– Gia Liệt Áo đại ca!
– Lăng huynh đệ, vì sao ngươi lại chật vật vậy?
Lăng Phong cười khổ, vì sao gặp ai cũng bị hỏi một câu như vậy nhỉ. Hắn đành phải đem lý do vừa nói với Ny Khả thuật lại một lần, sau đó nói:
– Gia Liệt Áo đại ca, huynh tới Đa Bảo Các có việc gì vậy?
– Ta muốn đặt hàng với Ny Khả Các chủ một lượng Nặc Thuẫn, đương nhiên… quan trọng hơn chính là mời ngươi tới phủ chúng ta làm khách.
Gia Liệt Áo trêu đùa nói:
– Bằng không ta sợ rằng ở trong phủ chờ Lăng huynh đệ thì không biết ngày tháng năm nào ngươi mới tới được.
Lăng Phong ngượng ngùng cười cười, một khi đã tu luyện hắn liền quên sạch mọi việc bên ngoài.
– Được rồi, tên mập chết tiệt nhà ngươi, đến Đa Bảo Các chính là để bóc cóc Tiểu Phong sao?
Ny Khả trừng mắt.
Gia Liệt Áo liên tục xin tha:
– Bà cô nhỏ của ta ơi, ta sai rồi, kỳ thực mục đích chủ yếu của ta là đến gặp Ny Khả Các chủ phương hoa tuyệt đại cô đó!
Ny Khả bị hắn nói đến đỏ mặt:
– Tên mập chết tiệt, ngươi lại ngứa da hả!
Gia Liệt Áo bị nàng véo mấy cái giả vờ thống khổ, Lăng Phong nhìn bọn họ cười cười, hắn thấy được Gia Liệt Áo đối với Ny Khả có chút hảo cảm, mà Ny Khả tựa hồ cũng không phản cảm với tựa hồ, đây thật là một chuyện vui vẻ.
Cười đùa một trận, Gia Liệt Áo nói với A Nặc:
– Hắc, gia hỏa nhà ngươi, có Nạp Đa gia tộc chúng ta ở sau Đa Bảo Các, ngươi còn lo lắng về Thụy Tinh thương hội cái gì nữa?
A Nặc nghe lời này, tỉ mỉ suy ngẫm một phen, khẽ lắc đầu:
– Xin lỗi!
Lần này hắn vẫn không đáp ứng, không chỉ đắc tội với nhóm người Lệ Thành vẫn đang nổi giận, mà ngay cả sắc mặt Gia Liệt Áo cũng thoáng trở nên khó coi.
Thân phận Nạp Đa gia tộc là gì? Chính là một đại gia tộc truyền thừa mấy trăm năm, luận về tiềm thế phương diện kinh tế, bọn họ tuyệt không kém hơn bất kỳ kẻ nào, thậm chí ngay cả Hoàng Phủ gia tộc của vương thất so ra cũng kém bọn họ!
Text được lấy tại Truyện FULL
Nếu không phải thiếu đi Thánh Vực cường giả tọa trấn, Nạp Đa gia tộc có thể nói chính là người nắm quyền chân chính của Tinh Lam công quốc. Có thể nghĩ, có được tiềm thế khổng lồ như vậy, nội tâm Gia Liệt Áo kiêu ngạo cỡ nào, hiện tại lại bị A Nặc cho rằng không bằng một thương hội, nhất thời hắn giống như thùng thuốc nổ bị châm ngòi.
– Hắc hắc, ta vẫn chưa biết nguyên lai Tinh Lam công quốc còn có thương hội cường đại như vậy đó?
Gia Liệt Áo cười lạnh nói:
– Ta đây thực sự phải thử một chút xem sao!
Trừ là Áo La thương minh khổng lồ kia, Gia Liệt Áo thực sự không sợ bất kỳ thương hội nào bên trong cảnh nội Tinh Lam!
– Ài, các ngươi…
A Nặc muốn nói lại thôi.
Tràng diện thoáng chốc đã rơi vào yên lặng.
– Tiểu Phong Tử, ngươi ở đâu?
Một tiếng hét lớn như sấm sét phá vỡ bầu không khí yên lặng, ngay sau đó âm thanh quát tháo của Kiều Kiều cũng vang lên:
– Đại đầu gỗ, mau ra dây…
Theo đó là một loạt tiếng “Ai ui, ai ui” đau đớn vang lên.
Lăng Phong cả kinh, vội vàng nói:
– Tỷ tỷ, mau bảo thủ vệ dừng tay, là Kiều Sâm Đặc nguyên soái đó!
Kiều Sâm Đặc?
A, Kiều Sâm Đặc!
Mọi người đều biết rõ cái tên này, nhịn không được tỏ vẻ khiếp sợ, Ny Khả lại càng không chậm trễ, cuống quít dẫn nhóm người Lăng Phong chạy ra. Khi thấy người trước mặt đúng là Kiều Sâm Đặc, nàng vội vã cúi đầu nói:
– Nguyên soái đại giá quang lâm, Đa Bảo Các không đón tiếp được từ xa…
Phất phất tay, Kiều Sâm Đặc không để ý tới Ny Khả, lão dẫn theo Kiều Kiều đứng giữa bãi đất trống, một mảnh đất rộng như vậy vẻn vẹn chỉ có hai người họ đứng đó nhưng phảng phất như thiên địa đều đã tràn ngập khí thế kinh người!
– Ha ha, Tiểu Phong Tử, cuối cùng cũng tìm được ngươi!
Kiều Sâm Đặc vui mừng cười to nói.
Nhóm người Gia Liệt Áo vừa thấy Kiều Sâm Đặc liền đã cung kính thúc thủ đứng ở một bên nhịn không được nghĩ thầm: Tiểu Phong Tử? lão nhân gia này đang nói ai vậy? Ai lại có tư cách được lão nhân gia xưng hô vô cùng thân thiết như vậy?
Đáp án rất nhanh đã được công bố.
Lăng Phong cười khổ chắp tay nói:
– Tiền bối, vãn bối tên là Lăng Phong, không phải là Tiểu… ách, Phong Tử!
– Ha ha ha ha, đều giống nhau, Phong Tử, Phong Tử, đều giống nhau cả!
Bộ dáng Kiều Sâm Đặc nhìn qua có vẻ vui mừng không ít.
(từ “phong” thứ nhất là đỉnh cao, còn từ “phong” thứ hai là điên)
– Gia gia, người đã đáp ứng không được tìm đại đầu gỗ đánh nhau, cháu mới đáp ứng dẫn người đi tìm huynh ấy đấy nhá!
Kiều Kiều lo lắng giám thị nhất cử nhất động của lão, sợ rằng vị lão tiểu hài này tìm Lăng Phong “trả thù”.
Đánh nhau?
Gia Liệt Áo nhịn không được quay đầu lại nhìn Lăng Phong một thân rách nát tơi tả, trái tim nhịn không được co thắt lại, lẽ nào…
– Biết rồi, biết rồi, đều nói nữ sinh hướng ngoại, gia gia thực sự là phí công khi thương yêu tiểu nha đầu ngươi!
Gia Liệt Áo véo một cái trên bên má trắng nõn của Kiều Kiều, còn nàng thì cười hì hì không ngừng. Kiều Sâm Đặc nói:
– Này, Tiểu Phong Tử, ngươi có nguyện ý làm đồ đệ của ta hay khôn?
Thu… thu đồ đệ?
Ny Khả bọn họ quả thực là bị dọa sợ, trong Tinh Lam công quốc bao nhiêu đệ tử của vương công quý tộc muốn làm môn hạ Kiều Sâm Đặc, thế nhưng lão đều không để ý tới, nghe nói ngay cả vương tử Hoàng Phủ Vân cũng đều bị Kiều Sâm Đặc cự tuyệt! Hiện tại lão lại muốn chủ động thu đồ đệ/
Gia Liệt Áo lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, sự tranh đấu giữa Nạp Đa gia tộc và Tang gia tồn tại đã lâu, trước đó vài ngày bởi vì Tang gia xuất hiện một Tang Phi, sự cân đối vi diệu giữa song phương bị phá vỡ, mà hiện tại nếu như Lăng Phong được Kiều Sâm Đặc thu làm đồ đệ, vậy…
Lăng Phong đồng dạng có chút mạc danh kỳ diệu, vị Thánh Vực cường giả này vì sao đột nhiên lại có ý nghĩ đó?
Không chờ hắn kịp phản ứng, thanh âm mang theo vẻ giận dữ đã vang lên:
– Kiều Sâm Đặc, cái lão sư tử này, ngay cả đồ đệ của ta cũng dám cướp đoạt sao?
Mật độ hỏa hệ nguyên lực trong không khí đột nhiên tăng lên, một đạo hồng quang kéo dài hơn mười trượng trực tiếp rơi vào trong sân, cuối cùng Mạch Kha cùng Tô Lam rốt cục cũng chạy tới!
Khi biết rõ Lăng Phong có được thiên phú như vậy, Mạch Kha liền minh bạch dự định của Kiều Sâm Đặc, lão gia hỏa này dĩ nhiên lại muốn cướp đồ đệ của mình! Sao có thể? Một đường đã tìm đến Nguyên Lực học viện, kết quả thấy đống hỗn độn trong rừng cây, lại không phát hiện bóng dáng Lăng Phong, may là Tô Lam nhanh chóng nhớ lại Lăng Phong đã từng nói qua nơi ở cùng mình, vì vậy hai người hoả tốc tìm đến, rốt cục cũng ngăn được Kiều Sâm Đặc ở khoảng khắc sau cùng.
– Này, lão vô lại, ngươi nói ai là đồ đệ của ngươi?
Kiều Sâm Đặc không phục trừng mắt:
– Ta nhớ kỹ có người vừa mới nói qua hắn chỉ có năm đồ đệ!
– Nhưng hiện tại đã biến thành… sáu!
Một câu trà lời vô cùng đơn giản đã khiến Kiều Sâm Đặc tức giận đến mức hét lên:
– Lão vô lại, ngươi cho là ta sợ ngươi sao?
– Hừ, ta và ngươi giao thủ một trăm bảy mươi ba lần, ngươi chỉ thắng được ba mươi bảy lần, ngươi nói thử xem?
– Ta nhổ vào, lão vô lại ngươi là do co đầu rút cổ trong Nguyên Lực Tháp, hiện tại ra khỏi Nguyên Lực Tháp để xem ta giáo huấn ngươi thế nào!
Kiều Sâm Đặc rống giận.
– Ra khỏi Nguyên Lực Tháp vẫn có thể thắng ngươi!
Mạch Kha không nhường chút nào, tiện tay rút ra một cây thủ trượng trong suốt óng ánh, bên trong có hồng quang tựa như tơ máu lưu chuyển.
Hai vị cường giả tuyệt đỉnh của Tinh Lam công quốc giống như gà chọi gắt gao nhìn đối phương!
– Có… có chuyện gì vậy?
Lăng Phong há hốc mồm. Nhóm người Gia Liệt Áo ném cho hắn một ánh mắt ai oán: Chúng ta còn muốn hỏi ngươi đo! Người khác được một cường giả trong đó ưu ái đã khó hơn lên trời, Lăng Phong thì ngược lại, hai cường giả vì hắn mà đánh nhau, vậy mà hắn còn ở một bên tỏ ra mạc danh kỳ diệu… Người so với người thực là quá đáng giận!
Đặc biệt Gia Liệt Áo đột nhiên nhớ tới Lăng Phong còn là một Thuật Luyện Sư! Từ khi Nặc Thuẫn xuất hiện, hắn đã mơ hồ đoán được đây tất nhiên là sản phẩm của Lăng Phong, Thuật Luyện Sư có được nguyên tố cự linh đã đủ kỳ quái, cũng may Lăng Phong không thể tương thích cùng với nguyên lực mới khiến lòng người bình yên được một chút. Thế nhưng, vì sao ngay cả Mạch Kha đại sư cũng đột nhiên thay đổi thái độ nhìn trúng hắn?
Lệ Thành lẩm bẩm nói:
– Ta đột nhiên cảm giác tiểu tử này hình như lâu chưa bị ăn đòn!
– Đúng!
Bên cạnh có người nặng nề gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Lệ Thành đang muốn ôm chầm lấy hắn để bày tỏ cảm giác try kỷ đột nhiên phát hiên đó chính là A Nặc, hắn vội vã “phì” một tiếng rồi thu tay về…