Máy bay đã cất cánh. Họ hoàn toàn riêng tư trong khoang nội thất tinh tế và tiện nghi của nó, đồ đạc bày biện trông giống như một căn phòng khách nhỏ hơn là trong khoang máy bay như Charley thường hay thấy.
Vào giây phút người phục vụ bỏ đi Raphael đã ôm cô vào trong lòng, hôn cô thật say đắm và với một đam mê mà Charley không thể làm bất cứ gì khác ngoài việc đáp lại.
“Anh không thể chờ đến lúc chúng ta ở một mình,” Raphael bảo cô. “Anh không thể chờ đến lúc làm em chính thức là của anh lần nữa, để ôm em trong tay và yêu em. Chúng ta sẽ qua đêm ở Florence, tại căn hộ của anh, và sau đó sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu sắp xếp cho đám cưới.”
Điều gì sẽ xảy ra nếu không nói cho anh biết? Điều gì nếu cô van nài anh ở lại với cô cho đến sau khi kết hôn và anh không đọc được lá thư đó mãi đến khi nó quá muộn và anh phải chấp nhận cô? Sau cùng thì anh cũng đã nói rằng anh yêu cô rồi mà. Tại sao cô lại mạo hiểm mất anh trong khi cô cũng rất yêu anh?
Charley nhắm mắt lại, mong xua đi những khát vọng đang dày vò cô.
“Có vài chuyện mà anh phải biết… vài thứ anh cần phải biết, chỉ là phòng khi anh sẽ muốn thay đổi ý định kết hôn với em”
Đó – cô đã nói ra rồi, và giờ thì Raphael đang nhìn cô với đôi mày nhíu chặt kiêu ngạo giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.
“Vậy thì vài thứ đó là gì – bí mật trong quá khứ của em à?”
“Nó không phải quá khứ của em, Raphael. Mà là của anh.”
Thật không dễ để tự nhiên nhìn vào mắt anh, vì biết đâu cô lại mất hết can đảm, Charley quyết liều một phen.
“Trong lúc em dọn dẹp mọi thứ của mình trong bàn làm việc của mẹ anh, tình cờ em tìm thấy một ngăn kéo bí mật. Có một lá thư trong đó. Một lá thư mẹ anh đã viết cho anh và vì anh. Em không nên đọc nó, nhưng em đã… em đã gửi nó đến Rome cho anh bằng chuyển phát nhanh đặc biệt. Em đã hy vọng rằng anh đã đọc được nó rồi anh mới đến với em, và khi anh không làm thế em đành phải kể lại… đó là điều phải nói…”
“Một lá thư từ mẹ của anh a? Làm thế nào mà nó lại ảnh hưởng đến kế hoạch kết hôn của chúng ta?”
Charley hít một hơi thật dài.
“Raphael, mặc dù anh không hề biết đến nó khi anh đưa ra lời đề nghị với em, thật là một đề nghị đầy cao thượng về việc có con của chúng ta, anh đang đi theo bước chân của mẹ anh. Bà đã yêu anh rất nhiều – rất rất nhiều – tình yêu của bà dành cho anh đã tỏa sang trong lá thư của bà. Đọc nó làm cho em phải khóc. Bà đã mang anh trong cơ thể mình, Raphael, bà yêu anh như con ruột của mình, nhưng anh không phải là đứa con rứt ruột đẻ ra của bà. Giống như anh, ba đã không muốn mạo hiểm mang lại gánh nặng cho đứa con mà bà sinh ra, và giống như anh bà đã quyết định cho phép y học hiện đại mang lại niềm vui cho mình bằng việc mang thai một đứa con của cha anh mà đứa bé đó không hề mang theo gen của bà. Lí do bà kể cho anh rất nhiều về những điều xấu xa trong giòng máu mình là vì bà hy vọng rằng khi anh biết được sự thật này anh sẽ hiểu rằng bà đã đi trước một bước nhằm bảo vệ anh – bởi vì tình yêu của bà dành cho anh là rất nhiều đến nỗi bà muốn anh thoát khỏi nỗi lo sợ, của bản thân anh và vì con cháu của anh nữa”
Khuôn mặt Raphael chuyển biến rất nhiều màu và miệng anh mím chặt. Tim Charley chìm xuống. Chắc chắn anh sẽ không từ bỏ tình yêu của mẹ anh dành cho anh chứ?
“Và bởi vì điều này nên em nghi ngờ về việc kết hôn với anh sao?”
Charley sửng sốt.
“Không, đương nhiên là không. Không có gì em mong muốn hơn là được làm vợ anh. Đó là vì tốt cho anh nếu em muốn anh biết nó. Anh không thấy sao, Raphael? Lá thư của mẹ anh đã làm thay đổi mọi thứ. Giờ anh hoàn toàn tự do kết hôn và có con, có một người thừa kế, anh có thể kết hôn với bất kì ai anh muốn – một ai đó mà thích hợp hơn em để trở thành mẹ của con anh.”
“Thích hợp hơn? Làm sao mà có thể được? Không có ai thích hợp hơn để mang những đứa con của anh hơn là em cả. Làm sao có thể được khi mà em chính là người anh yêu thương?”
“Ôi Raphael.”
Cô lại nằm trong vòng tay anh, ôm anh thật chặt như anh ôm cô, hôn anh thật say đắm và gấp gáp như anh đang hôn cô.
“Em là cuộc sống của anh,” anh dữ dội nói với cô “Tình yêu và cuộc sống của anh.”
Họ lại hôn, lần này thì ngọt ngào và dịu dàng, nụ hôn của họ dành cho nhau là một lời thề, một cam kêt cho tình yêu và tương lai bên nhau của họ.
“Khi khu vườn sửa xong, chúng ta sẽ vinh danh nó cho mẹ của anh, anh nghĩ sao?” Charley hỏi Raphael khi anh thả cô ra.
Cô có thể nhìn được sự rực rỡ trong mắt anh khi anh nhìn xuống cô.
“Vâng,” anh bảo. “Chúng ta sẽ đặt tên bà cho nó để nhớ đến món quà yêu thương mà bà đã trao cho anh khi bà mang anh ra đời.”
“Anh nghĩ sẽ mất bao lâu trước khi chúng ta đến Florence?” Charley thầm thì lên môi anh khi cô hôn anh
“Lúc này anh cảm giác như là rất lâu,” Raphael trả lời “Rất rất lâu.”
Chỉ là nó không phải thế, và vào lúc mặt trời vừa lặn họ đã đứng cùng nhau trong phòng ngủ nơi mà Raphael lần đầu yêu cô. Mùi hương duy nhất mà Charley dùng đang phủ lên toàn bộ không khí của buổi tối.
“Cái này là cái em muốn nhất khi anh trao tặng nó cho em,” Charley nói với Raphael. “Em muốn nằm trong vòng tay anh và dùng mùi hương này cùng với cái vuốt ve của anh.”
Một cái run nhẹ thanh thoát vì xúc động kích thích chạy xuyên qua cô khi Raphael nhấc bổng cơ thể trần truồng của cô lên ôm vào lòng, và tình yêu cô dành cho anh tràn ngập lòng cô khi anh nói với cô trong hơi thở gấp, “Anh yêu em hơn bất kì lời nào anh có thể nói. Em đã làm anh hoàn hảo và mang ánh sáng đến xua bóng đêm của đời anh. Giờ thì em là của anh anh sẽ không bao giờ để em đi.”
“Và em sẽ không bao giờ muốn anh làm thế.” Charley đảm bảo với anh.