– Anh là Tần Lam phải không?
Một người mặc y phục cảnh sát bước vào phòng bệnh.
– Tôi đây.
Tần Lam đáp lời.
– Liên quan đến vụ tai nạn xe, chúng tôi có một số việc muốn hỏi anh!
Viên cảnh sát ngồi xuống bên giường.
– Tôi họ Trương, phụ trách công tác điều tra vụ việc lần này.
– Chào anh!
Bắt tay cùng cảnh sát Trương xong, Tần Lam hỏi:
– Vụ án có manh mối gì à?
Lúc trước tổ điều tra cũng có ghé qua nhưng chưa tìm ra kết quả. Sau vụ va chạm, chiếc xe màu trắng bị rò rỉ bình xăng, dẫn đến tự phát nổ, cả xe hầu như bị cháy sạch, kẻ cầm lái bị thiêu rụi mặt mũi, căn bản không thể xác định được thân phận nạn nhân.
– Chúng tôi nghi ngờ đây không phải là sự cố giao thông bình thường mà một vụ mưu sát có kế hoạch từ trước.
Cảnh sát Trương vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
– Chúng tôi hoài nghi người chết chịu sự xúi giục của vợ anh – Lưu Di, ý đồ giả tạo một vụ tai nạn xe, mà mục tiêu chính là Lê Nhã Kỳ, bạn gái của anh.
Mặc dù đã có dự cảm rằng vụ tai nạn xe này không phải là sự trùng hợp, nhưng khi chính tai nghe thấy viên cảnh sát nói như vậy, trong lòng Tần Lam đã trở nên rõ ràng, Lưu Di sẽ không trốn thoát được trách nhiệm liên quan. Anh thật không ngờ, cô ta lại dám thuê cả kẻ giết người. Anh đã nghĩ về cô ta quá đơn giản rồi.
– Trông anh dường như không ngạc nhiên lắm nhỉ!
Cảnh sát Trương vào nghề đã hơn ba mươi năm, xem mặt đoán lời là một trong những yếu tố nghiệp vụ quan trọng.
– Cô ấy hận tôi…
Tần Lam lấy làm may mắn khi Nhã Kỳ không có mặt tại đây, tình trạng của anh lúc này không cách nào bảo vệ được cho nàng cả. Nàng vắng mặt trái lại còn là điều đáng mừng, ít nhất Lưu Di không tìm được nàng sẽ không gây chuyện tổn hại đến nàng.
– Có thể nói rõ hơn cho tôi biết không?
Cảnh sát Trương hỏi.
Bọn họ trò chuyện suốt cả buổi chiều, sau khi đã nắm rõ mọi chuyện, cảnh sát Trương mang sổ ghi chép trở về. Lòng dạ của Tần Lam vô cùng trĩu nặng.
Nếu sự thật là như vậy, Lưu Di sẽ phải ngồi tù. Kết cuộc như vậy không phải là điều Tần Lam mong muốn. Bất kể ra sao, cô ta cũng là mẹ của Niệm Trạch.
o0o
Dạo gần đây tôi luôn cảm thấy cơ thể có chút khác lạ, mỗi sáng sớm thức dậy tôi đều buồn nôn một cách khó hiểu. Mẹ lo lắng quan sát tôi rồi chợt hỏi.
– Tiểu Kỳ, con có phải đã…?
Lời mẫu thân như nhắc nhở điều gì đó, tôi cẩn thận nhẩm tính, quả thật kỳ kinh của tôi cũng đã có hai tháng rồi chưa đến.
Đứng trên hành lang bệnh viện, trong tay tôi là mẩu giấy chẩn đoán, tôi đã có thai rồi.
Dù chẳng biết tin tức này là tốt hay xấu, nhưng trong lòng tôi cũng ngập tràn sung sướng. Trong lúc vô tình, tôi đã trở thành mẹ, Tần Lam liệu có vui mừng hay không? Chắc hẳn là có rồi, anh yêu thương Niệm Trạch như vậy, đây lại là con của chính anh, nhất định là anh sẽ vui mừng rồi! Tôi hận không thể báo cho anh biết tin này ngay lập tức.
– Cô nghĩ là có thai rồi thì sẽ có được cả Tần Lam hay sao?
Một giọng nói lạnh lẽo từ phía sau tôi vang lên.
Tôi bất ngờ khi trông thấy Lưu Di.
– Sao cô lại ở đây chứ!
Cô ta không phải đang ở thành phố Y hay sao?!
– Nhất cử nhất động của cô tôi đều rõ như lòng bàn tay.
Lưu Di làm động tác siết tay lại.
Chẳng ngờ cô ta lại thuê người theo dõi tôi! Tôi cảm giác sau lưng mình bỗng nhiên lạnh toát.
– Niệm Trạch ngã bệnh, sao cô không đến thăm nó?
Tôi hỏi cô ta với chút kích động.
– Niệm Trạch vốn dĩ chẳng phải là con của Trạch Nhất!
Lưu Di nhìn tôi nói.
Lời nói của cô khiến cho tôi nhất thời mất đi khả năng suy xét. Niệm Trạch không phải là con của Trạch Nhất, chẳng lẽ nó…
– Nó là kết quả của tôi và một người khác, tôi vì để đoạt lại Trạch Nhất đã không tiếc lên giường cùng một gã đàn ông nữa…
Cô nói ra chẳng chút xấu hổ.
– Cô câm miệng! Cho dù nó không phải là con của Trạch Nhất thì cũng là đứa con mà cô đã mang nặng đẻ đau suốt mười tháng trời, là con ruột của cô. Chẳng lẽ cô không biết nó suýt nữa đã chết ư?
Tôi cảm giác người đàn bà đang đứng trước mặt này quả thực là một loài ma quỷ!
– Phải, nếu như không có nó, tôi cũng không thể nào kết hôn cùng Tần Lam.
Vẻ mặt của cô đã gần như trở nên điên cuồng.
– Anh ta còn ngây ngô tưởng rằng nó là con của Trạch Nhất nữa chứ, ha ha…
Tiếng cười của Lưu Di cực kỳ chói tai, tôi không thể nhịn nổi nữa, xoay người bỏ đi.
– Cô đi đâu đó! Đứng lại!
Lưu Di ré lên từ đằng sau.
– Cô là loài ma quỷ!
Tôi chán ghét liếc nhìn cô ta, cật lực bấm vào nút thang máy.
– Là ai khiến cho tôi trở thành ma quỷ?! Là ai??
Cô ta đẩy tôi ra.
– Là Tần Lam! Hắn làm tôi phát điên, làm tôi trở thành ma quỷ, hắn phải cùng tôi xuống địa ngục!!
Gương mặt của cô vặn vẹo một cách dữ tợn.
– Cô căn bản là không hiểu gì về tình yêu!
Tôi hét lên, cảm giác thật sự không thể cùng con người này tiếp tục nói chuyện. Thang máy vẫn chưa tới, tôi dứt khoát đi về phía cầu thang bộ. Còn dây dưa với cô ta thêm một giây nào nữa, tôi sẽ phát điên lên mất.
– Không được đi! Tiện nhân! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!
Lưu Di bổ nhào đến chụp lấy mặt tôi. Tôi dùng sức đẩy cô ta ra, nhưng không ngờ dưới chân lại trượt phải nấc thang, bật ngã xuống lầu. Trước mắt tôi tối sầm lại, mất đi tri giác…