” Harry đi tới mỉm cười với Andromeda, nói với nam nhân: “Đừng có làm bộ dáng như thấy quỷ vậy.”

Sirius lập tức lắp bắp: “Cái kia, chú………”

“Bộ dạng cứ như con gái ấy.” Andromeda tức giận hừ một tiếng: “Không hung thần ác sát nữa đi? Hừ?” Bà cất cao âm điệu, bất quá rất nhanh liền quay qua Harry giải thích: “Cậu ta cứ nháo đi tìm con, may mắn con trở lại, nếu không tôi phải đánh ngất cậu ta mới được.”

Harry thở dài ngồi xuống bên cạnh cha đỡ đầu, nói với Andromeda: “Có con ở đây rồi, bà đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Andromeda gật đầu, suy nghĩ một chút định đi ra ngoài.

“Con cũng đưa cậu ấy một phần rồi.” Harry vội nói.

Andromeda cười cười, lại trừng Sirius: “Tinh thần thằng bé mấy ngày nay đã không ổn, cậu còn rống nó, tý nữa nhất định phải xin lỗi nó, có nghe không?”

Biểu tình Sirius trở nên thực khó coi, Harry lập tức ngộ ra trong lúc mình bỏ đi, cha đỡ đầu đã cãi nhau với Malfoy, nguyên nhân chắc chắn là chuyện hồn khí, hơn nữa, còn tinh thần không ổn, Harry nhịn không được lên tiếng hỏi: “Cậu ta…… ổn không?”

Andromeda nghe vậy thực kinh ngạc.

Harry đau đầu, chỉa chỉa cánh tay: “Malfoy biến mất khỏi trường học….. tình hình lúc đó cũng khá tệ.” Cậu ám chỉ chuyện người sói, nhưng lập tức cậu cảm nhận chuyện này có chút không đúng, Remus rất yếu ớt vào những ngày trăng tròn, nhưng Malfoy còn đi theo Sirius đánh cướp Gringotts.

Lúc này tới phiên sắc mặt Andromeda khó coi, một lần nữa bà hung hăng trừng mắt liếc Sirius: “Vì muốn cứu một con cẩu đần mà suýt chút nữa mất đi cánh tay, đương nhiên cũng không tệ tới vậy! Mà con cẩu này lại còn hung hăng sủa bậy!”

Sirius gục đầu xuống, không nói.

Harry trừng mắt, thực giật mình.

Andromeda lắc đầu rời đi.

“Harry…….” Đợi tới lúc trong phòng chỉ còn hai người, Sirius mới lên tiếng: “Draco nói gì với con?”

“Một ít chuyện con nên biết.” Sau một lúc lâu, Harry trả lời.

“Harry, nghe chú nói này——” Nhắt mắt Sirius lộ ra thần thái nôn nóng: “Con không cần——”

“Con sẽ tự mình quyết định.” Harry đánh gãy lời cha đỡ đầu.

“Đừng vội vàng kết luận như vậy!” Sirius gấp đến độ muốn nhảy lên, nhưng lớp băng vải hạn chế hành động của hắn: “Nhất định có biện pháp, Harry, nhất định sẽ có biện pháp khác, chỉ cần chúng ta cố gắng………”

“Nếu tất cả mọi người bên cạnh con đều chết hết vẫn chưa nghĩ ra biện pháp thì sao?” Harry thản nhiên hỏi.

“Mẹ nó, chú không quan tâm!” Sirius kích động vươn tay túm chặt lấy cánh tay con đỡ đầu: “Con không cần phải làm vậy, Lily đã chết, James đã chết, chú không muốn sự tình này phát sinh trên người con, chú không muốn!”

Harry cảm thấy ấm áp, cậu nhìn cha đỡ đầu của mình, lúc trước cũng vì bảo hộ cậu mà trốn thoát khỏi Azkaban, một lát sau cậu lắc đầu: “Không quan tâm? Cho dù người chết đi là McGonagall giáo sư? Là Remus? Hoặc chính là những người chị của chú?”

Sirius nghẹn, hắn muốn lắc đầu nhưng hắn không làm được, Harry quan sát biểu tình có thể nhìn ra suy nghĩ của đối phương, cậu nặn ra một nụ cười, cầm lấy bàn tay của cha đỡ đầu: “Con quan tâm, con quan tâm tất cả mọi người bên cạnh con, con biết chú cũng vậy.”

“Nhưng mà…….” Sirius kịch liệt lắc đầu.

“Để con tự quyết định đi, được không?” Harry nhẹ nhàng hỏi.

“Chú………….”

“Lúc chú suýt chút nữa bị chết cháy, chú có hỏi qua ý kiến của con chưa?” Harry hỏi lại. Mọi người đều cố gắng quên mình trong chiến tranh, như vậy sao cậu có thể lùi bước được cơ chứ?

Sirius cố gắng muốn nói, lại không biết nên nói thế nào.

Harry xoay người cầm lấy bữa sáng, cố gắng không nói tới vấn đề này nữa, đợi tới lúc Andormeda quay lại, Harry mới gật đầu đi ra ngoài, sau đó cậu thấy Malfoy vẫn còn ngồi trên ghế đá, lần này đang ngẩn người, đây là lần đầu tiên Harry nhìn thấy Malfoy cũng có những lúc như vậy.

“Chuyện hai người cãi nhau…….” Harry có chút xấu hổ, với tính tình của cha đỡ đầu, Malfoy có thể nhẫn nại ngồi bên cạnh đã là rất tốt tính.

Thiếu niên bạch kim thản nhiên nhìn thoáng qua, thuận niện nói: “Anh ta luôn quan tâm quá mức tới ngươi.”

Harry cúi đầu, một lát sau nói: “Tôi có thể ngồi bên cạnh không?”

Draco nhíu chặt mày, nhưng vẫn gật đầu.

Vì thế Harry ngồi cạnh Draco trên chiếc ghế đá: “Tôi muốn nói về hồn khí, hai người đã giải quyết bao nhiêu, còn lại bao nhiêu.”

“…………bốn.” Draco nheo mắt, tiếp nhận đề tài này: “Số còn lại có khả năng là ba, bởi vì phù thủy tin tưởng số 7 là con số huyền bí nhất.”

“Con rắn bên cạnh Chúa tể Hắc ám là một, như vậy, chỉ còn một cái.” Harry thản nhiên.

“…………….” Draco nhìn thiếu niên không hề thay đổi sắc mặt kia thật lâu, sau đó nghiêng đầu: “Căn cứ theo đặc điểm của những hồn khí đã được chọn, nhất định là một vật phẩm có giá trị, tỷ như mặt dây chuyền Slytherin, cúp vàng Hufflepuff, tôi có tìm hiểu qua, Gryffindor cùng Ravenclaw cũng có những vật tượng trưng như vậy, bảo kiếm Gryffindor cùng vương miện Ravenclaw.”

“Hai cái?” Harry nghi hoặc.

“Bảo kiếm Gryffondor không có dấu hiệu hắc ma pháp, hồn khí là vương miện Ravenclaw.” Draco kết luận.

“Ở đâu?” Đây mới là trọng điểm.

“Trường học.” Draco nói: “Bên tử thần thực tử đã điều tra qua, không có ai cất giữ.”

“……….bên trường học để tôi tìm.” Harry đứng lên.

Draco cân nhắc một chút, nhưng cũng không phản đối, dù sao cậu cũng không tiện quay về trường, về phần Potter, không phải gia tộc Potter truyền lại áo tàng hình sao? Granger từng mặc nó để lén tới hầm: “Ách……….vậy ngươi mang cái này theo đi.” Draco rút tấm da dê trong túi tiền đưa qua.

“Bản đồ đạo tặc của tôi?” Harry buột miệng nói.

“…………của ngươi?” Draco nhíu mày, quay đầu nhìn về phía tòa nhà.

Harry nheo mắt nhìn theo, thở dài: “Nếu cậu thích, tôi dùng xong sẽ trả lại.” Dù sao, sau này cậu cũng không cần tới nó nữa.

Draco không trả lời.

Harry chậm rãi nói: “Tôi đi đây, nếu chú Sirius có hỏi……….”

“Chuyện này ngươi không cần lo lắng.” Draco cũng đứng lên, bất quá cậu đi về phía cửa: “Với tình trạng của anh ta bây giờ, tôi cũng không để anh ta ra ngoài gây rối.”

Harry ngẩng ra, gật gật đầu rời đi. Nhìn thấy mọi người ở đây đều có năng lực áp chế cha đỡ đầu, cậu cũng không quá lo lắng nữa.

………

Bản đồ đạo tặc cùng áo tàng hình tuyệt đối là một tổ hợp hoàn mỹ, Harry thoải mái quay về trường học, tránh đi những điểm đen sắp tiếp cận tên mình, cậu quay trở lại hầm trước tiên, không cần mật khẩu, xà tiểu thư ở tay cầm sẽ mở cửa cho cậu, bất quá lần này khi âm thanh tê tê phát ra từ miệng, cậu cảm thấy khó chịu.

Hầm không có ai, có lẽ người yêu của cậu có tiết dạy.

Hầm thực vắng lặng, cũng rất lạnh, Harry nhìn quanh một vòng, sau đó ngồi xuống sô pha, lúc chỉ còn một mình, cậu không thể tiếp tục duy trì vẻ lạnh nhạt trên gương mặt, cậu không thể để cha đỡ đầu biết thực ra cậu cũng không cứng rắn tới vậy.

Cậu không thể để bất cứ ai biết, cậu không muốn chết, cậu rất sợ.

Cậu muốn ở lại bên người mình yêu, cùng những người thân, như vậy là đủ rồi, nhưng mà ngay cả nguyện vọng nhỏ bé này sao lại khó thực hiện như vậy?

Vì cái gì.

Hoàn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.