Tình Nhân Công Tước Ý (The Italian Duke's Virgin Mistress)

Chương 10



Họ đã lên đến đỉnh cầu thang và vẫn còn đang hôn nhau, nhưng Charley không hề nhận thức được họ đang di chuyển, không hề nhận thức được bất kì thứ gì ngoài sức nóng của đôi môi Raphael đang ở trên môi cô và cái khao khát mà anh đang dẫn dụ vào trong cô.

Dù vậy thì giờ đây anh cũng đã ngừng hôn. Vòng tay ôm của anh siết cổ tay cô giờ mới lỏng ra, các ngón tay anh lần tìm theo mạch đập dồn dập của cô và trêu ngươi nó bằng những cái mơn trớn vòng tròn quanh nó.

“Chuyện này có thể chẳng đi đến đâu đâu,” anh cảnh báo cô, giống như lần trước, nhấn mạnh từng lời nói ra.

“Em không cần một tương lai,” Charley bảo anh, và cô tin vào điều đó. “Em chỉ cần có đêm nay và anh thôi.”

Raphael có thể cảm nhận được ngọn lửa hoang dại của đam mê đã được tháo xích và đang bùng lên trong thân thể anh. Nó quá nhiều. Anh không thể nào từ chối cô được – hay chính bản thân anh nữa. Một khao khát muốn ôm trọn lấy cô đang trỗi dậy trong anh, da thịt dính vào nhau, gào thét cuốn lấy anh, nhưng không hiểu sao anh ngừng lại vào mức cuối cùng của sự tự chủ – vì lợi ích của cô cũng như của anh.

“Rất tốt, nhưng có một điều kiện đây – một sự đảm bảo mà anh cần phải có từ em”

Charley chờ đợi. Anh ấy đang định nói gì? Rằng cô phải không được yêu anh chăng? Cô đã biết điều đó mà không cần anh phải nói cho cô.

Raphael hít sâu một hơi từ đáy phổi và từ từ thở ra.

“Chúng ta không được mạo hiểm gây ra bất kì một hậu quả nào cho hành động của mình là có một đứa bé.”

Tại sao những lời nói của anh lại đánh mạnh vào tim cô giống như một cái búa tạ vậy? Cô đương nhiên đã không hề nghĩ gì đến cái khái niệm đó hay một đứa bé khi cô quyết tâm cầu xin anh phá bỏ luật lệ của mình.

“Theo tự nhiên anh sẽ tự mình phòng ngừa để đảm bảo…”

“Không cần đâu.” Charley ngăn anh lại. “Em đã có thuốc.” Đó là sự thật, cho dù cái lí do mà cô dùng nó chỉ là bởi vì sự căng thẳng của năm ngoái đã làm cô buộc phải dùng thuốc để điều hòa chu kì kinh nguyệt của mình.

“Rất tốt, nhưng anh phải cảnh báo em rằng em nên gạt bỏ ngay cái ý nghĩ về việc có thai.”

Một cú choáng đánh mạnh vào người cô, lạnh điếng, vì sự từ chối không giống bản năng mà anh đang yêu cầu cô.

Nhưng cô không cần đứa con của anh, cô tự nhắc nhở mình, cô chỉ cần chính anh Raphael. Và cô đã muốn anh – một cách tuyệt vọng.

Anh nên ngừng việc này lại ngay, Raphael tự thúc giục mình. Nó không phải là quá muộn. Anh có thể quay đi – từ chối những gì cô đã đề nghị với anh. Từ chối sao? Khi cơ thể anh đang đau nhức như muốn điên lên vì cô, và các giác quan của anh thì đã sẵn sàng cho mỗi khoái lạc mà họ sẽ trao cho nhau sao? Anh đã không thể ngăn mình được, không thể lắng nghe bất kì một lời cảnh báo nào xuất hiện trong đầu mình, thậm chí còn không thể chỉ tự hỏi tại sao người phụ nữ này trong muôn vàn phụ nữ khác lại có thể có một sức mạnh đánh đổ được tất cả mọi rào cản mà anh đã dựng lên cho mình bấy lâu nay.

Charley di chuyển một cách không chắc lắm, một tia sáng bén ngọt từ chùm đèn nặng nề treo trên trần nhà chiếu xuyên qua đường cong mềm mại trên ngực cô làm nó nổi bật lên. Hai nụ hoa cô đang đội lên từ dưới lớp vải áo, cương cứng và khiêu khích, thông điệp gợi dục mà nó mang đến làm cho da thịt của Raphael cứng ngắt. Anh thả cổ tay của Charley ra và đưa tay vuốt ve lên cơ thể của cô, miết ngón tay vào phần đỉnh nhọn, cảm nhận cơ thể mình trong một phản ứng run rẩy có thể nhìn thấy được để siết chặt lấy Charley khi cô rên lên nhè nhẹ đáp lại sự mơn trớn của anh. Nó đã quá muộn để quay lại – quá muộn để làm bất cứ thứ gì khác ngoài việc để cho ham muốn của mình được nhấn chìm.

“Lối này.”

Raphael dẫn cô đến phòng ngủ của mình. Một cảm giác run rẩy quét qua người Charley. Không hiểu sao cái suy nghĩ về việc Raphael sẽ làm tình với cô trên giường của anh chứ không phải giường cô lại làm tăng thêm sự phấn khởi ngọt ngào mà cô đã cảm nhận từ trước đó.

Duyên dáng và thanh lịch, giống như những tấm ảnh chụp các phòng ngủ sang trọng và cực kì đắt đỏ của những khách sạn cao cấp mà cô đã nhìn thấy, phòng ngủ của Raphael được trang trí một màu trắng nhạt, màu xám và màu cà tím, với những tấm màn cửa màu trắng sữa kẻ sọc hợp với màu của tấm lụa linen trải trên một cái giường đôi thật rộng.

Không phải là Charley không có tâm trí để đánh giá bài trí trong phòng, cũng không phải là cô thật sự không có thời gian, mà vì ngay khi cô bước vào trong phòng Raphael đã nhanh chóng vặn nút chỉnh ánh đèn ở mức sáng thấp, và lập tức đóng cửa rồi ôm choàng cô vào trong vòng tay anh ngay lập tức.

Tay anh ve vuốt trên bầu ngực cô, điêu luyện tìm ra nơi có nụ hoa đang dựng đứng cứng ngắc, làm cô run lên vui sướng, nhưng sự nhận thức của Charley đã kịp len lỏi vào trong sự sung sướng ấy. Cô miễn cưỡng phá bỏ nụ hôn và thú nhận với anh, “Có vài điều em phải nói cho anh biết.”

“Chuyện gì?”

“À…” Charley nhăn mũi. “Sự thật là em không có nhiều kinh nghiệm cho lắm. Em không muốn làm anh thất vọng…”

Cô có thể nhìn thấy ngực anh nâng lên rồi sau đó lại hạ xuống. Cô đã làm anh chán nản rồi sao?

“Không nhiều hay không có chút nào?” Raphael hỏi cô.

Anh thật quá sắc sảo. Cô đã biết trước rồi mà.

“Chẳng có chút gì,” cô thú nhận, trước khi tiếp tục hỏi anh, “Có phải chuyện đó làm thay đổi mọi thứ và làm cho anh chán không?”

“Em muốn như thế à?”

“Không!” Charley kịch liệt la lên.

“Niềm vui sướng chúng ta sẽ trao cho nhau sẽ rất đặc biệt và dành riêng chỉ cho chúng ta, cũng như với các cặp tình nhân khác. Nhưng, giống như những người đàn ông khác, anh dám nói rằng cái tôi của anh sẽ thích nghĩ rằng anh không thể nào bị so sánh với một người tình nào trước đó và sẽ là người đánh thức ham muốn.”

Charley vô cùng an tâm đến mức cô thành thật bộc lộ, “Em không thể tưởng tượng ra có người phụ nữ nào lại không nghĩ thế về anh.”

Raphael thở hắt ra chậm chạp, nhận ra rằng sâu thẳm trong anh anh đã từng nghi ngờ việc mình có thể là người tình đầu tiên của cô. Tim anh đập mạnh trong lồng ngực. Anh muốn ôm cô thật chặt ngay lúc này, tướt bỏ quần áo của cô ra và trao cho cô niềm khao khát của anh để đưa cả hai đến một nơi mà tất cả mọi chuyện chỉ còn là niềm ham muốn họ dành cho nhau.

Sự nhận thức về việc anh đang muốn cô dâng lên như thể anh chưa bao giờ muốn bất kì người phụ nữ nào khác – như thể anh chưa bao giờ tưởng tượng đến việc mình ham muốn bất kì phụ nữ nào – nhưng anh chỉ nói với cô, “Anh sẽ cố hết sức để xứng đáng với niềm tin của em dành cho anh.” Anh không thể ngăn mình khỏi thì thầm nói thêm, “Anh chỉ hy vọng rằng sự kiềm chế của anh sẽ kiểm soát được thách thức này.”

Sự kiềm chế của anh sao? Charley run lên trong sự háo hức đang siết lấy cơ thể cô. Cô cảm nhận và suy nghĩ lung tung, như thể nhục dục, cảm xúc, khao khát của cô dành cho anh đã bung lên đạt đến một đỉnh cao của ham muốn, và thực sự chín muồi. Gần như là điều kì diệu cô đã cởi bỏ mọi căng thẳng và không thoải mái, cứ như thể cô đã được sinh ra một lần nữa cho sự thăng hoa cảm xúc tình dục của chính mình. Bởi vì Raphael. Và không chỉ bởi vì cô ham muốn anh mà còn bởi vì anh đã cho cô thấy cô có thể thoát ra khỏi những tổn thương của quá khứ, rằng cô có thể là bất kì thứ gì mà cô muốn trở thành.

Thân thể cô reo vang và vui thích, đau nhức dễ chịu và ôi, quá nhức nhối bởi hàng ngàn cơn đau mà cô biết là sẽ biến thành một ham muốn dữ dội do cái vuốt ve của Raphael mang lại.

Cô ngước lên nhìn anh và mỉm cười.

“Em không muốn sự kiềm chế của anh,” cô nói với anh thật đơn giản.

Raphael cảm thấy hơi thở run lên trong phổi mình, sự hoang dại nổ bùng lên trong niềm khao khát của anh làm phá tan đi mọi rào cản khác.

“Em không nên nói những điều này với anh,” anh cảnh báo cô rồi rút ngắn lại khoảng cách giữa họ.

“Tại sao không?” Charley thầm thì lên đôi môi anh. Cô đang run rẩy dữ dội phải bám vào anh để đứng vững được.

“Bởi vì nó rất nguy hiểm, bởi vì em thật nguy hiểm – hấp dẫn một cách nguy hiểm, gợi cảm một cách nguy hiểm, cám dỗ anh quên hết đi mọi lí do anh không nên làm điều này,” Raphael thầm thì lại với cô.

Tay anh di chuyển lên người cô, móc lấy cô trong cái ôm xiết để anh có thể nhào nặn và tạo hình cho khuôn ngực đầy đặn của cô khi anh hôn cô. Khoái lạc cuốn lấy cô – khoái lạc, phấn khích, và một ham muốn mà làm cô tìm kiếm lấy lưỡi anh bằng lưỡi mình và mơn trớn nó, quấn lấy nó. Những run rẩy hoang dại của việc ham thích khám phá như tưới lên cô khi Raphael ngăn cô lại, biến sự mơn trớn khám phá của cô thành một cú thúc sâu của lưỡi anh vào trong phần mềm mại nhất của miệng cô, lưỡi và tay anh siết lấy ngực cô hoạt động theo một nhịp điệu làm sản sinh ra một cơn đau vọng lại sự ham muốn khẩn cấp sâu bên trong cô. Bất lực Charley ép sát hơn vào anh, tay cô di chuyển run rẩy khắp ngực anh và sau đó đến vai anh, xé tung rào cản của cái áo sơ mi.

Như thể biết được cô cảm thấy gì, anh chuyển đôi môi mình lên tai cô, khẩn nài, “Có phải đây là thứ em muốn không?”

“Em muốn chạm vào anh, tất cả mọi nơi, mà không có quần áo,” Charley trả lời anh ngay lập tức, giọng cô không vững đầy những khao khát mạnh mẽ nhất.

“Vậy thì hãy cởi nó ra cho anh đi.”

Cởi đồ cho anh ư? Một cú choáng hoang dại của khao khát như bão tràn qua người cô, và sau đó những ngón tay cô bắt đầu kéo phăng cái cà vạt của anh, run rẩy giật đến những cái nút áo sơ mi, chỉ có niềm khao khát cảm nhận được làn da trần của anh bên dưới tay mình mới ngăn cô không bị xao lãng bởi cái cách anh mơn trớn đôi núm vú cứng ngắc của cô trong khi anh vẫn giữ chặt vai cô bằng một tay và chậm chậm hôn dọc theo bên cổ của cô. Cuối cùng thì cô cũng đã tháo được cái áo,kéo bỏ được thắt lưng quần, và cô giờ đã được tự do vùi mặt mình vào phần cơ bắp rắn chắc và ấm áp trên ngực anh, ấn những cái hôn đói khát lên làn da trần của anh, hoàn toàn ngập trong khoái lạc mà đã mong mỏi từ rất lâu mới có được cô không còn biết gì đến việc Raphael đã ngừng hôn và vuốt ve cô, mà chỉ đơn giản đang ôm lấy cô và cố gắng nổ lực không ngừng để kiểm soát hơi thở dồn dập của mình.

Chuyện này thật vượt quá tầm kiểm soát của anh – quá nhiều để mà anh có thể hiểu được mình đã từng muốn hay cảm nhận như thế này chưa. Niềm vui sướng phóng khoáng và tự do của Charley vào thứ cô đang làm đã chiếm giữ lấy sự kiềm chế của anh giống như nước thủy triều cuốn phăng đi cát.Raphael giữ lấy một bên đầu của cô, lặng thầm nuốt nước bọt xuống trong đau nhức khi đôi môi cháy bỏng của cô mơn trớn trên làn da trần của anh. Một cơn khoái lạc mạnh mẽ không thể kiểm soát được đang xiết chặt anh như một gọng kiềm.

“Đủ rồi,” anh nói giọng thô ráp. “Giờ đến phiên anh cởi đồ cho em.”

Cô rơi vào trạng thái mà tất cả các đầu ngón chân tay đều rụng rời không thể giữ nổi và cực kì thỏa mãn, Raphael thật sự rất điêu luyện. Sự vuốt ve của anh thật vững vàng và đầy hiểu biết như thể anh đã quen với từng lớp áo quần trên người cô vậy và đến khi cô đứng trần truồng chỉ với bộ đồ lót – một bộ làm bằng lụa mềm và đăng ten được đi kèm cho bộ quần áo mới.

Một trong những tấm gương đặt ở hai bên giường phía trên cái bàn nhỏ cạnh giường Charley có thể nhìn thấy được thân thể hầu như trần truồng và mờ nhạt của mình, đang tỏa sáng và óng ánh trong ánh đèn mờ ảo của căn phòng, sự mảnh mai và mong manh của cơ thể cô càng làm tương phản nổi bật thêm những cơ bắp cứng chắc của Raphael bên cạnh nó.

“Chúng ta trông thật khác biệt,” cô nói với anh, giọng hơi mềm và gấp gáp vì ham muốn.

“Nhưng cùng nhau chúng ta sẽ tạo nên một tổng thể hoàn hảo,” Raphael đáp lời cô.

Khi cô ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của họ trong gương cô thấy tay của Raphael đưa lên bầu ngực của cô, kéo xuống tấm vải lụa làm lộ ra phần da tối màu nơi nụ hoa của cô, cứng và săn lại khi bị kích thích. Nhìn cái cảnh tượng ấy, biết được nó dựng lên vì lí do gì, đã gây ra một luồng cảm xúc cực mạnh của ham muốn chạy dọc theo sống lưng của cô. Mặc dù Raphael đã cảm thấy được điều đó và biết nó có nghĩa là gì, anh vẫn trượt những nụ hôn kích tình dọc theo bờ vai cô, trong khi đó những đầu ngón tay anh cày xới và trêu chọc niềm khao khát nóng hổi của đôi núm vú cô, gây ra hết cơn bùng nổ này rồi đến cơn bùng nổ khác lan tỏa khắp người cô. Nhưng cơn khoái cảm đó không là gì so với sự ham muốn mãnh liệt như bão lũ tấn công cô khi Raphael ngậm lấy nụ hoa cô vào miệng mình, dùng lưỡi quấn lấy nó, đánh lên nó; làm cô cong người lên cho anh van xin một cách vô ích, trong khi những mạch máu nó rần rật chạy trong người và toàn thân cô thì rộn ràng theo nhịp của khát khao trong cô.

Vẫn đặt miệng trên ngực cô, Raphael lướt đôi tay vào quần lót của cô, nhào nặn và xoa vòng tròn lên mông cô, làm cô bị ép sát vào anh hết cỡ đến nỗi cơn nhức nhối giữa hai chân cô càng trở nên dữ dội. Cô muốn anh phải chạm vào cô ở chỗ đó. Cô muốn ấn mình lên người anh, muốn chà xát vào anh. Cô muốn – Charley hổn hển trong vui sướng kinh ngạc khi Raphael nhấc đầu lên, tay anh lướt vào giữa hai chân cô, những ngón tay anh gõ vào phần da thịt mềm mại sưng phồng lên của nơi ướt át nhất của cô, kéo phăng xuống cái vật bằng lụa và đăng ten mỏng manh xinh đẹp và nhìn vào gương cô có thể thấy được sự chuyển động của bàn tay anh trên cơ thể cô, cũng có thể thấy rằng anh đang ngắm nhìn cô như cô đang ngắm nhìn anh vậy.

Chậm chậm, thật chậm rãi đến nổi cô phải cô hít lấy hơi thở để ngăn mình không cầu xin anh nhanh lên, anh khẽ tách lấy đôi môi ướt rượt bé nhỏ bên dưới của cô, làm bùng lên một cơn cảm khoái đến run rẩy. Sau đó cô cong người vì khoái lạc khi anh nhẹ nhàng đánh lưỡi từ dưới lên trên ở khu vực mềm mại ẩm ướt đó, và sau đó thì ấn những ngón tay lên vùng sưng phồng vì khao khát đó, chà xát nhè nhẹ, rồi sau đó nhanh hơn, trong khi cô thở hổn hển và quằn quại và đeo cứng lấy anh. Mắt cô mở to với những gì mình đang cảm nhận. Cuối cùng cơn cực khoái đến với cô rất nhanh và rất dữ dội đến nỗi nó làm cô co giật từ đầu đến chân, và cô phải cần lấy cánh tay anh để ôm lấy cô khi anh hôn cô rồi lấy đi những lời hoan lạc từ đôi môi cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.