Chuyển ngữ: Thủy Lưu Ly
Biên tập: Tiểu Sên
Gặp mưa đúng là xui xẻo mà.
Khi Hữu Ninh khi rời giường thấy cổ họng mình đau rát, cô biết ngay đó là hậu quả của việc bị mắc mưa tối qua. Cũng không phải cô không nghĩ đến việc xin phép nghỉ, nhưng cô vẫn đang trong thời gian thử việc, hơn nữa Lê Tuấn Uy cũng không phải thật vừa lòng với cô, vậy nên, cô nghĩ mình không cần tùy tiện xin phép sẽ tốt hơn.
‘Tiểu Hồng’ của cô đã bị đem đi sửa, xem ra hôm nay cô đành nhờ Tá Ninh đưa mình đi làm.
“Nè, nếu cô bị cảm thì nên đi khám đi, còn muốn đi làm cái gì chứ?” Tá Ninh nghe xong ý muốn của cô, lập tức nhanh chóng nhảy ra xa hô lên một câu.
“Em sẽ mang khẩu trang, không lây bệnh cho chị đâu.”
“Tốt hơn hết là cô không được lây bệnh cho chị. Lần trước cũng vậy, không đến ba ngày, chị cũng không tránh khỏi số phận bị cô lây bệnh!”
“Chị nói chuyện có lương tâm một chút được không, bình thường đều là chị lây bệnh cho em nhiều hơn đấy.”
“Mặc kệ, hôm nay cô tự mình đi khám đi, không cần phải đi làm đâu.”
“Không được, em nhất định phải đi. Nếu chị không đưa em đi, em sẽ đi xe buýt, nhưng như vậy em sẽ về trễ một chút. Hơn nữa, em bị bệnh, cho nên bữa tối với việc nhà mấy ngày tới chị tự lo đi nhé. Cám ơn.”
“Sao lại như vậy được! Cô bị bệnh mà không chịu đi khám, không chịu nghỉ ngơi, còn có sức lực để đi làm mà sao lại không có sức để làm việc nhà và chuẩn bị bữa tối?”
“Không phải chị sợ em lây bệnh cho chị sao? Nấu cơm là cách dễ dàng lây bệnh nhất, chị không biết à? Làm sao biết được lúc nấu cơm em có đột nhiên hắt xì một cái, hay lúc đang chiên cá đột nhiên ho khan?”
“Được, xem như chị sợ cô, cô có thể tiếp tục đi làm nhưng chị có ba điều kiện.”
“Chị nói một chút xem.”
“Thứ nhất, trước khi cô hết bệnh, ở nhà cô cũng phải mang khẩu trang. Thứ hai, hôm nay sau khi tan làm cô phải lập tức đi khám, lấy thuốc. Thứ ba, bữa tối và việc nhà, dù cô có bị bệnh cũng không có quyền được miễn.”
“Được, em đồng ý.” Trong lòng không nhịn được đắc ý một chút: Khó khăn lắm mới có cơ hội đàm phán thành công với Tá Ninh.
Bởi vì đi nhờ xe của Tá Ninh, cô lo lắng sẽ bị đồng nghiệp nhìn thấy, nên khi cách sở sự vụ một khoảng tương đối xa cô đã bảo Tá Ninh cho mình xuống, rồi chậm rãi đi bộ đến sở sự vụ, do đó cô cũng đến muộn hơn bình thường một chút.
Vừa vào cửa, nhìn thấy Đông Quang đang huýt sáo với máy tính, Chú Quản đang xem báo, Nhã Kì thì ăn sáng, không khí có vẻ như rất nhẹ nhàng, thoải mái.
“Chào buổi sáng, chú Quản, anh Đông Quang, chị Nhã Kì!”
“Chào buổi sáng!” Mọi người trăm miệng một lời, mỉm cười chào lại cô.
“Sao hôm nay em lại mang khẩu trang vậy?” Nhã Kì hỏi.
“Hôm qua lúc tan làm, em mắc mưa nên bị cảm nhẹ.”
“Cảm nhẹ hả! Có nghiêm trọng không? Sao không ở nhà nghỉ ngơi?” Chú Quản hỏi.
“Không cần đâu ạ, cháu chỉ thấy hơi rát cổ họng một chút thôi.”
“Anh biết rồi, nhất định là em bị sếp máu lạnh của chúng ta mắng, cho nên không dám xin phép đúng không?” Vẻ mặt Đông Quang chắc chắn nói.
Cô mỉm cười.
Cô không dám xin phép là thật nhưng ngày hôm qua Lê Tuấn Uy đã đưa cô về nhà, anh chắc không tính là máu lạnh chứ?
“Em không cần lo lắng, anh Lê hôm nay không tới, anh Lưu thì đã đi Đài Bắc rồi, hôm nay chúng ta có thể thoải mái một phen.” Nhã Kì nói.
“Anh Lê hôm nay không đến, vì sao vậy ạ?”
“Meo Meo nói anh ta bị cảm nặng nên không thể đi làm.” Đông Quang đáp lại.
“Cảm nặng?” Có phải vì trận mưa ngày hôm qua không? Nhưng chắc không phải đâu, cô nhớ rõ anh có cầm ô nên không bị ướt mà.
“Mọi người thì không sao, chẳng qua, căn cứ vào kinh nghiệm đã tích lũy từ trước của chú, cháu sẽ không có phúc lợi tốt như vậy đâu. Chắc chắn anh ta vẫn sẽ gọi điện giao một ít công việc cho cháu làm. Có điều, ít nhất cháu sẽ không cần phải cảm thấy áp lực như lúc gặp mặt anh ta nữa, áp lực sẽ giảm xuống rất nhiều đấy.” Chú Quản nói.
“Là vậy sao ạ, vậy cháu phải nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, để xem anh ấy có chỉ thị gì mới được.” Hữu Ninh nói xong đã nhanh chóng dậm chân thùng thùng, chạy lên lầu hai.
Nhã Kì nhìn bóng dáng của Hữu Ninh lắc đầu một cái: “Xem ra Lê ác ma thật sự đã quản chặt được cô trợ lý mới tới này rồi, hoàn toàn là dáng vẻ không dám hành động thiếu suy nghĩ mà.”
Cô vừa nói xong, mọi người đều cười cười: “Hữu Ninh là một cô gái hồn nhiên, cô đừng dạy hư người ta.” Chú Quản nói.
“A, chú Quản, vậy ý chú là cháu không hồn nhiên sao? Chú thấy thế nào mà nói cháu không hồn nhiên, chú nói rõ ràng ra một chút xem nào.” Nhã Kỳ dắt cổ họng hỏi.
“Ai! Vậy chắc phải nói rất lâu đó, cô không nên làm khổ chú Quản.” Đông Quang cười nói.
“Lí Lưỡng Quang! Anh nhớ kỹ cho tôi, từ nay về sau có việc gì cũng đừng tìm tôi nữa.”
“Được được được, xem như em sợ chị! Chị Nhã Kì, chị đại nhân có đại lượng, tha thứ cho tiểu Đông Quang đi được không, buổi chiều em mời chị đi uống gì đó để xin lỗi, nhé?”
“Sao chỉ mời mình tôi, muốn mời, đương nhiên phải mời toàn sở sự vụ mới có thành ý.”
“Được, đồng ý, đều nghe lời chị hết.”
“Vậy mới ngoan chứ.” Nhã Kỳ đắc ý, ăn hết miếng bánh cuối cùng cầm trên tay, bắt đầu chuẩn bị làm việc.
Lúc Hữu Ninh đi vào phòng, quả nhiên nhìn thấy máy fax trên bàn có tờ giấy, cô cầm lên xem. Tờ thứ nhất chi chít các phân công công việc cho mọi người, khoảng hai mươi tư hạng mục, mỗi hạng mục còn ghi rõ do ai phụ trách. Cô không có cách nào khác, đành chờ một chút rồi đi xuống lầu nói cho mọi người nghe.
Tờ giấy thứ hai là gửi cho cô, nói cô phải giúp anh hủy lịch làm việc hôm này như thế nào, nên liên lạc với ai, ngay cả số điện thoại cũng ghi rõ trên giấy.
Cô y theo phân công của anh, gọi từng cuộc điện thoại hủy lịch trình, xong mới cầm tờ phân công công tác còn lại đi xuống lầu một cho mọi người, cũng nhân tiện qua phòng nước nhìn mấy chậu cây của cô. Sau đó đột nhiên cô lại thấy mình hết việc làm, trở nên rảnh rỗi.
Nhưng thật ra, trên bàn của Lê Tuấn Uy cũng để đầy công văn, giấy tờ, trong đó có vài văn kiện là khẩn cấp. Cô đành phải lấy mấy văn kiện khẩn cấp này ra xem trước một chút.
Sau khi lấy ra, cô lại nhớ đến chuyện cô nên làm gì bây giờ.
Gọi điện thoại xin chỉ thị của anh ta?
Cô lắc đầu. Không tốt lắm, bởi vì chắc chắn cô sẽ không nói rõ ràng được.
Trước để đó rồi chờ anh ta đến giải quyết?
Nhưng nhỡ chuyện này thật sự rất quan trọng, lại có thời gian quy định, nếu cô làm trễ nải công việc thì sao?
Cô càng nghĩ, càng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.
Vì thế đem vấn đề khó khăn này đi hỏi chị Meo Meo.
Meo Meo lật mấy văn kiện này một chút, cuối cùng chỉ rút ra một tập văn kiện, nói: “Cái này là khách hàng tuyên bố công ty phá sản, bởi vì còn có lệnh từ tòa án nên có lẽ phải hỏi ý kiến của anh Lê một chút, còn mấy cái khác, chậm trễ hai ngày cũng không có việc gì.”
“Em phải gọi điện hỏi hay sao ạ?” Hữu Ninh hỏi.
“Chuyện này nói qua điện thoại không rõ ràng lắm, chị nghĩ em nên tới nhà anh ta, đưa văn kiện này tận tay cho anh ta sẽ tốt hơn.” Meo Meo nói.
“Em đi một chuyến đương nhiên không thành vấn đề, nhưng em không biết anh ấy ở chỗ nào.”
“Anh ta ở phòng K2, lầu tám, tòa chung cư Húc Quang đối diện.”
“A, vâng, vậy em mang cái này qua cho anh ta xem. Cám ơn chị Meo Meo.”
“Khách khí như vậy làm gì, nhanh làm xong việc đi, buổi chiều Đông Quang muốn mời mọi người uống trà đấy.”
“Vâng, em sẽ nhanh chóng trở lại.”
“Ừm, đi nhanh đi.”
Chỉ đi đưa văn kiện thôi mà, có gì khó đâu!
Đến nơi, cô nhờ quản lý khu chung cư Húc Quang gọi điện thoại cho Lê Tuấn Uy ở phòng K2 lầu tám.
Không lâu sau, quản lý lộ vẻ khó khăn nhìn cô: “Thật xin lỗi, anh Lê nói hôm nay anh ấy không muốn gặp ai cả.”
“Ngại quá, vậy phiền anh có thể nói với anh Lê rằng, tôi là trợ lý nghiệp vụ của anh ta, tôi mang theo một phần văn kiện khẩn cấp đến cho anh ta, được không?”
Quản lý đành phải giúp cô liên lạc lại.
Cho nên, cuối cùng, cô mới có thể đứng trước nhà anh ấn chuông gọi cửa như thế này. Cho dù chỉ đưa văn kiện thôi nhưng cô vẫn cảm thấy hồi hộp khó hiểu.
“Cửa không khóa, cô tự mình vào đi.” Tiếng nói trầm trầm của anh từ trong phòng truyền ra.
Cô căng thẳng ôm chặt văn kiện đi vào, lại phát hiện Lê Tuấn Uy đang nằm trên sô pha. Trên người anh đắp một chiếc chăn bông, vẻ mặt tái nhợt.
Cô đem văn kiện đặt trên bàn trà, rồi ngồi xuống bên cạnh hỏi.: “Anh Lê, anh không sao chứ?”
Anh suy yếu phất tay, ý bảo cô tránh ra xa một chút: “Bệnh này có thể lây, cô cứ để văn kiện ở đấy, tối nay tôi lại xem, cô về trước đi.”
“Anh đã đi gặp bác sĩ chưa?” Cô thân thiết hỏi.
“Chỉ sốt một chút thôi, nghỉ ngơi một lát sẽ không có việc gì nữa.”
“Không gặp bác sĩ lấy thuốc sao được, nhỡ bệnh tình trở nên nhiêm trọng thì sao?” Nói xong cô cầm điện thoại gọi cho quản lý bên dưới, giúp cô gọi một chiếc taxi.
Lê Tuấn Uy phát run, trừng mắt nhìn cô.
Cô gái này không cảm thấy mình lo quá nhiều chuyệnn à? Không phải anh đã nói cô đừng làm gì cả sao? Nên đến bệnh viện anh sẽ tự đi, cô có thể không làm như đây là chuyện của mình, mà quản anh được không?
Không lâu sau, quản lý gọi điện lên nói taxi đã đến nơi. Cô nói lời cảm ơn với quản lý rồi mới gác máy, xong lại xoay người nâng Lê Tuấn Uy dậy: “Xe đã đến rồi, tôi đỡ anh xuống dưới.”
Anh đẩy tay cô ra, lại phát hiện toàn thân mình đau nhức vô cùng.
“Tôi không đi, cô đi đi.”
“Nếu anh không đi, tôi sẽ gọi 119 đấy.” Cô kiên trì.
“Cô có thể đừng quá nhiệt tình như vậy không?”
“Vâng, vâng, là so tôi chuyện bé xé ra to, chờ đến khi anh khỏe lại tính sổ tôi như thế nào cũng được, bây giờ thì nghe lời tôi trước đi.” Nói xong, cũng không quản anh có phản đối nữa hay không, đứng dậy đỡ anh ra cửa, đóng cửa, nhấn nút thang máy, ngồi taxi đến bệnh viện cách bọn họ gần nhất.
Hữu Ninh giúp anh lấy số tứ tự chờ khám, sau đó cười khanh khách đến bên cạnh anh nói: “Thật trùng hợp, vị bác sĩ này cũng mang họ Lê nha.”
Đầu rất choáng váng và nặng nề nên anh không có sức nói gì với cô cả.
Thẳng đến khi y tá gọi tên, Hữu Ninh đỡ anh dậy vào phòng khám, ngồi trên ghế khám bệnh. Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, nhưng cô cảm thấy ánh mắt của vị nữ bác sĩ họ Lê kia có chút quái dị, nhưng may mắn vẫn được coi như hiền lành.
Bác sĩ Lê hỏi anh: “Anh Lê, anh cảm thấy thế nào?”
“Chỉ là cảm nhẹ thôi.” Anh đơn giản lẩm bẩm một câu.
Làm sao chỉ là cảm nhẹ, anh ta rõ ràng bị sốt nghiêm trọng, sắc mặt cũng tái nhợt kia kìa.
“Không phải vậy đâu, bác sĩ, anh ấy chắc chắn đã phát sốt rồi, phiền cô giúp anh ấy đo nhiệt độ thử xem.”
“Ừm, được, để tôi đo thử.”
“Oa! Sốt tới ba mươi chín độ rưỡi!”
“Nóng như vậy à! Vậy là sao bây giờ?” Vẻ mặt Hữu Ninh tràn ngập lo lắng: Nhất định là do hôm qua anh ta đưa cô về, bị cô lây bệnh.
“Tiêm một mũi sẽ tốt thôi.” Nữ bác sĩ quyết định.
“Tôi không…” Anh không muốn tiêm.
“Tiêm thuốc sẽ nhanh khỏi bệnh, một lát sẽ qua thôi mà.” Hữu Ninh như dỗ đứa nhỏ, dỗ anh.
Trong mắt nữ bác sĩ tràn ngập ý cười, lần lượt nhìn cô và Lê Tuấn Uy.
Lê Tuấn Uy hung tợn trừng mắt nhìn lại nữ bác sĩ.
Hữu Ninh thấy thế, ý tứ không tốt nói với nữ bác sĩ: “Thật xin lỗi, anh ấy có vẻ không thích đến bệnh viện lắm.”
“Không sao cả, cũng là lo lắng bạn trai cô không chịu uống thuốc nên tôi mới quyết định tiêm cho anh ta một mũi để cho anh ta ngủ một giấc, khi tỉnh dậy sẽ tốt hơn nhiều.”
Hữu Ninh đang muốn giải thích với nữ bác sĩ Lê Tuấn Uy không phải bạn trai của cô, nhưng nữ bác sĩ lại quay đầu liệt kê thuốc men, tình trạng bệnh trong máy vi tính, nên cô ngượng ngùng không muốn vì chuyện râu ria này mà quấy rầy người ta, cho nên cuối cùng cô cũng không lên tiếng giải thích.
Lấy được thuốc, hai người bắt taxi trở về.